Người đăng: HoaTrungLu
Đợi mọi người yên tĩnh lại, Lý Đông mới nói:
Nghe Lý Đông hỏi, căn phòng trở nên trầm lắng một lúc. Quan hệ những người ở
đây đều khá rộng rãi có điều lĩnh vực hoạt động mới lại tương đối đặc thù
không dễ tìm ra nhân tuyển thích hợp.
Sau một lúc Cao Việt là người đầu tiên lên tiếng:
Lý Đông nghe xong ánh mắt chợt sáng lên:
Nói xong, Lý Đông lại quay sang Trần Hàng:
Trần Hàng lập tức gật đầu đáp ứng:
Lý Đông lại suy nghĩ thêm một chút rồi nói:
Cao Việt gật gù lên tiếng:
Tôi cũng có cùng quan điểm với chủ tịch. Người này cũng đã sản xuất kinh
doanh ở trong nước nên cũng nhiều mặt thuận tiện gặp gỡ và đàm phán.
Uhm, các vị cứ chủ động việc này, nếu bên họ cần thêm điều kiện gì thông
báo lại cho tôi.
Được!
Đinh Hạo nãy giờ trầm ngâm bống lên tiếng:
Lý Đông gật đầu:
Mời anh nói!
Uhm… vấn đề tôi muốn nói chính là các lĩnh vực mới này của chúng ta là
thuộc diện quản lý đặc biệt, rất hạn chế sự tham gia của tư nhân. Hành lang
pháp lý và cơ chế cho việc đầu tư, sản xuất và thử nghiệm các thiết bị bay và
điện hạt nhân hiện tại theo tôi biết là chưa có. Nếu chúng ta không tháo gỡ
được những khó khăn này nhiều khả năng sẽ không thể tiến hành đầu tư trong
nước được.
Nghe xong phát biểu của Đinh Hạo, Lý Đông dựa lưng vào ghế cười nói:
Nghe Lý Đông khẳng định, Đinh Hạo cũng không nói thêm cái gì. Năng lực của Lý
Đông từ trước tới giờ là không cần phải nghi ngờ. Tập đoàn có được diện mạo
ngày hôm nay cũng không phải là xây bằng những lời khoa trương đao to búa lớn
nói được mà không làm được.
Sau câu hỏi của Đinh Hạo, thấy mọi người trong phòng không còn ý kiến gì khác,
Lý Đông bèn kết thúc buổi họp:
Nói xong, Lý Đông lập tức đứng lên, chỉnh lại vạt áo rồi đi ra ngoài phòng
họp. Vũ Nhung thu xếp sổ sách và laptop rồi nhanh chóng đi theo sau. Các thành
viên còn lại cũng lục tục đứng dậy, bọn họ cần về suy nghĩ và lên kế hoạch
triển khai các nội dung vừa thảo luận. Dự án mới, lại là các đại dự án, đương
nhiên sẽ có rất nhiều công việc cần phải làm. Ít nhất thời gian tới Trần Hàng,
Cao Việt, Đinh Hạo sẽ là rất bận. Trong các thành viên Ban lãnh đạo ở đây, có
lẽ chỉ có Mạnh Thành và Bùi Lợi là nhàn nhã hơn một chút, bọn họ không tham
gia quá sâu vào những việc này, khối lượng công việc ở công ty con họ phụ
trách cũng là ngập đầu rồi mà với năng lực của hai người này có lẽ cũng chỉ
đảm đương nổi ở mức như vậy.
Lý Đông trở về phòng riêng đưa tay nhìn đồng hồ cũng đã gần 12h trưa. Hắn quay
sang Vũ Nhung nói:
Nghe Lý Đông nói, Vũ Nhung trong lòng cảm thấy rất vui, nàng nhoẻn miệng cười:
Nói đoạn, nàng quay lưng nhanh chóng đi về bàn làm việc của mình. Hôm nay Vũ
Nhung mặc một bộ sơ mi công sở khá gợi cảm. Chiếc áo tháo một cúc kiểu cách bó
sát lấy khuôn ngực đầy đặn và thắt lại vòng eo nhỏ tinh tế, kèm với đó là
chiếc váy ngắn xẻ dọc theo đùi tôn lên cặp chân dài trắng muốt dụ hoặc. Lý
Đông dù sao cũng là đàn ông, đặc biệt là cơ thể đang trong độ tuổi thanh niên
phương cương nên cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn trộm phía sau nàng vài
lần. Lý Đông có phản ứng như vậy cũng không có gì thái quá. Vũ Nhung quả thật
rất đẹp, có sức cuốn hút người khác phái. Ở công ty nhiều đồng nghiệp nam để ý
tới nàng có điều phần nhiều đều ngại vị trí công tác trợ lý riêng Chủ tịch Hội
đồng quản trị của nàng mà không dám tiếp cận, nếu có người đủ tự tin vào thực
lực của mình chủ động tiến tới tán tỉnh thì chủ yếu nhận được thái độ lạnh
nhạt của Vũ Nhung, gần như không có cơ hội để phát triển thêm mối quan hệ.
Sau khi để laptop và tài liệu sang một góc bàn, nàng nhanh chóng đi ra ngoài
tiến về phòng vệ sinh trang điểm lại một chút.
Khi Vũ Nhung đang chau chuốt bôi lại son lên môi thì cửa phòng mở ra. Một cô
gái khá trẻ đi vào, nhìn thấy là Vũ Nhung nàng liền cười nói:
Vũ Nhung quay lại nhận ra người mới tới là Tố Liên, cô bạn khá thân cùng phòng
hành chính nhân sự trước đây của nàng. Vũ Nhung gật đầu:
Uhm… chào cậu Tố Liên!
Trưởng phòng mình cũng vừa về phòng xong, nghe nói là Chủ tịch hôm nay xuất
hiện trong cuộc họp à?
Ừ… từ bây giờ có lẽ chủ tịch sẽ xuất hiện thường xuyên hơn ở các hoạt động
của công ty.
Vậy à? Này, mình nghe chị trưởng phòng nói chủ tịch trẻ và phong độ lắm. Có
thật không vậy?
Vũ Nhung đưa tay lên vân vê chiếc cằm xinh xắn của mình như vẻ đang đánh giá
rồi nheo mắt đầy ý cười:
Nói xong, vì đang vội Vũ Nhung lại tiếp tục quay lại gương soi kẻ lại viền
mắt. Tố Liên thấy thế liền trêu ghẹo:
Sao? Trưa nay có hẹn với bạn trai à?
Xì… Linh tinh! Hẹn hò gì chứ!
Còn chối à? Mặt mày hớn hở thế kia chắc chắn là có hẹn rồi. Khai mau, là
anh nào?
Vũ Nhung sợ Tố Liên tò mò dây dưa phiền phức nên trả lời lấp liếm:
Hi hi… Không có! Mình đi ăn cơm với một người bạn thôi!
Đấy, biết ngay mà. Còn chối nữa à? Hôm nào ra mắt đi!
Đừng trêu mình nữa, mình bảo là không phải mà. À… Mà cậu không phải là đi
vệ sinh sao?
Chậc chậc, không nói thì thôi. Vũ Nhung đi hẹn hò, tin này lộ ra chắc phen
này nhiều anh trong công ty phải thất vọng rồi!
Xì… cậu nhiều chuyện quá đi!
Ha ha… đúng rồi còn gì nữa!
Nói đoạn, Tố Liên cũng không trêu trọc thêm Vũ Nhung mà đi vào buồng ngăn
toalet đóng cửa lại. Ở bên ngoài, Vũ Nhung mau chóng hoàn tất công việc của
mình rồi xách túi vội vã quay trở lại phòng. Tới nơi, Lý Đông đã đứng chờ sẵn
ở cửa chờ nàng. Vũ Nhung cười nói:
Chủ tịch, xin lỗi hơi lâu một chút! Chúng ta đi thôi!
Uhm!
Lý Đông gật đầu rồi thong thả sóng vai cùng Vũ Nhung đi ra bãi xe. Khi hai
người đi qua sảnh chính trụ sở thu hút không ít ánh mắt nhìn. Bây giờ đang là
giờ tan sở nên người qua lại khá nhiều, Vũ Nhung lại khá nổi tiếng ở cơ quan
nên nhận được nhiều sự quan tâm từ đồng nghiệp cả nam lẫn nữ.
Tố Liên khi này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy mọi người đang xì xào bàn
tán liền đưa mắt quan sát cặp nam nữ. Khi nhận ra cô gái là ai Tố Liên buột
miệng thốt lên:
Lúc này bên cạnh Tố Liên có một giọng nói vang lên:
Là chủ tịch đấy!
A!
Tố Liên quay đầu nhìn người bên cạnh rồi che miệng thốt lên kinh ngạc:
Chủ tịch! Chị Trang, thật vậy ạ?
Uhm!
Người vừa nói với Tố Liên là Trần Trang, trưởng phòng hành chính nhân sự của
Công nghệ mới Đông Thành. Nàng cũng đang trên đường đi ăn trưa thì gặp Tố Liên
đang đứng ở đây nhìn trộm người khác.
Sau giây lat xử lý thông tin biết được, Tố Liên than thở:
Trời đất, bảo sao trong công ty Vũ Nhung không để ý được tới ai khác. Ở bên
cạnh người như vậy thì còn ai lọt mắt cô ấy được nữa chứ. Chị nói có phải
không?
Ha ha… thôi đừng đứng đây mà tò mò chuyện người khác nữa. Có hẹn với ai
chưa, không thì đi ăn với chị!
Dạ chưa… mình đi thôi chị!
Hai người đi bộ ra ngoài tòa nhà hướng tới căng tin ở phía đối diện. Ra tới
cửa bọn họ bắt gặp hình ảnh vị chủ tịch trẻ tuổi đang mở cửa cho Vũ Nhung ngồi
vào ghế phụ chiếc xe Benley màu trắng sang trọng. Vũ Nhung ngồi vào trong thì
chủ nhân chiếc xe cũng vòng qua ghế lái đóng cửa khởi động, sau một tiếng gầm
nhẹ, chiếc xe nhanh chóng lao ra cổng trong ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ của Tố
Liên và nhiều người bên cạnh.