Phế Vật Cùng Thiên Tài.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Là Tuyết Nhi muội, đệ nhất thiên tài của Vũ gia, cháu gái của Gia chủ.


  • Xem ra lần này, Nhật Thanh là may mắn thoát nạn a.


  • Ồ, lại là một tên phế vật xuất hiện.


  • Vũ Phong, một tên không bao giờ tu luyện mà chỉ biết miệt mài điêu khắc gỗ,
    nếu xét ra thì hắn còn phế hơn cả Nhật Thanh.


  • Nỗi nhục của Vũ gia mới chính hắn, Nhật Thanh bất quá chỉ là cỏ nền mà
    thôi.



Giọng nói thánh thót vang lên là điều khiến mọi người chú ý nhìn đến hai thân
ảnh không cao lớn mà lại còn xinh đẹp đang dính nhau xuất hiện trong khu luyện
tập này.

Một là tiểu nam tử chỉ khoảng 6 tuổi có gương mặt tuấn tú dị thường với một
đôi mắt sáng nhưng có lúc lại tựa thâm thúy bí ẩn, hai hàng lông mày kiếm cùng
một khuôn mặt trông khá lạnh lùng, nếu là thành thiếu niên lại không phải mang
danh phế vật, hẳn là nữ tử vừa nhìn đã yêu dõi theo ngay từ đầu trấn đến cuối
trấn.

Hiện tại, tiểu mỹ nam này là đang cầm một con dao nhỏ, miệt mài gọt gọt, bào
bào lên khuôn mặt của hình nhân bằng gỗ, có lẽ khi chấm dứt hành động, hình
nhân bằng gỗ sẽ hoàn thành.

Tiểu mỹ nam này tên là Vũ Phong, là con trưởng của Vũ Lâm, một trong ba người
cháu của Gia chủ Vũ gia. Vũ Phong từ lúc sinh ra cho đến nay đều không hề có
dấu hiệu tu luyện dù chỉ một lần nên được biết đến như đại phế vật của Vũ gia
với tu vi dường như là bằng không, bản thân hắn chỉ có suốt ngày yêu thích cầm
một khúc gỗ nào đó mà đục đẽo hình người, hình vật, hoa cỏ, đất đá,… nhưng
phải công nhận một điều, hắn điêu khắc rất giỏi, cực kì giỏi, hình nào hình
nấy nhìn rất sống động, đẹp đẽ lạ thường, người muốn mua tác phẩm của hắn đem
về trưng bày trong nhà phải nói là đếm không xuể, tiếc là từ trước đến nay hắn
chưa hề bán bất cứ một tác phẩm nào cho một ai, và đặc biệt hơn, các tác phẩm
điêu khắc của hắn đều như không khí biến mất chẳng một lý do chỉ sau một tuần
khi hắn hoàn thành ra tác phẩm.

Bởi vậy, tác phẩm hiện hữu đến tận giờ của hắn chỉ có duy nhất một cái hình
nhân gỗ điêu khắc chính hình dáng muội muội hắn được hắn tặng cho nàng lúc
nàng vừa tròn hai tuổi. Thế nhưng lại có điểm quái lạ đến khiến người người
đầu óc hoang mang về cái hình nhân bằng gỗ này bởi nếu nhớ không lầm thì khi
hắn tặng hình nhân gỗ cho tiểu muội hắn, hình nhân bằng gỗ rõ ràng là hình
dáng như đúc muội muội hắn lúc hai tuổi, thế quái nào khi nàng lên năm tuổi
như hiện nay, cái hình nhân bằng gỗ đó lại hiện ra hình dáng muội muội hắn lúc
năm tuổi?

Chuyện này phải nói là quái dị, quái dị đến cực điểm, tuy nhiên chỉ sau vài
ngày tin đồn, có một vị cao tầng cho rằng là do hắn đã điêu khắc ra một hình
nhân khác rồi lén lút đổi hai con hình nhân với nhau, việc đổi hai con hình
nhân là việc rất dễ dàng khi hai huynh muội rất quấn quít với nhau thường
ngày. Cái giải thích này đã nhanh chóng được mọi người tiếp nhận và chuyện kì
bí về hình nhân dần lắng xuống.

Vũ Phong, một thiên tài điêu khắc tài ba nhưng cũng là một phế vật không ai
xem trọng, giữa hai cái, việc hắn là phế vật chắc chắn khiến người khác chú ý
hơn.

Một là tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến khiến người khác động lòng dù chỉ vừa 5 năm
tuổi bé tẹo đang ôm một cánh tay của tiểu mỹ nam trông thân thiết cực kì. Nàng
tên là Vũ Ngọc Tuyết Nhi, tiểu muội muội duy nhất của Vũ Phong, con gái Vũ
Lâm, cháu Gia chủ Vũ gia.

Khác hẳn với người ca ca phế vật, Tuyết Nhi là một cái tuyệt thế thiên tài
ngàn năm khó gặp của Vũ gia với tu vi Luyện khí tầng 3 trung kì khi chỉ vừa
tròn 5 tuổi, nàng chính là cái yếu tố trọng yếu giúp Vũ gia quật khởi sau này.


  • Còn ngớ người ra đó làm gì, mau đánh cho ta.

Vũ Thiệu cảm thấy nhức nhối trong lòng khi thấy tên hầu cận bản thân chỉ vì
một lời nói của Tuyết Nhi liền khựng người lại, hắn bèn hét lớn lên nhằm thúc
đẩy tên hầu cận thực hiện hành vi dã man với Nhật Thanh.


  • Hừ, ngươi nếu mà động hắn liền không xong với ta.

Vũ Thiệu vừa dứt tiến, Tuyết Nhi cũng liền tru mỏ nhỏ nhắn đỏ hồng lên hậm
hực, điều này quả là một cái mê hồn nam tử nơi đây, tiếc là bọn hắn cùng huyết
thống nên thành ra cũng không dám suy tưởng sâu xa, tất nhiên vẫn tồn tại
nhiều suy nghĩ bậy bạ, đen tối.

Tên hầu cận của Vũ Thiệu đứng giữa hai dòng lời nói tiêu khiển mà cứng người
tại chỗ, mồ hôi nhĩu ra ướt hết người, hắn không biết và cũng không dám lựa
chọn nghiêng về lời ai bởi nếu về Vũ Thiệu, người mà hắn phải đi theo như cận
vệ cũng như kẻ hầu thì lại đắc tội với thiên tài ngàn năm được cưng chiều của
Vũ gia, nếu vậy thì chết mẹ cả nhà hắn, còn nếu theo lời Tuyết Nhi, cuộc sống
sau này của hắn là không bao giờ được tốt.


  • Đánh hắn mau lên.


  • Ngươi dám.


  • Đập hắn đi.


  • Ta không cho.


Bịch.

Chẳng mấy chốc, tên hầu cận vì không chịu được sức ép tâm lý liền té ngã ra
đất bất tỉnh ngay trước nhiều cặp mắt bất ngờ cùng vẻ không tin. Một Luyện khí
tầng 3 cứ thế xỉu đi?


  • Hừ, mẹ nó tên bất tài, nếu ngươi không được thì để ta đánh.

Hậm hực nhìn tên hầu cận vừa được ban tặng 3 ngày trước ngất trước mặt lại
nghĩ đến việc Nhật Thanh vừa gây ra cho hắn, Vũ Thiệu cảm thấy bản thân như bị
sỉ nhục cùng cực, bởi vậy hắn cứ mặc Tuyết Nhi một bên, mang theo cảm giác đau
đau vì bị nện hai đấm vào ngực mà tiến đến càng lúc càng gần Nhật Thanh đang
còn nằm đau đớn trên đất.

Một đá của Luyện khí tầng 3 trung kì không phải một Luyện kí tầng 1 cùi bắp
như Nhật Thanh có thể chịu dựng, đó là còn nhờ tên hầu cần thiết nghĩ là con
cháu Vũ gia nên đã thu phần lớn lực, nếu không e rằng không chết cũng liệt
giường.

Bất quá, ngay lúc Vũ Thiệu chỉ còn cách vài bước thì một bóng hình nhỏ nhắn
xinh đẹp chặn đường hắn.


  • Tiểu Tuyết, muội làm vậy là có ý gì? Tên này ta dứt khoác hôm nay phải đánh
    hắn một trận cho bằng được.

Khuôn mặt rất không vui, Vũ Thiệu nhăn nhó.

Xét về tuổi thì Tuyết Nhi ít hơn hắn một tuổi.


  • Hứ, ai là tiểu Tuyết của ngươi.

Phồng má hung dữ một cái, nàng lại trợn to mắt đẹp lên nói.


  • Ta không cho ngươi đánh hắn đấy, ngươi làm gì ta?

“Ngươi làm gì ta…ngươi làm gì ta…người làm gì ta” bốn tứ này nó ngay lập tức
quanh quẩn đầu của Vũ Thiệu, dứt mãi không rời.

Vũ Thiệu cơ thể cứ thế run run vì kìm nén mà nhìn Tuyết Nhi, bàn tay nhỏ là
nắm thật chặc, thật chặc


  • Ta... ta… ta… ta…

Nói mãi một từ “ta” lập lại đến hơn 10 lần, hắn rốt cuộc mới tức tố quá mài
rời đi trong ánh mắt khinh bỉ của nhiều người.


  • Úi giới thiên tài Vũ Thiệu, gặp Tuyết Nhi thì chỉ biết cắm đầu như chó cụt
    đuôi mà chạy.


  • Mẹ nó thằng Vũ Thiệu, tưởng lên được Luyện khí tầng 2 liền giỏi lắm à,
    Tuyết Nhi muội mới thật là thiên tài nhé.


  • Thằng khỉ, cút đi.


Nghe đến đây, Vũ Thiệu liền lập tức quay phắc đầu lại khiến cho vài tên vừa
nói xấu liền chợt im ru cái miệng như chưa từng nói lời nào.


  • Các ngươi… các ngươi… hu hu hu…

Không thể phát hiện ra kẻ vừa nói xấu, gương mặt non nớt của Vũ Thiệu trở nên
mếu máo khó tả, vài giây sau thì nước mắt trào ra bật khóc.


  • Hu hu hu… ta sẽ về nói với cha ta, các ngươi chờ… hu hu.

Bỏ lại một câu, hắn ôm cái bản mặt nước mắt nước mũi mà bỏ chạy thật nhanh,
thoát khỏi sân luyện tập này.

Vũ Thiệu, thiên tài 6 tuổi đạt được Luyện khí tầng 2 như gia chủ khi xưa lại
gặp phải Tuyết Nhi, thiên tài ngàn năm khó gặp của Vũ gia thì liền chỉ có thể
ôm hận rời đi trong tuổi nhục, đối với nàng hắn đành vô phương cả về tiếng tăm
lẫn thực lực, nếu mà không may, lỡ làm rụng tóc nàng chắc cha hắn đánh hắn gãy
chân.


  • Hứ.

Trề mõ theo hướng Vũ Thiệu rời đi một cái, Tuyết Nhi lại quay sang nhìn Nhật
Thanh yếu ớt bên dưới.


  • Ngươi có sao không phế vật?


  • Uy uy, phế vật, ngươi có sao không?


  • Uy uy…


Nàng là không ngừng vừa kêu vừa lay động Nhật Thanh, thế nhưng hắn vẫn không
làm ra phản ứng gì, cứ nằm im mà thở hổn hển không chút cử động như người sắp
chết.


  • Uy uy, ngươi bị hắn đánh đến điếc rồi sao?


  • Uy uy…


  • Muội muội, để ta.


Ngay lúc Tuyết Nhi dần khó chịu với thái độ thờ ơ của Nhật Thanh dành cho ân
nhân cứu mạng thì Vũ Phong chợt xoa nhẹ đầu nàng một cái, muốn nàng tránh ra
một chút để hắn nói chuyện.

Cười xinh đẹp với ca ca, Tuyết Nhi vội đứng qua một bên cạnh để xem ca ca luôn
yêu thương nàng xử lý.

Vũ Phong dùng bản mặt cười cười yêu dị ngồi xuống sát cạnh Nhật Thanh thỏ thẻ
nhỏ nhẹ nói


  • Ngươi vì sao lại phải buồn, thế giới này không thú vị với ngươi sao?

Nhật Thanh vẫn không phản ứng gì, hắn đã xem như chẳng còn vương vấn gì nơi
đây, hắn hiện tại chỉ muốn thức tỉnh bên trong bệnh viện chứ không phải muốn
tiếp tục cuộc sống đau khổ này, hắn vô vọng rồi.

Bất quá ngay lúc này, một hơi thở nhẹ lan đến bên tai hắn, một câu nói khiến
hắn giật mình mà trở nên cứng người.


  • Ngươi không thể quay lại thế giới đó đâu, hãy chấp nhận với hiện tại đi, nó
    tuy có chút đáng buồn khi người nhỏ yếu nhưng nếu ngươi mạnh mẽ, nó rất thú
    vị.


Không Gian Vạn Vật - Chương #6