Cố Tĩnh Tâm


Người đăng: ☬ Ηʋฑǥɾƴ ❦ Ǥнσsτ ☬

Trương Tam thật không hiểu, hắn có ăn hết của tên kia đâu, lại không đoạt nữ
nhân hắn, cũng đâu có muốn gì ở nhà Họ Trương, nếu nơi này là nước ngoài không
phải Việt Nam, hắn trực tiếp khai chiến rồi, bộ giáp Quỷ sói, trực thăng cơ
động, 6 tên người máy đủ chính diện va chạm quân đội.

Trương Tam dẹp bỏ suy nghĩ về tên kia, đang muốn đi dạo Hà Nội đây, Trương Tam
lái trực thăng tới một nơi gần phố đi bộ Hồ Gươm, trực tiếp thu 6 tên người
máy và trực thăng vào không gian hệ thống, đổi một bộ đồ hằng ngày, đến Đông
Kinh nơi đông đúc người đi lại.

Cảm nhận đầu tiên của hắn nơi đây thật vui nhộn, có khu trò chơi nhân gian,
Chơi Chuyền, Cà Kheo, đủ mọi thứ, Trương Tam quyết định thử, đến Hà Nội mà
không thử là không được.

Trương Tam đi đến 2 bạn nam đang Chơi Chuyền hỏi.

- Có thể chỉ mình chơi trò này không ?.

- Có thể chứ.

- Bạn một tay thảy banh, tay thảy banh lại chụp đũa, không được cho đũa rơi,
đũa mỗi lần chụp 1 đến 10, đũa phải để chung với nhau, mỗi vòng tính từ 1 đến
10. ( ai chơi rồi có thể hiểu ).

Trương Tam một bên nghe một bên quan sát cảm thấy thú vị vô cùng, sau vài phút
đã thấy thành công, Trương Tam lại đi đến khu chơi Cà Kheo, trò này thú vị
không kém, cần có một người giữ để lên Cà Kheo, Trương Tam thì không cần, giữ
hai cây nhún nhẹ phóng lên đứng đi tới đi lui đã như chơi trò này từ nhỏ,
người xung quanh ngạc nhiên, vỗ tay không ngừng.

Trương Tam phải chạy thật nhanh với màn la hét ầm ĩ của các bạn gái, thật
không chịu nỗi, hắn thà nghe tiếng oanh tạt bom đạn, chứ không chịu nỗi tiếng
la hét thế này.

Đến khu đông người một sân khấu với những ánh đèn nhấp nháy, lại có tiếng
nhạc, bổng nhiên một giọng hát nữ vang lên thật dễ nghe, thật ngọt ngào làm
sao, một cô gái bước ra, đi giày cao gót đen, quần jeans đen, áo thun dài tay
trắng, mày liễu mắt sáng long lanh, khuôn mặt trái xoan, tóc dài mặt trái lê
đen nhánh, dáng người nóng bỏng, phía dưới đám người vẫy tay hát theo thật
nồng nhiệt. ( tôi không biết thời trang lắm nên miêu tả như vậy ).

Trương Tam lẳng lặng quay người đi, dù sao khuya rồi nên tìm khách sạn nghỉ
ngơi, còn về cô ca sĩ đó, hắn Trương Tam không quan tâm lắm, nói đùa không có
chỗ ngủ quan tâm đến thứ khác làm gì.

Đi đến khu phía sau sân khấu, vì gần đó có khách sạn lớn nhất, sân khấu được
dựng tạm nên bốn phía là các con phố, đường nào cũng có thể đi được, nào ngờ
đụng chạm với 2 nữ 7 nam, hắn không đụng phải người kia lại bị quát lớn.

- Này anh kia đi đường cẩn thận chứ ?.

Trương Tam liếc nhìn nữ nhân quát hỏi mình, đã hơn 40 thân mặc quần jeans xanh
biển, áo sơ mi trắng, tay đeo túi xách đen, tóc ngắn, trang điểm cả tấn trên
mặt, khuôn mặt bình thường, kế bên là cô ca sĩ khi nải, Trương Tam ánh mắt
bình tĩnh nói với giọng chẳng có tình cảm.

- Cô nên hỏi người kế bên cô.

Cố Tĩnh Tâm thật kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt, khuôn mặt rất đẹp trai,
áo thun đỏ, quần jeans xanh đen, dép lào vàng, hai tay bỏ túi mày kiếm mắt
sáng, theo Cố Tĩnh Tâm suy nghĩ những thanh niên khác gặp cô, ánh mắt như muốn
ăn tươi nuốt sống cô vậy, người trước mắt này ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lại
xa cách người khác đến vậy, vốn Cố Tĩnh Tâm có lỗi trước vì mãi lo nói chuyện,
lại đeo kính râm đen ban đem nên tầm mắt không quá rõ.

- Xin lỗi anh, là tôi không nhìn thấy anh.

Nào ngờ thanh niên kia quăng cái liếc mắt, quay người bỏ đi đến khách sạn
Hoàng Anh, đây cũng là khách sạn cô ở chuyến lưu diễn ở Hà Nội lần này, Cố
Tĩnh Tâm cũng bất ngờ vì ở chung khách sạn với thanh niên kia.

- Đi thôi chị, vốn em sai chị không nên nói vậy.

- Hắn ta là đàn ông, cũng phải lịch sự một chút chứ.

Hồ Tuyết Băng làm trợ lý ca sĩ hơn 15 năm với nhiều kinh nghiệm giới showbiz,
đã làm quản lý cho vài ca sĩ, lúc trước vô tình nghe được giọng ca Cố Tĩnh Tâm
quyết định liều mạng làm trợ lý cho tới khi Cố Tĩnh Tâm làm ca sĩ hàng đầu
Việt Nam.

Giao tiếp quan hệ người người, đây là lần đầu tiên gặp người như vậy, quá
không đàn ông à.

- Thôi chị, tính cách mỗi người khác nhau mà.

Cố Tĩnh Tâm nở nụ cười nói, đi vào khách sạn.

Trương Tam bước vào đại sảnh, cái nhìn đầu tiên khách sạn Hoàng Anh, sa hoa,
đèn pha lê chùm màu vàng thật đẹp hình nấm, giữ có bàn thuỷ tinh đặt một bình
hoa hồng, phía sau là 2 cầu thang lên tầng trên, khắp nơi bài trí bàn ăn, ghế,
ánh đèn nhìn hoa cả mắt.

Trương Tam đến quầy tiếp tân, đập vào mặt là một cô gái xinh xắn, mặc áo dài
Truyền Thống, ngực trái có thiêu tên, Thúy Vi đứng lên mỉm cười nói.

- Quý khách cần gì ạ.

Trương Tam ngẩn ra vì thái độ phục vụ quá tốt, tố chất rất cao, Trương Tam
nói.

- Cô cho tôi thuê một phòng.

- Thưa anh, khách sạn có các hạng phòng khác nhau, phòng bình thường, phòng
cao cấp, phòng VIP, phòng đặc biệt, không biết anh muốn thuê phòng nào ?.

- Phòng có thể nhìn trọn cái phố đi bộ ấy !.

- Đó là phòng đặc biệt, xin anh CMND, để em xử lý thủ tục ạ.

Trương Tam lúng túng, hắn có CMT Trung Quốc, đâu có CMND của Việt Nam, Trương
Tam lấy điện thoại bấm dãy số Nguyễn Văn Thành.

- Đồng Chí, tôi không có CMND, làm sao thuê phòng khách sạn, anh đến giúp
dùm, à là khách sạn Hoàng Anh nhé, phố đi bộ Hồ Gươm.

Trương Tam trong khi chờ đợi nói với tiếp tân.

- Xin lỗi tôi không có CMND, nên phải đợi bạn tôi tới.

- Không sao, anh cứ việc tự nhiên.

- Cô cho tôi xin cốc Cafe.

- Vâng, thưa anh.

Thúy Vi mỉm cười nói, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng nghe được thanh niên kia nói
Đồng Chí, chắc công an hây giống phim gì đó chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài từ
nhỏ mới về nước, chưa kịp về làm CMND.

Trong khi chờ đợi Trương Tam lại nghe thấy giọng đầy mỉa mai của Tuyết Băng.

- Chặc Chặc, không có tiền thuê phòng à, có cần tôi trả tiền dùm không ?.

Cố Tĩnh Tâm câu mày, sao hôm nay chị Tuyết Băng y như phụ nữ đanh đá vậy.

- Chị người ta đợi người thôi, chị cứ theo nói xuyên xỏ làm gì.

- Em không thấy hắn đụng em à, mà không xin lỗi, có phải đàn ông không.

Trương Tam nhíu mày, đây là cái thể loại gì, ta muốn yên tĩnh cũng không yên.

- Ta có đàn ông không, rất sẵn lòng chính minh với người nữ ca sĩ này, còn
ngươi cho ta cũng không thèm.

Hồ Tuyết Băng tức điên lên, mặc dù lớn tuổi vẫn hây đi spa, chăm sóc da, nhìn
còn rất trẻ mà người thanh niên này nói như vậy, vốn muốn nói gì đó, đã gặp 5
người tiến đến, 1 người ăn mặc bình thường, 4 người sau lưng, ăn mặc đồng phục
Công An.

Hồ Tuyết Băng ánh mắt lắp lé chỉ về Trương Tam nói.

- Các Đồng Chí Công An, đây là người các anh tìm bắt hả, tôi nhìn rất giống
tội phạm bị truy nã à.

Nguyễn Văn Thành liếc nhìn Hồ Tuyết Băng, gật đầu tỏ vẻ lịch sự, sau đó tiến
đến gần Trương Tam bắt tay nói.

- Đồng Chí, anh làm chúng tôi chạy đôn chạy đáo tìm anh đấy, đây là đội phụ
trách đi lại và cần gì anh có thể nói với họ, Trương Thủ Trưởng rất muốn anh
trở lại.

Trương Tam mỉm cười bắt tay Nguyễn Văn Thành, nghe nói đội phụ trách đi lại và
cần điều mình muốn thì hắn tin mới là lạ, nói đúng hơn là đội giám sát đi, hết
cách mình nắm giữ vũ lực quá mạnh lại ở Thủ Đô, ai mà không đề phòng.

- Đồng Chí Thành, anh nên giải quyết vụ phòng khách, tôi hơi mệt muốn đi
nghỉ.


Khoa Kỹ Khũng Bố Hệ Thống - Chương #12