Quyết Định Vì Món Thịt


Người đăng: Khatttj

Dãy núi Torchu là dãy núi là nơi lui tới thường xuyên của nhiều loài ác quỷ.
Và đây là nơi anh chàng nhân vật chính của chúng ta Hiiro Okamura phải băng
qua để đến cái đích của mình, Surge và hiện tại, cậu đang…
“U, AAAAAA!”
…chạy hết sức có thể.
Lý do à?
Thì là vì cả đám quỷ phiền phức đang đòi hun mông của cậu chứ sao nữa.
Cậu lẻn vào một hốc đá, lũ quỷ rượt qua cậu.
Chuyện quái gì đã xảy ra hả?
Thì cuối cùng cậu ta cũng đến được rặng núi nhưng trời ơi đất hỡi, thức ăn hết
rồi còn đâu.
Trong khi đi rong lung tung thì cậu thấy một loại cây bên vệ đường.
Nó có trái, phát ra mùi như dâu tây.
Hơn nữa trái nó khá to nên cậu nhổ nó, nghĩ là có thể làm thức ăn.
Tuy nhiên nó không hề có rễ, thay vào đó là hình thái dạng người thân gỗ kinh
tởm. Nó đột ngột thét lên, tim cậu gần như ngừng nhịp.
Cậu chợt nhớ bà chị trong quầy ở Guild đã cảnh báo cậu về con quỷ gọi là “Cây
bất hạnh Torchu”.
Nó không phải là thực vật mà là một con quỷ đúng nghĩa.
Thêm nữa là tiếng thét inh tai của nó thu hút những con quái ở gần đó.
Do không ngờ nó là “Cây bất hạnh Torchu” nên cậu đứng hình hồi lâu chẳng hiểu
chuyện gì đang xảy ra, thì lúc đó đám quỷ ùn ùn kéo tới chỗ cậu.
(Ôi trời, cái thế giới này đúng thật là thú vị mà.)
Dù nghĩ vậy nhưng cậu cố điều hòa lại hơi thở và xem xét tình hình xung quanh.
Có vẻ đám quỷ đã đi xa rồi.
“Phù. Thịt cả đám chúng nó thì chẳng vấn đề gì nhưng tự dưng cả đám lòi ra như
thế thì..”
Chúng nó dễ phải đến hơn chục con. Lẩn trốn đúng là thượng sách.
Cậu rời đi, tự ngẫm bản thân từ sau cạch mặt cái con “Cây bất hạnh Torchu” đó
đi.
“Nhưng đói quá trời à.”
Lại còn tốn sức để chạy nữa chứ.
Cậu tìm kiếm thứ gì đó để bỏ vào bụng thì ngửi thấy mùi thơm phức từ đâu đó.
“Đến xem thử vậy.”
Cậu lần theo mùi thơm.
Một hồi thì cậu thấy một con suối, có vài con cá gắn vào những chiếc xiên
nướng trên đống lửa.
Mùi thơm khuấy động dạ dày cậu.
Nuốt ực một cái, cậu đảo mắt một vòng tìm chủ nhân của đám cá này.
Nhưng có vẻ chẳng có ai ở quanh đó.
“Hừm~”
Không có ai cả. Cá nướng ngon lành thì ngay trước mắt. Dạ dày thì rỗng. Quan
trọng là chẳng có ai ở quanh đây cả.
“…Thôi thì của thiên trả địa vậy.”
Hết kìm chế nổi. Khoảnh khắc cậu định chôm lấy con cá thì…
“Cút ngayyyyyy!”
Cảm giác sát khí rừng rực sau lưng, cậu nhảy tránh sang một bên.
Nơi cậu vừa đứng khi nãy, giờ đứng đó là một gã đàn ông ghim cây dùi gỗ lún
vào mặt đất.
“Cút ngay! Định chôm chỉa gì hả! Đó là thức ăn của ta!”
Vừa nói, hắn cầm chiếc dùi chỉ thẳng mặt Hiiro như chỉ ngón tay vậy.
Gã ta có mái tóc ngắn xù màu xanh. Độ tuổi tầm ba chục.
Dù bao quanh toàn giáp trụ nhưng có thể thấy rõ ràng là một tên tay cơ bắp
thịt.
Hắn mang một thanh đao sau lưng, như cảnh báo Hiiro rằng dính vào gã thì rắc
rối to đây.
(Nhưng…)
Nhìn đám cá, bụng cậu biểu tình lần nữa.
“Nhóc! Tên là gì?! Dám chôm cá Arnold này thì đừng hòng được tha thứ! Xưng
danh đi!”
Nhìn với nửa con mắt, Hiiro nghĩ: (Đúng là một thằng cha khó chịu!)
“Ta chẳng có việc gì với ngươi cả! Xưng danh rồi xéo đi!”
Dường như là kiểu gì cũng phải xưng tên, nhưng cậu cân nhắc.
“…À ừm, trước hết, nghe tôi nói đã.”
“Ngươi định diễn trò cho ai xem à, tên trộm! Ta không bị lừa đâu! Thức ăn là
của ta! Tự ta bắt được!”
Hắn ta quả quyết đập tay vào ngực.
“Đám cá này là của ông chú?”
“Phải! Thì sao?”
“Vậy được, đưa nó cho tôi đi.”
“Ngươi chọc ta đó à!”
“Tôi sắp chết đói rồi nên đưa nó cho tôi.”
“Gừ!!! Đòi hỏi kiểu quái gì vậy. Bố mẹ ngươi nuôi ngươi như thế đó à, tên nhóc
chết dẫm!”
“Quan tâm làm gì chứ. Nói chung là trao nó cho tôi, lão già cục tính.”
“Gì cơ! Ngươi gọi ai là cục tính hả?”
Hắn ta điên tiết cực độ đến mức tưởng chừng sẽ phát nổ nếu cứ tiếp tục hăng
tiết thêm nữa.
Ngay khi Hiiro những tưởng ông có thể biến hình thì ai đó bước ra từ bụi rậm.
“B--bác ơi…”
Một cô bé tầm chục tuổi. Mái tóc bạc dài tới ngang hông nhưng cô đội một chiếc
trùm đầu bằng len giấu nó đi.
Đôi mắt tím xanh bầu trời, nhưng hiện tại, chúng chất chứa đầy lo âu và cơ thể
nhỏ nhoi của cô bé run khẽ.
“Ôi, Muir~! Chờ bác chút! Giờ bác sẽ dạy tên lưu manh này bằng nắm đấm đầy
tình iu của bác!”
Không hiểu sao nhưng thằng cha tự dưng dẻo mỏ hẳn, nhưng Hiiro ném ánh nhìn về
phía cô bé, làm cô bé giật thót.
“…Hà, tôi hiểu rồi.”
“Hả? Ngươi hiểu gì chứ?”
“Tôi không cần toàn bộ đám cá đó nữa, chỉ cần chia cho tôi vài con là được.”
“Ngươi không được học phép lịch sự khi xin người khác à, tên hỗn xược!”
“Hả? Tôi đây sẽ không thỏa hiệp nữa đâu đấy.”
“Ngươi không có tư cách để nói câu đó.”
Nắm chặt chiếc dùi, gã đàn ông lao vào với tất cả sự thù địch.
Hắn áp sát nhanh chóng về phía Hiiro. Hiiro nhảy lùi lại, tránh nhát đập của
đối thủ.
(Nhanh quá… thậm chí hắn còn chưa đánh nghiêm túc.)
Trong khi tránh đòn, Hiiro cân nhắc sức mạnh đối phương bằng cách quan sát.
Nhưng đối phương của cậu cũng tương tư.
(Tên nhóc này cũng di chuyển khá đó.)
Arnold chỉ mới thử cậu nhưng việc cậu dễ dàng né tránh dù mới lần đầu chạm
trán, hắn công nhận Hiiro có chút thực lực.
Hai người giữ khoảng cách lườm nhau.


Konjiki no Word Master - Chương #25