Mimir Và Áo Choàng Đỏ


Người đăng: anvaan0

Lần đầu tiên thấy cảnh đó, trong lòng cô bé trào ra một cảm xúc kì lạ. Không
gian ở chỗ đó có hơi khác biệt, dưới bầu trời đầy sao, nơi đó xuất hiện một
ánh sáng nhàn nhạt, một thứ ánh sáng mà trước giờ cô chưa từng biết đến. Ánh
sáng ấy mạnh đến nỗi cô không thể không chú ý tới nó.

Trong khoảng không thân quen trước mặt, cô cảm thấy không gian nơi đó bị nhiễu
vì thứ gì đó. Khi quan sát kĩ điểm không gian ấy, cô nhận thấy từ đó hiện ra
một dáng người.

(Đó là… một anh ma à?)

Cô bé nhỏ này tên là Mimiru, từ khi sinh ra, cô thường hay thấy mấy thứ kì lạ
này mỗi ngày. Cô đã thử kể với người thân, nhưng họ đều nghĩ nó là một trò
cười.

Một con ma đồng nghĩa với một linh hồn Evila. Vậy nên nó không thể nào xuất
hiện ở đây được. Nếu mà có, thì nó sẽ bị những Hộ vệ Gabranth giết ngay lập
tức.

Nhưng Mimiru chưa từng nói dối. Chắc chắn có ma như trong sách. Linh hồn người
chết chu du khắp nơi. Mấy con ma đó không bao giờ mở miệng nói chuyện, nhưng
chúng luôn lơ lửng và bay xuyên tường một cách dễ dàng.

Kể cả khi cô kể ra, không ai tin cả. Cô không phải một người quá tự tôn, nên
cũng không bắt ép mọi người phải tin cô. Cô giữ nó cho riêng mình, và tin rằng
những thứ như thế thật sự tồn tại.

Nhìn chúng cô không tổn hại gì cả, và cũng không ảnh hưởng đến đời sống thường
ngày của cô. Tuy nhiên, con ma đang đứng trước mặt cô thì lại khác, nó đang
nhìn thẳng vào cô.

Thường thì, khi cô nhìn chúng, chúng chỉ nhìn lại cô một cái rồi lại như không
có chuyện gì. Nhưng lần này thì khác.

Trước khi cô biết, thì nó đã đang nhìn cô. Nó không nhìn cô một cách vô tư lự
như những con ma khác, mà nhìn thẳng vào cô một cách chằm chằm, như là một
người thật vậy. Vì thế mà cô cảm thấy rất hứng thú, và cô nhìn lại nó.

Con ma này là nam, một chàng trai với mái tóc đen cùng cặp kính. Cô thấy anh
ta có phần đáng sợ, nhưng thấy rằng anh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, cô cùng nhẹ lòng
hơn.

Nhìn anh ta thật sự như là còn sống vậy, nhất là với bộ áo khoác đỏ cùng việc
anh ta đang đứng vững trên mặt đất. Đây là lần đầu cô nhìn thấy một con ma
loại này.

P 191

Anh ma đó chỉ tay vào bản thân mình, và rồi chỉ vào cô, như thể muốn hỏi là cô
có thấy không. Cô gật đầu liên tục.

Thời điểm đó, cô cảm thấy sự hiện diện của nó bỗng mạnh mẽ hơn. Anh ma này giờ
có cảm giác như là người thật ấy. Cảm giác như là giờ đây ai cũng đều có thể
thấy và tới bắt tay với anh vậy.

“…làm thế nào mà nhóc nhìn được?” (chàng trai)

Giọng nói không quá thấp cũng không quá cao. Nhưng không biết vì sao, cô muốn
lắng nghe nó nhiều hơn nữa. Đây là lần đầu cô nói chuyện với ma. Có chút do
dự, nhưng rồi cô quyết định cho anh ấy biết rằng cô không thể nói, và rồi cô
viết lên bảng.

[Anh Ma?] (Mimiru)

Cô chờ với hi vọng có câu trả lời từ anh, nhưng sau đó lại vô cùng ngạc nhiên
với lời nói tiếp theo của anh.

“Không, nhóc nhầm rồi. Hay là do khả năng cảm nhận được những thứ siêu nhiên
nên nhóc nhìn thấy anh?” (chàng trai)

Cô chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên. Cô từng nghe về chuyện vài hồn ma không biết
rằng mình đã chết. Cô nghĩ rằng con ma trước mặt mình là một trong số đó. Thật
ra thì, cô tự mình biên ra cái tình huống đó.

[Khả năng…siêu nhiên… là cái gì ạ?] (Mimiru)

“Thay vì viết ra bảng sao nhóc không nói luôn đi cho nhanh?” (chàng trai)

Cô hiểu ý của anh ta, nhưng có lý do làm cho cô không thể nói.Cô nở một khuôn
mặt tiếc nuối và buồn rầu.

[Mimiru xin lỗi, Mimiru không nói được.] (Mimiru)

Cô rất ngạc nhiên vì anh ta hiểu được.

“Thế à, Vậy cho anh xin lỗi nhé.” (chàng trai)

[Không sao đâu ạ, anh đừng lo.] (Mimiru)

Câu nói của anh có hơi vô duyên, nhưng nó không làm cuộc trò chuyện tệ đi.
Chắc đó là tính cách thường ngày của anh ta. Mỗi người đều có một khái niệm
“bình thường” riêng. Có thể nhìn thấy ma là bình thường đối với cô. Hơn nữa,
cái cách nói chuyện không có chuẩn mực này của anh cũng không ảnh hưởng gì đến
cô.

“À, về chuyện trước đó, anh không phải ma. Nhóc hiểu chúng là gì đúng không?”
(chàng trai)

[Có ạ. Hình như trong gia đình em chỉ có mình em là nhìn được họ thôi.]
(Mimiru)

“Vậy à. Đúng là dù ở thế giới nào thì cũng có những người có giác quan thứ
sáu.”(Hiiro)

[…..?] (Mimiru)

“Đừng quan tâm. Có vẻ khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh của nhóc tốt hơn
người bình thường.” (Hiiro)

[Như thế là tốt hay xấu ạ?] (Mimiru)

“Ai biết? Nhưng có vẫn tốt hơn là không có phải không?” (Hiiiro)

Vậy thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp...

Cô rất vui. Có một người có thể hiểu được khiến cho cô rất vui. Nếu gia đình
cô nghe những gì cô vừa nói, họ sẽ cười rộ lên. Nhưng anh ma này lại chấp nhận
nó như đây là chuyện bình thường vậy.

Nhưng, nhìn mặt anh có vẻ không vui cho lắm. Cô nghĩ rằng anh không chấp nhận
lời giải thích của mình, nhưng giọng anh trước đó lại không khiến người ta
nghĩ vậy . Có vẻ anh ta không vui vì thứ gì khác. Thấy rằng mình đang chảy mồ
hôi, cô rút khăn tay ra lau trán mình.

Anh ma, anh đang làm gì ở đây vậy?

“Anh nói với nhóc là anh không phải ma rồi. Mà anh cũng chỉ tình cờ đi vào đây
thôi.” (Hiiro)

Anh có biết đây là đâu không?

“Là đúng không nào? Anh không lén lút vào đây, chỉ là anh bị kéo đi cùng vài
người bạn thôi” (Hiiro)

Một con ma bị kéo vào đây với vài người bạn; Mimiru nghiêng đầu, cô thật sự
rất muốn gặp qua họ.

[Vậy đây là lần đầu tiên anh đến đây?] (Mimiru)

“Yep” (Hiiro)

Em thích khu vườn này lắm. Khi em lên 5, một cơn ốm đã lấy mất giọng nói của
em. Và từ đó em thường xuyên đến đây ngồi ngắm cảnh

Khi cô lên 5, cô đã bị cảm nặng. Cô bị sốt cao trong một thời gian dài. Sau
khi khỏi hẳn, thì căn bệnh ảnh hưởng nặng đến thanh quản của cô, khiến cô
không thể nói được nữa.

Mọi người đều sốc khi việc đó xảy ra. Mimiru rất thích hát. Cô bé thường hay
đến khu vườn này và hát cho gia đình mình nghe.

Khi các lính canh nghe cô hát, nó như được nghe hát từ một thiên thần vậy. Cô
đã rất vui. Cô không có tài trên chiến trường như Kukulia chị mình, nhưng có
thể dùng giọng hát tuyệt vời của mình đem hạnh phúc đến cho mọi người cũng là
thứ đáng để tự hào.

Cả gia đình cô và thần dân đều yêu thích giọng hát này. Để có thể làm họ vui
hơn nữa, Mimiru cũng đã cố gắng tập hát rất nhiều.

Nhưng mọi nỗ lực của cô bỗng tan đi sau khi cô bị mất giọng. Cha, mẹ và anh
chị cô đều suy sụp khi việc đó xảy ra. Thấy tình huống như vậy, cô quyết định
không tự dày vò mình mà phải mạnh mẽ hơn, nhưng làm như thế lại làm mọi thứ tệ
hơn.

Lúc cô biết rằng gia đình mình suy sụp, cô đã không kìm được. Đó là tại sao
Mimiru quyết định nở nụ cười. Ngày nào đó, cô sẽ có lại giọng nói và có thể
hát lên một lần nữa. Cô cười để nói với gia đình rằng, mọi chuyện đều ổn cả.

Việc cô mất giọng không phải là do ảnh hưởng tâm lí nào cả. Những nhà nghiên
cứu đứng đầu đất nước đều nói rằng, kể cả với nền công nghệ và phép thuật hiện
tại, thì vẫn không có cách nào giúp cô có lại giọng nói.

Nhưng những người đó cũng không quá chắc chắn, họ nghĩ rằng nếu có thể có năng
lượng ma thuật mạnh hơn nữa, thì cô sẽ được chữa khỏi. Đó là lí do Mimiru vẫn
cười như vậy. Nó là một hành động rất nhỏ. Nhưng, vì thấy cô cười nên tất cả
nghĩ cô vẫn ổn và tốt dần lên.

Không có gì bàn cãi, với cô đây là cách tốt nhất. Chỉ cần cô cười thì mọi
người đều sẽ vui, kể cả nếu cô không thể lấy lại giọng nói, thì cô vẫn sẽ
cười, và điều gì đó sẽ…

(Tr: ôi thật là vô vàn cảm xúc TAT)(Editor : Cảm giác tên trans đang khóc vì
trans đúng chap khó :v )

Mimiru, người luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đã quyết định cười vì
mọi người, để cho họ không cảm thấy buồn lòng. (Tr: bé Mimitu thật vĩ đại TAT)

Và trong lúc này, cô băn khoăn liệu cô có đang cười. Nếu nhìn vào gương, thì
đúng là cô đang cười. Nó không phải là một nụ cười hời hợt, mà là một nụ cười
chân chính, nguyên vẹn.

(Nhưng sao anh ma lại có vẻ giận như vậy)

Nhìn anh ma đang buồn bực, cô bắt đầu lo lắng. Cô nghĩ tới việc nở một nụ
cười, nhưng ngay khi cô định làm thế, trước mắt cô bé tối sầm lại.

(ơ?)

Khoảnh khắc đó, cô ngất đi.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm dưới bóng của một cái cây. Anh ma kia cũng
ở đó với cô. Cô cảm thấy người mình hơi ấm. Đó chắc chắn là từ người đã đưa cô
vào bóng râm này.

Cô không nghĩ một con ma có thể đụng vào người sống. Chắc đây là một con ma
đặc biệt. Để cảm ơn, cô nhanh chóng viết lên bảng.

[Xin lỗi đã làm phiền anh. Cảm ơn anh đã đưa em vào đây.] (Mimiru)

Nhưng sau đó, anh ta vẫn tỏ vẻ không hài lòng. Cô đã cư xử rất tốt, vậy mà cái
vẻ mặt đó của anh vẫn không đổi. Cô nghĩ rằng mình sẽ không thể truyền đạt
được điều mình muốn nói ngoại trừ việc mở miệng.

Nghĩ như vậy, cô bắt đầu rưng rưng nước mắt. Cô vẫn cười, nhưng cô muốn bày tỏ
lòng mình bằng giọng nói của mình.

Đây là lần đầu cô cảm thấy như thế. Cô cảm thấy rằng cô chỉ có thể bày tỏ nó
ra bằng lời.

Anh ta nhìn như đang suy nghĩ cái gì đó rất khó khăn. Anh nghiến răng và nói
với một giọng nghiêm trọng.

“Oy, tất cả những gì anh nói tiếp đây, nhóc không được nói với ai nhé, hiểu
chứ? (chàng trai)

Cô nhìn anh với vẻ mặt (˚-˚) không hiểu gì cả. Thời khắc đó, ánh sáng trắng
xuất hiện trên ngón tay anh ấy, và di chuyển đến gần cơ thể cô. Lúc đầu có hơi
đáng sợ, nhưng ngay lúc ngón tay anh chạm vào người cô, khắp cơ thể cô cảm
thấy vô cùng ấm áp.

(…..phép thuật…?)

Cô cảm thấy như cơ thể mình, trong một ngày hè ấm áp thì bỗng có một làn gió
nhẹ thổi qua. Đó là một cảm giác dễ chịu; dễ chịu đến nỗi cô đã quên luôn lo
lắng của mình vài phút trước.

Người cô bỗng hơi ngứa ngáy, rồi sau đó dần cảm thấy ấm hơn. Cô thậm chí cảm
thấy rằng tâm trạng mình cũng bỗng tốt hơn. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nhưng cô thấy tốt hơn rất nhiều.

Cảm giác như là được tái sinh vậy. Sau đó, trong lúc Mimiru đang hoang mang,
anh nói với cô.

“Giờ thì nói thử đi nào, Nơ buộc tóc”(Hiiro)


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #50