Quản Gia Tinh Ý


Người đăng: muonsachoalan

Giây phút đó, Hiiro nhận thấy rõ đôi mắt Liliyn đang sáng lên. Có vẻ như
Liliyn có tính cách tương tự như Rarashik.

Nếu ai đó bằng một cách nào đó phát hiện ra cậu không phải là một Evila, việc
đó sẽ trở nên rắc rối trong tương lai.

(Mình nên làm gì…) (Hiiro)

Cậu không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô, dù thế, không giống như
Rarashik, người trước mặt cậu hung hãn, xảo quyệt, và nói chung là không thể
kiểm soát được.

(Nếu đã đến nước này, chắc là mình nên chuồn với từ [Teleport] (Dịch chuyển
tức thời)) (Hiiro)

Hiiro hít một hơi thật sâu. Cậu chỉ vừa nhớ ra rằng cậu không biết Mikazuki
đang ở đâu. Silva dẫn cô bé tới nơi chăn thả gia súc gần đây. Nhưng dù vậy,
nhớ đến những từ mà cậu đã chuẩn bị trước đó, Hiiro nhận ra rằng cậu có thể
dùng chúng để ước lượng vị trí của Mikazuki.

Nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận vị trí ma thuật của mình. Cậu cảm nhận hai
từ ở gần đó. Không nghi ngờ gì đó là Mikazuki. Cô ở gần đó, dẫu vậy, không có
cách nào để xác định chính xác địa điểm của cô trừ khi cậu thoát ra khỏi ngôi
nhà. Vì vậy, cách tốt nhất là thoát khỏi ngôi nhà trước khi sử dụng phép
thuật.

(Tệ rồi đây. Kể cả nếu mình dịch chuyển ra ngoài, sẽ cần kha khá thời gian để
tìm ra Mikazuki. Mình cũng cùng cần dùng từ [Teleport] lần nữa để thoát khỏi
nơi này. Nhưng…) (Hiiro)

Nó sẽ tốn quá nhiều thời gian. Cậu cần một khoảng thời gian dài để viết từ.
Khả năng cao là cậu sẽ bị bắt khi đang làm vậy. Hơn nữa, nếu cậu sử dụng một
từ hai chữ, tất cả những từ một chữ sẽ biến mất. Điều này cũng bao gồm cả
những chữ được đặt trên Mikazuki.

Hơn nữa, đối thủ của cậu là những người có thể nhận thấy dù là một lượng rất
nhỏ ma thuật. Nếu cậu bị phát hiện, họ sẽ ngay lập tức cảnh giác và khống chế
cậu ngay.

(…Thật tốt nếu mình có thể hoàn thành từ [Teleport] với ít nét hơn.) (Hiiro)

Mặc dù nó là một từ với một công dụng vô cùng hữu ích, nó cần một thời gian
dài để viết do số lượng nét để hoàn thành từ.

(Bỏ qua chuyện đó, cái con người quái quỷ này. Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thể
hiện sự thù địch…) (Hiiro)

Vì vậy, mặc dù từ duy nhất cậu có thể sử dụng là [Pry] (do thám), cậu không
thể dùng nó do tình hình này. Rõ ràng là giây phút Hiiro giải phóng năng lượng
ma thuật của mình, cậu sẽ bị phát hiện. Do đó, điều này có thể bị nhìn nhận
rằng Hiiro đang có những hành động thù địch, khiến cho tình hình còn trở nên
khó chịu hơn nữa.

Hiiro tuyệt vọng tìm một cách giải quyết hòa bình cho tình hình này, nhưng cậu
vẫn không thể nghĩ ra.

“Vậy, ngươi là tên quái nào?” (Liliyn)

Hiiro nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của Liliyn.

“…Tôi là tôi, không hơn không kém.” (Hiiro)

“Kukuku, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thỏa mãn với cách chơi chữ đó hả?” (Liliyn)

Giây phút đó, Hiiro cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mặc dù không
khí đe dọa xung quanh cô khác với Rarashik, cậu vẫn có thể cảm nhận được áp
lực từ cô.

“Fuuuueeeeeeee…” (Shamoe)

Shamoe nhìn qua nhìn lại giữa chủ nhân của cô và Hiiro trong khi khóc trong
bối rối. Giây phút đó, Silva đứng thẳng lên và nói.

“Mumumu!” (Silva)

Silva đột nhiên lấy thứ gì đó ra từ ngực. Ba người còn lại tập trung nhìn vào
ông ta.

“Tốt! Những thứ này thật tốt!” (Silva)

Silva có vẻ đang nhìn vào quyển sách, tuy nhiên, lỗ mũi ông ta phổng ra khi
làm vậy.

“Nofo! Nofo! Nofo Fofofo! Nó đây rồi!” (Silva)

“………” (Những người khác)

Không thể hiểu nổi ông ta, ba người kia chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ông.

“…Ngươi đang làm gì vậy, Silva?” (Liliyn)

Không thể chịu được tình hình này nữa, Liliyn hỏi. Silva mở cuốn sách ra và
đưa ra tấm hình một người phụ nữ mặc đồ bơi. Theo ngôn ngữ Trái Đất thì nó là
một tấm ảnh gravure. Silva hét lên trong sự vui sướng.

“Xin hãy nhìn này thưa công chúa! Đường cong trên chiếc hông… một đường cong
tuyệt đẹp!” (Silva)

“…………” (Liliyn)

“Hãy nhìn vào cơ thể hấp dẫn đó, một cơ thể đẹp đến không thể ngờ chứa đựng
đầy ước mơ. Aah, tôi đã luôn mong ước được chôn mình trong những đường cong
tuyệt diệu đó…” (Silva)

“…Ta…ta hiểu rồi…” (Liliyn)

Cô xoay vai và rồi,

Shun~ (một chuyển động nhanh gọn)

Một thứ gì đó lao vào ngực Silva.

Bogo~! (Một thứ gì đó đập mạnh vào một thứ khác)

“Nyo he~!” (Silva)

Như một nhà vô địch quyền anh thế giới, Liliyn làm một một cú móc hàm Silva.

Baki! (Tiếng nứt cổ)

Đầu Silva bay lên và chôn chặt trong trần nhà.

“Nếu ngươi muốn được chôn, vậy hãy chôn trong đó đến hết đời đi!” (Liliyn)

“Fuuuuuueeeeeeeee~!? Silva-samaaaaaa!” (Shamoe)

Shamoe la lên trong hoảng hốt, cố gắng xác định sự an toàn của Silva. Nhưng có
vẻ như ông ta lại trở nên im lặng một lần nữa.

“……Phew, ta đã mất hứng rồi. Shamoe, ta sẽ quay lại phòng ta. Hãy chăm sóc
những vị khách khi họ thấy mệt.” (Liliyn)

“Tôi h-hiểu.” (Shamoe)

Hiiro liếc nhìn cô gái vừa rời khỏi phòng ăn và đi về phòng mình. Cậu thở dài
nhẹ nhõm.

(GG. Mình bằng cách nào đó đã thoát cơ mà…)

Hiiro nhìn vào lão biến thái, người mà cơ thể vẫn đang đung đưa với cái đầu
cắm trong trần nhà.

(Ông già này, ông ta cố tình chuyển chủ đề…)

Mặc dù điều này không mang lại lợi ích gì cho ông ta, ông ta làm gián đoạn
cuộc hội thoại của chủ nhân của mình và cứu Hiiro. Có vẻ như nguyên nhân là do
Hiiro là ân nhân của ông ta. Tuy nhiên, kể cả tính điều đó vào, Hiiro vẫn cảm
thấy rằng Silva có tinh thần trách nhiệm cao.

“Nofofofofo! Tôi nghĩ mình sẽ ngủm rồi chứ! Nofofofofo!” (Silva)

Sau khi Hiiro đi về phòng ngủ cho khách của mình, Silva cũng đi theo, trên
người không có lấy một vết xước. Nhìn thấy Silva như thế, cậu vô cùng hoài
nghi không biết cơ thể ông ấy làm từ cái gì.

“Tôi nghĩ tôi nên… cảm ơn?” (Hiiro)

“Nh? Về cái gì?” (Silva)

Có vẻ ông ấy hoàn toàn không chú ý gì vụ đó cả. Mà nếu ông ấy có ý không cần
quan tâm, thì Hiiro củng sẽ diễn theo, xem như vụ trước đó chưa hề xảy ra.

“Tôi có thể hỏi vài câu được không?” (Hiiro)

“Vâng, cậu cứ hỏi. Tôi sẽ trả lời cậu mọi thứ tôi biết về cơ thể của một người
phụ nữ.” (Silva)

“Tôi không cần biết mấy thứ đó.” (Hiiro)

“…nếu ngài đã nói vậy.” (Silva)

Cậu muốn chỉ trích ông ta, nhưng cậu có vài thứ muốn hỏi bây giờ.

“Ông thấy vậy không sao à? Đưa một người đáng ngờ như tôi về đây?” (Hiiro)

“Đáng ngờ?Ý của ngài là sao?” (Silva)

“Một người không phải Imp-Race mà lại có hình dáng của tộc đó,như tôi này. Ông
để cho một người cực kì đáng nghi như vậy tiếp cận chủ nhân của mình rất là
thản nhiên đấy, ông biết chứ?” (Hiiro)

“Fumu……mumumu” (Silva)

Silva đặt tay lên cằm, ậm ừ, và rồi, khoảnh khắc mà Hiiro nghĩ sẽ nhận được
câu trả lời, thì Silva lại lấy ra một quyển sách.

Bokon! (tiếng cú đầu)

Hiiro nghĩ rằng ông ấy đang tính đọc sách, nên đã cho Silva một đấm lên đầu.

“Nofofofofo! Nó đau đấy, ngài biết chứ?” (Silva)

“Đừng nói như thể ông biết đau vậy! Nhanh trả lời tôi coi nào, ông già!”
(Hiiro)

“Hoàn toàn chả sao cả. Từ hồi đầu gặp ngài, thì tôi đã định dẫn ngài về đây
rồi.” (Silva)

“……?” (Hiiro)

“Là một quản gia, hiểu được người khác là một kĩ năng rất quan trọng.” (Silva)

Hiiro nhớ là hình như ông ấy cũng nói tương tự vậy trước đây.

“Nếu tôi thấy rằng ngài sẽ gây nguy hiểm cho chủ nhân mình, thì tôi đã không
đưa ngài về đây làm gì.” (Silva)

“……” (Hiiro)

“Vì tôi biết đem ngài về cũng chả xảy ra chuyện gì rắc rối, tôi muốn bày tỏ
lòng biết ơn của mình hết mức có thể.” (Silva)

Dù sao thì, cái vấn đề này cũng không được Silva quan tâm quá sâu. Lời giải
thích của Silva gần như là ‘nói như không’, nhưng cũng giúp Hiiro đỡ lo lắng.

“Thêm vào đó, điều quan trọng nhất vẫn là trái tim. Không chỉ tôi, mà chủ nhân
cũng vậy, và cả Shamoe nữa.” (Silva)

“Nhóc Aka-loli đó?” (Hiiro)

“Nofo!? Aka-loli?” (Silva)

Silva mặt cứng đờ, tỏ vẻ sửng sốt. Tiếp sau đó, ông thở dài, nói.

“Nofofofofo! Gọi chủ nhân của tôi như thế, ngài thật là một quý ngài táo bạo
đấy. Nofofofofo!” (Silva)

“Bộ lạ lắm sao? Cô ta lùn và có mái tóc đỏ, vậy nên là Aka-loli. Đấy? Vậy
không phải dễ nhớ sao?” (Hiiro)

“Nofofofofo! Thông thường nếu có người xúc phạm chủ nhân, thì tôi sẽ xử lí
ngay. Nhưng mà, nghe chính ngài nói ra cái này, nó lạ lùng một cách buồn cười!
Nofofofofo!” (Silva)

“Tôi chả biết có gì buồn cười cả, nhưng như ông nói đấy, yếu tố quan trọng
nhất của một người chính là trái tim. Liệu cái cô Aka-loli cũng tin vậy ư? Tôi
không chắc lắm đâu?” (Hiiro)

Liliyn như dạng người sẽ dùng mọi biện pháp để xử lí kẻ nào chống đối mình,
nên Hiiro không nghĩ rằng cô ta thật sự tin vào ‘trái tim’.

“Không, không. ngài hiểu lầm rồi. Nếu chủ nhân tôi không như vậy, thì chúng
tôi đã bị đá ra khỏi đây từ lâu rồi.” (Silva)

“Vậy à?” (Hiiro)

“Vâng” (Silva)

“Fu~n” (Hiiro)

Có vẻ như cả hai người họ đều có hoàn cảnh riêng, nhưng Hiiro cũng chả quan
tâm mấy.

“Thôi dẹp nó qua một bên đi, tôi đã ăn no rồi nên giờ tôi sẽ rời đi, được
chứ?” (Hiiro) (Ichime: Phũ!)

Nếu Hiiro ở lâu hơn nữa, Liliyn sẽ lại bày trò thêm cho xem.

“Vâng, tôi cũng không phiền đâu, tuy nhiên, trời cũng sắp tối rồi. Sẽ có rất
nhiều quái Rank S đi ra ngoài lúc trời tối đấy.”

“Như mấy con Grand Slimes hồi trước ấy hả?” (Hiiro)

“Không, những con mạnh hơn nhiều” (Silva)

Đồng cỏ hồi trước với Hiiiro cũng đã rất nguy hiểm. Nghĩ đến việc cậu có thể
sẽ gặp phải những con quái mạnh hơn nữa, cậu quyết định tốt nhất không nên ra
ngoài.

“Tòa biệt thự này an toàn chứ?” (Hiiro)

“Vâng, chủ nhân đã thiết lập một màn chắn quanh đây.” (Silva)

“…… Nhóc Aka-loli đó mạnh đấy chứ” (HIiro)

“Đúng thế…tiểu thư có sức mạnh khiến một con rồng cũng phải rung sợ… tôi nghĩ
cũng gần như thế?” (Silva)

Ông ấy không biết nên miêu tả sức mạnh ấy như thế nào nữa. Những cô gái nhỏ ở
thế giới này dường như vô cùng mạnh, khiến ai cũng phải sợ hãi đề phòng họ.
Nghĩ về sức mạnh mà Rarashik và Liliyn có, Hiiro thở dài, chả nhẽ mấy cô gái
nhỏ khác ở thế giới này cũng mạnh cỡ đó sao.

“Nếu đã vậy, sẽ thật tốt nếu Hiiro-sama có thể chú ý đến tâm trạng của chủ
nhân tôi.” (Silva)

Sau lời đó, Silva dẫn Hiiro về phòng, chào cậu và rồi rời đi. Từ giờ, sẽ là
đêm tối. Hiiro nằm dài lên giường, thở dài.

(Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện quá nhỉ…)

Hiiro có thể rời đi mọi lúc trong màn đêm, nhưng nghĩ đến món cá tuyệt vời mà
cậu ăn hồi nãy, cậu thật sự muốn ở lại để thưởng thức nó thêm nữa.

Nếu có xảy ra vấn đề gì, cậu tin rằng mình có thể dùng Word Magic để giải
quyết. Trong đầu suy tính về việc rời đi vào ngày mai, cậu nhắm mặt lại và
chìm vào giấc ngủ.

—————————————

Nửa đêm, khi mà mọi người đều đã ngủ say, cửa phòng Hiiro lặng lẽ mở ra…

Lời tác giả: Có vẻ ai đó vừa tới.


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #68