Lời Hứa


Người đăng: anvaan0

Hiiro bắt đầu thấy mất kiên nhẫn khi nhìn vào khuôn mặt Mimiru vẫn còn đang
ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại những gì vừa xảy ra. Hiiro đành phải giơ tay
lên búng trán cô bé.

“…ái” (Mimiru)

Mimiru giật mình kêu đau khi bị búng và đưa cả 2 tay lên ôm trán. Và giọng nói
của cô bé dù rất nhỏ nhưng đã có thể nghe thấy.

Nhưng có vẻ như Mimiru chưa nhận ra điều đó và lại bắt đầu viết ra bảng. Hiiro
nhanh tay giật tấm bảng khỏi tay Mimiru và đưa lên cao quá đầu.

Cô bé bắt đầu với tấm bảng, đôi tay nhỏ bé của cô bé khoắng loạn xạ cố với lấy
tấm bảng từ tay Hiiro với ý nói “ Trả lại cho em!”

“Nếu nhóc muốn lấy lại thì hỏi xin đi” (Hiiro)

“…!” (Mimiru)

Mimiru lườm Hiiiro với ý nói “Anh biết là em không nói được mà”. Mắt cô bé bắt
đầu rưng rưng nước mắt

“Nghe này nhóc, anh rất ghét những đứa trẻ chỉ biết chịu đựng thay vì sống hồn
nhiên như bình thường. Nếu đau thì cứ nói là đau. Nếu vất vả thì cứ nói là vất
cả. Muốn làm cái gì thì cứ nói là mình muốn làm. Cô nhóc anh biết ít ra còn
trung thực hơn nhóc đấy” (Hiiro)

Mimiru lúc này chỉ biết nghiến răng vì trong tay cô bé không có giấy để viết
ra những lời muốn nói. Thấy thế, Hiiro thở dài, để tấm bảng sang một bên và…

Véoooooooooooo……..

Hiiro bắt đầu véo má Mimiru và kéo nhẹ sang hai bên.

“Au..au..au..au” (Mimiru)

“Thấy chưa, nhóc nói được rồi đấy” (Hiiro)

“…Ẻểểể” (Mimiru)

Mimiru đưa tay lên cổ mình một cách vô thức. Cô bé không thể giấu nổi sự bối
rối khi nhận ra mình vừa nói được.

Mimiru dường như đứng hình, nhưng mặc kệ điều đó, Hiiro bắt đầu nói tiếp.

“Nghe này, KHÔNG bao giờ được nói với ai là anh chữa giọng cho nhóc nhé”

Mimiru mở to mắt ngơ ngác, thắc mắc tại sao Hiiro lại nói vậy. Cô bé nghĩ nếu
đúng là Hiiro chữa giọng cho mình thì ít nhất cũng phải nói cho gia đình mình
biết để cảm ơn anh ấy. Nhưng Hiiro lại bắt Mimiru không được làm thế.

“Ể…Sao lại thế ạ ?!?” (Mimiru)

“Không hỏi ngược lại. từ bây giờ chỉ có anh hỏi và nhóc trả lời, ok ?”(Hiiro)

Bị hỏi dồn dập, Mimiru chỉ biết gật đầu.

“Được rồi, điều đầu tiên, anh cũng hơi ngờ ngợ rồi, nhưng nhóc có liên hệ gì
đến hoàng gia của Gabranth không ?” (Hiriro)

Để ý rằng cô bé ngồi thơ thẩn trong vườn của hoàng gia, Hiiro nghĩ cô bé chắc
chắn không thể là dân thường được.

Thêm nữa, cách chào của cô bé làm Hiiro gợi nhớ lại cách chào của Lilith, công
chúa cả của Victorias, người đã triệu hồi cậu. Xét theo tình thế, cậu chắc
chắn cô bé này có liên hệ với hoàng tộc của Gabranth theo một cách nào đấy.

“V-vâng. E-em tên là Mimiru King.” (Mimiru)

Nghe vậy, Hiiro tặc lưỡi.

(Nếu mình nhớ đúng, tên của nhà vua là Leowald King. Vậy nghĩa là… Điều này
trở nên nghiêm trọng hơn mình tưởng rồi đấy) (Hiiro)

Cậu nghĩ rằng cô bé có liên quan tới hoàng tộc, nhưng là con gái của đức vua
thì nằm ngoài dự đoán của cậu. Cậu không nghĩ rằng một nàng công chúa lại được
cho phép chơi một mình ở một nơi như thế này.

(Có lẽ điều đó nghĩa là trật tự công cộng ở đất nước này tốt thật đấy) (Hiiro)

Sau khi nghĩ vậy, Hiiro lại đặt câu hỏi khác.

“Như anh đã nói trước đó, sự thật rằng anh chữa cho nhóc bằng ma thuật của anh
phải được giữ kín. Chính ra, đừng nói với bất kì ai rằng nhóc từng thấy anh.
Hãy cứ nói với mọi người rằng nhóc không biết nguyên nhân vì sao mình được
chữa khỏi. Hiểu chưa?” (Hiiro)

“N-nhưng tại sao?” (Mimiru)

“Anh đã nói ‘đừng hỏi gì hết’, phải không?” (Hiiro)

Mimiru có vẻ chán nản khi bị bảo rằng không được nói về sự tồn tại của Hiiro.
Đối với cô bé, dù cô bé nói cảm ơn cậu bao nhiêu cũng không đủ. Cô muốn chính
thức mời cậu đến . Nhưng sau đó, cô bỗng nhiên nhận ra.

(À, phải rồi. Anh ấy là một bóng ma. Mọi người không thể nhìn thấy anh ấy…)
(Mimiru)

Cô bé nghĩ rằng đó là lý do vì sao Hiiro không muốn cô nói về cậu ta với bất
kỳ ai.

Trên thực tế, Hiiro đang hoảng loạn. Cuốn theo một sự kích động từ lương tâm
của cậu, cậu đã phục hồi giọng của cô bé. Cậu nghĩ rằng đó là vấn đề không lớn
nếu cô bé là một thường dân, nhưng thực tế cô bé lại là công chúa.

Nếu điều này bị phát hiện, không nghi ngờ gì cậu sẽ nằm trong tầm ngắm của
hoàng tộc. Cậu muốn ngăn điều đó xảy ra bằng bất cứ giá nào. Cậu muốn né tránh
bất cứ thứ gì cản trở sự tự do của cậu.

“Anh đi đây. Nếu anh nấn ná thêm nữa có lẽ anh dính phải một số rắc rối.”
(Hiiro)

“A, đợi đã.” (Mimiru)

“Nghe này, hãy vui vẻ với sự thật rằng giọng của nhóc đã quay trở lại. Đó mới
là điều mà một đứa trẻ nên làm. Đừng nói với bất kì ai về anh.” (Hiiro)

Hiiro nói như thể muốn gạt bỏ những điều Mimiru muốn nói. Sau đó cậu bắt đầu
viết từ “Transparent” (Trong suốt) lần nữa.

“A, tên anh! Xin hãy cho em biết tên của anh!” (Mimiru)

Mimiru hét lên, cô bé muốn biết ít nhất là tên cậu. Hiiro trả lời cô bé trong
khi quay lưng về phía cô.

“Nhóc không cần phải biết.” (Hiiro)

Sau khi nói vậy, Hiiro bắt đầu tàng hình. Dù vậy, trong mắt Mimiru, cậu vẫn
hiện ra rõ như ban ngày. Hiiro bắt đầu chạy và rời khỏi nơi đó.

“A…!” (Mimiru)

Cô cố gắng gọi và dừng cậu lại, nhưng Hiiro nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt cô
bé.

(Mình đã chẳng thể nói gì… Cảm ơn hay thậm chí cả tên anh ấy… Mặc dù mình đã
nhận lấy một món quà lớn như vậy…) (Mimiru)

Đó là một món quà tuyệt diệu mà không một ai đã hay sẽ tặng cho cô. Đó là một
thứ gì đó mà cô đã từng mất đi, và dù cho cô có ao ước lấy lại, dường như
không có một tia hi vọng nào để có lại nó lần nữa.

Nhưng dù vậy, Hiiro dễ dàng xé nát cái thực tại đó ra và trao trả lại cho
Mimiru thứ quan trọng nhất của cô bé. Cô muốn cám ơn cậu. Cô muốn nghe tên của
cậu. Và trên hết, cô muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn. (Hiiro, the Loli
Slayer huê huê)

Nhận ra tấm bảng Hiiro cướp lấy đang nằm trên mặt đất, cô bé nhặt nó lên, và
mở to đôi mắt ra trong sự kinh ngạc.

“Đây là một món nợ. Nhóc sẽ phải trả lại anh một ngày nào đó. Đừng quên đấy.”

Mimiru

Cô bé không biết cậu viết khi nào, nhưng nhẹ giọng trả lời “vâng”. Cô đã quyết
định trong tim mình rằng bởi vì không ai khác có thể thấy cậu, cô bé phải trở
thành người trả lại ân huệ của cậu.

(Anh ma…) (Mimiru) (Ma quỷ ý)

(Editor : lại nuôi sẵn harem về sau thu hoạch rồi (〜 ̄▽ ̄)〜)

Trong khi cô nhìn về hướng Hiiro ra đi, một người lính canh đang đi tuần trong
khu vườn đến và gọi cô.

“Mimiru-sama, mọi chuyện ổn cả chứ?” (Lính canh)

“Vâng, cám ơn vì đã luôn quan tâm đến cháu.” (Mimiru)

“Không không, Mimiru-sama giống như thiên thần với chúng thần vậy. Không cần
nói nhưng ai cũng biết, chúng thần sẽ bảo vệ người.” (Lính canh)

“Cảm ơn chú rất nhiều.” (Mimiru)

Người lính cúi đầu thật sâu.

“Thần không xứng đáng nhận được lời cảm ơn như vậy. Thần sẽ đến lần nữa.
Mimiru-sama, xin hãy quan tâm đến sức khỏe của mình và trở về phòng mình đúng
giờ.” (Lính canh)

“Vâng, cháu hiểu” (Mimiru)

Mimiru vừa mỉm cười vừa trả lời người lính canh, người lính cũng mỉm cười và
rời đi.

Người lính canh vừa rời khỏi khu vườn lạc trong dòng suy nghĩ trong khi vừa đi
vừa cười. (Ngáo cmnr =))))))(Editor : Chuẩn cmnl (〜 ̄▽ ̄)〜 )

(Hầy.., Mimiru-sama vẫn dễ thương như mọi khi. Và giọng của công chúa… Mình
muốn nghe công chúa hát một lần nữa. À, đúng rồi, mình có thể nghe bất cứ lúc
nào. Bởi vì giọng Mimiru-sama đã…Giọng…của công chúa ấy…) (Lính canh)

Anh ta dừng lại, và ngọn giáo anh đang cầm rơi xuống đất. Đôi mắt anh trợn
trừng, miệng mở to, tạo nên vẻ mặt kinh ngạc nhất mà anh có thể làm trong đời.

“Nó đã trở lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”

(Editor : cái này có thể gọi là mạng lag không, đi 1 lúc mới nhận ra (〜 ̄▽ ̄)〜 )

Người ta đồn rằng tiếng hét của anh đến tai tất cả mọi người bên trong.

“Hm? Tiếng hét vừa rồi là sao?” (Arnold)

Arnold nghiêng đầu qua một bên khi nghe thấy tiếng hét lan đến tít tận phòng
ăn. Không chỉ Arnold mà tất cả những người khác đều có câu hỏi tương tự.

“Giọng nói vừa rồi… Đến từ khu vườn?” (Kukuria)

Kukuria, trong khi vẫy vẫy đôi tai phụp phụp, nhìn về hướng tây.

“Chú ơi?” (Muir)

“Hm? Gì thế, Muir?” (Arnold)

“Cháu không thấy anh Hiiro đâu…” (Muir)

“Aa… Cậu ta có lẽ đã đi khám phá bên trong hay gì đó rồi?” (Arnold)

“Chú nghĩ giống cháu sao?” (Muir)

“Ừ, thật tốt nếu cậu ta không gây quá nhiều rắc rối. Nhưng…” (Arnold)

Đây không phải là thành phố, mà là nơi ở của hoàng gia. Nếu cậu ta đi loanh
quanh một cách bất kính như cậu vẫn thường làm, có khả năng cậu ta sẽ bị bắt
bởi binh lính. Arnold bắt đầu toát mồ hôi chỉ với việc nghĩ đến điều gì sẽ xảy
ra nếu Hiiro xông vào một phòng riêng của hoàng tộc.

(N-nếu Hiiro bị phát giác là Humas, và nếu cậu ta làm điều gì đó ngu ngốc, tội
mình cũng không nhẹ đi đâu, liệu mình… Haa, tôi lạy cậu, xin đừng gây bất cứ
rắc rối gì) (Arnold)

Arnold cầu xin từ đáy lòng mình.

“Ta sẽ đến chỗ khu vườn xem chuyện gì. Hai người sẽ làm gì? Ta tin rằng
Mimiru, người mà ta đang nói đến, cũng sẽ ở đó.” (Kukuria)

Kukuria hỏi Arnold và Muir.

“Nếu thần nhớ chính xác, cô ấy là công chúa út, phải không ạ?” (Arnold)

Arnold hỏi để xác nhận.

“Đúng vậy. Con bé mới chỉ chin tuổi, nhưng cách suy nghĩ lại khiến người lớn
cũng phải hổ thẹn. Trí thông minh của em ấy không hề thua kém ta. Và những bài
hát của em ấy…” (Kukuria)

(Editor: 9 tuổi, không phải loli trăm tuổi, may quá.... (~ ̄▽ ̄)~ )

“Bài hát?” (Arnold)

“À, đừng để ý! Bỏ qua đi, bắt đầu đi thôi!” (Kukuria)

Điều cô bỏ qua không nói nốt làm phiền họ một chút, nhưng khi cô ngừng nói và
bắt đầu đi, Arnold và Muir vội vàng theo sát đằng sau.

“A, chị đang định làm gì vậy, chị hai?” (Arnold)

“Chị có việc phải làm. Chị không có thời gian rảnh, không giống như cậu.”
(Raiev)

“Ồ, vậy em xin lỗi vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi!” (Arnold)

Muir cười như thích thú khi xem họ nói chuyện. Bỏ lại chị gái Arnold, Raiev ở
đằng sau, ba người họ tiến về phía khu vườn.


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #51