Nhận Kiếm


Người đăng: Khatttj

Cậu đã kéo dài thanh kiếm bằng từ “Dài” lên nó, giờ chiều dài nó tầm đến bảy
mét.
Tuy nhiên, chẳng có ai hiểu được đã có gì xảy ra trước cái cảnh tượng kì quái
này.
Hiiro hồi kiếm như cũ bằng từ “Gốc”.
Lưỡi kiếm trượt ra khỏi tay tên cà kheo roẹt một cái làm hắn rống lên.
Hắn đánh rơi thanh kiếm của hắn vì cơn đau và tay hắn run rẩy.
Mồ hôi hắn đổ nhễ nhại.
“Lùi lại đi, tên nhóc.”
“Ô-ông,… tại sao?”
“Ta được trả công nên giúp các ngươi một tay.”
Nghe Hiiro nói vậy, cậu bé vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
“M-Mày là thằng nào, tên khốn!?”
Kìm cơn đau, tên cà kheo điên cuồng hét lên trong khi con mắt đỏ lòm của hắn
trừng hết cỡ.
“Ta không cần trả lời ngươi. Vậy nhé.”
“Cái gì!?”
Hiiro nhảy tới với tốc độ thất kinh và tên cà kheo không kịp phản ứng.
Và Hiiro cầm thanh kiếm chém hắn.
Xoẹt!!!
Một nhát chém, lưỡi kiếm cắt từ vai trái đến sườn phải của hắn, máu bắn tung
tóe khắp nơi.
Tên cà kheo khụy xuống và đổ sụp xuống nền đất.
“Không… thể nào…”
Ai nấy nghĩ rằng hắn đã chết nhưng cơ thể co quắp và co giật chứng minh rằng
hắn vẫn còn sống.
Nhưng dường như hắn đã hoàn toàn mất ý thức.
Ngay sau đó, tên hói phì lủ cảm thấy có gì bất ổn nên đi ra khỏi cửa tiệm.
“A, cái gì thế này?... Sao người anh em của ta lại nằm dưới đất thế kia?”
“Tự hỏi bản thân ấy!”
Nói vậy, Hiiro lại lần nữa nhảy tới hắn nhanh như chớp và vung kiếm như nãy,
song.
KENG!!
Cậu bị chặn bởi một âm thanh kim loại.
(Chết tiệt, hắn mặc giáp xích!)
Dù cậu đã chém hắn nhưng không có cảm giác chém vào da thịt.
Thay vào đó là cảm giác phản lực từ kim loại truyền đến tay.
“B-ộ đồ của ta. Sao ngươi dám!”
Khi tên hói phì lủ hét lên vậy càng làm bộ đồ hắn rách thêm.
Hiiro muốn cự lại là sao hắn phải tức giận chỉ vì bộ đồ chứ, nhưng cậu cũng
xác nhận được một điều, có một lớp giáp xích dưới bộ đồ của hắn.
Hói phì lủ lôi thanh đao từ sau lưng và vung lên cái vút.
“Hừm, mình chết chắc nếu ăn trọn cái đó vào người, phải cẩn thận.”
Với suy nghĩ vậy, Hiiro tạo khoảng cách với hắn.
“Tao sẽ biến mày thành thịt băm!”
“Ngậm mồm, con heo kia. Có giỏi thì nhào vô!”
“Gừ!!!”
Hói phì lủ chém thanh đao hết sức.
Nhưng Hiiro đoán trước là hắn sẽ nhắm vào đầu cậu nên tránh được bằng cách
ngồi sụp xuống và nhanh chóng chém ngay vào chân của hắn.
Nhưng âm thanh kim loại lại vang lên lần nữa.
“Ôi trời, lên ỉn này mặc giáp toàn thân à? Thế quái nào mà hắn di chuyển được
chứ?!”
Bình thường thì như thế sẽ quá nặng để có thể di chuyển.
Nhưng dù chuyển động một cách ngớ ngẩn thì hắn vẫn có thể di chuyển nên tên
này chắc khỏe không ngờ.
“Nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu không đánh trúng. Với lại, mình có thể
chiến đấu theo “kiểu này”.”
Nói vậy, Hiiro cất kiếm của mình đi và giễu cợt kẻ địch bằng cách di chuyển
nhanh xung quanh hắn.
“A-ư, đâu rồi? Hắn đâu rồi?”
Với đặc thù tốc độ nên Hiiro nhanh chóng vòng ra sau lưng của hắn.
Đối phưong vẫn còn loay hoay tìm kiếm cậu.
Tập trung ma lực vào đầu ngón tay, cậu viết một chữ lên lưng tên phì lủ.
Sau đó nhanh chóng tạo khoảng cách với hắn, cậu kích hoạt bằng tâm niệm, ngay
đó, tên hói phì lủ mặt mày chuyển đỏ và bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
“N-Nóng quá!? Cái gì thế! Sao lại nóng vậy!?”
Hắn giờ chẳng khác nào chiếc vỉ sắt bị nung trên ngọn lửa.
Hơn nữa, cả cơ thể hắn đều nóng chứ không riêng gì lưng.
Cảm giác như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa. Không phải thứ mà con người nào có thể
chịu đựng được
.
Chữ viết sau lưng hắn là “Nhiệt”.
Nó không chỉ dừng ở mức nước sôi mà thậm chí còn nung chảy cả giáp xích.
Thịt hắn cháy xèo xèo và mùi xém lùa vào trong không khí.
Dân làng bất động trước sự gục ngã của tên hói phì lủ.
“Rồi, vậy là xong.”
Nhìn xuống tên hói phì lủ, Hiiro cười nhạt.
“Gư… nóng… mày đã… làm gì?”
“Ai biết? Và mày chẳng bao giờ biết đâu, phì lủ ạ.”
Cậu dùng hết sức đập hắn trong khi nói.
“Gé!”
Tên hói phì lủ bất tỉnh, cơ thể hắn bốc khói.
Ngay lúc đó, một âm thanh quen thuộc phát lên trong đầu cậu.
(Ồ, mấy tên này cũng cho mình EXP à?)
Sau đó, cậu đến chỗ tên cà kheo và móc ví hắn.
“A, thấy rồi. Đây.”
Nói rồi, cậu ném cho trưởng làng.
“Đừng có đến khóc lóc với tôi vì nó nữa đấy!”
Đó là bằng khoán.
“Và mấy người gọi quân đội đến lôi mấy tên này đi đi. Chúng chưa thể tỉnh lại
ngay đâu nhưng để đề phòng thì nên trói chúng lại.”
“Ư… ừm…”
Trưởng làng không hiểu mô tê gì hết trơn, dần dần nắm được vấn đề và nhìn hai
tên nằm bất động lần nữa và sau đó mới hớn hở.
“Ồ… ồ…”
Và rồi…


Konjiki no Word Master - Chương #17