67:


Người đăng: muonsachoalan

Một lúc sau, cô hầu gái đã bình tĩnh hơn một chút, cho phép Hiiro hỏi tên cô.
Shamoe Arneil. Đó là tên cô ấy. Khi im lặng, không nghi ngờ gì cô là một cô
gái xinh đẹp, dù cho có vài vết tàn nhang trên đôi má. Nhưng dù vậy, bởi cô
nói lắp liên tục và thường tự dưng ngã oạch ra, cô có thể được coi là chuẩn
mực của một cô gái vụng về. (Editor: đấy là do vếu to gây mất thăng bằng đấy
chứ :v )

“Được rồi, vậy thì không phải đã đến lúc chúng ta nghe câu chuyện của cậu
sao?” (Lililyn)

Đôi mắt Liliyn lấp lánh đầy âm mưu khi cô nhìn Hiiro. Dù thế, Silva, người đã
tỉnh lại lúc nào không ai hay, cúi đầu trang trọng.

“Trong trường hợp này, xin hãy cho phép tôi.” (Silva)

“…-tch, ngươi tỉnh lại rồi à.” (Liliyn)

Trong khi tặc lưỡi, cô buông ra những lời chứa đầy sự chán ghén.

“Nofofo, tốt rồi. Người trước mặt tiểu thư là Hiiro Okamura-sama. Ngài ấy là
ân nhân đã cứu mạng tôi ở lối vào núi [Venom].” (Silva)

“Fumu. Ta đã nghe những điều này từ Shamoe. Hiiro hay gì cũng được, kể cả khi
ông ta là một tên biến thái, ông ta thuộc quyền sở hữu của ta. Xin hãy nhận
lời cảm ơn của ta.” (Liliyn)

“Quan trọng hơn, tôi ăn được chưa đây?” (Hiiro)

Dù ở bất kì nơi đâu, Hiiro vẫn luôn thành thật với những ham muốn của mình.
Khi mà cậu bị buộc phải chờ đợi trong khi một bữa ăn thịnh soạn đã được dọn
ngay trước mắt như vậy, Hiiro đã chạm đến giới hạn. Thứ duy nhất phản chiếu
trong ánh mắt của Hiiro bây giờ là những món ăn hấp dẫn trên bàn.

Nghe những lời thô bạo của Hiiro, Liliyn chỉ có thể trợn mắt lên rồi chớp chớp
vài lần. Cô hướng cái nhìn về phía Silva. Ông chỉ đơn giản vừa gật đầu vừa
cười nhẹ. Dường như ông ta đang muốn nói rằng con người trước mặt họ là một
người thú vị.

“Ahahahaha! Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Ngươi là một tên nhóc thú vị đấy!”
(Liliyn)

Mặc dù bình thường Hiiro sẽ bực mình vì những lời đó, nhưng vì đang phải vật
lộn với cơn đói, cậu có vẻ đang trong tình trạng nửa điên nửa tỉnh.

“Yosh, ta đoán chúng ta có thể tiếp tục ăn. Silva, Shamoe.” (Liliyn)

“Vâng, như tiểu thư mong muốn.” (Silva/Shamoe)

Đúng như dự đoán, hai người họ đều cúi đầu. Tiếp theo đó, Shamoe tiến lại gần
Liliyn rồi đưa cho cô một chiếc khăn ăn. Mặt khác, Silva kéo chiếc ghế ngay
trước mặt Hiiro như muốn giúp cậu ta. Khi Hiiro đã ngồi xuống, Liliyn bắt đầu
nói.

“Hiện tại, bắt đầu nào.” (Liliyn)

Dù vậy, trước cả khi cô nói những lời đó, Hiiro đã bắt đầu ăn không ngừng
nghỉ.

“…Ư-ừm, ta nghĩ vậy cũng được. Cũng tốt khi có thể thưởng thức bữa ăn một cách
trọn vẹn.” (Liliyn)

Mặc dù cô choáng váng sau khi nhìn thấy cảnh Hiiro phồng mồm trợn má, cô nhẹ
nhàng cười. Có vẻ như hai người kia cũng bị choáng ngợp khi nhìn Hiiro, nhưng
dù vậy, Hiiro ếu quan tâm đến họ.

“Kukuku, ta hiểu rồi.” (Liliyn)

Liliyn tự mãn trước khi cô bắt đầu ăn. (vl ông tác giả ăn thì nói mẹ là ăn đi
cứ đưa đồ ăn lên miệng là tđn @@)

Trong khi Hiiro ăn ngấu nghiến và thưởng thức bữa buffet, cậu bắt đầu nói khi
đột nhiên nhận ra một điều khiến cậu thắc mắc.

“Oi, Ông Già và cô hầu gái không ăn sao?” (Hiiro)

“Mu? Ngươi thấy ổn với chuyện đó sao? Bữa tiệc này được làm để cảm ơn ngươi
đó, ngươi biết không?” (Liliyn)

“Làm như cô có tư cách để nói câu đấy ấy. Cô cũng đang ăn đó, không phải sao?”
(Hiiro)

“Đó không phải điều hiển nhiên sao? Cái gì thuộc về ngôi biệt thự này để là
của ta.” (Liliyn)

“Fu~n. Hừm, không phải là tôi quan tâm, nhưng mà có một lượng lớn thức ăn trên
bàn. Không phải nếu kể cả nếu họ ăn cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì sao?” (Hiiro)

Bởi vì dạ dày Silva réo ầm lên trước đó, có một chút miễn cưỡng nếu chỉ có mỗi
hai người họ tiếptục ăn.

“Ta hiểu rồi. Hừm, chuyện là vậy sao. Hai ngươi, ngồi xuống.” (Liliyn)

“Nh-nhưng em-!?” (Shamoe)

“Shamoe, mệnh lệnh của chủ nhân là?” (Silva)

Silva đặt câu hỏi cho Shamoe.

“T…tuyệt đối.” (Shamoe)

Cô ngồi xuống trong khi tự nép mình lại.

“Vậy thì~, Itadakimasu zo~” (Silva)

Silva nói trong vui sướng. Biểu cảm của Shamoe cũng có vẻ gì đó bớt căng thẳng
khi cô lấy một vài lát bánh mì và bắt đầu ăn.

“Nhưng ngươi quả thật là một kẻ kì lạ đấy, ngươi biết không?” (Liliyn)

“Nn?” (Hiiro)

“Ngươi biết rằng thông thường mọi người sẽ không để người hầu ngồi chung bàn
và dùng bữa với họ, phải không?” (Liliyn)

“Tôi cũng có thể nói lại nguyên câu đó với cô.” (Hiiro)

Trên tất cả, Liliyn là chủ nhân của căn biệt thự. Kể cả như vậy, cô vẫn cho
phép những người hầu của mình ngồi ăn chung mà không mấy để ý, một điều có thể
coi là bất thường nhất ở đây. Bởi vậy, có thể thấy rằng thay vì khách, vị chủ
nhân Liliyn mới là kẻ kỳ dị

“Fun, nếu mọi người cùng ăn, không phải sẽ nhanh hơn sao?” (Liliyn)

“Hừm, tôi đoán vậy cũng ổn. Nhưng không phải hầu hết mọi người đều quan tâm
đến thân phận sao?” (Hiiro)

“Đây là biệt thự của ta. Ta không quan tâm mọi người nghĩ gì.” (Liliyn)

Rõ ràng là, người được gọi là Liliyn coi trọng sự tự do của bản thân cô bằng
việc chống lại những tên quý tộc hẹp hòi luôn cứng đầu khư khư với vị trí xã
hội. Hiiro cảm thấy rằng đó là một thái độ khá hay trong khi tiếp tục nhồi đầy
miệng mình với thức ăn.

(Bỏ chuyện đó qua một bên, món cá này thực sự ngon vkl.) (Hiiro)

Hiiro nhìn chằm chằm vào miếng cá phi lê đang bị xiên qua bởi chiếc dĩa của
cậu.

“Nofofo, đó là loại cá đặc sản chỉ sống ở hồ này,《Hammock》, và phần thịt trắng
của nó chứa đầy protein. Nếu nấu kĩ đến khi thành thịt đen, hương vị nó thậm
chí còn tuyệt vời hơn.

“Tôi thấy rồi. Nó chắc chắn không tệ rồi. hamu mogumogu… đây là món gì?”

Tiếp đó, cậu bắt đầu ăn món gì đó nhìn giống thịt nguội được gói trong nhiều
lớp, tạo thành hình ống. Tò mò, cậu hỏi nó là món gì.

“Ồ vâng, chúng là 《Grand Slime Spring Rolls》.” (Silva)

“Gohho! Gohogohogoho! Ông vừa nói cái gì cơ!?” (Hiiro)

Hiiro cảm thấy cậu đã nghe thấy một từ cậu không thể bỏ qua.

“Quả thực chúng là 《Grand Slime Spring Rolls》.” (Silva)

“…………” (Hiiro)

Có vẻ như Hiiro đã không nghe nhầm. Sau khi quan sát kĩ thì món ăn có màu đỏ
và cực kì giống thịt nguội, mặc dù nó cũng có vẻ hơi giống thạch. Hơn nữa, thể
theo trí nhớ của Hiiro, Grand Slime nhẽ ra có màu xanh.

“Mặc dù hầu như cả người con Grand Slime không ăn được, có một phần ở lõi,
được gọi là 《Red Sphere》, được biết đến là một món ăn ngon.” (Silva)

Hiiro đột nhiên nhớ ra rằng Grand Slime sở hữu một phần màu đỏ làm lõi. Cậu
cũng có linh cảm rằng sau khi tấn công phần đó, nó sẽ bùng cháy thành ngọn
lửa.

“Vì lẽ đó, đó là một công thức khá khó làm. Ngài có biết rằng 《Red Spheres》sẽ
phát nổ khi bị kích thích một cách bất cẩn.” (Silva)

“Aa, giống như tôi nghĩ trên đường đến đây. Tôi biết nó quá rõ mà.” (Hiiro)

Liliyn nhướng mày khi nghe Hiiro nói. Đương nhiên, Hiiro chẳng hề chú ý.

“Vậy sao? Để nấu 《Red Sphere》, cần phải om nó trong nước sôi trong vài giờ.
Sau khi chuẩn bị xong, ngài phải cắt nó sao cho quả cầu không phát nổ. Sau đó,
vị của nó-“ (Silva)

Silva ném 《Red Sphere》vào miệng mình.

“Nofofofofo! Vị mạnh đến mức có thể làm tan chảy vị giác của bất cứ ai~!”
(Silva)

Hirro cũng theo đó, dùng thử. Lúc đầu, cậu có hơi lo là nó sẽ bỗng dưng cháy
bùng lên, nhưng sau khi cảm nhận được hương vị tuyệt diệu nơi khoang miệng,
cái cảm giác lo lắng đó tức khắc tan đi.

Hiiro: (Món này thật sự rất ngon. Cái dộ giòn này, không ai có thể nghĩ rằng
đây là món chế biến từ một slime quá cỡ cả. Cứ như đang ăn sụn vậy.Càng nhai,
thì hương vị lại càng nồng và thơm hơn.)

Ngay lúc Hiiro nghỉ về việc có thể dùng món này kèm với rượu sake, cô nhóc kia
liền lấy ngay một bình rượu ra, nhắm với《Red Sphere》.

Hiiro: (Mình đã nghĩ con thủ lùn là một ngoại lệ, nhưng mà…mấy cô gái nhỏ ở
thế giới này đều là bợm rượu hết hay sao?)

Nhớ lại, Thỏ lùn là sư phụ của Arnold, tên là Rarashik,với bộ dạng của một cô
bé năm tuổi, trên tay luôn cầm một bình rượu. Cái hình tượng đó của cô đối với
Hiiro đúng thật là vô cùng ‘hư cấu’.

Tuy nhiên, cái cảnh tượng Liliyn nốc cạn chai rượu đó thật sự lại không có vẻ
gì là lạ. Có vẻ cái phòng ăn này cũng đã quen với việc này rồi.

Liliyn: 「Kukuku, nhân tiện, Hiiro hay gì đó, Ta nghe nói ngươi cũng không dạng
vừa đâu, có thể nói sơ qua không?」

Có vẻ như cô nàng nhận ra Hiiro đang liếc mình, Liliyn nhìn thẳng vào mắt cậu
ta và nói.

Hiiro: 「Nói về cái gì?」

Liliyn: 「Đừng giả ngu nữa. Theo ta thấy, ngươi là một tên『Imp Race』, tuy
nhiên, bọn này thường đi theo số đông. À, ta có nghe nói có lúc họ cũng tách
ra. Được, vậy coi như ngươi là một tên Imps đi một mình đi. Dù vậy cái việc
ngươi ở chỗ ngọn núi đó thật sự là rất quái dị, đúng không?」

Hiiro: 「…sao lại thế?」

Liliyn: 「Kukuku, ngươi vừa bảo rằng ngươi có đánh với bọn Grand Slimes đó
thôi?」

Hiiro: 「Aa.」

Liliyn: 「Cũng có nghĩa là, ngươi đến từ phía ngoài khu【Gloomy Grasslands】,
đúng chứ?」

Hiiro: 「Đúng.」

Không hiểu cô ta đang muốn nói gì, Hiiro cau mày.

Liliyn: 「Khu đó đúng là địa bàn của bọn Grand Slime. Tuy vậy, quái Rank S ở đó
cũng đông vô số. Còn nữa, ngươi cũng đã đi qua ngọn núi đầy độc kia để đến
đây.」

Hiiro: 「…」

Liliyn: 「Ngươi cũng ghê gớm đấy. Có thể nuốt trôi được cái món ác mộng nhất
chủng tộc『Imp』, 《Red Sphere》.」

Hiiro: 「-!?」

Hiiro tỏ ra căng thẳng. Có vẻ như, Liliyn đã nghi ngờ về thân phận của Hiiro.
Nhưng mà, những lời đó cũng có thể không phải là sự thật. Vì thế, cậu vẫn phải
giữ mặt lạnh.

Soi kĩ càng mặt Hiiro, Liliyn cười khúc khích, rồi phá ra cười lớn.

Liliyn: 「Aa. Nhân tiện, khi ta nói ác mộng, ý ta không phải mấy thứ ghê gớm
bình thường gì đâu. Sau khi ăn món đó, cơ thể 『Imp Race』 sẽ chống cự mạnh đến
nổi có thể dẫn đến cả tử vong… đó là thứ ác mộng mà ta muốn nói đấy.」

Tệ rồi. Mặc dù không biết điều cô ta vừa nói đúng hay không, nhưng nếu là
đúng, thì cái vỏ bọc『Imp Race』này sẽ bị phanh phui ngay.

Hiiro: (Cái vụ quan trọng này lại không được nhắc trong sách là sao?! Tên tác
giả khốn khiếp đó!)

Mậc dù Hiiro hiện giờ rất muốn đốt trụi cái cuốn sách hình đó, vấn đề bây giờ
là làm sao thoát ra khỏi tình huống hiện giờ.

Liliyn: 「Dù vậy, ngươi không ngần ngạibỏ miếng《Red Sphere》đó vào miệng. Thật
ra thì, cái việc ngươi không hề biết về nó thì còn lạ hơn. Kể cả khi ngươi có
đề kháng với nó, việc không biết gì về điểm yếu chí mạng của tộc mình thì đúng
là rất kì lạ....」

Đúng như cô ấy nói. Hiiro bắt đầu bị dồn vào chân tường.

Liliyn: 「Aa. Còn nữa, mấy con《Hammock》chính là thiên địch của『Imp Race』đấy.」

Hiiro: (Con nhóc này…)

Hiiro nhận ra rằng toàn bộ bữa ăn này hoàn toàn là một cái bẫy. Liếc mắt nhìn
hai người kia, Hiiro nhận thấy, ngoại trừ Liliyn, vẻ mặt cả hai vô cùng hối
lỗi. Có vẻ cả hai cũng đã biết cái vụ này.

Hiiro nắm chặt tay lại,lặng lẽ đưa ngón trỏ ra thủ sẵn, để có thể dùng phép
thuật bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hiiro, Liliyn cười lớn như rất phấn khích, nói.

Liliyn: 「Kukuku, đừng hiểu lầm. ta không quan tâm liệu ngươi có phải thuộc『Imp
Race』hay không đâu.」

Hiiro: 「…?」

Liliyn: 「Ngươi chỉ khiến ta tò mò thôi. Sao ngươi lại đi vòng vòng với cái bộ
dạng đó chứ…ngươi không thuộc『Imp Race』, đúng không? Eeh? Vị khách bất
thường?」

Hiiro nhớ ra là cô ta đã sung cụm từ ‘vị khách bất thường’ khi chào mình. Cậu
liền nhận ra là,từ giây phút gặp mặt, cô ta đã lên hết kế hoạch để lôi mình
ra.

Hiiro: 「Tôi đâu phải nói với cô chuyện đó chứ!」

Liliyn: 「Fumu. Đúng thế. Tuy nhiên, đây là ‘pháo đài’ của ta, và chúng ta thì
đang ở trung tâm nó. Và ta không phiền dùng đến, gì nhỉ… biện pháp mạnh?」

Hiiro bỗngcảm giác như có người đang nhìn mình từ phía sau. Cậu nuốt nước bọt
(Ichime: lần đầu thấy main ‘sợ’ đấy). Tiếp đó, Hiiro nghe thấy một tiếng ho
nhẹ. Cậu ngoắc đầu về sau, cảnh Silva cúi đầu xuống đập vào mắt Hiiro.

Silva: 「Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi, Hiiro-sama.」

Hiiro: 「…」

Silva: 「Tuy nhiên, tôi thật sự mong cậu có thể trả lời câu hỏi của chủ nhân.
Tôi cũng rất muốn biết thân phận thật của cậu, người đã cứu mạng tôi.」

Hiiro: 「Jii-san…」

Silva: 「Thực tế, 『Imp Race』là tộc có kháng tính cực thấp với độc. Vậy mà, khi
Hiiro tiến vào ngọn núi độc, cậu lại vô cùng bình tĩnh. Việc này đã khiến tôi
băn khoăn rất nhiều.」

Thời khắc đó, Hiiro như chợt nhớ ra gì đó. Silva tỏ vẻ vô cùng tuyệt vọng khi
cô gắng can ngăn Hiiro tiến vào ngọn núi. Việc này chắc chắn là vì ông ấy đã
nghĩ Hiiro, một『Imp Race』, sẽ chết ngay tại chỗ.

Silva: 「Tôi cũng đã hơi băn khoăn rằng liệu cậu có phải là một『Imp Race』. Và
chủ nhân của tôi có đôi chút e ngại về cậu khi biết được cuộc hành trình qua
núi độc đó. Vậy nên cô ấy đã dựng nên bữa ăn thăm dò này.」

Tuy nhiên, trong vụ này, nếu Hiiro thật sự là một『Imp Race』, vậy thì sẽ ra
sao? Không phải cậu ta sẽ chả còn mạng sao?

Silva: 「Tuy nhiên, xin cứ thả lỏng. Những món ở đây đều được nấu bởi chuyên
gia, vì vậy nếu một『Imp Race』ăn nó, thì cơ thể họ cũng sẽ chỉ đau một chút
khắp người thôi.」(Ichime: nói nghe đơn giản nhỉ :v)

Hiiro: 「Khoan, dù ông nói là chỉ thì-」

Hiiro xen vào ngay lập tức. Mặc dù việc cậu không chết là tốt, cậu muốn chỉ ra
việc họ hoàn-toàn-không-sao-nếu-gây-đau-đớn-lên-ân-nhân-của-mình.

Silva: 「Dù thế, đúng như tôi nghĩ. Hiiro-sama có vẻ như không phải một thành
viên『Imp Race』.」

Cả ba đưa mắt nhìn Hiiro. Hiiro không nói gì, yên lặng một lúc lâu. Rồi cậu
xoa đầu mình,vửa nói vửa thở dài.

Hiiro: 「Aa, đúng thế. Tôi không phải là một『Imp Race』.」


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #67