Tâm Tư (1)


Người đăng: HoaTrungLu

Trên xe, Lý Đông vừa lái xe vừa hỏi Vũ Nhung:


  • Ăn gì được nhỉ? Vũ Nhung, chị có gợi ý gì không?

Vũ Nhung lệch đầu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:


  • Mình đi ăn bún thang đi. Chị biết một quán rất ngon!

Lý Đông gật đầu đồng thuận:


  • Được, quán nằm ở đâu vậy?


  • Khu phố ẩm thực ven biển. Quán này mới mở nhưng khá đông khách, nghe nói là
    một người ở Hà Đô chuyển về đây làm ăn.


  • Uhm… quán ở đầu phố hay cuối phố vậy?


  • Cuối phố, khu gần cảng ấy.


  • Em biết rồi!


Lý Đông nghe xong thì lái lên thêm một đoạn rồi đánh tay lái rẽ vào một con
hẻm, đây là đường tắt dẫn ra phố ẩm thực. Sau khi xe tiến vào trục đường ven
biển, Lý Đông đưa tay tắt điều hòa sau đó hạ cửa kính hai bên cho từng làn gió
biển mặn mòi ào ạt lùa vào trong xe, ngoài kia tiếng sóng không ngừng rì rào
vỗ vào bờ, Lý Đông có một cảm giác vô cùng thư thái.

Sau chừng thêm năm phút nữa, dưới sự chỉ dẫn của Vũ Nhung, xe dừng vào bãi đỗ
của một quán có cái tên đọc lên nghe khá kêu và hài hước “Hà Đô Đệ nhất Bún”.
Hai người Lý Đông xuống xe đi vào trong rồi lựa một bàn ăn có view nhìn ra
biển. Quán được đầu tư khá công phu với kiểu nhà mái đình cách tân có cột kèo
giả gỗ làm khung đỡ chịu lực. Không gian cũng khá rộng rãi, lên tới gần 300 m2
chưa kể diện tích khuôn viên xung quanh được bố trí nhiều tiểu cảnh đồng quê
mang đậm nét đồng bằng Bắc bộ.

Nhân viên lễ tân lập tức đi ra đưa menu cho hai người chọn món. Không giống
như biểu hiện của tên biển hiệu, quán cũng không chỉ có bún mà còn rất nhiều
các món phở, miến cũng như nhiều món ăn truyền thống có liên quan khác. Có
điều có lẽ bún là món ăn nổi bật nhất với đặc sản bún thang. Để làm ra được
hương vị của món này người đầu bếp của quán phải trải qua một quá trình cầu
kỳ, từ phần chuẩn bị đến nấu, ước tính phải cần đến 20 nguyên liệu mới đủ để
làm bún thang. Rau răm, mùi tàu, trứng gà rán mỏng, lườn gà xé, giò lụa thái
sợi rải đều trên nền bún trắng. Bún phải là loại bún sợi nhỏ, trên rắc tôm
bông và rải vài lát lạp xưởng. Nước dùng phải là loại nước trong, nóng chan
vừa bát. Để có nồi nước dùng ngon cũng là một sự tổng hợp có chọn lọc từ xương
gà và một con mực khô để ngọt nước. Ăn bún thang kèm gia vị như giấm, ớt, tỏi,
hạt tiêu, mắm tôm và phần đặc biệt nhất của nó là tinh dầu cà cuống, chỉ cần
một chút đầu tăm điểm vào bát bún thang sẽ dậy mùi thơm đặc biệt.

Vũ Nhung gọi hai suất đại kèm theo củ cải ngâm. Một bát bún thang đầy đủ sẽ
không thể thiếu củ cải ngâm, hay còn được biết dưới cái tên gốc Tàu là ca-la-
thầu.

Sau khoảng chừng gần năm phút chuẩn bị, nhân viên lần lượt mang đồ ăn ra cho
hai người. Tô bún đầy màu sắc nghi ngút bốc khói, mùi thơm lan tỏa trong không
gian hấp dẫn thực khách. Vũ Nhung đưa đũa và thìa cho Lý Đông rồi nói:


  • Đông, chúng ta ăn thôi!


  • Uhm… trông có vẻ ngon mắt đấy. Để em thử xem mùi vị thế nào!


Lý Đông cầm dụng cụ bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình. Lúc đầu hắn còn có
vẻ từ tốn dò xét nhưng sau đó có lẽ do đồ ăn khá ngon, Lý Đông ngay lập tức
lại quay trở lại phong cách ăn uống như thuồng luồng chết đói quen thuộc của
mình, cảm quan mà nói thì rất mất hình tượng. Vũ Nhung vừa dùng bữa, vừa vui
vẻ cười mà nhìn Lý Đông, hắn quả nhiên vẫn giữ bộ dáng năm ấy từng ăn phở
trong quán nhà nàng.

Lý Đông cắm cuối ăn hết bát bún xong ngẩng đầu lên thì bắt gặp Vũ Nhung đang
nhìn mình, nhìn bát của Vũ Nhung mới vơi đi được một chút, hắn hơi có chút
ngại ngùng lên tiếng giải thích:


  • Món này ở đây ngon thật đấy!

Vũ Nhung gật đầu:


  • Chị biết! Em có muốn ăn thêm không?


  • Uhm… thôi! Ăn ít trường thọ! No vừa đủ là được!


  • Ha ha… là em nói! Chiều đói đừng kêu nha!


Vũ Nhung tự nhiên mà nói cười với Lý Đông như đã quên đi quan hệ công việc của
hai người. Ở ngoài công ty, Vũ Nhung vẫn cư xử với Lý Đông như trước đây. Quan
hệ của hai người ở một mức độ nào đó vẫn giữ được sự thân thiết và thuần khiết
nên Vũ Nhung không chịu áp lực nào khi đối diện với hắn.

Sau chừng gần năm phút, Vũ Nhung cũng ăn xong phần của mình, hai người đứng
lên đi ra quầy thanh toán. Ra khỏi quán ăn, Lý Đông lái xe đưa Vũ Nhung tới
một quán cà phê gần đó uống nước. Tại đây, ngay khi hai người vừa bước qua cửa
thì phía sau một cặp nam nữ cũng đẩy cửa đi vào. Lý Đông vô tình quay đầu nhìn
lại, hắn lập tức nhận ra cô gái phía sau là ai. Lý Đông vui vẻ nói:


  • Tú Vi, chào cậu! Về nước nghỉ hè à?

Cô gái ngạc nhiên nhìn chàng trai đối diện. Có lẽ hôm nay Lý Đông biến đổi quá
lớn nên Tú Vi có chút sững sờ rồi không chắc chắn nói:


  • Cậu không phải là… Lý Đông đấy chứ?


  • Ôi… mới cách nhau có một năm mà cậu không nhận ra được bạn bè rồi à?


Tú Vi nheo mày nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lý Đông một lượt, sau cùng như
đã khẳng định được chàng trai lịch lãm trước mắt này là Lý Đông, nàng mỉm cười
chép miệng:


  • Cậu thay đổi nhiều quá, mình quả là có chút không nhận ra.


  • Ha ha… đâu có lớn đến như thế. Thế nào, cậu về nước từ bao giờ?


  • Uhm, mình mới về hôm kia thôi.


  • Cậu về được lâu ngày không vậy?


  • Chắc cũng khoảng một tháng thôi.


  • Nhanh vậy à?


  • Ừ, bên đó sinh viên có khá nhiều chương trình rèn luyện ngoài các khóa học
    chính. Mình có đăng ký thêm một số hoạt động do vậy phải trở lại sớm. À, mà
    hôm nay cậu đi cùng ai đây?


Tú Vi đưa mắt về phía Vũ Nhung rồi hỏi. Theo Tú Vi thấy, cô gái trước mặt này
quả thật xinh đẹp, đứng cạnh Lý Đông rất xứng đôi có điều chẳng phải Lý Đông
là cùng với Trương Ngọc sao, cớ gì lại đi cùng với người này.

Lý Đông mỉm cười giới thiệu:


  • Tú Vi, đây là chị Vũ Nhung, một người bạn của mình.

Nói đoạn, hắn quay sang Vũ Nhung nói:


  • Chị Vũ Nhung, đây là Tú Vi, bạn học cấp 3 của em!

Vũ Nhung gật đầu chào Tú Vi:


  • Chào em, Tú Vi!

Tú Vi cũng lễ phép đáp lại:


  • Vâng, chào chị!

Nói xong, Tú Vi quay sang giới thiệu chàng trai bên cạnh mình:


  • Uhm… Lý Đông, chị Vũ Nhung, đây là anh Đặng Toàn, người Hà Đô, bạn học cùng
    trường nhưng trên em một khóa ở bên Mỹ. Nghỉ hè này cả gia đình anh ấy về Đông
    Thành nghỉ dưỡng nên mới có mặt ở đây.

Tú Vi giới thiệu cũng có chút không nói hết, thực ra mối quan hệ của nàng và
Đặng Toàn cũng không chỉ đơn giản như vậy. Ngày Tú Vi mới sang Mỹ, Đặng Toàn
vừa nhìn thấy đã thấy yêu thích nàng do vậy chủ động tiếp cận và giúp đỡ nàng
nhiệt tình. Tú Vi là người khá hoạt bát nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái
một thân một mình nơi đất khách quê người. Đặng Toàn lại là đồng hương nên Tú
Vi cũng tự nhiên đón nhận sự giúp đỡ đó từ hắn. Đặng Toàn cư xử luôn ân cần
chu đáo, dáng dấp lớn lên lại không tệ, đồng thời điều kiện gia đình cũng khá
tốt, bố mẹ đều có chức sắc ở Hà Đô nên khi nhận ra Đặng Toàn có ý theo đuổi
mình, Tú Vi cũng thử mở lòng tiếp nhận hắn xem sao. Tú Vi sinh trưởng trong
gia đình khá giả do đó cách lựa chọn bạn trai cũng tỉnh táo, có sự cân nhắc
nhiều mặt chứ không đơn thuần chỉ là dựa theo cảm xúc như nhiều cô gái khác.
Tuy đến giờ hai người vẫn chưa chính thức trở thành người yêu nhưng mối quan
hệ đang phát triển theo chiều hướng khá tốt đẹp, có lẽ chẳng mất bao lâu nữa
Đặng Toàn sẽ nhận được cái gật đầu từ nàng.

Lý Đông cũng nhìn ra chút gì đó trong mối quan hệ của hai người trước mắt có
điều việc này cũng không quan trọng. Tú Vi không muốn nói đó là chuyện của
nàng. Hắn đưa tay ra chủ động chào hỏi người thanh niên:


  • Đặng Toàn, chào anh!

Đặng Toàn nãy giờ đang theo dõi Lý Đông, mặc dù hắn cũng thuộc dòng dõi trâm
anh thế phiệt, tiếp xúc nhiều với giới quyền chức thượng lưu nhưng khi nhìn
thấy Lý Đông, hắn vẫn bị khí chất của Lý Đông tạo ra một áp lực vô hình, trong
lòng bỗng nổi lên một tia ghen ghét và đố kỵ.

Đặng Toàn xuất thân khá cao có điều dù sao cũng là một người trẻ, chưa trực
tiếp va chạm quá nhiều với xã hội nên khả năng kiểm soát cảm xúc và tố chất
tâm lý cũng không phải quá cao. Thấy Lý Đông đưa tay ra, hắn cũng chỉ nhếch
miệng đưa tay chạm nhẹ Lý Đông rồi thả ra mà không nói thêm gì.

Lý Đông không quá để ý thái độ lạnh nhạt này của Đặng Toàn, sau khi bắt tay
hắn cười ha hả rồi nói:


  • Được rồi, chúng ta vào trong uống nước đi!

Nói xong, Lý Đông chủ động dẫn đầu đi vào trong lựa chọn một chỗ ngồi có view
khá thoáng. Lý Đông để cho Vũ Nhung ngồi vào trong còn mình ngồi ngoài một bên
ghế. Phía đối diện, Vũ Nhung và Đặng Toàn cũng ngồi theo thứ tự như vậy.

Đồ uống nhanh chóng được mang ra theo yêu cầu. Lý Đông nhấm nháp một ngụm cà
phê rồi để cốc xuống nhìn Tú Vi hỏi:


  • Cậu về nước đã gặp được bạn bè nhiều chưa?


  • Uhm… cũng mới tụ tập được với mấy cô bạn thân thôi. Mà dạo này cậu và
    Trương Ngọc thế nào rồi? Thi thoảng có hay gặp gỡ nhau không?


Lý Đông mỉm cười:


  • Ha ha… đâu chỉ có thi thoảng, thường xuyên ấy chứ.

Nghe Lý Đông trả lời Tú Vi ngay lập tức nổi lên hứng thú dò hỏi:


  • Ồ… không phải là hai người đã…?

Lý Đông hiểu ý, hắn cũng không có chối mà gật đầu thừa nhận:


  • Uhm… bọn mình đang hẹn hò!


  • Cạch… Choang!


Ngay khi Lý Đông vừa nói xong thì ngay lập tức bên cạnh vang lên tiếng kim
loại va chạm vào mặt bàn bằng kính.

Vũ Nhung vừa bối rối vừa có nét gì đó thảng thốt đưa tay nhặt lại chiếc thìa
cà phê rơi trên bàn sau đó nhìn mọi người khó xử cười:


  • Xin lỗi, chị hơi vô ý!

Lý Đông thấy vậy đưa tay lấy giấy ăn trên khay gần đó, vừa lau đi vệt nước
trên bàn vừa trêu nàng:


  • Chắc là khi nãy ăn bún hơi đói à? Không sao! Lát mình đi ăn thêm là được!

Vũ Nhung nhìn Lý Đông cười nhẹ nhưng ánh mắt lại như có gì đó mất mát. Nàng
cũng không nói thêm gì, lẳng lặng ngồi điều chỉnh lại cảm xúc. Tin tức Lý Đông
thừa nhận hắn và Trương Ngọc đã chính thức hẹn hò quả thật gây cho nàng một
cảm giác xúc động, trái tim dường như bị ai đó nắm chặt. Nàng cảm thấy như có
gì đó mình rất yêu thích, rất muốn có bỗng vụt qua tay. Vũ Nhung chua xót thầm
nhủ trong lòng “Phải rồi, mình và hắn chênh lệch nhiều như vậy, sao hắn lại có
thể để ý đến mình cơ chứ. Mình chỉ là một người chị thân thiết được mà thôi.
Không thể mơ tưởng hão huyền được nữa. Vũ Nhung, hãy tỉnh táo lại đi”

Trong khi Vũ Nhung đang cố gắng kiềm chế tình cảm của mình thì Tú Vi lại nhận
ra sự khác thường ở nàng. Tú Vi cũng là con gái nên có sự đồng điệu và nhạy
cảm với sự thay đổi và biểu cảm trên sắc mặt của Vũ Nhung. Nàng cũng đoán ra
được phần nào nguyên nhân, Tú Vi khẽ thở dài tự nhủ “Lý Đông này đúng là đào
hoa chiếu mệnh, tai họa của các cô gái. Haizzz… lại thêm một cô gái đơn phương
yêu thích hắn rồi đây”. Tú Vi trước đây cũng từng có thiện cảm với Lý Đông có
điều thời gian tiếp xúc giữa hai người cũng không nhiều nên tình cảm nàng dành
cho hắn cũng không có gì sâu sắc, đó chỉ là những rung động đầu đời mà thôi.
Khi sang Mỹ, nàng cũng không còn nhớ lại quá nhiều về Lý Đông, đôi lúc hình
ảnh hắn chỉ xuất hiện trong đầu nàng như những kỷ niệm ngắn ngủi chợt đến chợt
đi, không gây ra một chút xao động quá lớn nào.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #87