Gặp Lại Nhật Thanh.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • May cho ngươi đấy.


  • Khốn nạn.


  • Chúng ta đi, khi khác lại tìm hắn tính sổ.



Mang theo buồn bực, tức giận không nói nên lời, tất cả gần 50 thanh thiếu niên
đều rời đi không dám chừng chờ quá lâu, lời của một vị Linh Sư không phải bọn
chúng có thể khinh nhờ.

Tuy đa số đều tức giận nhưng vẫn có một số người trong lòng âm thầm thở nhẹ
may mắn, bọn hắn cũng chỉ làm màu chứ nếu đánh thật thì khổ.


  • Hừ.

Nhật Thanh hừ lạnh một hơi sau đó cũng bước xuống đài cùng với thanh kiếm gỗ
trên vai, hắn còn vài chuyện để lo.


  • Bộp bộp bộp… bộp…

Một tràng pháo tay truyền đến bỗng chốc khiến Nhật Thanh thoáng cái nhíu mày
kì lạ nhìn xung quanh.


  • Bốn năm trôi qua, Thanh đệ hẳn là rất chăm chỉ nên mới có thể đạt được
    thành quả vượt bật như hôm nay.

Vũ Phong không biết từ xó xỉnh nào từ nãy giờ đột ngột xuất hiện ngay trước
mặt Nhật Thanh ra vẻ người anh hiền hòa từ phương xa quay về thăm người em nhỏ
đã lâu không gặp, tình cảm hiện lên trên khuôn mặt là không thể diễn tả được
sự cảm động như thế nào.

Bất quá thì Nhật Thanh vốn biết thừa cái khuôn mặt giả tạo của lão quái vật
nên không cảm thấy quá xúc động.


  • Pho-ong ca?

Nhật Thanh đơ người kinh ngạc rất lớn nhìn Vũ Phong, trong lòng hắn bật thốt
“lão quái vật quay về, chuyện gì đây?”. Hắn quả thật là chẳng hiểu nổi lão
quái vật suy nghĩ thứ gì, bốn năm qua hắn đoán là lão đã phải đi nơi này nơi
kia phá này phá nọ chứ làm gì còn rãnh rỗi quay về. Hắn chẳng thể giải thích
được.


  • Ừm, là ta. Nay quay về làm vài thứ, đồng thời thông báo cho ngươi một
    chuyện quan trọng.


  • Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.


Nói xong, Vũ Phong cung quay người bước đi từng bước nhỏ như dạo chơi trên phố
vào một con đường rộng chừng 5 người đi song song bên trong Vũ gia.

“Chuyện quan trọng? Đúng rồi!” giật mình một cái đầy vẻ nghiêm trọng, Nhật
Thanh vội đuổi theo Vũ Phong kêu lên


  • Phong ca, có chuyện lớn liên quan đến ngươi.


  • Sao? Nói thử ta nghe.


Vũ Phong vẫn cứ bình thản bước đi, mọi chuyện hắn đều không vội, dù có trễ,
không kịp thì hắn đành cắn răng cho qua mà thôi. Hắn không cần phải hoảng.

Vì nếu hắn hoảng sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Nhật Thanh lập tức trình bày.


  • Ngươi biết không, do ngươi rời đi bốn năm nên mọi thứ trong Vũ gia hiện tại
    thay đổi rất nhiều, các mối quan hệ cũng vậy.


  • Chính vì đó, hôn ước của ngươi với Triệu gia bị hủy rồi, vừa mới năm ngoái
    thôi.


  • Nguyên nhân là vì Chị dâu càng lớn càng quá xinh đẹp khiến người động lòng
    nên đã bị con trai thứ hai của Tam trưởng lão đã gần 33 tuổi yêu thích muốn
    nạp làm thiếp. Thế là hắn cùng với Tam trưởng lão lên cằn nhằn với Gia chủ,
    sau đó không biết ra sao, Gia chủ cũng đã đồng ý rồi. Đợi khi chị dâu vừa tròn
    16 tuổi thì tổ chức lễ kết hôn.


  • May là Phong ca có quay về sớm nếu không Chị dâu bị người ta cướp mất, ta
    dù thực lực chiến đấu không tệ nhưng đối đầu với mấy lão Linh Sư cảnh là hoàn
    toàn không được.


Hắn dùng một hơi kể ra hết cả mọi thứ hắn biết về vụ việc trông khá gấp gáp
cùng nóng lòng.

Thế nhưng đáp lại vẻ hối hả của hắn là một câu rất đỗi bình thường đến từ Vũ
Phong.


  • Vậy à, vậy là còn hơn một năm nữa mới xảy ra, sẽ không sao đâu.

Vũ Phong cứ thế bình đạm vừa bước vừa nhìn quan cảnh dòng người qua lại bên
trong Vũ gia mới mẻ.

Thấy biểu cảm của hắn thế, Nhật Thanh liền thầm mắng bản thân ngu ngốc làm ra
vẻ thái quá, lão quái vật nếu đã đến thì mọi chuyện đều được giải quyết thôi,
hắn không phải căng thẳng thay lão.


  • Đúng là hơn 1 năm nữa, nhưng dạo gần đây ta có thấy con trai thứ hai của
    Tam trưởng lão, hình như tên là Vũ Hưng cứ có lúc nào rãnh rỗi, không bận công
    việc liền đi qua Triệu gia thăm Chị dâu. Sau đó chuyện xảy ra tiếp theo khi
    hai người ở chung một phòng thì thật khó biết.


  • Thiếu nữ đã gần 15 tuổi lại cực kì xinh đẹp, dễ thương cùng với một tên nam
    tử đang giữa khoảng 30 đầy sinh lực, Phong ca đoán thử chuyện gì sẽ xảy ra?
    Thu hồi tâm thần, Nhật Thanh giọng điệu có vài phần khiêu khích Vũ Phong.


  • Ừm, ta hiểu rồi.


  • Giờ bỏ qua chuyện đó, ta lại có chuyện quan trọng cần nói với ngươi.


Vũ Phong vẫn một bộ dạng không có vấn đề gì nghiêm trọng.


  • Phong ca cứ nói, ta sẽ nghe.


  • Ngươi có vừa đúng một tuần để rời xa Ô Long trấn, càng xa càng tốt, nếu
    không thì tùy ngươi.


Vũ Phong quá mức bình đạm nói khiến Nhật Thanh khựng người nghi hoặc.


  • Dù biết ngươi sẽ không trả lời nhưng ta vẫn hỏi, tại sao vậy?

Nhật Thanh hiện lên khuôn mặt nghiêm túc bởi trong lời lão quái vật, hắn ngửi
được mùi huyết tinh rất nồng đậm.

Bước thêm một bước, Vũ Phong cũng dừng chân lại, hắn không quay đầu lại đối
diện với Nhật Thanh sau lưng nói


  • Ngươi có còn nhớ bài học cuối cùng của ta không?


  • Luôn nhớ.


  • Sẽ chẳng ai cho không ai thứ gì…


Vũ Phong đồng thời quay đầu lại


  • …ta cho ngươi kiến thức, giờ thì đã đến lúc ta lấy lại một thứ của ngươi.

Bịch.

Lời hắn vừa dứt, Nhật Thanh nhanh chóng lùi lại phía sau một khoảng chừng 5m,
kiếm gỗ giương ra chỉ về phía Vũ Phong đầy cảnh giác.

Hắn vốn dĩ đã luôn đề phòng lão quái vật này từ lâu, nay cuối cùng cũng là lúc
trở mặt.


  • Cuối cùng thì ngươi cũng lộ ra cái bản chất xấu xa của ngươi. Hừ.

Dù có lẽ bản thân vô vọng chống lại lão quái vật, Nhật Thanh vẫn cố hết sức
thủ thế, ít nhất hắn cũng muốn chiến đấu hết mọi khả năng trước khi chết.

Vũ Phong nhìn Nhật Thanh hành động thì không khỏi nở một nụ cười.


  • Ngươi nghĩ rằng bản thân có thể chống cự được một ít sao? Vô vọng thôi.


  • Vô vọng thôi…


  • Vô vọng thôi…


  • Vô vọng thôi…


Lời Vũ Phong vừa dứt, ngay lập tức trước mắt của Nhật Thanh, thân ảnh Vũ Phong
chợt biến hóa thành hàng ngàn, hàng vạng thân ảo bao trùm khắp không gian xung
quanh, nơi đâu cũng có bóng dáng Vũ Phong cùng âm thanh “vô vọng thôi” vang
mãi không ngừng.

Nhật Thanh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, nhức đầu, mồ hôi tuôn ra liên
hồi, tâm thần hắn như bị ma âm cùng thân ảnh khắp nơi của Vũ Phong ăn mòn,
không thể chống đỡ được.

Cộc!

Cắm thanh kiếm gỗ xuống đất nhằm chống đỡ cơ thể khỏi bất tỉnh, Nhật Thanh cố
gắng duy trì một ý thức thanh tĩnh còn lại duy nhất trong cơ thể nhìn một Vũ
Phong đứng đối diện hắn mỉm cười.


  • Đùa thôi.

Ba giây trôi qua, hàng nàng hàng vạn thân ảnh Vũ Phong cùng ma âm đều tan
biến, Vũ Phong còn lại duy nhất nhìn Nhật Thanh khổ cực chống đỡ nói.


  • Nếu ta đã nói là khuyên ngươi rời khỏi Ô Long trấn thì sao lại còn lấy mạng
    ngươi.


  • Một thứ ta muốn lấy của ngươi đó chính là người thân của ngươi, nó bao gồm
    cha mẹ, ông bà, anh em, chú bác gì đó.


  • Ta muốn lấy tất cả.


Quay người trở lại như cũ, hai tay đồng thời bỏ vào túi quần kết hợp với cái
đầu ngước nhìn lên cao, hắn lại đạm nhạt nói


  • Ta không cần biết ngươi còn tình cảm gì hay không đối với bọn họ, nhưng ta
    khuyên ngươi hãy cố chịu đựng.


  • Ta làm vậy vốn chỉ muốn tốt cho cả ngươi và người Vũ gia chứ cũng chẳng có
    ý gì khác.


  • Nghe đây, ngươi tốt nhất là ngay lúc này về thu xếp hành lý rồi nhanh chóng
    rời đi càng xa càng tốt. Chần chờ thêm giây nào, hậu quả càng khó lường giây
    đó.


Nói xong, Vũ Phong liền rời đi tiếp tục hướng về phía cần hướng, về Nhật Thanh
biểu tình ra sao đằng sau lưng, hắn đều không cần quan tâm.

Nhìn bóng lưng Vũ Phong dần khuất sau một ngã rẽ, Nhật Thanh đứng yên trong
vài chục giây liền rời đi quay về phòng.

Lão quái vật đã nói như vậy thì hắn chỉ có nước thực hiện nhanh lẹ nếu như bản
thân còn muốn sống để vươn đến khát khao bay lượn bầu trời bên trên. Còn về
người thân, gia đình, hắn chắc chắn sẽ không quan tâm.

Đúng như bài học cuối cùng của Vũ Phong ngày trước, không ai cho không ai thứ
gì. Cha mẹ, ông bà hắn thấy hắn có tư chất Phế vật liền bỏ hắn không một chút
dòm ngó, vậy tức là cha mẹ, ông bá hắn chỉ cần một người con thiên tài để
chống đỡ Vũ gia mai sau hay gì gì đó thỏa mãn được họ, nó giống như là việc
xem con cái như một công cụ lợi ích không hơn không kém. Loại người thân như
thế, hắn không cần, có chết đi hắn cũng không thương tiếc dù lòng có hơi nhói
vì dù sao họ vẫn có công ơn sinh ra hắn.

Không! Nếu quả thật như Vũ Phong nói về cái chết và linh hồn luân hồi, vậy thì
họ không sinh ra hắn thì người khác sẽ sinh ra hắn. Hắn không cần đau xót dù
chỉ một tia.

P/S: đừng vội, tình tiết phải từ từ mới có lý. Bốn C của ta nếu viết theo TQ
chỉ bằng 2 chương bt, nên tiết tấu diễn biến là bình thường a.


Không Gian Vạn Vật - Chương #42