Chiến Thi Diệp Thảo


Người đăng: a123456

Theo hắn ngồi xuống lúc Thi Diệp Thảo nơi xa bắt đầu rung động, tất cả rễ cây
loạn chuyển di động tựa như muốn bảo vệ bản thể.

Sau hai canh giờ sau, chỉ thấy Thi Diệp Thảo quanh thân hào quang chiếu rọi,
huyết tinh chi khí dần dần tiêu tan, theo đó vốn màu xanh nó lập tức chuyển
hóa thành màu đỏ, vốn trên đó có lấy mùi máu tươi khiến người buồn nôn nhưng
giờ khắc này nó lại chuyển thành mộ loại nhàn nhạt mùi thờm.

Chỉ cần ngửi lấy cái này mùi thơm thôi Vương Phong đã cảm giác như thân thể
cùng huyết mạch được tinh lọc một dạng, đủ hấp dẫn, mà loại này mùi thơm chẳng
qua là dùng để dẫn dụ nhưng kẻ khác tới rồi bắt đầu thôn phệ mà thôi.

“Thành công rồi sao.” Vương Phong bình tĩnh đảo qua Thi Diệp Thảo một cái,
theo đó đứng dậy, một lần nữa xuất hiện đã là trong phạm vi công kích của Thi
Diệp Thảo.

“Vù vù.” Liền Vương Phong bước vào phạm vi công kích của Thi Diệp Thảo lúc có
chừng mười rễ cây lao nhanh về hắn, chúng tựa như nộ mãng xông phá thời không,
huyết tinh chi khí vốn đã ẩn giấu lại tràn ra tựa như nộ hải triều tịch.

Hơn mười rễ cây lao tới, mỗi nơi đi qua đại địa rung động, chúng sinh sinh bất
tức lao nhanh, tựa như muốn phá hủy bát hoang cửu địa.

“Giết.” Vương Phong không hứng thú nói nhảm cũng không thể nói với nó, cuồng
quát một kiếm chém ra chấn động không gian, hắn một kiếm như một Thần Kiếm có
thể trảm phá tất cả, sát ý theo đó tàn sát bừa bãi, kiếm lực giống như Hắc Ám
tề minh, mênh mông cuồn cuộn lao nhanh, tựa hồ muốn chém phăng cái này vùng
thời không một dạng..

Một kiếm này bá đạo mà tàn nhẫn, nó uy lực đủ chấn động Chư Thiên, uy hiếp Vạn
Vực, không gì có thể cản.

Tại này bá đạo mà tàn nhẫn một kiếm, không gian vì đó mà sát khí lan tràn, cả
vùng thời không này tựa như bị rút đi sinh cơ.

Ầm! ! !

Những này rễ cây trực tiếp bị băng diệt, vốn nên sinh sôi không dứt nhưng bởi
vì kiếm lực đã để lại vết thương nên trong lúc nhất thời không thể sinh sôi ra
được.

Lúc này, Vương Phong một kiếm như hóa thành một cái nôi của vạn vật, thân hình
nhảy lên thiên không, hắn điên cuồng tăng cường kiếm lực, Vô cùng vô tận năng
lượng cuồn cuộn không dứt nhộn nhạo xuất động, kiếm chiêu trước chưa tới kiếm
sau đã liên miên không dứt theo sau.

Hắn toàn thân bạch quang phù văn vờn quanh như là Thiên Cổ Vĩnh Hằng, mỗi một
kiếm giống như đánh vào ở vạn vật nơi tâm, nó vô địch chi uy đã không phải ai
cũng có thể ngăn cản, vô cùng vô tận áp lực tàn phá bừa bãi khiến cho cả không
gian trầm trọng vô cùng.

Hơn mười rễ cây không thể hồi phục lúc Thi Diệp Thảo bản năng cảm nhận được uy
hiếp tính mạng, nó không chần chờ, còn lại tất cả rễ cây lập tức lao tới thiên
không nơi Vương Phong đang ngự, chúng mỗi nơi đi qua như nộ hải triều dâng,
sóng thần nổi giận nhẫn chìm vạn giới.

“Oành” Một tiếng vang vọng cả vòm trời, Vương Phong chém ra năm kiếm va chạm
vào những rễ cây kia, mỗi một kiếm nơi đi qua rễ cây bị chém thành hai rơi lả
tả mặt đất, cả đại địa bị dư uy nghạnh sanh đánh thành một cái hố sâu.

Kiếm chiêu không dừng lại mà ngạnh sanh chém sâu vào bản thể của Thi Diệp
Thảo, tại kiếm lực thao thiên không dứt kia quản chi là đã lên cấp Địa Dược
Thi Diệp Thảo cũng không thể đón đỡ ầm ầm bị đánh bay khỏi đại địa, cả rễ cây
của nó theo đó bị nhấc lên rồi bắt đầu héo rũ.

Lạnh nhạt ánh mắt đảo qua Thi Diệp Thảo lúc Vương Phong không khỏi nở nụ cười,
Nhân Thảo là tự mình uẩn dưỡng là lên cấp, Địa Thảo là có thể cướp lấy đại địa
tinh hoa để uẩn dưỡng, Thiên Dược là có thể mượn nhờ thiên địa nguyên lực để
uẩn dưỡng.

Loại này vừa trở thành Địa Dược Thi Diệp Thảo khi bị đánh bay ra đại địa lúc
vậy thì chỉ có bị chờ bị bắt phần, dù sao nó mới lên cấp tới Địa Dược nên cũng
không thể hoàn toàn quen thuộc với đại địa sức mạnh được.

Chậm rãi bước tới Thi Diệp Thảo trước mắt, Vương Phong không chần chờ bắt lấy
nó: “Linh dược chung quy vẫn là linh dược, không thể cùng những loài khác so
sánh.” Nói xong hắn tay khẽ bóp một cái, một luồng chất lỏng từ nó tản trào
ra, cái này chất lỏng bề ngoài có màu lam, trên nó tản mát ra một mùi vị thơm
ngát, chỉ cần ngửi thôi đã cảm giác được bản thân tinh thần càng thêm căng
đầy.

Theo đó không chần chờ hắn dùng hấp thu lấy chất lỏng.

Một luồng tinh khiết lực lượng lập tức tràn vào thân thể hắn, quanh thân mỗi
một tế bào như được có cái gì kích thích, chúng đã bắt đầu dần dần được rung
động.

Cảm nhận được thân thể lại tinh khiết thêm một chút Vương Phong không khỏi nở
nụ cười rồi bàn tay nắm chặt, mặc dù hắn Thiên Địa Kiếm Thể sẽ theo Kiếm Tu
đẳng cấp để lên cấp, nhưng mà trong quá trình này cướp đoạt những này thiên
tài địa bảo để phục dụng giúp nó càng hoàn mỹ hơn thì càng có lợi, chính vì
vậy hắn cũng không bỏ qua Địa Dược này.

Thu hồi tâm tình, Vương Phong đứng dậy đi về chỗ sâu trong Thi Yêu di tích,
đối với hắn mà nói lần này lịch lãm trong thu hoạch có thể nói là đã đủ, thứ
có thể giúp hắn bây giờ có chăng cũng chỉ là chỗ sâu trong di tích cái kia
khiến hắn cảm nhận được.

Chừng một ngày sau, Vương Phong đã bước vào một vùng địa vực, tại cái này địa
vực nhiệt độ nóng cháy như có thể thiêu rụi vạn vật.

Tại trước mặt hắn cảnh sắc bây giờ chỉ có chỗ hắn đứng là đất liền, còn đối
đại địa đã không có, phía trước có chăng cũng chỉ là một mảnh dung nham, mà
tại phía xa dung nham kia có lấy một cái hòn đảo lớn chừng vạn dặm, vì dung
nham bao phủ lấy nên lúc nhìn sẽ có cảm giác nó nằm đấy như cách biệt hoàn
toàn với thế gian hết thảy vậy.

Đi tới đây lúc Vương Phong cảm nhận được ba động càng mạnh, tuy rằng không
biết cụ thể là cái gì nhưng chỉ cần có thể trợ giúp cảnh giới cho hắn là được
rồi.

Nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi xuống xếp bằng, tại đây hắn không có cảm
nhận được Hạ Băng khí tức nên hắn biết nàng chưa từng tới đây. Hôm nay nếu hắn
có thể cảm nhận được cái này ba động vậy nàng hẳn cũng có thể cảm nhận được
đi, còn trên đường nàng có gặp nguy hiểm hay không thì hắn cũng không quá lo
lắng, dù sao nàng nhưng có Thiên Địa Chủ Hồn người nắm dữ, không phải là cái
gì sinh vật ở trong này cũng có thể uy hiếp được.

Tại đây vì là gần trung tâm nên cương thi hay thi yêu ở gần đây rất là nhiều,
chính vì vậy nên rất ít đệ tử nguyện ý đi vào chỗ sâu này, nhưng đối với Hạ
Băng cái tính tình vừa thối vừa ham chơi vậy thì lại không tới không được, ít
ra trong mắt Vương Phong nàng tính cách là như vậy.

“Nha, tiểu tử ngươi cũng tới đây sao, không sợ bị Thi Yêu ăn thịt ngay cả
xương cũng không còn sao.” Liền hắn vừa ngồi xuống được nửa ngày lúc thì một
thanh âm trong suốt mà thanh linh vang lên sau lưng hắn, trong thanh âm mang
theo một tia hài hước, không cần quay lại hắn cũng biết người tới là ai.

Chỉ thấy Hạ Băng bạch y tung bay, khuôn mặt non nớt trên đã bắt đầu lộ ra
đường nét phong hoa Vô Song, khí chất trên nói không hết cao quý mà thần thánh
đứng đấy.

Nghe nàng nói lúc Vương Phong mở mắt ra quay đầu nhìn nàng một cái trên xuống,
thấy không có gì bị thương thì cười nói: “Nếu ta bị ăn tới ngay cả xương cũng
không còn vậy ngươi làm sao có thể bàn giao cho mấy người kia đây.”

“Thôi đi, ngươi chết càng tốt, ít nhất sau này ta không bị người lừa nữa.” Hạ
Băng nghe vậy không khỏi khinh thường không quan tâm nói, tên tiểu tử này năm
đó nhưng mấy lần lừa nàng để chạy ra khỏi cốc, chỉ là chưa lần nào thành công
qua, hơn nữa bị bắt quả tang sau khi tên này luôn mồm nói là nàng ép hắn đi
theo, mà đối với chuyện này nàng vẫn là canh cánh đấy.

“Trong đó có thứ có thể tăng lên cảnh giới của chúng ta bây giờ.” Vương Phong
không thèm để ý nàng nguyền rủa cười nhạt quay đầu nhìn vùng dung nham kia
nói.

“Tỷ tỷ ta đây cũng cảm nhận được.” Hạ Băng khinh thường nhìn hắn nói: “Hơn nữa
ngươi muốn làm thế nào để qua bên kia đây.” Phải biết bây giờ nàng chỉ là
dương thể, mà hắn một cái kiếm tu không có nguyên lực thì làm sao có thể phi
hành đây, chính vì vậy khoảng cách xa như vậy nhưng là một vấn đề.

“Dễ bàn.” Vương Phong nở nụ cười chậm rãi nói, hắn biết nha đầu này có thể đi
tới bên kia, chằng qua lại muốn hắn làm lao động tình nguyện nên mới giả vờ
hỏi mà thôi, nhưng dù vậy hắn cũng không thể nói cái gì, vì hắn nhưng là nam
nhân, có một số việc nam nhân đôi lúc phải đứng ra giải quyết.

“Bám chặt vào.” Vương Phong một tay ôm Hạ Băng vào lòng, theo đó hắn nhảy một
cái thần cao bay lên thiên không.

Liền hắn bay lên thiên không sắp hạ xuống lúc dưới chân hắn lập tức xuất hiện
lấy một cái lông vũ, không chần chờ một chân dẫm lên nó rồi lại lấy đà nhảy
lên.

Thiên không một mảnh đỏ thẫm, dưới đại địa hoàn toàn là dung nham, một nam ôm
một nữ nhảy lên thiên không, phong thanh phấp phới thổi qua tà áo, khung cảnh
bây giờ đẹp không sao tả xiết.

“Lại muốn chiếm ta tiện nghi rồi.” Hạ Băng bị hắn ôm cũng không khỏi có chút
đỏ mặt rồi véo hông hắn nói.

“Thôi đi, từ nhỏ ngươi trên thân có mấy vét ruồi ta không biết chứ, ôm một cái
thì có làm sao.” Vương Phong nghe vậy không khỏi cười ha ha nói, nha đầu này
lúc nhỏ cực kỳ tinh nghịch, cả hai lúc đó cũng từng có vài lần đi tắm bề nước,
cho nên đối với thân thể của nàng hắn nhìn cũng đã quen, gần như đã là miễn
dịch.

Hơn nữa cả hai lúc đó đều chỉ là trẻ con, đều chân tâm xem nhau là bằng hữu,
chính vì vậy lúc đó cũng không quá để ý, dù sao hai người chưa từng nghĩ tới
việc yêu nhau, bây giờ là vậy, sau này có lẽ cũng là như vậy, dù sao cả hai
đều đã quá quen thuộc với nhau.

“Hừ.” Hạ Băng nghe vậy không khỏi hừ một tiếng không để ý hắn, trên người nàng
làm gì có cái gì vết ruồi chứ, Hạ Băng có chút bất mãn nghĩ.

“Phải rồi, ngươi đây là cái gì vũ kỹ vậy.” Hạ Băng bị hắn ôm sau mới nhớ tới
quay đầu hỏi hắn.

“Phượng Vũ Chư Thiên.” Vương Phong cười nhạt nói.

“Tên thật hoành tráng, có thể dạy ta được không.” Hạ Băng nghe vậy lập tức
hứng thú nói.

“Nếu ngươi muốn ta có thể truyền cho ngươi một cái thân pháp khác.” Vương
Phong nhã ý từ chối nói, bộ này pháp quyết không phải là hắn không thể truyền,
mà là nó căn cứ theo Thiên Địa Kiếm Thể của hắn mà sáng tạo ra, chính vì vậy
ngoại trừ hắn ra không ai có thể tu luyện.

“Hừ, thôi đi ba.” Hạ Băng nghe vậy mất hứng hừ một tiếng, nàng hỏi tiếp:
“Ngươi không sợ kiếm lực dùng hết rơi xuống sao, dù soa khoảng cách nhưng có
chút xa.” Phải biết Vương Phong Kiếm Tâm chỉ mới đột phá được mấy ngày, vẫn
còn rất yếu, nhất là hắn không thể tu luyện, như vậy lấy cái gì để duy trì
kiếm lực đây.

“Cái này ngươi không phải lo lắng, vấn để duy trì kiếm lực ta đã xử lý xong.”
Vương Phong nghe vậy không khỏi cười nhạt.

“Ồ, không lẽ là lần trước thức tỉnh hạt giống sao.” Hạ Băng hứng thú nhìn hắn
hỏi.

“Đúng vậy.” Vương Phong cười nhạt rồi không nói nữa, hiển nhiên chuyện này hắn
không muốn nhắc tới.

Chỉ nhảy lên hơn ba mươi lần là Vương Phong đã đáp xuống hòn đảo này, không
gian xung quanh không có lấy một tia sinh cơ nàng, có chăng cũng chỉ là nhiệt
độ càng thêm nóng cháy, đứng tại đây lúc càng khiến người cảm giác như đứng ở
trên Thái Dượng một dạng vậy.

Phía bên ngoài hòn đảo đại địa có lấy từng vết nứt, tựa hồ bởi vì bị dung nham
bao phủ quá lâu mà khiến nó trở nên cằn cỗi, bản nguyên cũng theo đó mà bị đót
thành hư vô.

“Phá hủy nơi này đi.” Tùy ý đảo qua hòn đảo một lần rồi Hạ Băng ánh mắt thâm
thúy như có thể nhìn thấy hết thảy chỉ tay về một phương hướng đề nghị nói.

“Biện pháp tốt.” Vương Phong cũng gật đầu hào không chút bất ngờ khi nàng nhìn
được điểm yếu của nơi này, dù sao hắn cũng cảm nhận được, hơn nữa Thiên Địa
Chủ Hồn nhưng được mệnh danh là có thể nhìn thấu hết thảy, lúc trước hắn không
quá rõ ràng về nó nhưng thức tỉnh sau khi hắn là nắm rõ nó như lòng bàn tay.

Theo đó ánh mắt thâm thúy nhìn về một góc mà nàng chỉ định, một bước trực tiếp
dẫm vào đại địa, một bước này như mang theo vạn quân lực lượng, vô biên kiếm
lực thao thiên gia trì, sức mạnh trên đó đủ khai sơn phá thạch.

(Vì viết vài bộ truyện nên thỉnh thoảng nhầm tên, cộng thêm có vài bộ truyện
đang viết dở nhưng chưa đăng cho nên cướp lấy đoạn đó chương để đăng lên, có
gì nhầm lẫn ae thông cảm)


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #16