Hội Nghị (2)


Người đăng: HoaTrungLu

Đợi mọi người yên tĩnh lại, Lý Đông mới nói:


  • Các vị, công nghệ không phải là thứ chúng ta cần quan tâm nhất. Cái tôi cần
    bây giờ chính là nhân tài. Mọi người có đề xuất được ai không?

Nghe Lý Đông hỏi, căn phòng trở nên trầm lắng một lúc. Quan hệ những người ở
đây đều khá rộng rãi có điều lĩnh vực hoạt động mới lại tương đối đặc thù
không dễ tìm ra nhân tuyển thích hợp.

Sau một lúc Cao Việt là người đầu tiên lên tiếng:


  • Việc này hay là để tôi trở lại bên Mỹ tìm hiểu xem sao. Các nhà khoa học
    của nước ngoài trong lĩnh vực này đều được chính quyền và hãng của bọn họ quản
    lý khá chặt chẽ, thuyết phục bọn họ đến nước ta có lẽ tương đối khó khăn. Do
    vậy tôi đang hướng tới các giáo sư và nhà khoa học gốc Việt. Trong cộng đồng
    của chúng ta ở bên đó cũng có nhiều nhân vật tài năng. Tôi đang nghĩ tới một
    số người khá tiềm năng. Cụ thể ở lĩnh vực khoa học hàng không, không gian,
    trong số những người tốt nghiệp khoá đào tạo chuyên gia hàng đầu tại Viện Khoa
    học Hàng không nước Mỹ tại Colorado Springs cũng có người Việt. Đó là Tiến sĩ
    Eugene Trịnh, người đã cùng tàu con thoi bay lên quỹ đạo thực hiện những thí
    nghiệm được đưa vào kỷ lục nghiên cứu. Một trường hợp khác là anh Nguyễn Mạnh
    Tiến, người được trao tặng một số giải thưởng cao quý và là thành viên của
    Phòng nghiên cứu động cơ phản lực của NASA và tham gia vào Hội đồng cố vấn hệ
    thống dữ liệu không gian CCSDS. Trong ngành công nghiệp máy bay, tiến sĩ Cai
    Văn Khiêm có nhiều bằng phát minh và trở thành kỹ sư trẻ nhất từ trước tới nay
    nắm giữ vị trí Chủ nhiệm về công nghệ tại Công ty chế tạo máy bay Hughes. Một
    tài năng khác không thể không nhắc tới là tiến sĩ Nguyễn Tuệ, người giữ kỷ lục
    của Viện Công nghệ Massachusetts (MIT) khi giành được 7 bằng của viện chỉ
    trong vòng 7 năm học: bằng cử nhân trong các lĩnh vực khoa học vật lý, toán
    học, điện tử; bằng thạc sĩ và tiến sĩ vật lý hạt nhân. Cũng đậu tiến sĩ vật lý
    hạt nhân của MIT, ông Đoàn Liên Phùng đã lập ra một công ty riêng, chuyên cố
    vấn về năng lượng và môi trường. Hiện nay, công ty này đã có 300 kỹ sư và nhà
    khoa học làm việc ở 7 văn phòng trên nước Mỹ. Một ví dụ khác là ông Đinh Đức
    Hữu, hiện đã về Việt Nam đầu tư. Công ty Công nghệ Việt Mỹ ở Tennessee của ông
    Hữu rất phát đạt trong lĩnh vực năng lượng và từng được nhận giải Doanh nghiệp
    nhỏ xuất sắc của năm 1995 với doanh thu lên tới 20 triệu USD.

Lý Đông nghe xong ánh mắt chợt sáng lên:


  • Hướng xử lý này được lắm, không ngờ người Việt chúng ta ở nước ngoài ưu tú
    như vậy. Tôi thấy bọn họ là những ứng viên rất tiềm năng. Chú Cao Việt, việc
    này phải trông cậy vào chú rồi!

Nói xong, Lý Đông lại quay sang Trần Hàng:


  • Anh Trần Hàng, anh phối hợp cùng chú Cao Việt xây dựng và tạo mọi cơ chế ưu
    đãi tốt nhất để thu hút nhân tài về với tập đoàn, mọi yêu cầu của bọn họ nếu
    nằm trong năng lực của chúng ta thì chúng ta đều sẽ thỏa mãn.

Trần Hàng lập tức gật đầu đáp ứng:


  • Được, chủ tịch yên tâm.

Lý Đông lại suy nghĩ thêm một chút rồi nói:


  • Trong các nhân vật mà chú Cao Việt vừa đề cập, tôi đang có lưu ý đặc biệt
    với trường hợp Công ty Công nghệ Việt Mỹ ở Tennessee, các anh liên hệ hợp tác
    với bên họ xem sao. Nếu có thể đưa được vị Đinh Đức Hữu này về quản lý dự án
    sản xuất máy phát điện hạt nhân là tốt nhất. Điều kiện đàm phán không loại trừ
    cả cổ phần. Dù sao người này ngoài là một nhà khoa học cũng đã có kinh nghiệm
    quản lý kinh doanh, rất đáng để chúng ta mời chào.

Cao Việt gật gù lên tiếng:


  • Tôi cũng có cùng quan điểm với chủ tịch. Người này cũng đã sản xuất kinh
    doanh ở trong nước nên cũng nhiều mặt thuận tiện gặp gỡ và đàm phán.


  • Uhm, các vị cứ chủ động việc này, nếu bên họ cần thêm điều kiện gì thông
    báo lại cho tôi.


  • Được!


Đinh Hạo nãy giờ trầm ngâm bống lên tiếng:


  • Chủ tịch, tôi nghĩ vẫn còn một vấn đề quan trọng cần trao đổi.

Lý Đông gật đầu:


  • Mời anh nói!


  • Uhm… vấn đề tôi muốn nói chính là các lĩnh vực mới này của chúng ta là
    thuộc diện quản lý đặc biệt, rất hạn chế sự tham gia của tư nhân. Hành lang
    pháp lý và cơ chế cho việc đầu tư, sản xuất và thử nghiệm các thiết bị bay và
    điện hạt nhân hiện tại theo tôi biết là chưa có. Nếu chúng ta không tháo gỡ
    được những khó khăn này nhiều khả năng sẽ không thể tiến hành đầu tư trong
    nước được.


Nghe xong phát biểu của Đinh Hạo, Lý Đông dựa lưng vào ghế cười nói:


  • Tôi hiểu những trở ngại anh vừa nói. Về việc này, tôi sẽ vận dụng các quan
    hệ để can thiệp từ phía trên nhằm tháo gỡ những rào cản đó. Bên phía tập đoàn,
    các anh chỉ cần xây dựng ngay các tổ công tác để gặp gỡ với các ban ngành có
    liên quan ngay khi ý tưởng về dự án được khai thông là được.

Nghe Lý Đông khẳng định, Đinh Hạo cũng không nói thêm cái gì. Năng lực của Lý
Đông từ trước tới giờ là không cần phải nghi ngờ. Tập đoàn có được diện mạo
ngày hôm nay cũng không phải là xây bằng những lời khoa trương đao to búa lớn
nói được mà không làm được.

Sau câu hỏi của Đinh Hạo, thấy mọi người trong phòng không còn ý kiến gì khác,
Lý Đông bèn kết thúc buổi họp:


  • Được rồi, chủ trương chung là như vậy. Các công việc cụ thể, mọi người trở
    về đơn vị tổ chức tiến hành. Buổi họp kết thúc ở đây! Chào mọi người!

Nói xong, Lý Đông lập tức đứng lên, chỉnh lại vạt áo rồi đi ra ngoài phòng
họp. Vũ Nhung thu xếp sổ sách và laptop rồi nhanh chóng đi theo sau. Các thành
viên còn lại cũng lục tục đứng dậy, bọn họ cần về suy nghĩ và lên kế hoạch
triển khai các nội dung vừa thảo luận. Dự án mới, lại là các đại dự án, đương
nhiên sẽ có rất nhiều công việc cần phải làm. Ít nhất thời gian tới Trần Hàng,
Cao Việt, Đinh Hạo sẽ là rất bận. Trong các thành viên Ban lãnh đạo ở đây, có
lẽ chỉ có Mạnh Thành và Bùi Lợi là nhàn nhã hơn một chút, bọn họ không tham
gia quá sâu vào những việc này, khối lượng công việc ở công ty con họ phụ
trách cũng là ngập đầu rồi mà với năng lực của hai người này có lẽ cũng chỉ
đảm đương nổi ở mức như vậy.

Lý Đông trở về phòng riêng đưa tay nhìn đồng hồ cũng đã gần 12h trưa. Hắn quay
sang Vũ Nhung nói:


  • Vũ Nhung, chị cất đồ đi rồi chúng ta đi ăn. Trưa nay chị không hẹn với ai
    chứ?

Nghe Lý Đông nói, Vũ Nhung trong lòng cảm thấy rất vui, nàng nhoẻn miệng cười:


  • Được! Tôi không có hẹn! Chủ tịch đợi tôi một chút!

Nói đoạn, nàng quay lưng nhanh chóng đi về bàn làm việc của mình. Hôm nay Vũ
Nhung mặc một bộ sơ mi công sở khá gợi cảm. Chiếc áo tháo một cúc kiểu cách bó
sát lấy khuôn ngực đầy đặn và thắt lại vòng eo nhỏ tinh tế, kèm với đó là
chiếc váy ngắn xẻ dọc theo đùi tôn lên cặp chân dài trắng muốt dụ hoặc. Lý
Đông dù sao cũng là đàn ông, đặc biệt là cơ thể đang trong độ tuổi thanh niên
phương cương nên cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn trộm phía sau nàng vài
lần. Lý Đông có phản ứng như vậy cũng không có gì thái quá. Vũ Nhung quả thật
rất đẹp, có sức cuốn hút người khác phái. Ở công ty nhiều đồng nghiệp nam để ý
tới nàng có điều phần nhiều đều ngại vị trí công tác trợ lý riêng Chủ tịch Hội
đồng quản trị của nàng mà không dám tiếp cận, nếu có người đủ tự tin vào thực
lực của mình chủ động tiến tới tán tỉnh thì chủ yếu nhận được thái độ lạnh
nhạt của Vũ Nhung, gần như không có cơ hội để phát triển thêm mối quan hệ.

Sau khi để laptop và tài liệu sang một góc bàn, nàng nhanh chóng đi ra ngoài
tiến về phòng vệ sinh trang điểm lại một chút.

Khi Vũ Nhung đang chau chuốt bôi lại son lên môi thì cửa phòng mở ra. Một cô
gái khá trẻ đi vào, nhìn thấy là Vũ Nhung nàng liền cười nói:


  • Vũ Nhung, vừa họp xong à?

Vũ Nhung quay lại nhận ra người mới tới là Tố Liên, cô bạn khá thân cùng phòng
hành chính nhân sự trước đây của nàng. Vũ Nhung gật đầu:


  • Uhm… chào cậu Tố Liên!


  • Trưởng phòng mình cũng vừa về phòng xong, nghe nói là Chủ tịch hôm nay xuất
    hiện trong cuộc họp à?


  • Ừ… từ bây giờ có lẽ chủ tịch sẽ xuất hiện thường xuyên hơn ở các hoạt động
    của công ty.


  • Vậy à? Này, mình nghe chị trưởng phòng nói chủ tịch trẻ và phong độ lắm. Có
    thật không vậy?


Vũ Nhung đưa tay lên vân vê chiếc cằm xinh xắn của mình như vẻ đang đánh giá
rồi nheo mắt đầy ý cười:


  • Ha ha… uhm, nói vậy cũng có phần đúng đấy!

Nói xong, vì đang vội Vũ Nhung lại tiếp tục quay lại gương soi kẻ lại viền
mắt. Tố Liên thấy thế liền trêu ghẹo:


  • Sao? Trưa nay có hẹn với bạn trai à?


  • Xì… Linh tinh! Hẹn hò gì chứ!


  • Còn chối à? Mặt mày hớn hở thế kia chắc chắn là có hẹn rồi. Khai mau, là
    anh nào?


Vũ Nhung sợ Tố Liên tò mò dây dưa phiền phức nên trả lời lấp liếm:


  • Hi hi… Không có! Mình đi ăn cơm với một người bạn thôi!


  • Đấy, biết ngay mà. Còn chối nữa à? Hôm nào ra mắt đi!


  • Đừng trêu mình nữa, mình bảo là không phải mà. À… Mà cậu không phải là đi
    vệ sinh sao?


  • Chậc chậc, không nói thì thôi. Vũ Nhung đi hẹn hò, tin này lộ ra chắc phen
    này nhiều anh trong công ty phải thất vọng rồi!


  • Xì… cậu nhiều chuyện quá đi!


  • Ha ha… đúng rồi còn gì nữa!


Nói đoạn, Tố Liên cũng không trêu trọc thêm Vũ Nhung mà đi vào buồng ngăn
toalet đóng cửa lại. Ở bên ngoài, Vũ Nhung mau chóng hoàn tất công việc của
mình rồi xách túi vội vã quay trở lại phòng. Tới nơi, Lý Đông đã đứng chờ sẵn
ở cửa chờ nàng. Vũ Nhung cười nói:


  • Chủ tịch, xin lỗi hơi lâu một chút! Chúng ta đi thôi!


  • Uhm!


Lý Đông gật đầu rồi thong thả sóng vai cùng Vũ Nhung đi ra bãi xe. Khi hai
người đi qua sảnh chính trụ sở thu hút không ít ánh mắt nhìn. Bây giờ đang là
giờ tan sở nên người qua lại khá nhiều, Vũ Nhung lại khá nổi tiếng ở cơ quan
nên nhận được nhiều sự quan tâm từ đồng nghiệp cả nam lẫn nữ.

Tố Liên khi này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy mọi người đang xì xào bàn
tán liền đưa mắt quan sát cặp nam nữ. Khi nhận ra cô gái là ai Tố Liên buột
miệng thốt lên:


  • Oa, người kia không phải là Vũ Nhung sao? Còn chàng trai kia là ai? Không
    lẽ là bạn trai mới của nàng?

Lúc này bên cạnh Tố Liên có một giọng nói vang lên:


  • Là chủ tịch đấy!


  • A!


Tố Liên quay đầu nhìn người bên cạnh rồi che miệng thốt lên kinh ngạc:


  • Chủ tịch! Chị Trang, thật vậy ạ?


  • Uhm!


Người vừa nói với Tố Liên là Trần Trang, trưởng phòng hành chính nhân sự của
Công nghệ mới Đông Thành. Nàng cũng đang trên đường đi ăn trưa thì gặp Tố Liên
đang đứng ở đây nhìn trộm người khác.

Sau giây lat xử lý thông tin biết được, Tố Liên than thở:


  • Trời đất, bảo sao trong công ty Vũ Nhung không để ý được tới ai khác. Ở bên
    cạnh người như vậy thì còn ai lọt mắt cô ấy được nữa chứ. Chị nói có phải
    không?


  • Ha ha… thôi đừng đứng đây mà tò mò chuyện người khác nữa. Có hẹn với ai
    chưa, không thì đi ăn với chị!


  • Dạ chưa… mình đi thôi chị!


Hai người đi bộ ra ngoài tòa nhà hướng tới căng tin ở phía đối diện. Ra tới
cửa bọn họ bắt gặp hình ảnh vị chủ tịch trẻ tuổi đang mở cửa cho Vũ Nhung ngồi
vào ghế phụ chiếc xe Benley màu trắng sang trọng. Vũ Nhung ngồi vào trong thì
chủ nhân chiếc xe cũng vòng qua ghế lái đóng cửa khởi động, sau một tiếng gầm
nhẹ, chiếc xe nhanh chóng lao ra cổng trong ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ của Tố
Liên và nhiều người bên cạnh.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #86