Bán Đứng Vân Chính Thiên


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên sửng sốt: “Ngươi điên rồi sao? Nàng ta mục tiêu chính là tìm
bắt ngươi a.”

Tiên Dao Tử bỏ mặc an nguy của bản thân, liều mạng bám theo Bích Lân Hoàng Xà
như vậy, dù là Vân Chính Thiên cũng không tài nào đoán được. Hắn đương nhiên
đoán được phần nào lý do khiến Tiên Dao Tử làm như vậy, còn không phải cùng
với Ma Độc Long Vương độc châu kia có liên quan hay sao. Cho dù Bích Lân Hoàng
Xà đại chiến một trận tiêu hao không ít, bản thân lại bị thương nghiêm trọng
thế nào đi chăng nữa, cũng không phải một đối thủ mà Tiên Dao Tử có thể một
mình đối mặt.

Bất quá, hiện tại Tiên Dao Tử vẫn còn sống sờ sờ, còn có thể ngồi ở đây kể
chuyện, rõ ràng Bích Lân Hoàng Xà kết cục không tốt cho lắm.

Tiên Dao Tử cười nói: “He he, biết ngay ngươi sẽ vô cùng kinh ngạc mà. Không
sai, Ma Độc Long Vương độc châu không những rơi vào tay ta, mà ngay cả Bích
Lân Hoàng Xà cả đời tích lũy độc vật cùng độc châu cũng giống nhau kết cục.”

“Vì vậy thực lực của ngươi mới tăng lên nhanh chóng như vậy?” Vân Chính Thiên
hỏi.

Hắn phảng phất cảm thấy được, luận về tu vi thì tiểu nha đầu này tuyệt đối
không dưới mình, thậm chí vận dụng Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực hắn vẫn
không thể cảm nhận được chân chính cấp bậc của nàng. Mơ hồ xung quanh nàng
thủy chung có một tầng yên vụ dày đặc bao bọc, che lấp đi chân diện mục ở bên
trong.

Bất quá, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện tu vi cho lắm, bởi vì
thời điểm cả hai nhận thức nhau, Tiên Dao Tử đã là bát hoàn Hồn Đấu La trình
tự. Mặc dù năng lực thực chiến không ra làm sao, nhưng vô luận là Vân Chính
Thiên cũng không cách nào so sánh. Hai viên độc châu rơi vào tay nàng kia, một
cái đến từ mười vạn năm Bích Lân Hoàng Xà, một cái đến từ năm mươi vạn năm Ma
Độc Long Vương không nghi ngờ mang đến cho nàng tương đương to lớn trợ giúp.

Tiên Dao Tử gật đầu nói: “Ta hiện tại đã là Siêu Cấp đấu la trình tự, một thân
độc thuộc tính cấp bậc chưởng khống cũng đã cao hơn rất nhiều. Ai nha, cũng
nhờ vào Đế Thiên người kia.”

Nghe được Đế Thiên hai chữ, Vân Chính Thiên không khỏi kỳ lạ. Gần đây phàm
liên quan đến Đế Thiên, mọi thứ phảng phất đi ngược lại mọi thứ mà hắn được
biết lúc trước, cho nên lúc này cũng không ngoại lệ tò mò vô cùng.

Tiên Dao Tử phì cười: “Chính Thiên ca ca, ngươi thật nghĩ ta liều mạng đuổi
theo nàng ta để giành lại độc châu sao?”

Vân Chính Thiên nhíu mày: “Chẳng lẽ Đế Thiên giúp ngươi.”

“Lại đoán trúng.” Tiên Dao Tử búng tay một cái: “Tại thời điểm nhìn thấy Bích
Lân Hoàng Xà tháo chạy, ta cũng nghĩ mặc kệ nàng ta, tận lực thu liễm khí tức
lại, thế nhưng ngay vào lúc đó, trong đầu ta đột nhiên vang lên một đạo thanh
âm.”

“Là Đế Thiên thanh âm!”

Tiên Dao Tử chậm rãi nói tiếp: “Hắn nói ta dựa theo dấu vết mau mau bám theo
Bích Lân Hoàng Xà. Lúc đầu ta cũng do dự, nhưng thiết nghĩ nhân vật giống như
Đế Thiên muốn giết ta cũng không cần bày vẽ làm gì, cho nên ta mới đánh cược
một phen.”

Vân Chính Thiên lắc đầu cười khổ: “Nha đầu nhà ngươi, quá liều mạng rồi.”

Tiên Dao Tử híp mắt cười: “Còn chưa bằng ngươi a. Để ta kể tiếp, sau khi ta
nghe lời Đế Thiên, lập tức nương theo Bích Lân khí tức lưu lại mà truy tuy,
rốt cục vài canh giờ sau cũng đuổi kịp thì mới nhận ra, Bích Lân Hoàng Xà chỉ
còn một hơi thở yếu ớt, nàng ta bị Đế Thiên đánh gục.”

Nàng hai mắt khẽ nhắm lại, tức thì một đạo nhàn nhạt lục quang từ trên người
khuếch tán ra, tại giữa căn phòng lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một cái viễn
cảnh. Trong đó rõ ràng thấy được Đế Thiên long trảo đang chộp ở Bích Lân Hoàng
Xà cái cổ, còn Tiên Dao Tử thì đang trợn cả hai mắt mà nhìn.

Vân Chính Thiên không lấy làm ngạc nhiên, vốn biết thiên hạ rộng lớn, thiên
tài như hắn không phải chỉ có một, Tiên Dao Tử đồng dạng cũng là như vậy. Nàng
lúc này triển khai tinh thần lực huyễn hóa lại khi đó viễn cảnh, đã hoàn toàn
nắm vững tư duy cụ tượng hóa trình tự, mặc dù còn chưa có chân chính bước vào
Thần Nguyên Cảnh, nguyên lai vẫn bị vây ở Linh Vực Cảnh đỉnh cao, nhưng tin
tưởng chỉ cần cho nàng thêm một chút thời gian, cánh cửa đó cũng sẽ bị xông
phá.

Tại trong viễn cảnh, bị Đế Thiên bóp cổ Bích Lân Hoàng Xà không ngừng rên rỉ:
“Thú Thần đại nhân . . . Xin tha mạng cho ta . . .”

Đế Thiên gương mặt lãnh khốc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng vô tình: “Đây không
phải ân oán cá nhân, sự hy sinh của ngươi ta sẽ nhớ kỹ. Còn bây giờ . . . Đi
chết đi!”

“Không, không . . . !” Bích Lân Hoàng Xà khiếp sợ thanh âm chỉ kịp vang lên
như vậy, Đế Thiên long trảo đã bóp vào, đem nàng cổ họng chặt đứt. Mười vạn
năm hồn thú Bích Lân Hoàng Xà cứ như vậy chết đi, mắt không nhắm được.

Tiên Dao Tử chứng kiến từ đầu chí cuối, cảm nhận được Đế Thiên cường đại lại
quyết đoán vô cùng, nàng vô thức sinh ra một tia khiếp sợ, lại đối với vị đỉnh
cấp hung thú nhận thức thêm mấy phần. Thế nhưng chính mắt nhìn thấy một công
nuôi dưỡng mình từ nhỏ cho đến bây giờ bị Đế Thiên một tay bóp chết, cho dù có
căm ghét Bích Lân Hoàng Xà đến như thế nào, lúc này nàng cũng cảm thấy một
chút buồn bã từ trong nội tâm sinh ra.

Đế Thiên vung tay một cái, đánh tan đi màu đỏ hồn hoàn vừa mới bốc lên từ xác
của Bích Lân Hoàng Xà, sau đó lạnh lùng nhìn Tiên Dao Tử hỏi: “Ngươi là người
mà Bích Lân đang tìm? Là nữ nhi của nàng ta?”

Tiên Dao Tử lập tức hồi đáp: “Ta gọi Tiên Dao Tử, Bích Lân Hoàng Xà là người
nuôi lớn ta, bất quá bà ta chỉ xem ta như một công cụ dùng để độ kiếp khi đến
thời hạn. Ta trốn khỏi sào huyệt của bà ta chính là vì vậy.”

“Ha ha ha.” Đế Thiên ngửa đầu lên trời cười lớn một trận, kim nhãn liếc nhìn
cỗ thi thể lạnh lẽo bên dưới, thanh âm chứa đựng mỉa mai ý tứ phát ra: “Bích
Lân a Bích Lân, ngươi khai sáng huyết đạo tu luyện phương hướng quả thực không
tầm thường. Bất quá đến cuối cùng, vẫn chưa hưởng thụ được thành quả thì đã
tán thân trong tay ta.”

Bích Lân Hoàng Xà có thể xem như khai sáng một cách thức tu luyện hoàn toàn
mới trong hồn thú giới, đó chính là vận dụng huyết mạch chi lực của mình
truyền vào một sinh vật khác, lại đợi đến khi sinh vật đó tu luyện đến trình
độ nhất định, sẽ xem nó như dinh dưỡng một dạng, triệt để cắn nuốt hấp thu
toàn bộ năng lượng, đem tu vi bản thân đột phá đến cấp bậc cao hơn. Mà tại Đấu
La Tinh này, sinh vật cấp bậc cao nhất tự nhiên là nhân loại, cho nên Tiên Dao
Tử mới xui xẻo bị Bích Lân Hoàng Xà chọn trúng, bất đắc dĩ trở thành thức ăn
dự trữ cho nàng ta.

Nếu như Tiên Dao Tử không kịp thời nhận ra, một khi đến thời gian độ kiếp,
nàng chắc chắn sẽ bị Bích Lân Hoàng Xà không do dự chút nào ra tay hủy diệt.
Đế Thiên đánh giết Bích Lân Hoàng Xà, xem như cứu Tiên Dao Tử một mạng, cho
nên Tiên Dao Tử ngoại trừ khiếp sợ cũng mang theo một điểm cảm kích.

“Ngươi nhận thức tiểu tử tên Vân Chính Thiên kia?” Đế Thiên đột nhiên trầm
giọng nói ra.

Tiên Dao Tử sợ hết hồn: “Ngươi . . . Ngươi tính làm gì hắn?”

Đế Thiên hừ lạnh: “Một cái nho nhỏ Hồn Thánh không đáng để ta quan tâm. Bất
quá trên người hắn ta cảm nhận được một cỗ vô cùng cao quí hơi thở, cho nên
vừa rồi ta mới tha hắn một mạng. Hừm hừm, tiểu tử đó đừng có mà đắc ý, cho dù
hiện tại chỉ là ta một sợi phân hồn cũng có thể đánh chết ngươi mà không ai
cản nổi.”

“Dao Tử, hôm nay ta thay ngươi diệt trừ đi họa sát thân, kế tiếp hai khỏa độc
châu này cũng giao cho ngươi, sau đó đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi tới một địa
phương vô cùng thích hợp để ngươi tu luyện. Bất quá trước đó phải đáp ứng ta
một điều kiện.” Đế Thiên nói.

Tiên Dao Tử nghe được như vậy không khỏi rùng mình một cái, Thú Thần mặc dù là
hồn thú, nhưng nàng từ nhỏ cũng đã gặp gỡ không ít hung thú cấp bậc, cho nên
lúc này cũng không có giống như nhân loại làm ra sợ hãi hành vi, trái lại còn
dần dần lấy lại được bình tĩnh.

Vốn dĩ Tiên Dao Tử vô cùng căm ghét một thân kịch độc mà mình nắm giữ, thậm
chí nàng từng có ý định mượn nhờ Vân Chính Thiên lực lượng đi trung hòa toàn
bộ độc tố trong người mình, kể cả độc châu khó khăn lắm mới tu luyện ra kia
cũng vô điện kiện giao ra.

Bất quá bây giờ mà nói, nàng lại không muốn như vậy nữa. Gần đây va chạm rất
nhiều chuyện khiến nàng nhận ra được một điều, muốn tự bảo vệ bản thân mình,
hay là bảo vệ những người mà mình tin tưởng, trước tiên cần phải có lực lượng
cường đại. Thế giới này chính là như vậy, mạnh được yếu thua, chủ yếu xem ai
quyền đầu lớn nhất. Vì lẽ đó, nàng đối với việc tăng lên tu vi khát cầu hơn
bao giờ hết.

“Thú Thần đại nhân, lời ngươi nói quá hấp dẫn, xin nói ra điều kiện đi.” Tiên
Dao Tử ngữ khí trầm ổn đáp.

Không ngoài dự kiến của mình, Đế Thiên cười nói: “ Điều kiện của ta là, ngươi
mau nói cho ta một chút tình huống của Vân Chính Thiên. Hắn là ai, từ đâu đến,
bối cảnh như thế nào, tất cả những điều ngươi biết, mau nói hết cho ta.”

Tiên Dao Tử vội vàng lắc đầu từ chối: “Cái này không được, bạn bè không thể
bán đứng lẫn nhau. Lỡ sau đó ngài dùng thông tin từ ta cung cấp đi đối phó hắn
thì sao đây.”

Đế Thiên hừ lạnh, vẫn bình tĩnh nói: “Trên Đấu La Tinh này, nếu như ta muốn
đối phó bất kỳ ai, vô luận là thần thánh phương nào cũng không thể ngăn cản.
Ta là cảm thấy tiểu tử kia có chút thú vị, tò mò tìm hiểu một chút mà thôi.
Nếu như ngươi đã không muốn nói, vậy hai khỏa ngọc châu này vô duyên với ngươi
rồi.”

Đế Thiên dứt lời, liền đem hai khỏa ngọc châu nắm vào trong tay, chuẩn bị bóp
nát. Tiên Dao Tử có thể nghe được tiếng răng rắc vang lên, lòng dạ nàng cồn
cào sốt ruột vô cùng.

“Làm sao? Suy nghĩ lại không?” Đế Thiên híp mắt.

Trở lại hiện thực, Vân Chính Thiên trợn mắt nhìn Tiên Dao Tử, vội vàng hỏi:
“Rốt cục thế nào, ngươi nói hết cho hắn?”

Tiên Dao Tử lè lưỡi, vẻ mặt giống như vô tội: “Kỳ thực . . . Có nói một chút.”

“Trời ạ, ta bị bán đứng a.” Vân Chính Thiên ôm lấy đầu của mình, rầu rĩ kêu
lên.


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #649