Nhận Kiếm


Người đăng: Khatttj

“RÊÊÊÊÊ!”
Tiếng hò của đám dân làng xuyên màng nhĩ cậu.
Hiiro lẩm bẩm “Ồn quá!” với một mắt nhắm, nhưng chẳng ai nghe cậu cả.
Trưởng làng nắm lấy tay cậu và cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
“R-Rồi.”
Có chút bối rối, cậu trả lời. Panis đến lại gần.
“Cậu chắc phải là một Mạo hiểm gia xuất sắc.”
“Không hẳn, chẳng phải do hai tên kia quá yếu sao?”
“Không, không, cái tên “Anh em Harios” không phải thứ hữu danh vô thực, chúng
là những Mạo hiểm gia lành nghề. Dù tất cả đều là tiếng xấu.”
Cậu gật đầu ra vẻ hiểu.
Dù thành thực mà nói thì cậu chẳng có hứng thú với cuộc đời sự nghiệp của bọn
chúng làm gì.
Đột nhiên, cậu cảm thấy lực đấm nhẹ vào thân dưới. Đứng đó là Nies.
“Ông kia, nếu đã có sức mạnh như vậy sao không giúp mọi người ngay từ đầu
chứ!”
“Này, Nies!”
Trưởng làng khiển trách cậu bé nhưng ngay sau đó, mọi người đều ngạc nhiên
trước hành động của Hiiro.
Bởi cậu thụi nhẹ bằng khuỷu tay vào đầu thằng bé.
“Au! Ông làm gì vậy?!”
“Ta đã nói rồi, ta không phải Anh hùng. Ta không làm không công. Ông chú kia
thuê ta nên ta giúp thôi.”
“Hả…”
“Dù vậy cũng chỉ có lần này thôi.”
“Hả?!”
Lờ Nies với cái môi trề ra, Hiiro quay lại cuộc nói chuyện với Panis.
Không cần phải hỏi, dĩ nhiên là nói về phần thưởng rồi.
“Được rồi, giờ tôi đến tham quan cửa hàng của ông được chứ?”
“À- ừ.”
Panis nở nụ cười nhạt với Nies, người đang lườm Hiiro với con mắt ngấn lệ và
cặp má căng phồng.
Trưởng làng thậm chí còn yêu cầu chi trả phí trọ cho cậu và cậu vui vẻ chấp
nhận.
Sau đó, cậu hướng tới cửa hàng của Panis, nhưng mỗi lần cậu bắt gặp một dân
làng đều được họ cảm kích.
Lúc đến như khách không mời thì giờ đây chằng khác nào khách quý.
(Một lũ vị lợi mà.)
Dĩ nhiên là cậu cũng có lợi vì chuyện này, nhưng cậu vẫn không có thiện cảm
với họ bởi cái cách thay đổi thái độ đột ngột ấy.
“Đây là cửa hàng của tôi.”
“Ồ, tưởng ông chỉ có vũ khí, không ngờ là có cả giáp trụ à.”
Nhìn vòng quanh cửa hàng, cậu xem thử từng mặt hàng.
“Ông bảo sẽ cho tôi thứ vũ khí tốt nhất. thế nó đâu?”
“Hahaha, tôi vui là cậu đã hỏi.”
Nụ cười ông ta khá là ngứa tai. Không có chút giữ kẻ nào.
Sau đó, ông ta quay vào trong cửa hàng và bước ra cùng một thanh kiếm.
“Nó đây!”
“Ô hô.”
“Nó được gọi là Piercer. (Mũi giùi)”
Hình dáng và chiều dài nó như một thanh kiếm Nhật.
Chỉ có điều khác là lưỡi nó sáng trong như băng. Nó là một thanh kiếm tuyệt
đẹp.
“Nó là một thanh katana chuyên dùng để đâm. Nó là loại kiếm được làm bởi người
Gabranth. Không giống kiếm rèn bởi Humas là phải dùng sức để chặt, với lưỡi
dao sắc nhọn, nó dùng tốc độ để chém đối phương thay vì dùng lực.”
Là con dân Nhật Bổn nên cái đó dĩ nhiên là Hiiro biết nhưng cậu vẫn im lặng.
“Dĩ nhiên, tôi đảm bảo độ sắc bén của nó nhưng nó đặc biệt với những đòn đâm.
Như cái tên của nó, thanh katana có thể xuyên thủng bất cứ cái gì. Nhìn mảnh
dẻ vậy thôi chứ nó cứng đến ngờ đấy.”
“Ông chú kiếm đâu ra loại kiếm này vậy?”
“Qua một vài mối quan hệ. Tôi định giữ lại cho đời sau như vật gia truyền.”
“Thật ngạc nhiên là hai tên kia không thó nó đi đấy.”
“Thì tôi đã giấu nó dưới tầng hầm mà.”
Ông nói trong khi tay nắm chặt ngực.
Nó chắc là rất quan trọng với ông ta.
“Thực sự là tôi có thể lấy nó chứ? Nó là vật gia truyền phải không? Nói chung
là hàng không phải để bán. Tôi nghĩ là ông chú sẽ đưa tôi thứ gì đó trong cửa
hàng chứ?”
Vì nó không được trưng bày nên Hiiro đoán là nó không phải hàng để bán.
“Mà, có hơi đáng tiếc nhưng tôi cảm giác có thể tin tưởng giao phó nó cho
cậu.”
“…Không phải như thế quá hời cho tôi sao? Không phải tôi hạ bọn chúng vì tôi
muốn. Và cũng như tôi đã nói với tên nhóc, tôi không phải là một anh hùng.”
“Không có vấn đề chi.”
“Hử?”
“Cậu đã cứu ngôi làng này. Chúng tôi trân trọng điều đó, không quan trọng cách
cậu làm như thế nào.”
Hiiro nhìn một lần nữa vào thanh kiếm và có gì đó thôi thúc cậu cầm lấy nó.
“… Tôi có thể chứ?”
“Chắc chắn rồi, hãy nhận lấy.”
“Vậy thì cảm ơn nhiều.”
Nói vậy, cậu chấp nhận Piercer.
Dù là lần đầu tiên chạm vào nó, nó dính vào tay cậu cứ như cậu đã dùng nó lâu
lắm rồi.
Cậu giữ nó bên hông, nó vừa khít. Khuôn mặt cậu rạng rỡ hẳn lên.
Với tư cách thằng trai dân Nhật, có một thanh kiếm Nhật bên hông thì còn gì
khoái chí hơn.
(Đúng là may mắn làm sao.)
Vừa lên cấp lại được kiếm ngon, có gì mà phải phàn nàn.
Sau khi Panis cảm ơn cậu lần nữa, cậu rời cửa hàng, do không còn gì để làm nên
cậu quay lại phòng trọ.
Nhưng có ai đó chặn đường cậu.


Konjiki no Word Master - Chương #18