Đế Thiên Chân Chính Mục Đích


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Tiên Dao Tử bị mắng, bĩu môi nói: “Oan ức cho người ta. Ta chỉ nói những gì Đế
Thiên cần nghe thôi, bởi vì hắn cần xác nhận một điều.”

“Điều gì?” Vân Chính Thiên gằn giọng, làm ra vẻ phẫn nộ.

Bị Vân Chính Thiên tạo áp lực, một thân tu vi của nàng dường như tiêu tán,
Tiên Dao Tử trở lại thành tiểu nha đầu đáng yêu vô cùng, trấn định một lúc mới
thu hết can đảm nói: “Đấu La Tinh lịch sử thật sự chắc ngươi cũng nghe mấy vị
các chủ nói lại. Đế Thiên hắn dù có nói thế nào vẫn là có ơn với nhân loại
chúng ta. Nếu không phải năm đó hắn nhất quyết bao che cho Sử Lai Khắc, chỉ sợ
nhân loại chúng ta kết cục cũng không tốt đẹp được như bây giờ. Hơn nữa ta lại
cảm thấy người này rất có phong phạm, không làm chuyện thừa thải, không so
bụng tiểu nhân, không bày ra đê hèn thủ đoạn, cho nên lúc đó ta cũng nói với
hắn một điểm thông tin về ngươi mà thôi. Ngoài dự đoán là, Đế Thiên không có
vì vậy mà tước đi hai khỏa độc châu, hơn nữa còn dẫn ta tới chỗ này để tu
luyện. Ta cũng tham dự qua khảo hạch Sử Lai Khắc giống như ngươi, vị Các Chủ
dẫn đường cho ta là Bạch Hổ Các Chủ.”

Năm đó Đế Thiên dẫn theo hồn thú ở trong bóng tối liên thủ với tà hồn sư phát
động tập kích Sử Lai Khắc, người đông thế mạnh, chẳng mấy chốc đã áp đảo hoàn
toàn tòa học viện có được ba vạn năm lịch sử này, trên dưới Sử Lai Khắc lúc đó
vẫn lạc rất nhiều, thậm chí đương đại Các Chủ cũng ngã xuống, vì thế Vĩnh Hằng
Chi Thụ không tiếc bất cứ giá nào, kêu gọi tá túc bên trong nó mấy vị Các Chủ
ý chí xuất hiện cứu vãn tình thế.

Lần đó xuất hiện đều có Côn Thần ý chí, Diệt Nhật ý chí, Hạo Thiên ý chí, Bạch
Hổ ý chí . . . Bất quá, dù nói thế nào bọn họ đều đã là người thiên cổ, cho dù
miễn cưỡng tiếp tục tồn tại dưới dạng ý chí năng lượng thể cũng cách nào cùng
thời kỳ đỉnh phong so sánh.

Song phương đại chiến thêm một trận, kết quả vẫn như cũ, liên minh hồn thú
cùng tà hồn sư đạt được thắng lợi cuối cùng. Đứng ở Đế Thiên phương diện mà
nói, này thắng lợi trọng yếu vô cùng, từ nay Đấu La Tinh phần lớn lãnh thổ sẽ
rơi vào trong tay hồn thú, tiền cảnh phát triển quang minh rộng rãi vô cùng,
chỉ cần cố gắng duy trì mấy ngàn năm, tin tưởng hồn thú cường giả sẽ đản sinh
vô số, khi đó chân chính bá chủ Đấu La Tinh lại một lần nữa là của hồn thú,
khiến cho hồn thú địa vị cao hơn hết thảy chủng tộc trên tinh cầu này.

Thế nhưng vào những phút chót, Đế Thiên đột nhiên trở mặt, hồn thú đại quân
bất ngờ bao vây toàn bộ tà hồn sư, phát động thuấn sát, làm lịch đại cường giả
tà hồn điện khi đó cơ hồ đều vẫn lạc toàn bộ, nguyên khí đại thương vô cùng
thảm trọng. Đế Thiên khéo léo không chế tình thế, xây dựng chiến trường hồn kỹ
hệ không gian, ngăn cách tin tức lọt ra ngoại giới, còn bản thân hắn ở trong
đó, chìm đắm trong một tầng cảm ngộ mới toanh.

Khi đó Côn Thần ý chí đã sửng sốt vô cùng, không nghĩ tới Đế Thiên lại như vậy
trở mặt với tà hồn sư, cứu vớt Sử Lai Khắc một nữa tính mạng. Hơn nữa hắn còn
thản nhiên tiết lộ tình báo liên quan đến Vĩnh Hằng Chi Thụ.

Thần Vực môn hộ được mở ra là do Vĩnh Hằng Chi Thụ bị tà ác khí tức xâm nhiễm,
đáng nói là Vĩnh Hằng Chi Thụ là nằm ở Sử Lai Khắc, bốn phía xung quanh quang
minh chính khí cùng nồng nặc sinh mệnh năng lượng, cho nên ngót nghét mấy ngàn
năm kể từ khi Ma Thần đại chiến diễn ra, Thần Vực môn hộ vẫn không có lộ diện.
Mãi cho đến ngày hôm nay, tà hồn sư thực hiện ám toán Vĩnh Hằng Chi Thụ thì
Thần Vực môn hộ mới mở ra.

Đế Thiên một thân tu vi siêu việt Chuẩn Thần, tinh thần lực cường hãn vô cùng,
bản thân lại am hiểu không gian thuộc tính, cho nên hắn là người trước tiên
lĩnh ngộ được điều này. Bất quá đổi lại là Sử Lai Khắc cường giả cũng có thể
làm được, nhưng tiêu tốn thời gian so với Đế Thiên nhiều hơn mà thôi.

Nhìn thấy được thành thần con đường đã làm Đế Thiên thay đổi suy nghĩ, hắn
quyết định bao che Sử Lai Khắc, lưu lại mầm mống hạt giống để đối phó với sự
bá đạo của tà hồn sư trong tương lai, sau đó hắn không quên tiếp tục giả vờ là
đồng minh tối tin cậy của tà hồn sư để có thể dễ bề ở Thú Vực hành động, lợi
dụng Thần Vực môn hộ ở trong bóng tối tìm cách đột phá vị diện gông xiềng, trở
thành tối cao thần cách.

Đến lúc đó, vô luận là nhân loại hay đọa lạc nhân loại đều phải quỳ xuống dưới
chân Đế Thiên.

Đây mới là Đế Thiên chân chính mục đích.

Vân Chính Thiên gật đầu: “Chuyện Đế Thiên làm đích xác khiến ta vô cùng cảm
kích, vạn lần không nghĩ tới hắn có thể chịu đựng mọi lời oán hận của nhân
loại cho đến tận ngày hôm nay. Suy nghĩ thấu triệt mà nói, nguyên do khiến Đế
Thiên làm như vậy, trên thực tế cũng là vì tương lai hồn thú của hắn mà hao
tâm tổn lực tính toán. Thứ yếu, dù nhân loại đối với hồn thú không đáng tin,
nhưng so với đọa lạc nhân loại thì chúng ta vẫn tốt hơn nhiều. Cho đến bây
giờ, xem như Đế Thiên đã đạt được thắng lợi trong canh bạc của hắn a.”

“Và ngươi chính là hạt giống của nhân loại mà Đế Thiên chờ đợi để đối phó với
tà hồn sư.” Tiên Dao Tử tiếp lời.

Vân Chính Thiên hiểu rồi. Nguyên lai Đế Thiên mấy trăm năm qua không dám xuất
hiện nhiều, cũng không nghĩ lui tới Sử Lai Khắc một cách thường xuyên nữa,
càng xem trọng Tà Hồn Điện mới thành lập tổ chức kia, nguyên nhân trọng yếu
nhất là vì sự tồn tại của Tà Đế.

Tà Đế cường đại một cách vô lý, khiến cho Đế Thiên kiêng kỵ vô cùng, kế hoạch
thành thần cũng vì vậy vướng víu tay chân, hắn không ít lần hạ quyết tâm hủy
diệt cường địch này, thế nhưng cuối cùng lại e ngại sự cường đại của hắn mà
tạm thời bỏ qua. Nhiều lần Đế Thiên hồi tưởng lại thời khắc tha cho Sử Lai
Khắc một mạng kia, thở dài vì mình đã lựa chọn chính xác, cùng vì vậy mà tán
thưởng dự cảm của mình.

Có thể nói đây là chân chính cường giả mới phát ra được dự cảm không lành, Đế
Thiên trong quá khứ có lẽ đã dự cảm được trong tương lai tà hồn sư nhất định
bá đạo vô cùng, cho nên mới lựa chọn lưu lại Sử Lai Khắc, suy cho cùng cũng vì
bản thân mà kiến tạo thêm một tầng bảo mệnh.

Vân Chính Thiên chính là người mà Đế Thiên đang chờ. Vì vậy hắn mới tìm hiểu
tin tức về người thanh niên này thông qua Tiên Dao Tử. Lần thứ hai gặp lại, sự
trưởng thành của Vân Chính Thiên đã làm cho Đế Thiên kinh hỷ vô cùng. Mặc dù
đại chiến như cũ ưu thế nghiên về Tà Đế, Huyết Đế, nhưng sâu trong thâm tâm
của Đế Thiên lại đối với Vân Chính Thiên có thêm một tầng tin tưởng. Vì lẽ đó,
Đế Thiên mới dẫn dắt Vân Chính Thiên đi lên Hải Thần Đảo để tu luyện.

“Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định ở Đấu La Tinh đỉnh cao nhất.” Tiên
Dao Tử thuật lại lời cuối cùng của Đế Thiên nói với nàng cho Vân Chính Thiên.
Nghe xong, Vân Chính Thiên trên mặt một trận hỗn loạn cảm xúc, càng đối với
Thú Thần kia kính trọng thêm mấy lần.

“Chính Thiên ca ca, còn chuyện của ngươi thì sao?” Tiên Dao Tử có chút chờ
mong hỏi.

Vân Chính Thiên mỉm cười, sau đó ngắn gọn thuật lại toàn bộ câu chuyện của
mình kể từ khi hắn cùng Tiên Dao Tử phân biệt.

“Oa, chuyện của ngươi so với ta ly kỳ hơn nhiều quá. Thiên Hoa tỷ tỷ, Minh
Tuyết tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh, ta thật cao hứng a. Thật muốn nhanh chóng gặp lại
bọn họ quá đi.” Tiên Dao Tử ríu rít nói.

“Kim Quang Đấu La, Đế Viêm Đấu La vẫn khỏe chứ?” Chính vào lúc này, nguyên bản
từ đầu chí cuối vẫn luôn ngủ say Đường Tử Hào đột nhiên lên tiếng.

Tiên Dao Tử trước tiên giật mình: “Ngươi không phải trúng phải mê hồn hương
của ta sao?”

Đường Tử Hào lười biếng mở ra hai mắt nói: “Mê hồn cái gì, toàn là đồ bỏ đi,
ngươi dược nghệ còn kém lắm, không thuốc được lão phu đâu.”

Tiên Dao Tử bị xem thường, trong lòng tức giận, hai tay chà sát, thầm mắng
Đường Tử Hào.

Vân Chính Thiên cười nói: “Sư phụ ta và Đế lão quỷ vẫn khỏe. Bọn hắn luôn nhắc
về ngươi, còn nhớ thời điểm ta chân ướt chân ráo bước vào Thú Vực đã từng căn
dặn nếu tìm thấy Đường Môn Môn Chủ thì nhờ hắn giúp đỡ một phen.”

Nghe được như vậy, Đường Tử Hào khóe mắt bỗng nhiên ngấn lệ: “Mấy lão bằng
hữu, cách biệt mấy mươi năm ròng rã, ta cũng nhớ các ngươi quá a.”

“Lớn tuổi như vậy còn mít ướt, chẳng ra thể thống gì.” Tiên Dao Tử hừ lạnh.

Đường Tử Hào đột nhiên cười lên một trận sảng khoái: “Ha ha ha, ta bỗng nhiên
nhớ lại một chuyện liên qua đến sư phụ của ngươi. Có muốn nghe hay không?”

Vân Chính Thiên kinh ngạc: “Nghe, tất nhiên muốn nghe. Thỉnh đại ca ngươi nói
rõ.”

Đường Tử Hào vẻ mặt đắc ý vô cùng, mỉm cười nói: “Hơn hai mươi năm trước, ta
đi đến Sử Lai Khắc không chỉ một mình, mà còn có sư phụ của ngươi nữa. Hai
người chúng ta đã cùng nhau tham dự Sử Lai Khắc khảo nghiệm đó nha.”

“Thật là vậy sao?” Vân Chính Thiên rốt cục nhận ra điểm mấu chốt: “Đại ca, sư
phụ của ta, hắn khảo hạch thất bại sao?”

Đường Tử Hào đập bàn cười lớn: “Chứ mẹ gì nữa, đồ lười biếng đó thất bại là
điều đã dự đoán từ trước. Ha ha ha! Nghĩ lại ta vẫn thấy tức cười, hắn bộ dạng
ủy khuất lúc rời đi, trông thật đáng thương.”

“Ách xì!” Lúc này Thiên Minh Thành bên trong, Bao lão đột nhiên nhảy mũi một
cái: “Ai nha, tên nào nói xấu ta hả?”

Ngồi ở bên cạnh Bao lão, Đế Tôn Dạ cười mắng: “Ngươi có điều tốt để mà nói hả.
Không nói xấu chứ nói gì bây giờ.”

“Câm miệng cho ta.”

“Ha ha ha.”


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #650