Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Nương theo song trảo đè nặng lên Hắc Kiếm, Vân Chính Thiên nhanh trí hạ thấp
tọa mã. Lực là từ dưới đất mà lên, Phong Lang kia vốn ở trên không trung phát
lực xuống, tất nhiên không thể so được với Vân Chính Thiên.
Ngay lúc Phong Lang hung hăng cắn xuống, Vân Chính Thiên hai mắt có một tia
kiên định, hắn không có tránh né, cũng không đem một cắn này đỡ lấy. Mà thủy
chung đứng yên bất động.
Vân Chính Thiên không phải sợ đến ngây người rồi chứ ?
Câu trả lời lập tức xuất hiện. Mượn lấy lực lượng từ dưới đất truyền đến hai
cánh tay, Hắc Kiếm rung lên vài tiếng “Ong Ong”, sau đó lập tức chuyển động.
Hắc Kiếm là hình thái căn bản của võ hồn Thất Diện Kiếm, nó không có thuộc
tính nguyên tố nhưng mang trong mình lực lượng cường hãn cũng sự sắc bén.
Ý chí kiên định cùng với khả năng kiếm đạo siêu việt của Vân Chính Thiên, cũng
đủ sức đem Hắc Kiếm phát huy uy lực vốn có.
Kiếm quang lóe lên, Phong Lang nữa thân trên cảm thấy lành lạnh, trong mắt nó
vẫn còn tràn ngập sự hung hăng khi cắn xuống Vân Chính Thiên đỉnh đầu. Bất quá
chưa tới một giây sau đó, một đống huyết nhục bầy nhầy từ dưới bụng văng ra.
Hắc Kiếm trong một tia sát na trước khi hàm răng Phong Lang cắm vào đầu hắn,
đã nhanh gọn chém đứt đôi người của Phong Lang chỉ bằng một nhát. Đường kiếm
rất ngọt, Phong Lang không hề biết bản thân đã đặt chân vào quỷ môn quan, chỉ
khi huyết nhục bắn lên, nó mới biết vận số nó đã tận.
Phong Lang không kịp rên lên một tiếng trực tiếp phân thành hai mảnh rơi xuống
dưới đất. Vân Chính Thiên lúc này máu sói dính đầy mặt, nhìn qua vô cùng kinh
dị. Bất giác hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Cảm giác chiến đấu này, đã nhiều năm rồi hắn chưa có cảm ngộ qua. Từ khi đạt
tới đỉnh phong tồn tại ở Địa Cầu, không còn sinh vật nào có thể đe dọa đến hắn
như lúc nãy. Nhất thời Vân Chính Thiên cảm thấy trọng sinh đến thế giới này,
kỳ thực làm hắn vô cùng thống khoái.
Phong Lang thi thể vừa rơi xuống đất, một vòng hồn hoàn màu trắng lập tức dâng
lên. Màu trắng hồn hoàn biểu thị cho hồn thú đạt tới 10 năm tu vi. Đầu Phong
Lang này chọn lựa con mồi không chính xác, cuối cùng chết non a.
“Màu trắng hồn hoàn, không thích hợp ta hấp thụ”.
Vân Chính Thiên khẽ lẩm bẩm. Sau đó hắn thu hồi lại võ hồn, cả khu vực trở nên
yên tĩnh trở lại. Lại gần thi thể của Phong Lang, trực tiếp rút ra một con dao
nhỏ lóc đi thịt sói cất vào trong giới chỉ.
Sau đó lại lấy từ trong đó ra một bộ y phục khác, nhanh chóng thay đổi. Xong
hết mọi chuyện hắn đứng nhìn về phía Long Thần thành vị trí, cúi đầu một cái.
“Cha mẹ. Ta chuẩn bị tiến vào rừng rậm. Khi nào trở ra sẽ trở về thăm hai
người”.
Dứt lời, hắn thân thể phiêu dật tiến vào trong Bắc Long sơn mạch, mất hút theo
màn đêm tịch mịch.
Vốn dĩ Vân Chính Thiên muốn đợi trời sáng mới tiến vào, nhưng trận chiến với
Phong Lang lúc nãy đã đánh thức chiến ý ngủ say bên trong hắn nhiều năm nay.
Cho nên hắn không nhịn được mà muốn tiền vào ngay lập tức.
Dựa theo phỏng đoán của Vân Chính Thiên, nếu chân chính đối đầu với hồn thú
trăm năm kỳ thực vô cùng nguy hiểm, bất quá hắn chỉ mới sáu tuổi mà thôi, nếu
nhưng có thể làm quen với cơ thể mới, học cách sử dụng hồn lực, cuối cùng đem
kiếm đạo năm xưa hoàn toàn khôi phục lại, hắn tin chắc đối đầu với trăm năm
hồn thú, vẫn có tư cách đánh một trận.
Sau khi tiến nhập Bắc Long sơn mạch. Vân Chính Thiên cũng chưa từng trở ra một
lần nào. Thời gian cứ thế trôi qua.
Bốn năm sau.
Bắc Long sơn mạch vốn là một mảnh tịch mịch địa vực. Ở đây hồn thú không cường
đại, mạnh nhất cấp bậc chỉ khoảng hai trăm năm hồn thú mà thôi.
Ở khu vực trung tâm của sơn mạch có một con suối chảy qua, nước suối tinh
khiết vốn là nơi ưa thích của hồn thú thường hay lui tới. Bất quá từ khi hắn
có mặt, nơi này trở thành một mảnh âm u, oán khí.
Hồn thú không còn dám tự tiện bén mảng tới khu vực này nữa bởi vì hắn chọn chỗ
này làm nơi trú ngụ.
Bên trong một hang động, có một thiếu niên thân hình thon dài đang ngồi xếp
bằng. Hắn một đầu tóc bạch kim dài tới lưng, lông mi dài cong vút, nhìn sơ qua
cứ tưởng một tiểu nữ hài đáng yêu xinh đẹp a.
Vân Chính Thiên tu luyện trong Bắc Long sơn mạch này đã bốn năm ròng rã. Khí
chất xuất trần không hề thay đổi, chỉ có ngoại hình hắn có chút biến hóa. Thân
thể đã cao lớn hơn, hai mắt thêm phần kiên định, bất quá gương mặt tuyệt mỹ
vẫn còn đó, hai má búng ra sữa.
Hắn đang ngồi đó dưỡng thần, đột nhiên một bên lông mày nhướng lên, sau đó hai
mắt dần dần mở ra, bên trong đáy mắt có một tia kiếm ý nhàn nhạt.
“Đã tới rồi sao, xem ra hồn hoàn đầu tiên của ta, là do ngươi mang lại rồi”.
Vân Chính Thiên cười lạnh, thân hình cấp tốc lao ra cửa hang. Ngay lập tức đập
vào mắt hắn là một con hồn thú có thể tích to lớn, đi bằng bốn chân, bao phủ
nữa thân trước là một cái bờm sư tử màu đen, xung quanh nó có hỏa diễm lượn
lờ.
Hỏa Diễm Sư Vương, trăm năm hồn thú.
Đầu Hỏa Diễm Sư Vương này chính xác là bá chủ của Bắc Long sơn mạch, từ khi
Vân Chính Thiên xuất hiện, nó đã cùng hắn giao thủ mấy lần nhưng nhân loại này
giảo hoạt, đánh không lại lập tức bỏ chạy.
Lại còn sử dụng lối đánh du kích khiến tộc đàn của nó lần lượt ngã xuống. Hỏa
Diễm Sư Vương vốn là loại hồn thú sống theo bầy, Vân Chính Thiên cứ liên tục
tập kích thành viên trong tộc, làm sao không khiến lửa giận của Hỏa Diễm Sư
Vương bộc phát.
“Tìm đến tận cửa, xem ra hôm nay phải quyết một trận sinh tử a”.
Vân Chính Thiên bốn năm nay vẫn chưa có hấp thu bất kỳ một cái hồn hoàn nào,
thực lực vẫn dừng lại ở cấp 10, bất quá tự thân năng lực thực chiến lại có
tịnh tiến không nhỏ.
Thân là Kiếm Thần ở Địa cầu, kỹ xảo chiến đấu của hắn vốn rất phong phú, nhưng
ở thế giới này, chiến đấu không chỉ liên quan đến thể lực và chiêu số mà quan
trọng nhất phải có hồn lực mới có thể duy trì hành động.
Cho nên dù kiếp trước hắn có bá đạo cỡ nào, ở Đấu La Đại Lục cần phải tốn
không ít công phu và thời gian để tập luyện lại.
Hỏa Diễm Sư Vương thấy đại thù ngay trước mắt, nó rống lên giận dữ, hỏa diễm
theo đó bốc lên cao ngút, trong nháy mắt thiêu đốt một vùng lân cận thành tro
tàn. Tà hồn lực trong không khí kích phát hỏa nguyên tố năng lực của Hỏa Diễm
Sư Vương lên một tầng cao mới.
Nếu là vạn năm trước, nó tuyệt không có năng lực này.
Vân Chính Thiên không dám chậm trễ, Dịch Cân Kinh bắt đầu vận chuyển trong thể
nội. Bốn năm qua hắn đã đem Dịch Cân Kinh tu luyện tới đỉnh phong, tốc độ vận
chuyển của hồn lực trong cơ thể tăng lên rất nhiều.
Kỳ thực Vân Chính Thiên rất mong chờ, sau khi hấp thu hồn hoàn của Hỏa Diễm Sư
Vương, hồn lực sẽ tăng lên bao nhiêu cấp bậc.
Một tia sáng lóe lên.
Thất Diện Kiếm võ hồn, Hắc Kiếm.
Hắc Kiếm trong mấy năm nay tắm máu vô số hồn thú, màu đen càng thêm thâm thúy.
Vân Chính Thiên nắm chặt chuôi kiếm, làm ra một cái thủ thế bộ dáng.
Hỏa Diễm Sư Vương lập tức chủ động tấn công, một đoàn hỏa cầu từ trong miệng
bắn ra thẳng đến Vân Chính Thiên hang động.
“ẦM ——“
Đơn giản phương thức tấn công không làm khó được hắn. Vân Chính Thiên nhảy
sang một bên tránh né, hai chân vừa chạm đất lập tức phát lực hướng về Hỏa
Diễm Sư Vương, một kiếm hung hăng chém tới.
Hỏa Diễm Sư Vương là bậc nào hồn thú, bên trong Bắc Long sơn mạch không một ai
dám mạo phạm nó, đồng tử Hỏa Diễm Sư Vương hơi co rút lại. Đối với một kiếm
của Vân Chính Thiên chém tới, nó không chút do dự đưa một trảo ngạnh kháng.
“OANH ——“.
Song phương va chạm mơ hồ có một chút kình lực phát ra bên ngoài. Sau đó Vân
Chính Thiên thân thể bị chấn văng ra phía sau một khoảng, hai tay có chút tê
rần.
Đợt va chạm vừa rồi, là Hỏa Diễm Sư Vương rõ ràng chiếm lợi thế. Nó không bỏ
qua cơ hội này, nhân lúc Vân Chính Thiên còn chưa ổn định, thân hình to lớn
lại lao lên. Hỏa vĩ phía sau nhắm vào Vân Chính Thiên trước ngực mà quật
xuống.
“ẦM ——“.
Hỏa vĩ vỗ vào ngực hắn tạo ra một tiếng nổ vang, chỉ thấy hắn khẽ rên lên một
tiếng sau đó không dám chậm trễ thôi động thân thủ, thuận theo xung lực lập
tức lui ra xa. Vân Chính Thiên trúng đòn, trên miệng đã có một tia tơ máu trào
ra. Sắc mặt ngưng trọng.
“Không phải chứ, lần trước giao đấu nó cũng không có tốc độ nhanh như vậy”.
Vân Chính Thiên trong lòng thất kinh.
Hỏa Diễm Sư Vương một chiêu đắc thủ, chiến ý bốc cao tạo thành một đoàn hỏa
diễm bao trùm một khu vực. Bốn phía xung quanh nhiệt độ trong nháy mắt tăng
lên, cảm nhận được sức nóng này làm cho hồn lực trong cơ thể vận chuyển có
phần chậm lại.
“Là Hỏa Diễm Tù Lung”.
Vân Chính Thiên đồng tử co rút lại. Hỏa Diễm Tù Lung là một kỹ năng thiên phú
của Hỏa Diễm Sư Vương, nhốt con mồi lại bên trong, từ từ mà cắn giết.
Bất quá con mồi của nó lần này, không phải một tên tiểu tử bình thường.
Kiếm ý từ trong mắt lóe lên, tức thì Hỏa Diễm Tù Lung màu sắc ảm đạm đi mấy
phần. Thấy một màn này Hỏa Diễm Sư Vương hơi chấn kinh. Bất quá ngay lập tức
nó lấy lại tinh thần, giận dữ rống lên một tiếng.
“Hống ——“
Thân hình to lớn lại vồ thẳng vào đối thủ. Vân Chính Thiên hai mắt thập phần
kiên định, hắn Hắc Kiếm lại vung lên bổ thẳng vào Hỏa Diễm Sư Vương đỉnh đầu.
Hỏa Diễm Sư Vương này kỳ thực là một con giảo hoạt Sư Vương, mắt thấy Hắc Kiếm
bổ xuống, nó không hoảng sợ mà thân hình khẽ động, ở giữa không trung lập tức
thay đổi phương hướng.
Nguyên bản một trảo từ trên vỗ xuống nay lại đổi thành từ bên hông quét ngang
qua. Vân Chính Thiên thấy vậy cũng không có nữa điểm lúng túng, cổ tay khẽ
lật, Hắc Kiếm quay xuống cản lấy sư trảo.
“CHENG ——“.
Ngay lúc va chạm, Vân Chính Thiên rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể hồn lực
đang không ngừng tiêu hao. Theo lý mà nói hai bên giao thủ không lâu, hồn lực
không lý nào tiêu hao nhanh như vậy.
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ. Hỏa Diễm Tù Lung kia không những
có khả năng giam lỏng, mà còn thiêu đốt hồn lực của đối thủ. Chỉ cần hồn lực
bị đốt hết, con mồi bị giam trong đây còn không khoanh tay chờ chết hay sao.
Nghĩ đến đây, Vân Chính Thiên đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ, kình lực trên người lập
tức phát ra. Hỏa Diễm Sư Vương thân thể lui lại một chút, trên mặt có một chút
đắc ý dáng vẻ.
. . . . . . . . . . . . ..
Nguồn : Truyencv.com
Banhbaothit