Thần Long Vui Vẻ, Cả Bọn Run Run.


Người đăng: ༺イà ༒ イんʉầղ ༒ イúƴ ༻

Đêm nay quả là một đêm “lao động” mệt mỏi. Qua cơn “kích thích”, cả bọn đều
xụi lơ, lăn quay ra ngủ quanh lò luyện đan.

Khi tiếng ngáy đều đều cất lên, có một cái bóng rón rén lại gần :


  • Út năm, út năm, con đâu rồi. – Cái bóng khẽ gọi.


  • Ba.


Chiếc nhẫn xanh hơi lóe sáng, út năm từ viên ngọc trên nhẫn chui ra :


  • Oap… Ba gọi con ra đây có chuyện gì – Út năm ngái ngủ đáp.


  • Ta lo cho ngươi nên mới gọi ra xem. Ngươi không vui thì thôi, ta về.


  • Ai bảo thế - Út năm nũng nịu.


  • Hừ. Ngươi đi lần này, không biết khi nào mới về. Ra cho ta nhìn tí có chết
    ai. Còn chưa đi đã không nghĩ đến cha nữa. Có phải không. – Cái bóng có vẻ còn
    hơi giận dỗi, giả vờ quay đầu đi. Không nhìn út năm nữa.


  • Ai bảo thế - Út năm bay lại, khoác tay với cái bóng nũng nịu. – Ba cũng có
    thể đi cơ mà. Ai bắt ba ở đây đâu.


  • Ngươi còn không rõ hay sao. Ta đã trói hồn vào đây rồi. Muốn đi nào có dễ.
    Các ngươi thì khác. Long châu còn nguyên, ít ra cũng có chỗ chú ngụ. – Cái
    bóng gõ đầu út nói.


  • Con nói ba đi được là đi được. Ba không tin con à. –Út phồng má.


  • Được được, ba tin ba tin. – Cái bóng đổi mặt, nựng yêu út năm.


  • Rõ là ba không tin. – Út năm khoanh tay, mặt quay sang chỗ khác, hếch lên
    45 độ.


  • Được được, ba tin, ba tin út rồi. Út nói xem. Nói xem ba đi bằng cách nào
    nào.


Cái bóng toát mồ hôi, đành xài chiêu “xoa đầu út”, ra sức nựng. Chiêu này vừa
ra, tất trúng, mà đã trúng thì tất đổ, còn đã đổ thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Còn không ra, cứ đứng đó rã chân cũng khó được con gái rủ lòng thương. Cái
bóng đã phải chịu đựng cảnh tương tự quá nhiều mới đúc kết ra được “Kinh
nghiệm xương máu” này khi đối đầu với út.


  • Ba phải hứa, con chỉ cho ba ra được là ba phải đi cùng chúng con nhá – Út
    lườm ba mình, ra điều kiện.


  • Được được, ba hứa. – Cái bóng quệt mồ hôi. Nghĩ thầm “Qua ải”


Út cười xòa, vươn tay chỉ một người đang nằm ngáy o o lẫn trong đám người
“cùng cảnh” :


  • Kia kìa.


  • Tối quá, ta không thấy rõ a. – “Kia kìa, kia kìa là cái gì mới được chứ”
    hắn thầm nghĩ.


  • Thật là, mệt với ba quá. – Út thở dài, kéo hắn lại, chỉ vào tay người nọ –
    Đây.


Cái bóng cúi người, mở to mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay trái "thằng ku". Hắn đơ
người một lúc rồi ngoác miệng cười ha hả:


  • Ha ha ha. Trời giúp. Ha ha ha. Trời giúp ta. Ha ha ha. Trời giúp ta. Trời
    cũng giúp ta. Ha ha ha. Hắc Long a. Ngươi có nghĩ đến ngày này không. Ha ha
    ha. Có nghĩ đến ngày này không. Ha ha ha. Ngươi chờ đó. Chờ đó. Ta sắp đến với
    ngươi đây. Ha ha ha.

Cái bóng thì cười sung sướng. Còn mấy thằng thì cảm giác như đang ngủ lại đè
lên cái điều khiển máy điều hòa. Tự dưng lạnh hết cả người. Tên nào tên nấy
mắt cứ nhắm tít lại, kéo áo, co người, vừa ngủ vừa run. Cầu mong có ai đó tắt
cái điều hòa đi, để bọn hắn còn ngủ tiếp.

Sau khi cười một lúc lâu. Cái bóng dần dần bình ổn tâm thần. Út năm lại ôm
chặt cánh tay hắn nũng nịu:


  • Ba hứa rồi đó nha.


  • Được rồi. Được rồi. Ngươi về đi. Ta còn phải sửa sang lại ngôi nhà mới này
    nữa. Ha ha ha.


Vừa nói hết câu, thần long không tự chủ được lại cười thêm một tràng nữa mới
chịu hóa thành làn khói, chui vào chiếc nhẫn. Làm cả bọn đang ngủ vừa thở
phào, dãn chân, lại co thêm phát nữa.



  • Oap.. Tối qua thế nào béo. – Bảo vươn vai, ngáp dài 1 tiếng, dụi dụi đôi
    mắt hỏi thần côn.


  • O..oa..p. Không sao. Chỉ hơi mệt thôi – Thần côn che miệng ngáp ghê hơn. –
    Cứ như tối qua gặp ác mộng á. Lạnh sun cả người.


  • Kì ghê, ta cũng cảm giác thế. – Lực sĩ vặn eo kêu crốp crốp nói.


  • Bay nói làm ta cũng nghĩ vậy a. – Quý còm ngồi trên cát, đang giở sách đọc,
    chêm vào.


  • Ừm.. – Kiệm lời nhất quán tác phong. Gật đầu, ra một tiếng cho có.


Không khí tức tốc bốc lên vẻ quỷ zị. Một cơn gió thoảng qua. Cả bọn rùng mình
:


  • K..Kh..hô..ông.., k..kh..hô..ông.., k..kh..hô..ông.. p..ph..hả..ải..
    v..v..va..ậ..y.. c..ch..hư..ứ… - Tên nhát cáy rơi sách, đánh cà lăm.


  • Không biết a. – Bảo xòe tay, nhún vai. – Có vẻ chỗ này cũng không an toàn
    lắm. Nên đi a.


Cả bọn nhất trí thống nhất, bắt đầu gom đồ đạc tìm đường ra. Đồ dùng cũng
chẳng có gì, chỉ có chiếc đỉnh luyện thuốc, cái bát đựng và lèo tèo vài cây
thuốc thừa từ tối qua. Quý còm động chút ý thức, cuốn cả vào trong. Chân không
tự chủ được, có xung động bỏ người chạy đi. Đáng tiếc, vừa phi được vài bước
lại bị mấy con hàng kéo về. Giờ thì chả đứa nào dám tách đàn đi lẻ cả, cả bọn
nối đuôi nhau đi lục soát hòn đảo xem có phương tiện qua hồ không. Dù sao, có
cái đình viện to tướng nằm đấy, ít ra cũng phải có 2, 3 cái thuyền còn sót lại
chứ. Nhân tiện cũng bắt đầu sưu tập cây thuốc dự trữ. Nếm mùi ngon rồi, muốn
bỏ cũng khó. Lỡ lại đói còn có thuốc uống đỡ đói. Tuy vị không ngon lắm nhưng
cũng uống được, lại vô hại, qua nay chưa thấy tác dụng phụ nào. Ngoài ngủ khá
ngon, đêm về hơi lạnh.

Cả bọn đều nghĩ vậy nên hiệu suất bắt đầu tăng cao, cứ cây nào có mặt trong
cuốn bách thư là nhổ. Chả mấy chốc, hòn đảo trụi lủi. Họa chăng còn sót lại
vài cây lưu niên với một ít cây thuốc non, chưa đến kỳ. Bọn hắn cũng để lại
một ít cây thuộc cái vườn thuốc sau đình, mỗi loại còn dư 2 ,3 cây làm gốc cho
người đến sau. Dù đám bất lương này cũng không biết, bí cảnh còn có thể mở ra
được nữa hay không. Tóm lại, làm phước không phải tội. Người đến sau không
chửi má bọn hắn là được rồi.

Rất may, trời không phụ người lành. Loanh quanh trên đảo gần một ngày trời
(cái chính là hái thuốc ). Bọn hắn lôi được một chiếc thuyền bé tí teo từ
trong đám lau sậy gần bờ, vừa đủ ngồi 6, 7 người. Chiếc thuyền nhìn hơi tàn tạ
một chút, rêu xanh lót đáy, lại còn mục vì ẩm nữa. Nhưng không quan trọng lắm,
đi là được rồi. Cả đám bắt đầu tân trang lại. Trên đảo thiếu nhiều nhưng dây
nhợ, củi gỗ thì thừa mứa.

Thế là lại mất một thời gian ngắn, cả đám đi chặt cành, phá cây. Cột những
khúc gỗ lại với nhau, tạo một chiếc bè nhỏ. Cột luôn cái thuyền lên trên. Khi
hạ thủy, chiếc thuyền đẩy bè chìm xuống, may mà nước cũng không ngấm vào
thuyền. Nhìn hơi chuối tý nhưng không sao. Có ai thấy đâu mà ngại. Nổi được là
ổn rồi.

Chiếc thuyền tự chế ra đời. Sẵn đao, 2 thằng gọt luôn bộ mái chèo mới. Bộ dáng
có chút thô kệch, cầm thử cũng có chút thuận tay. Như vậy thì thuyền sẽ bơi
mau hơn.

Trong lúc mọi người bận bịu vá thuyền. Quý còm cũng không rảnh rỗi ngồi ngắm.
Hắn làm thêm một mẻ lớn huyết thể dịch, khiến mọi người uống để tăng tốc công
việc. Phần dư lại, hắn trút vào 3 cái lọ đựng đan. Chuẩn bị cho chuyến vượt hồ
và sử dụng khi sang bờ bên kia.

Vì trời đã tối, họ quyết định ngủ luôn trên thuyền. Đợi sáng hôm sau khởi
hành. Lần này, vì sự an toàn, chúng bỏ phiếu cắt cử lực sĩ và thần côn ngồi
canh chừng an toàn cho cả bọn. Nhưng do ban ngày làm việc mệt mỏi. 2 thằng
cũng nhanh chóng thiếp đi.

Buổi tối hàng lâm. Khi tất cả đã ngủ say như chết. 2 cái bóng từ chiếc nhẫn
lại chui ra.


  • Ba ba. Ba xong chưa. – Giọng út năm cất lên.


  • Cũng tạm ổn. – Thần Long trả lời không mấy vui vẻ. – Cái bản thể chết tiệt
    của ta chắc thương đến mê muội đầu óc rồi. Đã không vứt cái này vào đây cũng
    thôi đi. Lại còn kiến tạo bé xíu như vậy. Ta nằm trong cũng trật lắm a. Muốn
    kéo theo mấy món cũng ngại không đủ chỗ.


  • Hứ, ba tạo cho bọn con cũng có rộng lắm đâu. Đáng đời. – Út năm chống nạnh,
    vểnh mặt lên. Không thèm nhìn cha nữa.


  • Không sao không sao. Ra ngoài rồi ba sẽ tìm cách tạo cho con cái khác rộng
    hơn. Nơi đây vật chất ngặt nghèo, kiếm đâu ra vật liệu hiếm mà tạo cho các con
    chứ. – Thần Long đổi mặt nhanh chóng, nhăn nhó phân trần với út năm. Lại hí
    hửng tự nói tự cười một mình:


  • Ta đã không kịp đợi gặp lại con tắc kè đó. Không biết khi nhìn thấy ta. Vẻ
    mặt hắn như thế nào a. Ha ha ha.


Cảnh tượng đêm qua lại tái diễn. 5 tên đang ngủ không tự chủ được, rúc đầu,
cuộn mình run. Út năm không chịu được cảnh này, mở miệng cười trêu ba nó.


  • Ồ.... Không phải ba đang nói ba đấy chứ. He he.

Thần Long đen mặt lại. “Quá lắm rồi a. Con có phải con ta không vậy.” hắn nghĩ
thầm trong bụng nhưng không dám nói.

Như ngại tốc độ bọn này quá chậm. Hắn kéo út năm lên thuyền, phất tay một
phát, cho chiếc thuyền tự trôi đi rồi cuộn mình lại như làn khói, chui vào
chiếc nhẫn. Út năm thấy ba mình chui vào nhẫn, khóe miệng cũng giương lên nhè
nhẹ rồi theo ba, hóa thành làn khói, chui vào chếc nhẫn khác.


Khí Vận - Chương #10