Kiếm Si Hàng Lâm


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Hỏa Diễm Sư Vương giương cặp mắt trắng dã nhìn Vân Chính Thiên vô cùng đắc ý.

Hỏa Diễm Tù Lung quả thực là một cái cường đại kỹ năng. Không những nồng nặc
hỏa nguyên tố, khiến cho tu vi yếu hơn như Vân Chính Thiên bị áp chế mệt mỏi.
Lại còn khả năng thiêu đốt hồn lực đến mức nghịch thiên, Vân Chính Thiên vừa
giao đấu không lâu liền rơi vào hiểm cảnh.

Đến lúc này Hỏa Diễm Sư Vương không có gấp gáp tấn công nữa, chỉ cần kéo dài
thời gian một chút, Vân Chính Thiên thoát lực không thể chống đỡ, lúc đo nó
mới từ từ đem hắn hành hạ cho sống không bằng chết.

Hỏa Diễm Sư Vương mắt trắng lóe lên, hỏa nguyên tố một lần nữa bộc phát, không
ngừng truyền vào Tù Lung, điên cuồng gia cố cho Tù Lung. Hỏa Diễm Sư Vương
không ngờ lần này chơi tận với Vân Chính Thiên.

“Khốn kiếp, phải làm sao bây giờ ?”

Vân Chính Thiên biến sắc, hắn tuy một đời cường giả, đối mặt với hiểm cảnh
không ít nhưng chân chính tiếp cận tử vong như thế này, kỳ thực không nhiều.

Hỏa Diễm Sư Vương thực lực vượt ngoài dự đoán của hắn, cuối cùng gặp phải tình
cảnh lật thuyền trong mương. Hắc Kiếm liên tục điên cuồng công kích vào Hỏa
Diễm Tù Lung làm vang lên vô số thanh âm chói tai. Bất quá Hỏa Diễm Tù Lung từ
đầu tới cuối đều không mảy may suy xuyễn, bình chân như vại.

Hỏa Diễm Sư Vương vẫn bất động tại chỗ, nhìn về phía Vân Chính Thiên đang điên
cuồng giãy giụa, một mặt khoái trá dáng vể không giấu giếm mà lộ ra. Đột nhiên
hai mắt nó dâng lên một cỗ sát ý vô tận. Có vẻ đã đến thời điểm tấn công.

Vân Chính Thiên bị nhốt trong này đã hơn năm phút, nhiệt độ tăng lên khiến hắn
mồ hôi nhễ nhại, hồn lực liên tục bốc hơi. Hắn từ từ đã cảm nhận được thoát
lực trạng thái, hai mắt bắt đầu mờ dần, không còn nhìn rõ hồn thú trước mặt.

Một chân không tự chủ quì sập xuống, Hắc Kiếm cắm vào mặt đất miễn cưỡng không
cho cơ thể ngã ra. Bạch kim mái tóc rồi bù, màu sắc mơ hồ ảm đạm dần đi.

“HỐNG ——”

Gầm lên một tiếng rõ to, Hỏa Diễm Sư Vương lại điên cuồng xông tới. Vân Chính
Thiên không còn cử động được một ngón tay, bất đắc dĩ giương hai mắt lên nhìn
bộ hàm to lớn của Sư Vương cắn tới.

Cận kề sinh tử, hắn trong nội tâm bỗng nhớ lại hình dáng Vân Lý Tư cùng với
Hàn Phi, từng ký ức từ khi xuyên việt lần lượt hiện lên trong đầu hắn.

“Không ngờ trước khi chết, ký ức hiện lên lại là quãng thời gian ngắn ngủi ở
thế giới này. Là ta kiêu ngạo, là ta không nghe lời phụ mẫu, là ta còn tưởng
mình là bất bại Kiếm Thần năm xưa”.

Hỏa Diễm Sư Vương thân hình đã phóng tới trước mặt, như một con ma thú chuẩn
bị kết liễu con mồi. Vân Chính Thiên lúc này đã không tránh khỏi cái chết.

“Vân Chính Thiên ta cho dù có chết, cũng phải chết oanh oanh liệt liệt”.

Hai mắt hắn kiên định nhìn thẳng vào Hỏa Diễm Sư Vương, đây là ánh mắt không
biết sợ hãi, không biết cúi đầu, chấp niệm ngoan cố đến phút cuối cùng.

“ẦM ——”.

Nương theo thanh âm chói tai vang lên, Hỏa Diễm Tù Lung đột nhiên nổ tan tành
không còn manh giáp. Hỏa nguyên tố trong không khí hoàn toàn bị một cỗ kiếm ý
mãnh liệt đem tất cả chém xuống. Hỏa Diễm Sư Vương đình chỉ hành động, nhất
thời cơ thể run lên bần bậc.

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Sư Vương, thân hình lảo đảo lùi lại
phía sau, ngay sau đó đổ sập xuống thở hổn hển.

Vân Chính Thiên căn bản đang chuẩn bị đón nhận cái chết, bỗng nhiên một màn
này xảy ra làm hắn nội tâm kinh hãi.

Hỏa Diễm Tù Lung cường độ cứng rắn như thế nào hắn biết rõ, chỉ sợ không đột
phá đến hai hoàn, vô pháp đem nó phá toái. Không lẽ có cường giả nhân loại
thấy thảm cảnh nên ra tay giúp đỡ.

Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy Hỏa Diễm Sư Vương hai mắt trợn
trắng, cứ như đang trải qua những giây phút cuối cùng trong đời. Ngoài ra
không cảm thấy bất kì khí tức nào khác.

“Tiểu hài tử, người không cảm nhận được ta, bởi vì ta căn bản không phải nhân
loại”.

Đột nhiên một thanh âm có phần thâm thúy vang lên, sau đó một cảm giác như
thần thánh hàng lâm phủ xuống toàn bộ chu vi Bắc Long sơn mạch.

Thực vật lặng yên không còn xào xạt trong gió, hồn thú xung quanh điên cuồng
chạy ra xa mất dạng. Cả Bắc Long sơn mạch phản phất như hòa vào thanh âm kỳ lạ
này.

Vân Chính Thiên trong lòng chấn động, chủ nhân của thanh âm này, cả một tia
khí tức cũng không cảm thấy, nhưng hắn có cảm giác tu vi người này mạnh hơn
Kiếm Thần hắn ở kiếp trước không biết bao nhiêu lần.

Một cảm giác nhỏ bé như hạt cát dâng lên trong nội tâm. Người này quá cường
đại, chỉ cần nhấc một ngón tay lên, cả thiên địa muốn đảo lộn.

Bất quá hắn lại không có ác ý, nếu không tùy tiện ra tay, Vân Chính Thiên
không khác gì bột phấn. Chỉ thấy từ trên trời cao xuất hiện một vầng sáng dần
dần ngưng tụ thành một thân ảnh nam nhân.

Người này bề ngoài nhìn khoảng ba mươi tuổi, trên người không ngừng tỏa ra khí
chất thần thánh cao cao tại thượng. Thân mặc đạo bào màu trắng, một đầu tóc
đen dài qua vai phiêu giật trong gió. Đối mắt ảm đạm vô quang, bất quá khi
nhìn thấy Hắc Kiếm của Vân Chính Thiên lập tức trở nên sắc bén dị thường.

Hắn nhìn qua không khác nhân loại là bao, bất quá Vân Chính Thiên không hề cảm
thấy có chút hồn lực ba động nào.

“Ngươi là Vân Chính Thiên ?”

Tóc đen nam nhân lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ hắn thốt lên, đều mang trong đó
thần thánh khí tức bất khả xâm phạm.

Vân Chính Thiên một mặt thống khổ gật đầu.

“Tốt quá, ta tới vừa đúng lúc, nếu không trở về lại bị quở trách”.

Dứt lời hắn một tay vung lên, tức thì không gian như cô đọng lại, thời gian
cũng thoáng xuất hiện dấu hiệu ngừng trôi. Vân Chính Thiên cảm thấy như bước
vào một mảnh không gian khác, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.

“Võ hồn của ngươi là kiếm ?”

“Vâng, tiền bối”.

Vân Chính Thiên một lần nữa phóng thích võ hồn cho tóc đen nam nhân xem.

Hắn ngắm nhìn một chút, sau đó khẽ gật đầu, tay phải đưa ra, một cỗ nhu hòa
khí tức truyền vào Vân Chính Thiên, theo đó một cảm giác vô cùng thoải mái,
như ngâm mình vào một bồn nước nóng xuất hiện.

Vân Chính Thiên hồn lực lúc nãy tiệm cận bằng không, nhất thời sục sôi hồi
phục. Ngay lập tức Vân Chính Thiên thúc dục công lực Dịch Cân Kinh bắt đầu
chữa trị cho kinh mạch bị tổn thương.

Một khắc sau, hắn hướng tóc đen nam nhân khấu đầu nói.

“Đa tạ tiền bối cứu mạng chi ân”.

Tóc đen nam nhân vẫn không có tỏ thái độ gì, bộ dáng như đang trầm ngâm suy
nghĩ. Đột nhiên hắn bất ngờ lên tiếng, hai tay làm một cái cử chỉ đập tay.

“Là Thất Diện Kiếm võ hồn, không ngờ loại này võ hồn lại xuất hiện trên đời,
tiểu tử ngươi thật có số hưởng. Nhớ lại năm xưa ta võ hồn cũng là kiếm, bất
quá chỉ là một thanh kiếm bình thường. Nếu như nắm được Thất Diện Kiếm võ hồn
, Hoắc Vũ Hạo chưa chắc có thể làm khó được ta”.

Hoắc Vũ Hạo ba chữ vang lên, Vân Chính Thiên hai mắt ngốc trệ, vị tiền bối này
đang nói đến Hoắc Vũ Hạo nào ? Không lẽ là Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo. Hắn
đã phi thăng thành thần cách đây hai vạn năm rồi, làm sao là đối thủ chiến đấu
của tóc đen nam nhân hiện tại này được.

“Tiểu tử ngươi thiên phận không tệ, nhưng tâm tính cần phải rèn dũa lại. Người
mạnh hơn ngươi, thiên phú cao hơn ngươi trên trời đất này nhiều vô số. Cho nên
ta nhắc nhở ngươi, muốn trở thành đỉnh cao cường giả, tâm tính phải thay đổi.
Lúc cần cứng thì cứng, sát phát thì sát phạt, mềm mỏng thì mềm mỏng”.

Vân Chính Thiên nghe vậy ôm quyền nói.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Chính Thiên xin ghi nhớ trong lòng”.

Tóc đen nam nhân khẽ gật đầu nói.

“Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn trao cho ngươi một cơ duyên. Sau này thực
lực cường đại thì tới Thần Vực, bóp nát miếng thạch phù này, ta sẽ kể cho
ngươi nghe một chuyện, tuyệt đối có lợi cho tương lai của ngươi”.

Vân Chính Thiên nghe vậy hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Thấy tiểu tử trước mặt có đôi chút mơ hồ không hiểu, tóc đen nam nhân lại nói.

“Ta ngôn từ vốn không nhiều, trước mắt ngươi cứ làm theo ta”.

Sau đó hắn lại vung tay lên, một cái hồn hoàn màu trắng đột nhiên xuất hiện,
bay tới trước mặt Vân Chính Thiên.

“Đây là hồn hoàn màu trắng bất quá nó không tầm thường nha, sau này ngươi sẽ
biết. Một lát tìm nơi an toàn ngồi hấp thu, cấp bậc của nó có thể lên tới mức
nào phải dựa vào ngươi rồi”.

Vân Chính Thiên ngắm nhìn hồn hoàn trước mặt, cảm thấy hồn hoàn này quả thực
không bình thường. Màu trắng của nó khác hẳn hồn hoàn của Phong Lang bốn năm
trước. Bên trong có một chút kim sắc lực lượng lượn lờ.

“Đa tạ tiền bối, ân này làm sao ta báo đáp”.

Tóc đen nam nhân cười lớn, hắn thân thể đôt nhiên lơ lững trên không, nhìn về
Vân Chính Thiên nghiêm mặt nói.

“Không cần báo đáp, sau này có khi còn nhờ vào ngươi”.

Dứt lời tóc đen nam nhân đạp không mà đi, nhanh chóng lẩn vào vòng sáng trên
trời từ từ biến mất.

Vân Chính Thiên bên dưới không nhịn được mà hét lớn lên.

“Tiền bối, người có thể cho ta biết quý tánh đại danh”.

Tóc đen nam nhân thanh âm từ trời cao vọng xuống, lời này nói ra, Bắc Long sơn
mạch âm thầm rung chuyển, thiên địa có chút tái nhợt màu sắc.

“Nhớ lấy, ta là Kiếm Si Quý Tuyệt Trần”.

. . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #7