Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Tính đến hiện tại thì Nhật Thanh và Tuyết Nhi đã đối chiến tổng cộng là 27
lần. Trong đó, Tuyết Nhi nhờ có khí lực lớn khiến Nhật Thanh không dám đối
diện đón đỡ công kích trực tiếp cùng vớ việc chủ tu thiên về tốc độ và sự mềm
dẻo, không chú trọng sức phòng thủ nên nàng giành phần thắng đến 19 trận, 8
trận còn lại Nhật Thanh có thể giành chiến thắng đều là nhờ một cái đầu sắc
bén cùng với việc tạo ra hư chiêu liên hoàn khiến Tuyết Nhi sập bẫy lộ sơ hở
mà phản đòn. Bây giời là trận đối chiến thứ 28, cả hai đều khá là hiểu rõ đối
phương nên không biết ai sẽ là người chiến thắng trong lần này.
Nhật Thanh trên tây cầm kiếm gỗ, hai mắt không ngừng nheo lại chăm chú quan
sát từng chi tiết, từng cử chỉ trên người Tuyết Nhi cách hắn chỉ hoảng 20m,
những kiến thức kinh nghiệm được Vũ Phong truyền đạt về việc để chiến thắng
trong một trận chiến nhanh chóng được đem ra sử dụng.
Để chiến thắng trong một trận chiến trước hết ta cần phân chia trận chiến ra
làm hai phần: trước trận chiến và trong trận chiến. Hai phần này đều có lúc
thiết yếu nhưng nếu xét đến cùng, trong trận chiến là quan trọng nhất, phần
trước trận chiến bất quả chỉ là phần khiến cho tỷ lệ sống sót cao hơn mà thôi.
Phần trước trận chiến chính là phần kiểm tra khả năng của đối thủ, giới hạn
của đối thủ, nó bao bốn giai đoạn gồm: thông tin đối thủ sưu tầm được, phán
đoán tâm lý, sự linh hoạt của đối thủ, kiểm chứng thực hư các khả năng đối thủ
bằng chiêu trò trước khi chiến đấu, cuối cùng là so sánh những gì bản thân có,
nếu cảm thấy thua thiệt quá nhiều và không có cơ hội để thắng thì tùy tình
huống quyết đấu mà đưa ra chiến thuật rút lui, nhận thua hoặc liều mạng.
Phần trước trận chiến chính là hoàn toàn nhờ vào đầu óc, tư duy. Vũ Phong dạy
điều này chủ chốt là giúp Nhật Thanh và Tuyết Nhi ứng phó với những thiên tài
thật sự sau này chứ không phải dùng để đối đầu với đám con cháu các gia tộc
trong Ô Long trấn, điều đó chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết kiến cả.
Đối với Tuyết Nhi trước mặt, Nhật Thanh không cần chú ý đến mấy giai đoạn khác
trong phần trước trân chiến, hắn chỉ tập trung vào việc kiểm chứng tiến độ rèn
luyện của nàng như thế nào so với một tuần trước, nhưng việc này có lẽ là vô
vọng bởi Tuyết Nhi cũng biết hắn dang suy nghĩ gì, hắn không phải người duy
nhất lão quái vật chỉ bảo.
Tuy bất lợi như vậy, Nhật Thanh cũng không nhăn mặt, hắn thoáng liếc qua một
viên đá nhỏ nằm bên dưới chân chỉ trong chớp mắt, sau đó gương mặt cùng với
ánh mắt lại vẫn giả bộ như chăm chú nhìn Tuyết Nhi tựu có tính toán riêng.
Phần trước trận chiến đã phế, hắn chỉ còn có thể toàn lực tính toán trong phần
trong trận chiến.
Phần trong trận chiến chính là phần quan trọng nhất và nói đòi hỏi sự kết hợp
giữa đầu óc và thân thể linh hoạt một cách vô cùng chặc chẽ, nếu để sai một li
tất bại hoặc chết. Trong phần này lại chia làm hai tiểu phần ứng với hai phong
cách chiến đấu phòng thủ hoặc công kích, nhưng dù có là phòng thủ hay công
kích thì bên trong vẫn chia làm hai giải đoạn chính yếu đó là tạo hư chiêu và
đối trận.
Tạo hư chiêu chính là việc làm ra các động tác dùng để hướng chú ý hoặc đánh
lạc hướng tầm mắt, tâm lý của đối thủ nhằm tạo cơ hội cho thật chiêu đả
thương, kết thúc kẻ địch. Giai đoạn này đòi hỏi cả thân thể và đầu óc.
Đối trận là giai đoạn nối tiếp và bắt buộc sau khi hư chiêu kết thúc, nếu hư
chiêu thành công thì đối trận để kết liễu đối thủ, nếu hư chiêu thất bại, đối
trận để phân thắng bại cuối cùng. Ở giai đoạn này hầu như tập trung về phản xạ
và sự linh hoạt thân thể, đầu óc không quá quan trọng vì khoảng cách đôi bên
quá gần, trừ phi thuộc dạng siêu nhân mới có thể suy nghĩ, tính toán chiến
lược, còn đối với người thường chỉ có ứng phó theo phản xạ từ mắt đem lại đến
não bộ, muốn tính toán họ cần tạo ra chút ít khoảng cách với đối thủ.
Nhật Thanh, hắn biết nếu vào đối trận hắn tuyệt đối sẽ thua bởi do cự ly gần
nên việc đánh đấm thế nào cũng tạo ra va chạm với Tuyết Nhi, khí lực hắn lại
yếu, phòng thủ tuy có rèn luyện nhưng vẫn không đủ sức chống với khí lực của
Tuyết Nhi, hắn chỉ có thể thắng nếu như tạo ra hư chiêu tốt rồi nhân cơ hội
phân định kết cục như tám lần trước đó đã chiến thắng Tuyết Nhi.
Chính xác hơn thì hắn hầu như chỉ có một cơ hội duy nhất để chiến thắng, áp
lực so với Tuyết Nhi cao hơn rất nhiều.
Vụt!
Ngay lúc này, chỉ sau ba giây khi Vũ Phong vừa hô lên bắt đầu trận đấu, một
bóng hình trắng tinh thân mang kiếm gỗ mà lấy tốc độ nhanh nhất tiến thẳng về
phía Nhật Thanh chủ động tiến công đầu tiên.
Tuyết Nhi cũng hiểu bản thân không thể tính toán bằng Nhật Thanh nên liền
không cho hắn nhiều thời gian tính toán tạo hư chiêu, nàng muốn ép hắn vào đối
trận càng nhanh càng tốt.
“Tốc độ đã tăng thêm khoảng 1cm, thiên phú của Tuyết Nhi quả thật kinh người”
Nhãn cầu mở to quan sát hình bóng trắng bạch, Nhật Thanh tuy không thể thấy
hay đo đạc chính xác nhưng bằng cảm nhận linh tính, hắn có thể ước lượng một
cách khá chính xác về tốc độ của Tuyết Nhi. Hắn cũng phải ngay lập tức động
nếu càng để càng lâu, hắn càng lâm nguy.
Kiếm gỗ vũ động tạo nên một đường chém hình trăng liềm lên đất, Nhật Thanh
dùng lực tác động hất mạnh miếng đất dài mảnh vừa mới chém ra về hướng Tuyết
Nhi đang tiến đến gần hòng ý định quấy nhiễu động tác và hành động của nàng.
Tiếp đến hầu như song song với việc hất đất, hắn liền dậm chân xuống đất với
tổng khí lực 164 cân gồm cả tu luyện và rèn luyện thân thể làm cho mặt đất tại
chỗ dậm run động một trận nhỏ khiến viên đá nhỏ nằm bên trong vùng hơi tưng
lên khỏi mặt đất, hắn tức thời tận dụng khoảng khắc đó mà dùng mu bàn chân đẩy
mạnh vào viên đá, viên đá chợt lấy tốc độ như tên bắn ập về phía Tuyết Nhi,
nối liền phía sau mảnh đất, tuy nhiên do nó là vật rắn nên chắc chắn sẽ vượt
qua mảnh đất chỉ sau chốc lát, nó sẽ giống như bất ngờ từ mảnh đất bọc phá ra
khiến Tuyết Nhi bất ngờ, đây cũng vốn là ý định của Nhật Thanh.
Nếu viên đá trúng nàng, hắn thắng vì đó cũng được Vũ Phong tính như một đòn
đánh thường. Nhưng hắn biết sẽ không qua được cặp mắt mỹ lệ của Tuyết Nhi, đó
là lý do vì sao hắn dù làm ra hai hành động, đôi mắt hắn vẫn chằm chằm nhìn
nàng, thân thể tạo bước đà tiến nhanh về trước, kiếm gỗ theo sát phía sau.
Cạch!
Như hắn dự đoán, viên đá bộc phá ra từ mảnh đất chỉ cách Tuyết Nhi 2m thì nàng
chợt mỉm cười nhẹ, tay phải cầm kiếm chém thẳng về phía trước, mũi kiếm vừa
chạm đúng ngay viên đá chỉ còn 1m cách nàng làm nó đạp vào mặt đất, sau đó tay
phải xoay một vòng tạo nên lực đẩy tác động lên chuôi cầm kiếm khiến nó bay
thẳng với tốc độ nhanh về Nhật Thanh, tay trái của nàng đồng thời dùng ống tay
áo hất đi mảnh đất cát trước mặt qua một bên, bản thân tốc hành theo sau thanh
kiếm kích về Nhật Thanh.
Nàng hoàn toàn có thể nhìn thấy động tác của Nhật Thanh và Nhật Thanh cũng
đồng dạng nhìn rõ cử động của nàng.
Kiếm của Tuyết Nhi vừa rời, Nhật Thanh lập tức chệch hướng chân lách về bên
trái né hiểm một đòn mà nếu như người thường kết hợp với khoảng cách chưa đến
10m hẳn chỉ có thể đón đỡ trực tiếp hoặc bị ghim vào người, ngay sau đó tay
cầm kiếm của hắn cử động nhấp nhô dự là ném về hướng Tuyết Nhi đang quá gần,
khoảng cách chỉ là 7m.
Dường như thấy được động tác đó, Tuyết Nhi tức thì phán đoán hắn sẽ ném kiếm
với đường bay thẳng, nàng liền tức khắc dậm chân bay lên cao hết sức tầm 1,5m
nhưng vẫn hướng về phía Nhật Thanh, tay chân nàng đều nằm trong trạng thái
chiến chiến cho đối trận, bất quá nàng đã phải biến sắc khi nhìn đến một nụ
cười mỉm của Nhật Thanh.
Vù!
Thanh kiếm của Nhật Thanh rời tay nhưng nó không hề bay theo đường thẳng như
Tuyết Nhi dự tính vì khoảng cách ngắn nàng không thể xử lý hành động kịp thời
mà bay về hướng Tuyết Nhi trên không trung đã bất lực khả năng tránh né, nàng
chỉ có thể gồng mình đón đỡ.
Bịch.
Kiếm gỗ hoàn toàn đụng vào người Tuyết Nhi khiến nàng trề mỏ buồn rầu đáp
xuống đất, nàng đã thua và nếu như Nhật Thanh không phải biết nàng chắc chắn
dính đòn mà đổi mũi kiếm thành chui kiếm lại cộng thêm việc giảm khí lực lại
thì nàng có lẽ đã bị thương nặng hoặc nhẹ.
Từ đầu đến cuối đều duy nhất bộ dạng điêu khắc thế nhưng từng động tác, chủ
đích, hư chiêu, kết cục Vũ Phong đều nắm rõ. Sau khi Tuyết Nhi đáp xuống mặt
đất, Vũ Phong đứng lên phân định thắng thua, sau đó lại nói câu có tính bất
ngờ và vui mừng đối với Nhật Thanh lẫn Tuyết Nhi.
Trận này sẽ là trận cuối của chiến ước, về sau hai người không cần giao đấu
nữa, chúng ta chuyển qua bài tập mới với kiến thức mới.
Tốt quá, thật tốt quá.
Hắn vừa nói xong, Nhật Thanh thoáng thở phào nhẹ lòng còn Tuyết Nhi là vui
sướng kêu lên sau đó chạy lại quẩn quanh Vũ Phong như thường lệ.
Nhật Thanh và Tuyết Nhi qua hơn 3 năm cùng luyện tập cũng đã khá thân và đều
cùng có quan hệ với Vũ Phong nên việc đánh nhau trong chiến ước 1 tuần thường
kỳ hai người thấy rất chán nản, hiện giờ nghe được hai từ gỡ bỏ, đó là điều
rất tuyệt với hai người.
Nói xong, Vũ Phong liền rời đi khỏi sân sau này trong bộ đồ khá là kì quái mà
chỉ có Nhật Thanh và bản thân hắn biết thưởng thức. Tuyết Nhi cũng mỉm cười
vui vẻ mà theo sau hắn không rời, bởi nàng cũng chỉ có mình hắn ca ca chơi
chung, cha mẹ đều bận việc buôn bán cho Vũ gia nên không mấy hỏi han nàng,
nàng không bên cạnh hắn thì sẽ chẳng biết làm gì ngoài buồn rầu.
Nhật Thanh hơi kéo kéo quần áo cho nề nếp rồi cũng rời đi. Bất quá ngay lúc
này dị tượng phát sinh.
(Trận chiến không dùng chiến kĩ vì mục đích của Vũ Phong là rèn luyện, chiến
kĩ là nằm ở phần khác sắp nói đến)