Năm Nhà Tề Tụ (2).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Mọi sự tình đều có nguyên do và Hồng Thiên hắn cũng vậy, hắn dù không phải
người ba hoa, xảo trá hay có thù có oán gì với Vũ gia, nhưng vì để cứu con
hắn, hắn buộc bản thân phải có lỗi lầm với Vũ gia, đây là trường hợp bất khả
kháng.

Câu chuyện có nổi khổ của Hồng Thiên là vậy, bất quá trong lúc người Vũ gia
chỉ vừa xem như hiêu hiểu, hơi chút thông cảm với tình cảnh vì cứu con trai
thì Lương Nhất Hải nối tiếp lên tiếng


  • Chuyện tình đúng là như vậy. Ta lúc này đồng thời mang Lang Tân đến đây với
    ý chính cũng không phải chỉ là thông báo sự tình mà còn là muốn tạo một cái
    công bằng cho Vũ gia.


  • Vũ gia các ngươi cũng biết, con nít thì hay không phục, ta là lo sợ đứa
    cháu Phong nhi của các ngươi bị từ đi hôn ước liền không phục mà nổi nóng dẫn
    đến tâm huyết không yên, tu luyện không nổi. Thế là ta mang tiểu Tân đến để
    hai đứa nhỏ giải quyết bằng nắm đấm, giúp cho Phong nhi hiểu rằng nếu mà bản
    thân không có thực lực thì không thể giữ được phu nhân tương lai, từ đó biết
    đâu Phong nhi sẽ cố gắng tu luyện hòng chờ ngày rửa mối nhục không chừng.


  • Ta thật sự là một lòng hảo tâm a.


Bề ngoài thì giọng điệu của hắn khi nói ra cái chuyện vô lý này lộ vẻ rất là
quan tâm đến Vũ Phong, nhưng bên trong thì ai cũng rõ hắn sỉ nhục, khiêu khích
Vũ gia như thế nào.

Vũ Phong vốn đã là phế vật với danh “không thể tu luyện”, cứ cho là hắn đúng
thật sự thù hằng chuyện hôn ước thì làm sao có thể tu luyện để có một ngày nào
đó trong tương lai phục thù chứ, Lang Nhất Hải rõ là đang đá xoáy với sự mỉa
mai không che giấu.


  • Lang Nhất Hải, ngươi nếu đã muốn gây chuyện thì đừng trách Vũ gia chúng ta
    không lấy lễ nghĩa tiếp khách.

Khí thế của một Luyện khí tầng 12 và hai Luyện khí tầng 11 đỉnh chưa thu lại,
Đại, Nhị, Tam trưởng lão Vũ gia đồng thời giận dữ nhìn Lang Nhất Hải.


  • Lên.

Dữ tợn một tiếng, cả ba cách Lang Nhất Hải khoảng 50m liền nhào đến với khí
thế mạnh mẽ của bản thân, nhưng mà ngay lúc họ vừa mới bước lớn 2 bước thì
giọng nói đầy mệt mỏi của Vũ Long vang lên khiến họ dừng chân lại.


  • Dừng lại đi thôi, không cần phải đánh nhau.


  • Gia chủ, điều này làm sao có thể, tên khốn đó đã khiêu khích đến trên đầu,
    trên cổ chúng ta, nếu không từng trị hắn thì thật không thỏa đáng cho Vũ gia.


Đại trưởng lão là một trung niên đầu bạc tầm 60 tuổi mang theo vẻ hậm hực lên
tiếng nghi hoặc.


  • Phải, chúng ta không đánh hắn, hắn còn tưởng nơi này là Lang gia của hắn.

Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão cũng lên tiếng nóng, Lang Nhất Hải nếu
không mang thương tích rời Vũ gia là không được.


  • Ta đã mang một tiếng gia chủ thì tự có dự liệu, các ngươi về chỗ đi.

Lấy tay xoa hai thái dương, Vũ Long có nét buồn phiền mà ngồi xuống chiếc ghế
đơn lẻ lúc đầu.

Hắn không đánh Lang Nhất Hải cũng không phải là không dám hay sợ đánh không
lại, hắn chỉ là không muốn làm tốn thêm nhiều thời gian để nhìn mặt Lang Nhất
Hải và Hồng Thiên nữa mà thôi.

Lang Nhất Hải nếu đã có gan đến đây quậy phá thì có lẽ là hắn đã tu luyện “Kim
Lang Quyền” đạt đến tầng thứ 8 khiến cho thực lực tăng vọt một đoạn, đánh hắn
chỉ tổ mất thời gian, nói không chừng còn bị thương ngược. Kim Lang Quyền tầng
thứ 7, Vũ Long đã từng có dịp nếm qua, nó là hung tàn mạnh mẽ cực kì.

Còn về chịu Lang gia và Hồng gia đã có hôn ước thì giờ có làm gì cũng không
sửa được, nếu vậy thì cần chi tốn thời gian. Hiện tại Vũ Long chỉ cần xé cái
bảng hôn ước ngày xưa thật nhanh, sau đó đuổi thẳng bọn hắn về liền tốt rồi,
hắn cảm thấy muốn được nghỉ ngơi thanh tĩnh.

Hắn quay sang nhìn Tam trưởng lão nhàn nhạt nói


  • Phong nhi giờ này vẫn chưa đến, lão Tam, ngươi hãy giúp ta kêu hắn đến đây
    để nhanh xóa bỏ hôn ước.

Tam trưởng lão chỉ vừa trừng mắt không vui nhìn Vũ Long, định là mang theo bực
bội rời đi thì ngay lúc này, một tên binh lính mặc quân phục của Vũ gia tiến
đến trước cửa phòng khom người hô to.


  • Bẩm gia chủ và các vị trưởng lão, có Diệp gia chủ và Triệu gia chủ đến diện
    kiến.

Tên binh lính vừa nói xong mà rời đi thì phía sau hắn cũng có đồng thời đi đến
bóng dáng hai lớn hai nhỏ, lớn tay trong tay nhỏ tiến vào phòng đại sảnh Vũ
gia khiến mọi người cực kì bất ngờ. Hôm nay, bốn vị gia chủ bốn nhà cùng một
vị phu nhân cũng xem như đại diện cho gia chủ một nhà tụ tập lại tại Vũ gia,
chuyện trùng hợp gì đây?


  • Thật sự là trùng hợp a, lúc nãy bên ngoài gặp phải Triệu phu nhân cùng cháu
    gái nàng ta đã rất ngạc nhiên, nhưng mà không ngờ khi vào đến bên trong mới
    thấy long hổ đồng thời hội tụ, xem ra là ta chọn ngày không đúng.


  • Vũ Long huynh, Diệp mỗ không làm phiền chứ.


Gia chủ Diệp gia, Diệp Thiên Thành có dung mạo khôi ngô tuổi trung niên mang
theo đứa cháu trai chừng 10 tuổi rất anh tuấn tên Diệp Hào chào hỏi.

Việc tạo hay hủy hôn ước thì chỉ có hai nhà Vũ, Hồng cùng với kẻ ngoại lai như
Lang gia biết, Triệu gia và Diệp gia hoàn toàn không có thông tin để biết nên
việc tụ tập hôm nay là việc trùng hợp ngẫu nhiên.


  • Tham kiến Vũ Long gia chủ và các vị trưởng lão.

Diệp Hào khom người chào hỏi người Vũ gia, còn mấy người lạ hắn xem như không
thấy, một bộ cao ngạo tuổi mới lớn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn hơn Lang Tân, tiểu
nam tử này hầu như chẳng để ai vào mắt.

“Thật đẹp” Diệp Hào đảo mắt nhìn đến tiểu Vũ Vũ liền không khỏi thầm kêu kinh
đứng người, ánh mắt dường như không rời được nữa.

Bất quá, nhìn được vài giây thì tầm mắt Diệp Hào bỗng bị vướng víu bằng một
thân ảnh lùn hơn hắn, nhỏ tuổi hơn hắn. Lang Tân không chịu được ánh mắt chó
nhìn vào vợ tương lai, hắn chặn tầm mắt chó lại lạnh nhạt nói.


  • Ngươi nhìn cái gì?

Sự tình hai đứa con nít tựa như nổi lửa diễn ra khiến mấy vị trung niên già
đầu không khỏi có cảm giác thú vị.


  • Tiểu Hào quay lại.

Thấy tình hình cháu trai, Diệp Thiên Thành chợt trở nên khó coi, dùng tay quay
người Diệp Hào lại rồi trừng lên đôi mắt tức giận hướng Diệp Hào.

Hắn hôm nay đến Vũ gia là để cầu hôn ước, vậy mà chưa gì thằng cháu hắn đã mê
mệt con nhóc chỉ vừa 5 tuổi không phải người của Vũ gia, cái này thật khiến
hắn mất mặt.


  • Thật là tuổi trẻ tài cao, bản thân mới lớn chút xíu đã biết tranh giành
    tiểu cô nương xinh đẹp a, ha hi hi.

Mỹ phụ trung niên là phu nhân gia chủ của Triệu gia mang theo một tiểu nữ tử
khả ái, xinh xắn chỉ vừa 6 tuổi chợt nhoẻn miệng cười đẹp một cái với sự tình
ba đứa con nít rồi nhìn về hướng người Vũ gia.


  • Vũ Long huynh thứ lỗi, xem ra Du Hương cùng tiểu Mẫn không đến đúng lúc, ta
    xin phép Vũ huynh cùng các vị trưởng lão khi khác chúng ta lại gặp.

Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng mang theo tiểu nữ tử quay người rời đi.


  • Bà Nội, tiểu Mẫn hông muốn, tiểu Mẫn chưa được gặp Phong ca mà, hu hu.

Bị dắt đi, tiểu nữ tử khả ái rơm rớm nước mắt khóc lên.


  • Ngoan đi tiểu Mẫn, ngày mai chúng ta quay lại cũng được mà, lúc đó Nội là
    bàn chuyện giúp ngươi.

Bế tiểu nữ lên ôm vào lòng, Triệu phu nhân không ngừng an ủi khiến nàng nín
khóc.


  • Ể, Triệu phu nhân tại sao lại rời đi, phu nhân cứ ở lại xem lễ hủy hôn của
    Vũ gia và Hồng gia rồi hẳn đi cũng chưa muộn, ta tin chắc Vũ Long huynh không
    ý kiến gì đâu.

Ngay lập tức, Lang Nhất Hải vụt đến chặn mỹ phụ lại nói với gương mặt rất thân
thiện khiến người buồn nôn.


  • Vũ gia cùng Hồng gia hôn ước? Vụ này sao ta chưa biết?


  • Ồ, hình như ở đây vừa mới xảy ra chuyện thì phải?


Đồng thời cùng lúc Du Hương khựng người lại kinh ngạc thì Diệp Thiên Thành sau
khi quan sát đủ một vòng phòng đại sảnh Vũ gia liền phát hiện bàn ghế vỡ nát
thì lập tức tò mò hỏi lên.

Không khí tại phòng đại sảnh Vũ gia lúc này trở nên cực kì quỷ dị và rối loạn.
Hồng Thiên im lặng với vẻ mặt có lỗi ôm tiểu Vũ Vũ ngây thơ không biết gì.
Diệp gia chủ thì phát hiện có chuyện không ổn, có lẽ là nên chuẩn bị mang theo
đứa cháu rời đi, hôm khác lại đến cầu thân cho lành. Lang Nhất Hải thì một bên
hí hửng kể chuyện với Du Hương phu nhân về vụ hôn ước của Vũ gia và Hồng gia,
còn cháu trai Lang Tân của hắn và Diệp Hào tiểu nam tử đang đối mắt giằng co
nhau muốn choảng nhau. Về phía Vũ gia, ba trưởng lão của Vũ gia thì giật giật
nét mặt vì biết hôm nay cái nhục của Vũ gia sẽ lan truyền khắp trấn, riêng Vũ
Long thì buồn rầu ngồi trên ghế vút trán, hắn hiện tại chỉ muốn đuổi hết tất
cả đi về để hắn nằm trong vòng tay ngọt ngào của phu nhân nghỉ ngơi một lúc,
bình tĩnh tâm tình.


  • Thôi được rồi, nếu các ngươi đã đến thì cứ ngồi mà chứng kiến Vũ gia ta và
    Hồng gia ta giải trừ hôn ước, chuyện tuy là xấu hổ nhưng ta nghĩ các ngươi
    cũng cảm thông cho thiên phú của Phong nhi và Vũ gia ta.

Cuối cùng, thở ra một hơi, Vũ Long lên tiếng ổn định người đến. Chuyện nếu đã
không cứu chữa hay giấu diếm được nữa thì chỉ có thể chính diện đối đầu, hắn
không còn lựa chọn khác, ráng nhịn mặt cho qua hôm nay rồi lại tính tiếp. Ba
trưởng lão cũng đành cay đắng ngồi về chỗ cũ “tiếp khách”.


  • Như Vũ Long huynh nói đấy, các vị cứ tìm vị trí ghế nào còn nguyên mà ngồi,
    đã lỡ đến thì sao lại còn phải về nhanh như vậy.


  • Nào nào Diệp gia chủ ngồi bên đây, Triệu phu nhân ngồi bên đây, còn hai
    tiểu tử này đứng qua một bên.


Đắc ý khi Vũ gia chấp nhận thua thảm mặt mũi, Lang Nhất Hải liền phối hợp
nhiệt tình mời người như kẻ hầu người hạ, hắn lại còn sợ Diệp gia, Triệu gia
cho Vũ gia cái mặt mũi mà chạy về, không dám chứng kiến khiến cuộc vui không
được trọn vẹn.


  • Người đâu, mau đi mời Vũ Phong thiếu gia lại phòng đại sảnh.

Khi tất cả đã bình lặng ngồi vào ghế, Vũ Long “đắng lòng” hô lên một tiếng lớn
với hai binh lính trực bên ngoài cửa phòng.

Dự ban đầu chỉ có Hồng gia và Vũ gia xé hôn ước cực kì đơn giản, Vũ Phong từ
từ xuất hiện cũng không sao, nhưng giờ mọc ra đến ba nhà ngoại lai, nhất là
chuyện tình Lang gia và Hồng gia khiến Vũ Long mệt mỏi nên chỉ đành kêu người
khiêng Vũ Phong đến càng nhanh càng tốt để hai đứa nhóc con xé bảng rồi đuổi
tất cả về cho yên thân già của hắn.


  • Không cần, cháu đã đến.

Binh lính bên ngoài nghe Vũ Long chỉ lệnh chưa kịp phản ứng thì một hình ảnh
thoạt nhìn bé người đã lướt qua hai người tiến vào trong phòng đại sảnh.


Không Gian Vạn Vật - Chương #12