Luân Ngọc, Vĩnh Hằng Kiếm Ý


Người đăng: a123456

Chỉ thấy lực lượng từ bàn chân hắn quét qua mỗi một góc như sóng lớn đảo qua,
cả hòn đảo nhỏ theo đó rung động như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, tại
trung tâm nơi hắn dẫm trực tiếp bị thủng một cái lỗ.

“Đi thôi.” Nhìn lỗ hổng kia Vương Phong cười nhạt nói rồi lấy thân nam nhi
nhảy vào, phía sau hắn Hạ Băng cũng không chần chờ đi theo.

Hai người cứ như vậy đi xuống, cả không gian xung quanh nhỏ hẹp trong không hề
có lấy một tia sáng, có chăng chỉ là từng tiếng bước chân do hai người đi
xuống mà tạo ra.

Cũng không bao lâu, khi hai người đi được một đoạn đường lúc, phía trước đã
hiện ra một tia sáng, cái này tia sáng có màu đỏ thẫm, tựa hồ là do một ngọn
lửa hồng thắp sáng lên vậy.

Theo hai người đi tới tia sáng kia lúc, chỉ thấy phía dưới hai người là một
cái hố, tại cái hố này hoàn toàn là dung nham bao phủ, ở trung tâm có lấy một
viên thuần trắng viên ngọc.

Cái này viên ngọc bề ngoài không hề tản mát ra cái gì quang mang cùng khí thế,
tựa hồ nó chẳng qua chỉ là một viên ngọc trong suốt có chút đẹp mắt mà thôi,
bình thường không thể bình thường hơn.

Mà bề ngoài nó có lấy một cái trận pháp, cái này trận pháp phù văn đan xen rồi
bao bọc lấy nó như một cái mạng nhện che đậy cả không gian vậy, những phù văn
trên chúng đan xen lấy nhau là như vậy tự nhiên, tựa hồ chúng sinh ra vốn nên
là như vậy.

“Luân Ngọc, hơn nữa còn là chung cực hình thái.” Vương Phong có chút ngoài ý
muốn khẽ nói, mặc dù hắn ẩn ẩn đoán được thứ này rất có thể xuất hiện, nhưng
cũng không ngờ tới nó vậy mà đạt tới chung cực hình thái.

Luân Ngọc, chúng là do thiên địa diễn sinh mà ra, thứ này với tu sĩ mà nói nếu
không thể kiểm soát được vậy thì sẽ là một thứ cực kỳ nguy hiểm, bởi vì khi
chạm vào chúng lúc sẽ bị Luân Ngọc trực tiếp hấp thu đi khí huyết của ngươi,
tại cái này lực hút phía dưới quản chi là Đế Cảnh cũng rất khó mà chống đỡ,
chính vì vậy rất ít người nguyện ý chạm vào thứ này, tất nhiên độ nguy hiểm sẽ
nằm vào cấp độ nào của nó.

“Luân Ngọc là cái gì.” Hạ Băng nghe hắn nói không khỏi tò mò hỏi.

“Luân Ngọc đẳng cấp chia làm năm giai đoạn, sơ kỳ, trung kỳ, đại thành, chung
cực, chúng công dụng có hai loại, một là tinh lọc thân thể hết thảy tạp chất,
hai là tinh lọc lấy linh hồn tất cả tâm ma để bọn họ thanh minh hơn, mà trong
quá trình này diễn ra lúc, tu sĩ sẽ có một cơ hội hiểu rõ bản thân như khi đột
phá tới Chân Ngã vậy.” Vương Phong cười nhạt chậm rãi giải thích nói.

“Thứ này ngươi nếu hấp thu vậy phàm nhân chi khi có thể tăng lên tu sĩ chi khu
đi.” Hạ Băng nghe vậy lập tức suy đoán nói, nếu có thể tinh lọc thân thể vậy
hắn cái kia phàm nhân chi khu cũng có thể tăng lên tu sĩ mới có đẳng cấp đi.

Đối với cái này Vương Phong cười nhạt, bởi vì hắn bị thiên địa bài xích cho
nên thoát khỏi phàm nhân chi khu là không thể, hơn nữa hắn cũng không có ý
định thay đổi nó, bởi vì hắn có một cái suy đoán cực kỳ lớn mật cho nên hắn
không muốn thay đổi…

“Được rồi, vậy trận pháp đây, loại này nhưng là tự nhiên đại trận, dù ta có
Thiên Địa Chủ Hồn nhưng cũng không thể nhìn thấu nó.” Hạ Băng thấy hắn không
nói thì chuyển đề tài khẽ đảo qua trận pháp rồi nói.

“Cái này dễ bàng, chẳng qua lấy được nó thì phải chờ đợi.” Vương Phong nghe
nàng hỏi cười nhạt tự tin nói, theo hắn đoán vậy Luân Ngọc vì có trận pháp tự
nhiên này bảo vệ nên đám người trong Thanh Tâm Cốc không thể lấy được nó đi,
nếu không thì vật này e rằng đã không tới lượt bọn họ.

“Là sao?.” Hạ Băng có chút khó hiểu nhìn hắn hỏi, từ lúc hắn thức tỉnh hạt
giống sau, nàng không hiểu sao thấy hắn khác đi rất nhiều, thậm chí còn khác
hơn cả khi hắn làm nhiệm vụ giết người kia trở về nói, còn cụ thể là cái gì
thì nàng cũng không quá rõ ràng.

“Ngươi có tin ta hô một câu là nó mở ra hay không.” Vương Phong cũng không để
ý trận pháp cùng lời nàng hỏi mà cười nhạt nói.

“Tin.” Hạ Băng không do dự trả lời nói.

“Không thú vị.” Vương Phong lắc đầu cười khẽ nói, vốn muốn đùa nha đầu này một
chút nhưng nàng đã đối với hắn lòng tin mười phần vậy hắn đành nuốt lời muốn
nói vào bụng vậy.

“Không lẽ ngươi thấy được điểm yếu của nó hay sao.” Hạ Băng nhìn trận pháp
thật sâu rồi quay sang hắn hỏi.

“Loại này tự nhiên trận pháp ta có thể mở, nhưng chúng ta tốt nhất là vẫn chờ
đi.” Vương Phong thần bí cười nhạt nói, hắn tuy rằng có thể mở nhưng vẫn mất
chút thời gian, làm vậy còn không bằng chờ đợi một chút, dù sao hắn thấy được
trận pháp này sắp bị đình chỉ một thời gian.

Bình thường trận pháp do tu sĩ tạo ra lúc sơ hở sẽ dễ nắm bắt hơn tự nhiên
trận pháp, mà trận pháp tự nhiên tuy rằng khó nắm bắt sơ hở nhưng cũng không
phải là không thể nắm bắt, bởi vì tự nhiên trận pháp là do hoàn cảnh xung
quanh tạo thành, chúng là hấp thu lấy thiên địa sức mạnh tự nhiên mà thành.

Nhưng nếu những này tự nhiên thiên địa năng lượng bị xáo trộn một cái thì trận
pháp sẽ dừng hoạt động một chút, giống như một cái cối xoay gió, nếu như ngươi
che đậy đi gió thì nó không thể xoay, nhưng nếu ngươi không che đậy nữa thì nó
vẫn cứ tiếp tục xoay.

Tất nhiên tu sĩ cũng có thể tự động dùng bản thân lực lượng để ngăn cản tự
nhiên thiên địa năng lượng, nhưng điều này không phải dễ dàng như vậy, dù sao
bọn họ nếu làm vậy thì đối đầu sẽ là thiên địa sức mạnh mà không phải là bay
lẻ tẻ nguyên tố năng lượng như hỏa, thủy, kim… trong thiên địa.

Vương Phong vừa nhìn vào trận pháp này lúc đã biết thiên địa năng lượng nơi
đây sắp tới dùng hết, muốn một lần nữa tích tụ vậy thì phải chờ đợi một chút
thời gian, chính vì vậy hắn mới lựa chọn chờ đợi để trận pháp tự động mở ra.

Loại này tri thứ là không phải ai cũng biết và có thể nắm bắt, dù sao muốn chờ
một tự nhiên đại trận dùng hết năng lượng vậy thì sẽ phải mất rất lâu thời
gian, hơn nữa còn phải nắm lấy cơ hội mới được, mà Vương Phong hôm nay tới lại
vừa khớp nó sắp bị dừng hoạt động một thời gian, có thể nói là vận may nghịch
thiên cũng không quá đáng.

“Hừ.” Hạ Băng nhìn hắn thật sâu rồi không nói nữa, nàng có rất nhiều thứ muốn
hỏi nhưng mà bây giờ tựa hồ không phải lúc cho nên đành trầm mặc vậy.

Hai người trầm mặc một lúc, chỉ thấy trận pháp tự nhiên đã lập tức bắt đầu
dừng hoạt động, theo đó không gian xung quanh các loại “Thế” do thiên địa tạo
ra bắt đầu hỗn loạn lấy, mà nhìn thấy cái này cơ hội Vương Phong cũng không
chần chờ thả người nhảy xuống một tay lấy Luân Ngọc.

Hắn một bàn tay trên mang theo vô cùng vô tận sát khí, những này sát khí chỉ
nhìn thôi đã khiến người cảm giác như đối mặt với vô số oan hồn, Thi Sơn Huyết
Hải, tựa hồ tại cái này sát khí có thể hủ tan bất kỳ cái gì trên thế gian, Cửu
Thiên Vạn Vực đều bị rút tẫn sinh cơ tại luồng sát khí này phía dưới.

Theo vô cùng vô tận sát khí xuất hiện lúc không gian băng diệt, thời gian vì
đó mà hủ tan, tại này sát khí phía dưới quản chi Thiên Quân hay Đế Thần đều bị
chấn nhiếp, hung uy trên đó cả thiên địa đều phải thần phục.

“Oành.” Luân Ngọc như có linh rồi lại như cảm nhận được uy hiếp, nó không chần
chờ tản mát ra huỳnh quang bao bọc lấy nó, theo đó một luồng thôn phệ từ huỳnh
quanh này tản ra, tại cái này thôn phệ lực lượng phía dưới dù là ba ngàn thế
giới, Yêu Ma đều vì đó mà bị cắn nuốt.

Tựa hồ dù là nhật nguyệt tinh thần, Thiên Vũ tinh thạch ở thiên không, cách xa
ức vạn dặm đều không thể mảy may thoát khỏi nó.

Chỉ là quản chi nó có thể thôn phệ tất cả nhưng cũng không thể thôn phệ được
bàn tay nhiễm đầy sát khí, vạn pháp tương dung, đại đạo vì đó tề minh kia.
Thôn phệ lực lượng tại cái này bàn tay đều không thể phát huy được tác dụng
trực tiếp bị ngăn chặn.

“Phốc” Một tiếng như trang giấy bị đâm thủng, chỉ thấy bàn tay trực tiếp xuyên
qua huỳnh quang rồi nắm chặt lấy Luân Ngọc, theo đó Vương Phong thân hình lập
tức nhảy ra tự nhiên trận pháp trở lại bên cạnh Hạ Băng, bởi vì thời gian một
chút thôi tự nhiên trận pháp sẽ lập tức vận hành.

Quả nhiên, khi hắn nhảy ra lúc tự nhiên trận pháp lập tức lại hình thành như
lúc ban đầu, nếu không phải Vương Phong nhanh tay vậy thì bị nó vây lại là
điều chắc chắn.

“Đã tới tay sao.” Nhìn trong tay Vương Phong viên kia trong suốt Luân Ngọc
nàng không khỏi lộ dáng tươi cười rồi tò mò nhìn nó hỏi.

“Không tồi.” Vương Phong cũng gật đầu cười nói ròi nhìn Luân Ngọc một cái.

“Đưa ta xem xem.” Hạ Băng nghe vậy muốn dơ tay ra nắm lấy nó.

“Không được.” Vương Phong lập tức biến sắc quát lớn một tiếng rồi nắm lấy tay
nàng không cho chạm vào, hắn nhìn nàng nói: “Ngươi muốn chết sao, không biết
thứ nay có thể hút lấy khí huyết khi chạm vào sao.”

“Có sao.” Hạ Băng vốn đang bất mãn bị hắn ngăn cản nhưng nghe vậy lập tức im
miệng mờ mịt hỏi.

“Suốt ngày chơi, không thèm đọc cổ tịch gì cả.” Vương Phong gật đầu rồi khinh
thường nhìn nàng nói.

“Ta có đọc đấy chứ, chẳng qua không có cổ tịch nói về thứ này.” Hạ Băng thẹn
quá thành giận nói, sau đó nàng quỷ dị nhìn hắn: “Nhưng nếu nó hấp thu khí
huyết của tu sĩ, vậy sao không hấp thu của ngươi vậy.”

“Cái này là vì hạt giống của ta.” Vương Phong không muốn nói nên tìm đại lý do
nói, không chờ nàng hỏi tiếp, hăn nói: “Được rồi, ta muốn hấp thu nó, chỏ ta
hấp thu một nửa sau sẽ giúp ngươi.” Nói xong cũng không cho nàng phản đối hay
nói tiếp ngồi xuống xếp bằng.

Hắn không để ý thôn phệ lực lượng của Luân Ngọc mà trực tiếp vận dụng kiếm lực
bao quanh nó, theo đó quanh thân thể hắn một luồng bạch quang phù văn lập tức
lóe lên, theo đó một cỗ thôn phệ từ Thiên Địa Kiếm Thể tản mát mà ra, hai cỗ
thôn phệ lực lượng bắt đầu đối đầu với nhau, chỉ là tại sân nhà của Thiên Địa
Kiếm Thể phía dưới thì quản chi thôn phệ lực lượng của Luân Ngọc cũng theo đó
mà bị hấp thu.

Theo đó thân thể của hắn bạch quang phù văn đã sáng chói lại càng thêm sáng
chói mà mỹ lệ hơn, theo đó thân thể của hắn bắt đầu trở nên càng hoàn mỹ hơn,
có thể nói dù không tăng lên cấp độ nhưng mà nó càng vững chắc hơn, năng lượng
tản ra cũng nhiều hơn.

Liền Luân Ngọc bị hấp thu và Thiên Địa Kiếm Thể vững chắc hơn lúc Vương Phong
thu hồi Luân Tâm, quanh thân hắn phù văn cũng theo đó biến mất, chẳng qua dù
như vậy thì hắn cũng không có tỉnh qua.

Bởi vì khi thân thể được tinh lọc sau khi hắn linh hồn bắt đầu được tinh lọc,
chỉ thấy hắn tâm linh thanh minh hơn bao giờ hết, những thứ phiền muộn theo đó
bị làm mờ đi, mà trong quá trình này diễn ra lúc hắn cũng chính là như vậy
bước vào trạng thái lĩnh ngộ này.

Tại một mảnh thiên địa trong, bây trời một mảnh ma khí thao thiên, cả thiên
địa khắp nơi đều là vẻ hoang tàn.

Giờ khắc này, ở một tòa biệt viện trong, một đứa bé ba tuổi đang học kiếm…

Vài năm sau, đứa bé đã trưởng thành một thanh niên, hắn theo phụ thân hắn đi
đánh giặc…

Vài năm sau nữa, thanh niên đã thống lĩnh tam quân lục tướng đi đánh giặc….

Vài năm sau nữa, nam tử một mình độc chiến vô số quần ma, tàn sát rất nhiều
sinh linh…

Ngày đó, nam tử đã kinh thành một tồn tại mà người đời chỉ có thể nhìn lên,
chỉ có thể kính ngưỡng, hắn đã trải qua là một trong hai người chưởng khống
mảnh này thiên địa.

Ngày kia, nam tử và phụ thân hắn cùng một hắc y nam tử quyết một trận tử
chiến, trong trận chiến đó nam tử vì không thể đánh thắng kẻ địch nên nguyện ý
tự vẫn để hóa thành Kiếm Chi Bổn Nguyên sát nhập vào phụ thân hắn….

Chỉ là trong lúc không ai biết, hắn hóa thành Kiếm Chi Bổn Nguyên lúc cũng đã
lĩnh ngộ lấy nó rồi tiến sâu vào một cảnh giới mà người đời chưa từng biết
đến, thậm chí là phụ thân hắn cũng không thể biết được nó có tồn tại, hắn thấy
được….

Vĩnh Hằng Kiếm Ý!


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #17