Hủy Hôn Ước (1).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Vào bên trong, Vũ Phong dùng gương mặt xinh đẹp đến dị thường có đôi mắt đen
huyền thâm thúy tựa mờ ảo cùng với mày kiếm, sống mũi cao nhìn qua một vòng
người lớn nhỏ, trên tay hắn là cầm một cái quạt nhỏ phù hợp với ngoại hình của
tiểu tử liên tục phe phẩy mang mát trước ngực.

Hình tượng của hắn lúc này trông rất công tử bột, hiên ngang và có chút kì dị
khi có mái tóc đột ngột ngắn đến nửa cổ khiến mọi người nhìn vào kì quái khó
hiểu, nó cực kì khác so với tiểu tử chỉ biết cắm đầu vào khúc gỗ hằng ngày.

“Vũ Phong, vậy ra cái việc giải trừ hôn ước là của tiểu tử Vũ Phong phế vật”
Diệp Thiên Thành cùng với Du Hương chợt kinh ngạc trong lòng, bọn hắn không
ngờ chính bản thân phế vật lại cũng có hôn ước, quả là chuyện khó tin.


  • Ha, Phong ca ca.

Bản thân vừa mới xuất hiện, tiểu Mẫn xinh xắn, khả ái đang ngồi trong lòng của
Triệu phu nhân bỗng vui mừng khó tả, nàng liền thoát nhanh ra khỏi chỗ ngồi mà
chạy đến ôm chồm lấy người Vũ Phong tựa yêu thích không muốn rời xa.

“Truyện quái gì đây?” Trong lòng hầu hết mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc khi Vũ
Phong phế vật không thể phế vật hơn lại cũng có tiểu hài nữ thích, riêng chỉ
có mình Du Hương là lộ vẻ tươi cười, nàng là biết rõ nguyên nhân sự tình hơn
ai hết vì nàng vốn mang tiểu Mẫn đến đây là để cầu thân cho tiểu Mẫn và Vũ
Phong - tên phế vật chẳng ai cần.


  • Tiểu Mẫn nhớ huynh, nhớ huynh chết đi được.

Lộ vẻ như vừa vui vừa làm nũng, trong ánh mắt khó tin của nhiều người bao gồm
luôn cả Du Hương, tiểu nữ khả ái, xinh xắn không ngừng cọ cọ đầu thơm vào đầu
Vũ Phong biểu hiện sự yêu thích nồng đậm một cách bất thường.

Tiểu Mẫn chỉ vừa sáu tuổi, ngây thơ, không hiểu chuyện là có thừa, thế thì tại
sao lại làm ra hành động nam nữ yêu nhau thế này? Vũ Phong, hắn đã làm cái
quái gì hại đời tuổi thơ trẻ nhỏ? Không lẽ lão quái vật này là một kẻ…


  • Ừm, đừng cựa quậy nữa.

Thu hồi quạt, Vũ Phong mỉm cười nhẹ với nàng như một đôi tình nhân rồi sau đó…

Rắc

Tiếng chén trà vỡ nát trên tay.

Phụt

Tiếng nước trà phun ra ngoài miệng.


  • Cái… cái chuyện này…


  • Thật không ngờ, quả thật không ngờ, đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài
    cao a.


Tất cả người trong phòng không trừ lớn nhỏ đều trừng mắt, ngây người với hình
ảnh đang xảy ra đến từ đôi tiểu nam nữ xem như đã trở thành trung tâm của cả
phòng đại sảnh rộng lớn. Thậm chí, Diệp Thiên Thành và Lang Nhất Hải còn không
nhịn được run run lên tiếng với loại chuyện kinh dị này.

Vũ Phong sau khi mỉm cười với tiểu Mẫn liền ngay lập tức hôn lên đôi môi nhỏ
bé hồng nhuận của tiểu Mẫn, tiểu Mẫn dường như cũng đã quen với việc này nên
không những không phản ứng bất ngờ, hai tay đẩy hắn ra mà còn nhu hòa nhắm mắt
phối hợp, thế là hai thân ảnh bé nhỏ tức khắc ôm chặc lấy nhau như đôi tình
nhân quấn quít ngay giữa đại sảnh, bên dưới dòng ánh mắt dòm ngó xung quanh.


  • Ưmmm…

Tiểu Mẫn kêu nhẹ một tiếng khi Vũ Phong đưa tay từ eo nàng xuống nắn cặp mông
chưa phát triển đầy đặn của nàng sau lớp vải mỏng bích lục.

Rầm!

Nhìn thấy cái hành động này, Du Hương nhịn không được lỡ tay dùng lực vỗ thẳng
vào cái bàn bên cạnh khiến nó nổ ra thành từng mảnh, gương mặt nàng trông rất
đặc sắc khi vừa có đơ ra, vừa có cái gì đó lành lạnh khó tả lại pha thêm một
ngụm lửa giận đã bốc lên nghi ngút. Giờ thì nàng mới thật sự hiểu tiểu Mẫn vì
sao lại khóc lóc tha thiết muốn nàng qua Vũ gia cầu thân với tên phế vật, ra
là đã bị mê hoặc đến nỗi làm ra những hành động chưa đủ tuổi một cách không
biết.

Tiểu Mẫn sinh ra với thiên phú bình thường, tu luyện hết đời chắc cũng chỉ là
Luyện khí tầng 6, 7 nên việc cháu nàng yêu thích một tên phế vật cũng chẳng to
tát gì, cùng lắm khi cưới về mà Vũ gia nuôi không được thì Triệu gia nàng
nuôi, chỉ cần cháu nàng hạnh phúc đến khi cuối đời là một người bà nội như Du
Hương liền vui vẻ. Ấy vậy mà tên phế vật này lại là một tiểu sắc lang chuyên
mê hoặc con gái nhà lành, dẫn dụ cháu nàng vào con đường lạc lối, điều này
tuyệt đối không thể tha thứ. Xem ra nàng cần phải gay gắt với Vũ gia hòng bắt
luôn Vũ Phong về Triệu gia quản thúc nghiêm ngặt để buộc tiểu sắc lang chỉ có
một lão bà là cháu nàng.


  • Vũ Phong, ngươi làm chuyện gì vậy, còn không mau buông ra sao?

Ngẩn người khoảng năm giây, Vũ Long rốt cuộc phục hồi tinh thần nhanh chóng
nhìn qua sắc mặt của Triệu phu nhân liền giật mình vội quát lớn lên, đồng thời
khí thế mạnh mẽ có thể trấn trụ những người Luyện khí tầng 9 trở xuống của
Luyện khí tầng 12 cũng có chút ép về phía Vũ Phong nhằm khiến cháu hắn trong
cơn say mê tỉnh lại, nếu không với tình tính của Triệu phu nhân là không ổn,
mụ ta nãy giờ chưa ra tay hẳn là sợ làm tổn thương đứa cháu yêu quý.

Khí thế cuồn cuộn, mãnh mẽ khiến các ba vị trưởng lão, ba vị gia chủ cùng một
phu nhân đều cảm nhận được tiến lại phía Vũ Phong, Vũ Phong bất quá chỉ giơ
tay nhẹ lên ra giấu “dừng lại, đừng hành động” rồi tiếp tục nuốt nước bọt ngòn
ngọt của tiểu Mẫn, không quan tâm thứ khác. Hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng
gì với khí thế của Vũ Long.

“Hả, khí thế của ta không tác dụng gì sao?” Vũ Long trợn mắt lên cực kì kinh
ngạc khi nhìn Vũ Phong vẫn còn đắm đuối như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khí
thế một Luyện khí tầng 12 lại không thể hạ bệ một kẻ phế vật?

“Không lẽ…” Vũ Long tự xuất hiện một cái suy nghĩ không mấy thực tế.

“Thu hồi khí thế vì không muốn làm tổn thương cháu trai à” Trong khi đó, mọi
người khác đều suy đoán rằng Vũ Long thu hồi khí thế ở phút cuối, không muốn
tổn thương đứa cháu phế vật.

Vũ Phong dù phế vật, không được cha thương nhưng lại cũng chẳng bị ai ức hiếp,
đơn giản là vì có Vũ Long bảo bọc bên ngoài, bởi vậy, không nói đến mấy người
ngoài, ba vị trưởng lão Vũ gia hoàn toàn tin chắc Vũ Long thu hồi khí thế bản
thân lại.

Mười giây trôi qua, hai thân ảnh vẫn còn ôm chặc trao nước bọt, tay Vũ Phong
vẫn là luồn lách trên dưới khắp nơi trên người tiểu Mẫn sờ nắn cực kì thành
thục.

“Ực, ực”

Điều này bắt đầu khiến Diệp Hào và Lang Tân âm thầm nuốt nước bọt tự thân, dự
là sau khi về nhà liền dụ dỗ con nít hay hiếp đáp nữ người hầu làm chuyện bậy
bạ. Ở lứa tuổi của bọn hắn, chuyện này lên 6 là đã biết, có điều là vẫn chưa
tha thiết về vấn đề nam nữ thôi, giờ bị Phong – Mẫn kích thích xem ra Ô Long
trấn sắp sinh ra hai tiểu dâm tặc.

Mười lăm giây trôi qua,

“Ực ực, ực”

Ngay cả các vị tuổi thật đã 70 trên dưới nhưng mang hình dạng trung niên cũng
dần chịu không nổi khi dục hỏa đã le lói, nếu không phải còn kẹt sự tình giải
trừ hôn ước, họ đã nhanh chân về gặp lão bà hoặc với nữ nhân nào đó mà ân ái
thắm thiết.


  • Tiểu Phong, đủ rồi.

Du Hương thì cố nhịn, giữ vẫn cơ thể không muốn đi tách hai người ra vì nàng
sợ bản thân không kìm lòng được đập chết Vũ Phong, mấy người khác thì lại chỉ
nhìn mà không làm gì khác nên buộc Vũ Long phải nhảy một bước lớn xuống dưới,
di chuyển nhanh đến chỗ Vũ Phong hòng tách hai đứa ra.

Thế nhưng khi giây thứ 20 đến, Vũ Long còn cách một vài mét thì hai thân ảnh
tách ra. Vũ Phong vút nhẹ đầu tiểu Mẫn đang mê ly dựa vào ngực hắn một cái như
yêu thương rồi trong ánh mắt chưa hết kinh ngạc của mọi người, hắn bế nàng lên
như một tiểu công chúa mà nhẹ nhàng bước đến một cái ghế trống cách chỗ hắn
15m, thẳng hàng với Diệp Thiên Thành và Hồng Thiên.

Trong quá trình đó, hắn có bước qua người Vũ Long nhưng ánh mắt chỉ liếc sơ
một lần, không chú ý nhiều. Cái này cũng không phải hắn thù hằn Vũ gia chê hắn
phế vật hay đối xử tệ bạc, nếu Vũ gia đối tốt với hắn, hắn cũng vậy thôi, bởi
vì nguyên nhân đơn giản là hắn rồi cũng sẽ tự tay giết chết từng người Vũ gia
vào một ngày không xa, nên việc nhìn nhiều hay không nhìn nhiều đều như nhau
thôi.


  • Tiểu tử, ngươi gan lắm có biết không?

Hơn 20 giây nhẫn nhịn tâm tình, cuối cùng Du Hương lên tiếng với giọng điệu
không hề tốt đẹp gì với Vũ Phong.


  • Chỉ là chuyện bình thường.


  • Ông nội, giờ cũng nên xé bản hôn ước đi thôi, cháu cảm thấy không được
    khỏe.


Đạm nhạt trả lời câu hỏi có ẩn chứa sự dữ tợn của Triệu phu nhân, Vũ Phong đặt
tiểu Mẫn ngồi trên ghế rồi một lần nữa bước đến giữa phòng, nói với Vũ Long
gần đó, giải quyết xong hắn về tiếp tục điêu khắc.


  • Hi hi ha, khá lắm nhóc con, khá lắm, ngươi rồi sẽ biết vị đắng sớm thôi.

Xiếc chặt nắm tay, Du Hương cố làm ra cái nụ cười khen ngợi hơi hướng thân
thiện với Vũ Phong, nàng thật là đã rất muốn đánh đít tên tiểu sắc lang láo
xược này nhưng mà hiện tại nên bỏ qua, từ từ tính.

Tiếp đến cũng không đợi Vũ Long lên tiếng làm gì, Lang Nhất Hải nhanh chóng
tiếp miệng chê bai


  • Ài, Vũ Long huynh, ta giời mới hiểu được cảm giác của huynh khi có đứa cháu
    vừa phế vật, vừa không có lễ nghĩa lại vừa là tên tiểu dâm tặc này a. Hắn phế
    đã không nói đến, đằng này vào phòng gặp mấy vị cường gia lại đáng tuổi nội
    ngoại mà không chào một tiếng, đã vậy còn đê hèn la liếm cháu gái của Triệu
    phu nhân một cách trắng trợn đầy vẻ không biết xấu hổ, ta nếu mà có đứa cháu
    này chắc úp mặt xuống hố phân chết đi cho rồi.

Vừa nói, hắn vừa lắc đầu thở dài tiếc nuối. Hắn vẫn khốn nạn như lúc nào.

“Hừ, không phải cháu ngươi cũng vậy? Đê hèn” Hồng Thiên nghe vậy liền mắng
thầm trong lòng, nếu không phải tên khốn này chắc sự tình đã êm xui được một
đoạn thời gian mà không hề ảnh hướng đế quan hệ hai nhà Hồng, Vũ. Hồng Thiên
nổi giận liên tục trong lòng.

Biết được Lang Nhất Hải là cố ý sỉ nhục bản thân, Vũ Long khóe miệng giật lên
mà hai tay siếc chặc mang theo khí thế Luyện khí tầng 12 ùa ra, hắn là nhịn
hết nổi rồi, giờ hắn phải xử đẹp tên bỉ ổi này, Kim Lang Quyền tầng 8, tầng 9
gì hắn chấp hết.


Không Gian Vạn Vật - Chương #13