Thiên Địa Dị Tượng (2).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

P/s: Cảm tạ levulinhtran970417 đã tặng ta kim đậu, vì lẽ đó ta sẽ bạo một
chương trong hôm nay. Cảm tạ a.

Hoa Liên xuất thế, từng đóa từng đóa hồng đỏ thuần khiết phiêu phù xen lẫn
cùng với hoa mẫu đơn diễm lệ rơi xuống thế gian, chúng như hòa quyện vào nhau
tạo nên vẻ đẹp không gì sánh bằng.

Hoa liên nối tiếp hoa mẫu đơn lan tràn xuất hiện khắp nơi, liên tiếp mọc.


  • Hết hoa mẫu đơn giờ lại đến hoa liên, chuyện quái gì đang diễn ra?


  • Chúng lại cũng là hư ảnh, không thể nắm giữ.


  • Cái này hình như gọi là thiên địa dị tượng.


  • Chết tiệt, chúng che hết đường khiến ta không thấy gì hết.


  • A cái đệch, thằng chó nào ị bậy để ta đạp thế lày.


  • ….


  • Thôi xong, hay là ta nên trốn vào quan tài ngủ thêm một giấc cho lành?


  • ….


  • Lại một cái dị thể hàng lâm.


  • Xem ra bầu trời sắp đổi chủ.


  • Truy, tìm mọi cách truy ra.


  • ….


  • Giờ lại thêm một cái Tiên thể, Tiên thể từ lúc nào nhiều như vậy xuất hiện,
    không phải là hàng trăm triệu hoặc tỷ tỷ năm sao?


  • ….


…..


  • Hơ, hết hoa mẫu đến giờ hoa liên cũng mọc trên người ta nhưng mà ta không
    thể sờ, chỉ mỗi ca ca sờ được, ngửi được, thật tức chết.

Tuyết Nhi nhìn khung cảnh bầu trời hoa rơi mà đưa hay tay lên trời xoay người
vài vòng than thở không vui. Nàng thích hoa nhưng giường như hoa chỉ thích mỗi
Vũ Phong ca ca của nàng thì phải, bởi có lẽ chỉ có hắn là người duy nhất chạm
vào được những hư ảnh đang diễn hóa.

Nhật Thanh hơi chút ngây người đứng một bên vừa nhìn ngắm vừa suy tư để tìm ra
tư liệu gì đó trong kho dữ liệu truyện có từ kiếp trước về mấy cái hư ảnh
trước mặt này, tuy có lẽ nó không hoàn toàn chính xác vì dù sao cũng chỉ là
truyện nhưng thà có còn hơn không, đoán chơi còn không được sao.

Về phần Vũ Phong, hắn là thoáng nhíu mày đối với chuyện hoa liên hòa hợp lại
với hoa mẫu đơn rơi xuống từ bầu trời, sau đó hắn lại một lần nữa hứng lấy một
đóa liên đưa lên mũi ngửi lấy mùi hương thanh thuần, giản dị.

Sắc mặt hắn bỗng chốc nhăn lại khi một kí ức khác chợt ùa về.

“Đan ca, huynh thấy bông hoa nhỏ này thế nào, nó đẹp chứ? muội rất thích nó”

“Đan ca mau lại đây, cái con yêu thú nhỏ bé xinh xắn này là con gì vậy?”

“Huynh biết đấy Đan ca, muội chỉ thích nằm trong vòng tay của huynh vĩnh viễn
mà thôi”

“Hì, thì ra hôm qua huynh trốn ở trên giường của Tình tỷ tỷ”

“Huynh đừng bỏ muội có được không, muội sợ lắm”

“…”


  • Liên Hoa Đạo Thể.


  • Tiểu Dao Dao của ta, muội cũng đồng thời luân hồi đến sao?


  • Sự trùng hợp này… là do ngươi làm ra?


Cười nhạt một cách vô tình, Vũ Phong ngước mặt nhìn đến nơi nào đó trên không
trung nhưng không tồn tại trong thiên địa mà nhẩm miệng. Không thể giải thích
theo triết lý, hắn chỉ có thể đổ lỗi cho bàn tay của “Hắn” tạo ra.

Đồng thời ngay lúc này, dưới chân Vũ Phong một vũng nước xuất hiện, một đóa
hoa liên với các cánh hoa đầy đủ những màu sắc khác nhau trồi lên mặt nước rồi
từ từ di động vòng quanh chân hắn rất quái lạ.

Không dừng lại, dị tượng lại một lần nữa hàng lâm.

Hoa đào, hàng ngàn hàng vạn cánh hoa đào nhẹ nhàng, uyển chuyển bay trong gió
mát thoang thoảng rồi trước sau đáp xuống mặt đất tạo nên những cây hoa anh
đào to lớn nở rộng khắp bốn phương khơi gợi đầy sự dịu dàng, ôn nhu khiến mọi
sự mỏi mệt của con người đều như tiêu biến.


  • Giờ lại là hoa anh đào?

Tuyết Nhi lần nữa bĩu môi buồn rầu nhìn bầu trời mưa hoa, nàng giờ này đã
không còn di động lung tung mà chỉ đứng yên một chỗ giống như Nhật Thanh ngắm
nhìn tứ phía.

……


  • Ha hả, ta vào quan tài ngủ đây thôi. À, nhưng hình như là thiếu cái nguyên
    liệu gì quan trọng để bảo tồn sinh mệnh cho ta thì phải?


  • ….


  • Tam hoa tiên thể, một hồi mưa máu tranh giành lại sắp tái xuất a.


  • …..


  • Hoa mẫu đơn, hoa liên, hoa anh đào khá là quen tai, dường như có một cái gì
    đó cổ bí sự mà tổ tiên có để lại có nhắc đến, ta nên đi tìm lại quyển tư liệu
    cổ đó xem sao mới được.


  • ….


  • Các vị, ta có việc bận nên cáo từ trước, khi khác chúng ta lại bàn chuyện
    quyết chiến với bọn khốn kia.


  • Ờ, ngươi nhắc khiến ta mới nhớ ta cũng có việc cực kì quan trọng, xin thứ
    lỗi, ta cũng xin về trước.


  • Ta cũng cáo từ.


  • Cáo từ.


  • Đi? Ai cho các ngươi đi!


  • Thiên địa dị tượng báo dị thể bất phàm xuất thế bất quá chỉ là vừa mới giải
    khai đan điền, tiến nhập Linh Sư cảnh. Các ngươi, những kẻ đứng đầu Hoàng Hà
    tiểu thế giới đang đại diện cho Nhân giới chống lại sự xâm lăng đến từ Ma giới
    và Qủy giới gần cạnh lại không chăm lo kế sách mà chỉ nghĩ đến việc thu nhận
    đồ đệ có khối thân thể thơm ngon, bỏ mặc an nguy của chúng sinh?


  • ĐCM các ngươi, tất cả đều ở lại bàn chiến lược, người nào đi về ta lột da
    người đó.


  • Các ngươi chỉ có thể gửi thông điệp về cho gia tộc để tìm kiếm, còn bản
    thân thì phải ở đây trấn giữ, nếu không đừng trách ta vì sao độc ác.



  • Dị thể hàng lâm, xem ra cũng đã đến lúc Cự Linh tộc chúng tái xuất thiên
    địa.



Xa xa trên không gian tinh không ngoài kia, có rất nhiều người huyên náo.

Bên trong và các tinh cầu cạnh bên Ngân Linh tinh cầu, mọi Tông, Môn, Học
Viện, Triều Đình, mọi thế lực mạnh mẽ có cả chính, cả tà đều rung động đến đỏ
người rồi hỗn loạn ra lệnh truy tìm ba loại “Hoa Thể” vừa xuất thế.

Một ngày này, không nơi nào là không rung động.

Tiểu thế giới săn lùng, Thần giới cũng săn lùng từ bên trong Thần giới cho đến
phái người đi xuống Tiểu Thế giới mò mẫn.

Riêng chỉ có Tiên giới là khá yên tĩnh trước dị tượng, bất quá chỉ là do họ
đang cố kìm nén bản thân không dám động vì bọn họ sợ sống không lâu trước nanh
vuốt của lão quái vật Luân Hồi Đạo Tiên đang giả bộ hiền khô ngồi ở một góc
nào đó trong Tiên giới, lỡ mà chọc lão điên lên thì hỏng hết.

………..


  • Ha, ha ha ha, ha ha ha….

Nhìn bầu trời hoa đào phấn hồng, mềm mại hòa chung với hoa liên, hoa mẫu đơn
cùng với từng gốc cây anh đào to lớn mọc lên khắp nơi, Vũ Phong chợt cất tiếng
cười to đầy sự khó hiểu đối với Nhật Thanh cùng Tuyết Nhi đang đứng cách hắn
không xa.


  • Mẫu đơn là tiểu Tình, hoa liên là tiểu Dao Dao, vậy thì những cánh anh đào
    này chỉ có thể là muội thôi, tiểu Hồng của ta.

Thì thào ngôn ngữ như môi mấp mấy mà không thốt nên lời, Vũ Phong lộ ra khuôn
mặt dữ tợn vốn đã biến mất từ lâu rồi vươn tay đến cây anh đào nhỏ có hoa đủ
màu sắc vừa mới mọc đằng sau lưng hắn, hắn ngắt xuống một đóa hoa nhỏ liền bỏ
thẳng vào miệng nhai.


  • Á, ca ca ăn hoa anh đào màu trắng, nó không biết có ngon không a?

Đôi mắt Tuyết Nhi lóng lánh nhìn hành động quái dị của Vũ Phong mà thốt lên
kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người ăn hoa an đào nên rất kì
quái.

Nuốt đóa hoa vào bụng, Vũ Phong khẽ nhắm mắt hồi tưởng.

“Chàng có thấy mệt không? Thiếp đã chuẩn bị ít nước ấm, chàng thư giản chút
nhé”

“Đan, nào lại đây để thiếp ôm chàng một chút”

“Đừng, đừng nắn nó nữa, thiếp… thiếp thấy ngượng lắm”

“Đan, chàng thật là đáng ghét, thiếp cứ tưởng chàng chỉ bắt cá hai tay nào ngờ
lại là ba tay, đáng ghét mà”

“Chàng buồn ngủ sao, hay là để ta hát ru chàng nhé, có được không? “

“…”


  • Anh Đào Đạo Thể.


  • Thế sự… thật khó lường.


Lắc đầu một câu, Vũ Phong ngồi xuống đưa lưng dựa vào gốc cây anh đào nhỏ, tay
trái vòng lấy đóa hoa liên nhiều màu, tay phải không ngừng vuốt ve cây mẫu đơn
bên cạnh, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong cảnh tượng hoa lệ tuyệt trần đang
diễn ra.


  • Hả, chuyện gì?

Nhật Thanh cùng Tuyết Nhi nhìn hắn hành động không khỏi ngây người hoa mắt mà
không ngừng đưa tay dụi dụi khuôn mặt cho bình tĩnh tâm thần.


  • Đó không phải là ba cây hoa sao, sao bây giờ lại là ba bóng người nhiều
    màu?

Một giây trước, bên cạnh Vũ Phong chỉ là ba cây hoa mẫu đơn, hoa anh đào, hoa
liên có nhiều màu sau nhưng một giây sau nó lại tự dưng biến mất mà thay vào
đó là ba hình bóng nữ tử đa sắc màu ứng với vị trí của ba cây hoa, không những
thế Vũ Phong còn từ động tác ngồi thành nằm cục kì quỷ dị.

Thế vị cho cây hoa anh đào là một hình bóng nữ tử đang cho Vũ Phong gối đầy
lên cặp đùi thon thả, hai tay nàng không ngừng vuốt ve đầu hắn.

Thế vị cho cây hoa mẫu đơn là hình bóng một nữ tử đang ôm chặc Vũ Phong, đầu
của nàng được hắn xoa nhẹ đầy dịu dàng.

Thế vị cho cây hoa liên là hình bóng nữ tử nhìn có vẻ thấp hơn hai nữ tử kia
một chút xíu đang được hắn ôm chặc, đầu nàng chỉ mãi ngước lên nhìn gương mặt
của hắn mấp máy điều gì đó trông rất vui vẻ.

Thấy tình cảnh này, Nhật Thanh và Tuyết Nhi hoàn toàn ngớ người, hai khuôn mặt
chỉ có thể tròn mắt nhìn đối phương biểu đạt tâm tình không rõ.

Thiên địa dị tượng, hoa rơi, cây mọc, thời gian trôi…

Hai phút sau,


  • Loạn lạc, tranh giành, máu đổ, kẻ không xuất thế cũng lộ diện, hủy diệt tất
    là tổng kết cục…



  • Biến mất rồi, rốt cuộc biến mất rồi.


  • Thật là chuyện quỷ, nhưng mà thật đẹp đẽ mắt a.


  • Mau quay lại làm việc, ngây ra đó làm gì, có tin hay không ta thông báo
    quản gia đuổi hết các ngươi?


  • Làm việc, làm việc.


Dị tượng biến mất, hoa hay cây đều tan biến vào khoảng không, Vũ gia tuy chẳng
biết là thứ gì nhưng cũng không quan tâm đến nhiều, mọi người đều vội vả trở
lại với công việc hằng ngày phải làm. Dù sao, nó vẫn chỉ là ảo ảnh, không có
thực, chuyện lạ như thế trong sử sách cũng đã có ghi nhận vài trường hợp hi
hữu.

Sân sau phòng Vũ Phong.


  • Kì quái, kì quái, vì sao ba bóng hình kia chưa có biến mất?

Tuyết Nhi vừa tiếp tục khó hiểu kêu lên với Nhật Thanh thì Vũ Phong yên lặng
trong ba bóng hình đồng thời đứng dậy tự nhẩm.


  • Qúa khứ vẫn là quá khứ, tình cảm có đậm cách mấy đều không thoát khỏi năm
    tháng phai mờ, đồng hóa.


  • Ta vốn đã chẳng phải người đó ngày xưa, sợi tơ giữa chúng ta nên cắt đứt từ
    “lần đó” thì vì sao các nàng còn lưu luyến?


  • Giãy giụa? Cố gắng? Níu kéo? Phủ nhận? Minh bạch? Muốn biết nguyên nhân ta
    đối xử như thế với các nàng mà tàn niệm còn vương vấn dằng dặc kéo dài đến
    hiện tại sao?


Vũ Phong đưa tay phủi ngang một cái khiến ba bóng hình nữ nhân đều tan biến
vào hư vô.


  • Khà khà. Nó chỉ đơn giản là vì ta thích và… bây giờ cũng như vậy.

Nụ cười tà ác lần thứ hai hiện hữu trên gương mặt hắn, hắn nhìn lên bầu trời
xanh trắng trên cao, âm thanh vang vọng nhưng sẽ rất ít người có thể nghe hiểu
được.


  • Bốn năm, các nàng còn có bốn năm để chạy, để trốn khỏi bàn tay của ta, nếu
    không, chuyện “lần đó” sẽ lặp lại mà thôi.


  • Chạy đi, chạy đi trong khi ta còn chưa có thể. Ha ha ha ha….


  • Ha ha ha ha….


Ngay khi hắn vừa thốt ra những lời cực kì tà ác thì đồng loạt có ba nữ tử mỹ
lệ ở ba nơi khác nhau đều khoảng khắc chìm vào trong một giấc mơ lạ kì.


Không Gian Vạn Vật - Chương #21