Đôi Chút Sự Tình.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Căn phòng ngày xưa của ta không ngờ bây giờ lại bị phá rồi xây thành nơi ở
    dành cho người hầu.

Đưa hai tay bỏ vào túi quần nhìn một dãy các căn phòng nối liền dài chừng 100m
hơn, Vũ Phong có hơi buồn rầu vì dù sao thì nơi này trước đây vốn là nơi gắng
bó với hắn gần 10 năm ấu thơ.


  • Mai ta lại đến đấy, liệu mà “chữa bệnh” cho ta đấy.

Một tên thanh niên chừng 19 tuổi có tu vi Luyện khí tầng 5 trung kì từ căn
phòng thứ 6 trong dãy phòng bước ra với quần áo khá là xộc xệch nhìn một nữ tử
chừng 22 tuổi có vài phần tư sắc còn đứng bên trong với một ít mảnh vải che
thân cực kì khiêu gợi mà cười dâm nói.


  • Vâng, hay là thiếu gia tối nay tới luôn có được không?


  • Được được, ta sẽ tới, he hé.



Vũ Phong nhìn tình cảnh hai người tình ý, liếc mắt dâm đưa tình, hắn tiếc
thương cho một chỗ “thế ngoại đào viên” của riêng hắn khi xưa.


  • Không những trở thành phòng cho người hầu mà còn là chỗ để người khác hành
    chuyện khoái lạc. Haizzz.


  • Thôi, ta làm chuyện của ta.


Hắn chợt nhắm mắt lại như cảm nhận hay làm thứ gì đó.

Một giây sau,


  • Vù.

Một cây trúc tinh xảo cực kì chân thật được chế tác bằng gỗ từ dưới mặt đất
chui lên rồi bay thẳng vào cơ thể hắn.


  • Vù.

Một chậu hoa lan nhỏ y như thật từ trong thân thể một cây thụ to lớn chưa bị
phá bỏ gần đó chui ra rồi phóng nhanh như chớp vào thân thể hắn.


  • Vụt.

Một thanh kiếm bằng gỗ dài chừng 1,5m có một mặt là sống lưng, một mặt là lưỡi
kiếm bén nhọn, nó từ bức tường chui ra nhập vào cơ thể hắn.


  • Vụt.

Một con quái vật nhỏ được chế tác bằng gỗ có ba đầu dữ tợn nhìn theo ba hướng
vòng tròn, tám cánh tay với mỗi cánh tay đều cầm một loại binh khí khác nhau,
hai chân trần với 20 ngón chân quái dị, nó trồi lên mặt đất rồi nhập vào cơ
thể hắn biến mất.


  • Víu.

Một con thú hung ác bằng gỗ có kích thước nhỏ với đầu ba mắt, răng nanh dài
gần chạm chân, xung quanh mình có thứ gì đó bốc bốc lên như lửa đỏ, nó bay ra
từ mặt đất nhập vào thân thể hắn.


  • Vèo.

Một tấm gương bằng gương nhỏ dài không mấy đặc sắc có điêu khắc vài chữ khó
hiểu rõ nghĩa từ dưới đất nhập vào người hắn.


  • Vù.


  • Vụt.


  • Véo.


  • ….


Và rất rất nhiều đồ vật khác nhau đều được chế tác bằng gỗ chui ra từ dưới mặt
đất rồi nhập thẳng vào người Vũ Phong chỉ trong nháy mắt.

Không khác lạ gì, đây chính là toàn bộ những tác phẩm còn lại mà Vũ Phong điều
khắc trong 8 năm thơ ấu, tiểu tử. Hắn hôm nay thu về tất tương lai có việc
dùng, nói không chừng là dùng để bán kiếm tiền sinh hoạt cũng nên.


  • Chuyện gì xảy ra?


  • Hắn là ai?


  • Tên kia nó hút cái gì vậy?


  • Rất nhiều vật từ dưới đất chui lên, kì lạ.


  • Quái vật! Mau đi thông báo mọi người, thông báo Gia chủ, các vị cao tầng.


  • ….


Tất cả người có mặt gần đây bao gồm đôi nam nữ chỗ kia khi nhìn thấy chuyện Vũ
Phong gây ra cùng với các đồ vật ngày xưa hắn điêu khác đều sửng sờ, hoảng hốt
la lên, có một số người còn nhanh chóng chạy đi thông báo.

Đối với tình hình xung quanh, Vũ Phong không để ý, hắn vẫn tiếp tục đứng yên
để những vật hắn đã từng tự tay chế tác, tạo ra nhập vào thế giới nội của hắn.

Ba mươi ba giây trôi qua, khi vật cuối cùng có hình dạng như một ly nước chứa
đầy những que thẻ biến mất trong thân thể hắn, hắn mở mắt ra, sau đó quay
người đổi hướng rời đi. Mục tiêu hẳn là Triệu gia ngay bên cạnh.


  • Đứng lại.

Bước đi chưa quá 1 phút, hắn liền bị một đôi nam tử đã bước đầu vào trung niên
chừng 34, 35 tuổi với tu vi đồng dạng Luyện khí tầng 11 đỉnh chặn lại. Theo
sau, cách đôi trung niên vài bước là hai người hầu nằm trong đám người thấy
hành động cảu Vũ Phong không lâu trước.


  • Ngươi là kẻ nào, sao từ trước đến giờ ta chưa gặp?

Nam tử bên trái nhìn chằm chằm hắn lên tiếng


  • Chắc chắn là kẻ đột nhập, chúng ta nên cẩn thận, bắt hắn rồi tính.

Nam tử bên phải cũng lên tiếng thân trọng.

Bên trong Vũ gia đột nhiên xuất hiện một thiếu niên mà ngay cả hai cao tầng
sống lâu năm trong Vũ gia như họ không hề biết mặt hay tên tuổi, đây chỉ có
thể là kẻ ngoại xâm. Bắt, tra tấn, hành hạ, giết là điều họ cần làm.


  • Ta chỉ rời đi có năm năm mà gia tộc đã chẳng có ai nhận ra ta sao?

Vũ Phong chợt cảm thấy bản thân bị tổn thương nặng nề, hắn không lẽ ngày xưa
chẳng để lại ấn tượng gì cho người trong gia tộc nên giờ ai cũng quên hình
bóng “phế vật” như hắn sao?


  • Chả hiểu ngươi nói cái giống gì, mau đưa tay chịu trói để bớt đau khổ.

Không hề động não suy tư, nam tử bên trái dữ tợn quát lên, bất quá nam tử bên
phải lại chợt nhíu mày.


  • Bốn năm? Ngươi tên gì?

Nhìn kĩ lại gương mặt Vũ Phong, nam tử này thấy có điều gì đó mang mang hiện
lên trong đầu.


  • Vũ Phong, phế vật nổi tiếng vào bốn năm trước.

Vũ Phong chấp hai tay lại khai báo danh tánh một cách vang dội, tuy nhiên
gương mặt của hắn lại rất bình đạm, cảm xúc không thể hiện ra mấy.


  • Vũ Phong?

Hai nam tử quay sang nhìn nhau, trong đầu họ có một số thông tin phủ bụi nhanh
chóng hiện ra.

Chốc lát sau,


  • Ra là tên cháu phế vật của Gia chủ, con của Vũ Lâm.


  • Thôi, ngươi xử trí đi, ta về còn có chút việc.


Nam tử bên trái nhớ ra liền nói vài câu với nam tử bên phải mà nhanh chóng rời
đi. Hắn không rãnh tiếp chuyện với phế vật.

Thấy vậy nam tử bên phải liền trợn tròn mắt, sau đó là xoa trán rồi nhìn Vũ
Phong nói với vẻ gượng gạo.


  • Mấy chuyện khác không nói, ta nghe vài người hầu nói là ngươi là quái vật
    biết hút đồ vật vào cơ thể, chuyện này là như thế nào?

Chính bản thân hắn cũng thấy buồn cười, quái vật mang hình dạng con người có
thể hút được đồ vật nhốt trong thân thể, cái này hẳn là truyện tiếu lâm.


  • Một lũ người hầu ăn không ngồi rồi nên mắt không được tốt. Ta chỉ là đến
    căn phòng cũ của ta xem xét qua nhưng không ngờ chúng thấy ta đẹp trai rồi gạ
    tình ta không được, liền hùa nhau nói chuyện ba láp ba xàm.


  • Ta thật chẳng biết nói gì với họ, hay là đuổi bớt người đi. Nuôi tốn cơm
    tốn gạo.


Nói xong vài điều vô lý đến khó tin mặc dù hắn tuấn tú thật, Vũ Phong ngáp dài
một cái rồi cất bước rời đi.


  • Ta cũng nghĩ vậy.


  • Ngươi chắc vừa về thôi thì tự mình khám phá Vũ gia thay đổi, ta không phiền
    ngươi.


Nhìn Vũ Phong rời đi, nam tử không ngăn cản vì một số nguyên nhân liên quan
đến Gia chủ và cái quy luật thép ngày xưa được ban hành.


  • Cuốn gói cút ra khỏi Vũ gia, nếu không, chết.

Thần sắc lạnh lùng nhìn hai tên người hầu đã từng khẳng định điều vô lý rằng
“có quái vật hút đồ vật dưới đất”, nam tử liền rời đi, hắn cần phải đến thông
báo với Gia chủ một tiếng rằng đứa cháu phế vật nhiều năm lão tiếc nuối đã
quay về cũng như các cao tầng, con cháu để khi thấy hắn liền không quá nổi
khùng hay gây sự.

..…


  • Phong nhi, là con đó sao?

Một thiếu phụ xinh đẹp trên tay nâng niu một đứa trẻ nhỏ chỉ vừa ra đời cách
đây vài tháng nhìn Vũ Phong bất ngờ lên tiếng, hai hàng nước mắt đồng thời rơi
xuống trên gò má.


  • Cũng lâu rồi không gặp, mẫu thân.

Nhìn thiếu phụ thấp hơn hắn một cái đầu vì bản thân đã cao 1m8 dị thường tuấn
tú, hắn bước nhẹ lại gần mẹ hắn – Mạc Thiên Hoa hơn.

Bốp.

Vừa lại gần đủ khoảng cách, một cái tát ngay lập tức in lên mặt hắn.


  • Ngươi bốn năm nay đi đâu, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?

Thiên Hoa vừa khóc, vừa giận dữ vừa trần ngập yêu thương nói lớn với hắn.


  • Được rồi, không cần phải hung tợn. Con chỉ là đi chơi vòng vòng bên ngoài
    thôi.

Không một cảm giác đau đớn, hắn bình đạm nói với ánh mắt vô cảm.

Bốp.

Lại một cái tát vang dội lên khuôn mặt hắn.


  • Nếu ngươi đi chơi tại sao lại không thông báo chúng ta một tiếng, ta còn
    tưởng ngươi chết rồi đấy, tên nghịch tử.

Thoáng đưa tay vuốt vuốt gương mặt dù chẳng đau đớn hay có dấu vết gì, Vũ
Phong chợt lùi vài bước ra sau đổi chủ đề.


  • Tiểu đệ đệ của con đây sao.


  • Đúng vậy, nó tên là Vũ Hàn, nó chỉ vừa một tuổi thôi.


Nhắc đến đứa trẻ, Thiên Hoa liền lộ vẻ mặt hiền hòa đung đưa đứa trẻ vài lần,
bất quá chỉ hai giây sau nàng lại trở nên tức giận nhìn Vũ Phong.


  • Hừ, ngươi không cần đánh trống lãng, nhanh nhanh giải thích với ta mấy năm
    nay người đi đâu, làm gì, gặp những ai mau lên.

Dù nói vậy nhưng nhìn Vũ Phong cao lớn, tuấn tú hơn nhiều so với cha nó hồi
trẻ khiến nàng đã yên lòng hơn rất nhiều.


  • Không phải bây giờ, con hiện tại có việc bận. Khi khác chúng ta lại nói
    chuyện.
    Nhìn mẹ cùng em trai thêm vài lần, hắn cất bước rời đi, vụt qua người thiếu
    phụ rất nhanh.

“Vũ Hàn tiểu đệ, ca ca của ngươi thành thật xin lỗi, hi vọng ngươi ngày sau sẽ
sống ở một gia đình tốt hơn và tốt nhất là đừng gặp phải ta” Vũ Phong không
khỏi thở dài trong lòng.


  • Ngươi… ngươi đi đâu, đứng lại.

Hơi khựng người kinh ngạc trước tốc độ của Vũ Phong bước qua người nàng, Thiên
Hoa cũng không nghĩ qua nhiều liền một tay bế đứa nhỏ, một tay vụt ra đằng sau
nhanh chóng bắt lấy thân ảnh Vũ Phong chỉ vừa ngang qua.

Vụt.

Bàn tay xuyên qua không khí, không đụng được vào vật thể gì khiến Thiên Hoa
ngơ ngác lập tức quay người nhìn ra sau.

Nàng hoàn toàn ngây người khi thấy thân ảnh Vũ Phong đã cách nàng 30m đằng xa
một cách khó tin.

“Chỉ vừa một giây, tại sao có thể như vậy được?” Thiên Hoa tự hỏi trong lòng.

Quay lại với chiến đài giờ đã không còn một bóng người khi trời đã giữa trưa,
Vũ Phong nhìn bên kia dòng người có rèn luyện, có tụ tập trò chuyện, có đi qua
đi lại. Hắn vội thênh thang bước đi vào Triệu gia.


Không Gian Vạn Vật - Chương #43