Vũ Nhật Thanh.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Bốn năm sau.

Đông đại lục là một trong năm mảnh đại địa cực kì rộng lớn thuộc Linh Ngân
tinh cầu và nằm giáp biên giới với Hải Vực.

Đông đại lục rộng lớn, tu luyện giả như cỏ, cường giả như mây, đại năng thì
lại chỉ le que vài cái bàn tay.

Đông đại lục có tông môn không nhiều nhưng mỗi một cái tông môn đều có đại
năng bài sơn đảo hải đứng đầu, tiếp quản một phương lãnh phổ dài vài trăm
triệu dặm (Tác tự quy ước 1 dặm = 1,5km).

Đông đại lục quốc gia vô số, nhỏ có, to có, bự có, nơi nào có người sinh sống
đông đúc liền có quốc gia tồn tại. Tuy nhiên về phần lớn thì rừng hoang đất
trống vẫn chiếm diện tích hầu như là 2/3 đại lục, nguyên nhân là do cường giả,
đại năng hay đánh nhau dẫn đến nơi nơi lầm than, người người tiêu biến.

Cuối cùng vì để đảm bảo người sống bình an, vui vẻ nhân sinh, kẻ đứng đầu đại
lục, Thiên Long Nhất triều do Thiên Ấn Tử Đế đứng đầu buộc phải ra quy định,
các cường giả từ Linh Hải cảnh trở lên không được đánh nhau tại nơi đông người
nhất là ở thôn, trấn, huyện, quận, tỉnh, thành. Có truyện cần giải quyết thì
ra ngoài, nếu không trảm không tha.

Từ đó, nơi thôn xóm nhỏ bé, trấn huyện cỏn con mới có thể tồn tại đến hiện tại
vài trăm năm mà không sức mẻ trước những năng lực kinh khủng của đại năng khi
đối chiến với nhau nhằm tranh đoạt bảo vật, tìm thù, rửa hận…

Ô Long trấn cũng chính là một cái trấn như vậy, nơi đây quả thật chẳng chút
bình an nhưng vẫn tồn tại.

Ô Long trấn, một trong mười ba trấn nhỏ thuộc sự quản lý của Vân Diệu huyện.

Tại Vũ gia, một trong năm gia tộc có quyền lực mạnh nhất Ô Long trấn, chỉ thua
Phủ trấn chủ.

“Nhật Thanh ta, một ca sĩ vừa nổi tiếng vừa đẹp trai, khoai to như củ sắn
không ngờ lại bị một bà mập hiếp dâm đến chết rồi thật sự xuyên việt đến một
thế giới tiên hiệp như trong những bộ truyện huyễn huyền thường hay đọc trên
mạng. Hức hức…”

Dưới bóng cây to lớn bên trong sân luyện tập của Vũ gia, một tiểu nam nhi chỉ
khoảng 6 tuổi khá tuấn tú nhưng lại có nhiều vết bầm dập trên mặt đang dựa
lưng vào gốc cây buồn phiến, nước mắt hình như cũng có vài giọt chảy xuống.

“Ơ, ta đang khóc sao? Hức hức…kệ nó đi. Ta vừa sinh ra đã hầu như là phế vật
và có thân phận cao quý như cháu độc tôn của Nhị trưởng lão Vũ gia, con trai
của một người đã từng là thiên tài trong trấn khi còn niên thiếu, nó quả thật
như là nhân vật chính trong bao nhiêu cốt truyện tu luyện đã đọc, hức hức…”

“…Hức hức, nhưng mà hệ thống nó đâu, công pháp đâu, ma kiếm đâu, ngọc châu,
ngọc rồng, thần binh lợi khí đâu? Bàn tay vàng đâu, sao nó không có? NÓ KHÔNG
CÓ!”

“Hức hức… Đã vậy còn cái việc tu luyện nữa chứ, nó méo có giống như trong
truyện. Trong truyện kêu là cần khẩu quyết, công pháp hay ngồi xuống hấp thụ
linh khí mà vận chuyện tuần hoàn trong cái quần què gì đó đó rồi tụ lại đan
điền hình thành linh lực, đấu khí, ma lực,... nhưng tu luyện trong đây nó
không có như vậy, ta thậm chí còn méo biết đan điền là cái quần gì mà”

“Tu luyện ở thế giới này nó rất đơn giản và dễ hiểu. Tạm không nói đến công
pháp, khẩu quyết có thật là tăng lên khả năng hấp thụ linh khí hay không, chỉ
nói đến tu luyện giản đơn. Muốn hấp thụ linh khí nhằm tu luyện, bản thân chỉ
cần ngồi xuống một nơi nào đó bất kì, tĩnh tâm, thả lỏng cơ thể hết mức là
linh khí sẽ tự động chui vào cơ thể, sau đó cơ thể sẽ tư động chuyển hóa nguồn
linh khí đó thành linh lực gia tăng trực tiếp lên từng khối cơ bắp trên người
tựa như việc ăn cơm vậy, và thành quả của việc tu luyện là giúp người tu luyện
càng ngày càng mạnh mẽ, sức sống dồi dào, xuân xanh già chát nhưng nhìn cứ như
đôi mươi, ngoài ra mỗi một quyền đánh ra đều có mang hình dáng hư ảo của chiến
kĩ mà tu luyện giả tu luyện được. Tuy nhiên, vì tu luyện dễ dàng như vậy mới
phát sinh ra vấn đề lớn”

“Tu luyện là ngồi xuống chờ linh khí tự động chui vào cơ thể, vậy nếu nó không
chui vào thì sao? Thiên tài và phế vật như ta bị phân chia ra cũng chính là vì
thế”

“Cứ nghĩ linh khí như là nữ nhân, thiên tài như là mỹ nam, phế vật như cóc
ghẻ. Thiên tài ngồi xuống một chút xíu, nữ nhân lập tức xà vào lòng quấn quít,
hòa hợp lại với nhau ư ư vài tiếng mới chịu rời. Còn con cóc ghẻ như Nhật
Thanh ta ngồi một ngày, hai ngày, ba ngày,…nếu may mắn thì có một con ngu ngốc
bay vào, còn không thì ngồi tới già, điển hình là lão già quét lá kia kìa…”

Nhật Thanh vẫn còn rơi nước mắt mà nhìn đến một lão già đầu bạc đang quét lá
khô nhằm giữ cho sân luyện tập luôn sạch sẽ đứng đằng xa, sát vách tường bên
phía đối diện hắn.

“Lão này là người cùng lứa với Gia chủ, nay cả hai đều đã hơn 70 tuổi vậy mà
Gia chủ lại nhìn chỉ như một vị trung niên 44, 45 tuổi, còn lão già này, hẳn
là sắp xuống mồ. Nghe đâu lão này chỉ làm việc quét sân vào buổi sáng, buổi
chiều và tối thì toàn tâm tu luyện trong phòng, vậy mà chỉ là Luyện khí tầng
2, hơn ta chỉ có một tầng…”

Nghĩ đến đây, Nhật Thanh bất giác cứng người, gương mặt trở nên trắng bệch đầy
vẻ tuyệt vọng bên trong đôi mắt.

“Cuộc đời Nhật Thanh ta, một nam ca sĩ vừa đẹp trai, vừa khoai to tựa củ sắn
lại phải sống một cuộc đời không con, không vợ, không người quan tâm giống lão
già kia? Không, không, không, ta không cam tâm, ta không cam tâm”

Ngồi bệch ra đất, Nhật Thanh không ngừng kêu gào trong lòng, nước mắt, nước
mũi của hắn giàn giụa chảy ra.

Thế giới lấy thực lực vi tôn, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, Nhật Thanh hắn có tư
chất phế vật tức là người yếu nên thành ra không gái nào thích, cha mẹ, ông bà
đều bỏ bê hắn, mắng hắn là nghịch tử làm mất mặt Vũ gia chi Nhị trưởng lão,
bản thân hắn lại là kẻ xuyên việt không có bàn tay vàng, hắn lúc này hẳn là
phải rất tuyệt vọng, đau khổ.

“ Lão thiên ơi, đây có phải là giấc mơ không? ta hẳn là đang nằm trong bệnh
viện sáu năm đi. Làm ơn, làm ơn cho ta tỉnh lại đi, ta chấp nhận mà, ta chấp
nhận sẽ lấy bà mập đó, cầu mong bả hãm hiếp ta đến già, cho ta tỉnh đi, cho ta
thoát khỏi cái nơi quỷ quái này đi, cầu xin ngươi mà…Hức hức”


  • Ồ, ra là tên phế vật Nhật Thanh ngươi ngồi khóc, ta lại cứ tưởng trong Vũ
    gia đột ngột có người nuôi một con chó to lớn cột dưới gốc cây chớ.

Nhật Thanh đang không ngừng thương tâm cho số phận người xuyên việt bi ai nhất
lịch sử thì đột có hai người một cao, một thấp tiến lại gần gốc cây, âm thanh
là phát ra từ tiểu nam tử chạp tuổi hắn, giọng điệu trông rất khinh bỉ.


  • Xem ra tên Nhật Thanh đó lại chuẩn bị ăn hành bởi Vũ Thiệu rồi.


  • Tội nghiệp hắn, cuộc đời phế vật thật khổ.


Ở đằng xa, hai tiểu nam tử khác thấy tình cảnh dưới gốc cây đều lắc đầu buồn
thay cho Nhật Thanh, tình cảnh Nhật Thanh bị ăn hiếp là điều không còn xa lạ
gì với gần 40 con cháu từ nhỏ đến thanh niên của Vũ gia.


  • Ê, ê phế vật, ta nói ngươi có nghe không?

Không thấy Nhật Anh trả lời mà chỉ biết úp mặt xuống đầu gối thút thít, Vũ
Thiệu đạp đạp vài người hắn vài cái.

Nhật Anh không phản ứng, Vũ Thiệu lại đạp mạnh hơn


  • Ê ê phế vật.


  • Phế con đ* mẹ mày, thằng chó.


Bất chợt ngay lúc này, Nhật Thanh bỗng ngước lên cái gương mặt đẫm nước mắt
nhưng cũng đầy dữ tợn, hắn nhanh chóng bắt lấy cái chân của Vũ Thiệu mà bất
ngờ kéo Vũ Thiệu xuống khi Vũ Thiệu không thể phản ứng kịp.


  • Chó má mày thiên tài, chó má mày thiên tài, chết đi con mẹ mày…

Phẫn uất, đắng lòng, đau đớn khi biết rằng thế giới tiên hiệp không như những
gì bản thân mong muốn, gái gú không có, bàn tay vàng không có, người thân lại
chẳng quan tâm, Nhật Thanh lúc này cứ như kẻ bất cần đời, hắn gào lên tiếng
nào là lại nện một quyền vào người Vũ Thiệu bên dưới một cái.

Bịch Bịch.

Bốp.

Chỉ vừa đánh xuống hai quyền vào Vũ Thiệu, Nhật Thanh liền bị một bàn chân to
lớn đá bay đi ra phía bên xa vài mét.


  • Thiếu gia, người có sao không?

Tên cao lớn đi cùng Vũ Thiệu chợt cuối người xuống đỡ Vũ Thiệu lên, tên này là
kẻ hầu cận được cao tầng Vũ gia cấp cho Vũ thiệu.

Chát.

Vừa đứng dậy, Vũ Thiệu lập tức tán một bạt tay mạnh mẽ vào tên hầu cận


  • Mẹ ngươi, ngươi lại để tên phế vật đó đánh ta? Lát nữa ta sẽ báo với cha
    ta, để cha ta chặc đi hai chân của ngươi.

Bản thân là Luyện khí tầng 2 vậy mà vô ý để một tên phế vật không thể tăng lên
nổi Luyện khí tầng 1 trung kỳ như Nhật Thanh tóm lấy cho ăn hai đấm, nơi này
lại có rất nhiều người cùng lứa nhìn thấy, Vũ Thiệu đơn nhiên là xấu hổ đến đỏ
lòm cả mặt, tất cả hắn đành phải đổ lỗi cho tên hầu cận để xả cơn giận.


  • Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng.

Tên hầu cận nghe thế liền run lẩy bẩy quỳ xuống cầu xin, hắn dù là một tên
Luyện khí tầng 3 nhưng bất quá cũng chỉ là lính trong Vũ gia, đắc tội với con
cháu thiên tài Vũ gia rồi, hắn là không xong, vợ con thơ bên ngoài chờ từng
đồng tiền lương hắn cấp cũng không xong.


  • Hừ, nếu vậy còn ở chỗ này làm gì, mau qua bên kia đập tên phế vật đó cho
    ta.

Ra vẻ như bản thân đại nhân đại lượng, Vũ Thiệu chỉ tay về phía Nhật Thanh
đang ôm ngực đầy đau đớn lăn qua lăn lại một chỗ mà ra lệnh. Câu vừa rồi, hắn
chỉ hù thôi chứ không dám làm thật, chứ nếu chặt mất hai chân tên này rồi, hắn
kiếm đâu ra tên khác thế vào, xin cha hắn? Cha hắn chắc chắn sẽ cho hắn một
bạt tai.


  • Tạ thiếu gia tha mạng, tiểu nhân sẽ làm thịt tên này ngay.

Tên hầu cận như được đặc xá, hắn lạy Vũ Thiệu một cái liền đi nhanh qua phía
Nhật Thanh, tuy nhiên, hắn chỉ còn cách vị trí Nhật Thanh vài bước thì một
giọng hô vừa thánh thót như chim vàng oanh kêu lại vừa non nót tựa trẻ con
vang lên.


  • Ngươi dừng lại.


Không Gian Vạn Vật - Chương #5