Chuẩn Bị Khởi Hành


Người đăng: ༺イà ༒ イんʉầղ ༒ イúƴ ༻

Sáng sớm, Quý còm vươn vai thức dậy. Ánh mắt nhíu lại thành một đường thẳng vì
nắng chói. Đã mấy hôm rồi, kể từ khi theo đám bạn đi tìm bảo, hắn đã không
được nghe tiếng báo thức bằng chiếc đồng hồ con cóc quen thuộc ở nhà nữa. Thay
vào đó, sáng nào hắn đũng bị ánh nắng thân mật hỏi thăm đôi mắt yêu quý còn
ngái ngủ của mình. Dụi mắt cho tỉnh táo, hắn quan sát cảnh vật xung quanh.
Chợt, hắn giật mình, mở to đôi chuông đồng. Không tin vào những gì nhìn thấy,
hắn dụi mắt lần nữa. Vô hiệu, cảnh vật không thay đổi.


  • K…kh..hô..ôn..ng.. thể nào.

Hắn phát bệnh cà lăm. Lay Bảo dậy.


  • B..Bả..ảo.. b..bả..ảo.. Dậy, dậy đi.

Bảo bực mình, gạt phắt tay hắn ra, cựa người ngủ tiếp. Hắn càng hoảng.


  • Dậy đi. Dậy ngay. Có chuyện rồi.


  • Cái gì thế. Đang ngủ. Có chuyện gì tý nói sau.


  • Dậy đi, chuyện lớn, chuyện lớn a.


  • Chuyện gì. - Bảo ngồi dậy gắt.


  • Mày xem.


Bảo quay sang nhìn hướng tay thằng bạn. Mắt chợt mở to. Miệng há hốc, đủ một
quả trứng gà chui lọt. Hắn lay lay kiệm lời, kiệm lời đứng hình, lay lay lực
sĩ, lực sĩ lay lay thần côn, thần côn sờ mái chèo… “Ngủ có giấc thôi mà, sao
lại đến bờ bên kia rồi” trong đầu tất cả nhảy lên một câu hỏi.


  • Thôi, lên bờ. Dù sao cũng đỡ mất công chèo thuyền.

Bảo nói xong, nhảy xuống nước, đi lên bờ. Mọi người cũng leo xuống, đi theo
hắn. Đứng trên bờ, hắn quay sang nói với cả bọn :


  • Bây giờ, ta phải kiếm lương thực dự trữ đã. Sau đó quyết định xem mình nên
    đi đâu tiếp theo. Có lẽ, chúng ta phải hạ trại ở đây một thời gian đấy. Mọi
    người có ý kiến gì không.


  • Sao không vừa đi vừa kiếm. Ta có vũ khí rồi. Cũng phải đổi món dần đi chứ.


  • Thần côn phát biểu.


  • Phải đấy. Câu cá hoài, tốn thời gian lắm. Đi sớm, ra sớm. Đỡ nguy hiểm. Lại
    nói, chẳng phải tên này biết luyện thuốc sao. Tuy vị không tốt lắm nhưng cũng
    không đến nỗi chết đói a. – Lực sĩ thêm vào, tay chỉ Quý còm nói.


  • Đầu tiên. Đi săn cải thiện bữa ăn là chuẩn rồi. Nhưng có phải lúc nào cần
    cũng săn được đâu. Bọn thú cũng không dại, đứng yên cho ta thịt nó a. Phát
    hiện được nhưng săn được là 2 chuyện khác nhau nhá. Còn nữa, nếu đi qua sa mạc
    liệu bay tính săn con gì để ăn. Toàn cát với cát. Lúc đó có bắt được con chuột
    con đã lạy tám đời phúc đức rồi. Chưa kể, lỡ lạc vào vùng nào như trên đảo thì
    bay tính bắt gì để sống. – Bảo chép miệng cho mọi người suy nghĩ rồi nói tiếp.


  • Với lại, tau biết Quý còm luyện thuốc uống rất tốt. Nhưng thuốc cũng có khi
    cạn. Lại không biết trên đường có nhiều cây thuốc như trên đảo không. Lỡ cạn
    rồi, mày đào đâu ra thuốc nữa. Lại còn không biết khi nào mới ra được nơi này.
    Có cái gì phòng hờ vẫn hay hơn. Chủ ý của tau là ăn chắc mặc bền, đi tới đâu
    chuẩn bị tới đó. Có ổn thỏa mới giảm thiểu nguy hiểm không cần thiết. Nên mới
    nói, ta cắm trại ở đây mấy hôm. Kiếm chút thức ăn giự trữ khi cần. Có nhẫn trữ
    vật rồi, để lâu không lo hỏng nữa. Ta phải tận dụng chứ.

Hắn phát biểu một tràng dài làm cả bọn cấm khẩu. Mấy hôm nay, mọi việc tuy
không mấy suôn sẻ nhưng chung quy cũng không có gì đáng tiếc xảy ra. Có thể
nói “hữu kinh vô hiểm”, khiến bọn hắn có ảo tưởng như là nhân vật chính trong
truyện vậy. Đi tới đâu cũng ổn ổn thỏa thỏa mà vượt qua. Nhưng sự thật thì vẫn
là sự thật. Có quá nhiều thứ không giải thích hay không lường trước được. Vẫn
nên thận trọng với quyết định của mình thì hay hơn.

Như đồng ý với bài giảng bất chợt của Bảo, cả bọn bắt đầu phân công làm việc
mà không có ý kiến gì khác. Đứa đi câu vẫn chuẩn bị đi câu, đứa kiếm củi vẫn
vác đao đi kiếm củi.

Sau 3 ngày lao động cần cù, cả bọn câu được tầm hơn 80 con cá, to nhỏ các loại
và bắt được 3 con hoẵng con. Ngoài ra, họ còn kiếm được vài cây dược thảo
quanh vùng. Tối đến, Quý còm cũng luyện thêm 3, 4 mẻ luyện thể dịch, hắn trút
hết vô mấy lọ thuốc rỗng vơ vét được trên đảo. Số lọ còn lại, bọn hắn rót đầy
nước. Tuy so ra, thể tích vẫn kém nước đóng chai. Nhưng thêm được bao nhiêu
hay bấy nhiêu. Trong những ngày đó, bọn hắn uống mất một mẻ thuốc, ăn mất 30
con cá và một con hoẵng. Số còn lại được nhét hết vào chiếc nhẫn của cả 2
thằng. Đến ngày thứ 4, cả bọn quyết định tiếp tục cuộc hành trình.

Điểm đến tiếp theo được cả bọn thống nhất là sa mạc góc phải bản đồ. Vì nơi
cắm trại của cả lũ gần đấy nhất, thêm vừa dự trữ được kha khá lương thực, nước
uống xung túc. Tất cả đều tin tưởng có thể qua được “lòng chảo” thần tạo này.

Còn ông thần thì vẫn loanh quanh trong chiếc nhẫn, vung tay dậm chân, mong
ngóng cả bọn đi nhanh nhanh chóng chóng, để lão được ra ngoài hít thở không
khí tự nhiên sau bao năm tự cầm tù.


Đêm đầu tiên trên sa mạc mênh mông. Cả bọn rét run người vì khí hậu quá khắc
nghiệt. Ngày thì nóng như lò nướng bánh, đêm thì lạnh không khác chui vào ổ
gấu bắc cực. Dù đã lường trước được trong các bài địa lý hồi cấp 2 cấp 3.
Nhưng khi được cảm nhận “chân thực” khí hậu nơi này mới khiến bọn hắn “thấm
thía” được, như thế nào là ngược đãi.

Rất may, ở trên đảo mấy hôm trước, bọn hắn đã cuỗm một ít quần áo. Giờ chúng
mới phát huy được tác dụng của mình. 3 thằng cọ sát vào nhau cùng một chỗ, bên
ngoài quấn chặt vải. Vừa ngủ vừa đánh hàm rung người. 2 tên ngồi canh bên cạnh
cũng không khá hơn. Vừa hơ tay sát chồng củi đang cháy, vừa uống từng ngụm nhỏ
huyết thể dịch giữ ấm, người đung đưa 2 bên để chống lại Không khí lạnh giá
của sa mạc.

Khi cả bọn đang cố gắng nghỉ ngơi hồi sức sau một ngày dài lê lết dưới cái
nóng, chịu sự dày vò của cái lạnh về đêm thì, dị biến lại nổi lên.

P/s: hnay ta lại bận dọn nhà r. Viết có nấy thôi, mai viết tiếp. mọi ng bỏ qua
nhé. Mai ta cố gắng viết nhìu hơn ^^.


Khí Vận - Chương #11