Tiên Nhân Cũng Xài Định Vị


Người đăng: lqn.lklk@

"Ngươi nói chỉ cần người dân trên Tiểu Đạo Tinh này đi tu Đạo hết thì thời
gian trưởng thành của nó sẽ ngắn lại đúng không..."

Vừa không có mục đích bước đi, vừa tìm cách thoát khỏi đây nhanh nhất, nhưng
Quang Nghi vẫn cảm thấy nhanh thêm mấy vạn năm, cũng còn rất lâu a.

"Nếu có thể để cho Thiên Đạo hiểu được thế giới này thì tốc độ còn nhanh hơn
nữa..."

"Giải thích thế nào?" Quang Nghi trầm ngâm.

"Thiên Đạo giống như một xấp giấy trắng, khi con người tu Đạo và nghiên cứu về
Đạo họ sẽ có những cái hiểu ra và chúng sẽ được ghi lại, khi nào cuốn sách
Thiên Đạo được lấp đầy cũng là lúc nó trưởng thành..."

"Vậy tại sao lại cần phải có Giám Sát Quan?" Quang Nghi khó hiểu.

"Vì người dân không phải ai cũng tin vào Thiên Đạo..."

"Ta chính là người sẽ khiến bọn họ tin vào Thiên Đạo?" Quang Nghi có vẻ như đã
bắt được trọng tâm.

"Như vậy vẫn chưa đủ, đây là những gì được viết vào Thiên Đạo ở hiện tại..."
Hệ thống nói xong một cuốn sách phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt Quang
Nghi, phía trên in hai chữ Thiên Đạo.

"Có thứ này thật à, nãy giờ ta cứ tưởng là ngươi ví dụ." Nhìn như mấy cuốn bí
kíp võ công trong phim kiếm hiệp vậy, à quên, hiện tại hắn cũng đang ở trong
thế giới võ hiệp đây. Để xem nó viết cái gì, có số thứ tự đàng hoàng nè.

"1. Ác giả ác báo...
5. Hành thiện tích đức...
400. Gieo nhân nào gặp quả đó...
2068. Nín thở sẽ chết...
4531. Đừng hỏi tại sao máu lại màu hồng..." Nói tóm lại những gì viết trong
đây giống như là một bản quy tắc, Thiên Đạo sẽ dựa vào nó để thực thi.

"Sao có mấy nội dung chữ đậm hơn mấy cái khác vậy?" Nhìn một hồi Quang Nghi
thấy lạ lên tiếng.

"Đó chính là vấn đề, những câu đậm giống như là được viết đi viết lại nhiều
lần, đó là những gì mà người dân ở nơi đây tin tưởng nhất. Số người tin vào
Thiên Đạo đã ít, nhưng tín niệm lại còn bị trùng nữa nên số trang trống của
Thiên Đạo còn rất nhiều."

"Cũng phải ha...!" Quang Nghi lật lật thấy trang trống còn rất nhiều, hơn 90%.
Coi bộ còn khó giải quyết hơn hắn tưởng.

"A a a, nhức đầu quá không nghĩ nữa...!"

Quang Nghi vung vẫy tay chân vứt cuốn Thiên Đạo qua một bên, chắp tay sau đích
đi vào thành, lâu lâu còn đá hòn sỏi trước mặt, một bộ bất cần đời. Ở một
hướng khác, cuốn Thiên Đạo trước khi chạm đất đã tan biến vào trong không khí,
không để lại chút dấu vết nào.

Trên cổng thành có ghi "Tuyên Phong".


"Nhanh nhanh, Cao Bá Hộ sắp không xong rồi..."

"Sao vậy, mấy bữa trước tôi vừa gặp mặt, còn nói cười vui vẻ mà..."

"Cũng không biết vì sao bệnh tình tái phát, lần này Kiều đại phu cũng bó tay
rồi. Cao Bá Hộ là một người tốt, cả đời hành thiện tích đức, sao ông trời nỡ
đối xử như thế này chứ..."

"Cũng phải, mẹ già tôi còn sống đến bây giờ cũng nhờ ơn Cao Bá Hộ cho mượn
tiền chạy chữa. Đi, đi gặp ngài ấy lần cuối..."

"Đi thôi..."

Nhìn hai "diễn viên quần chúng" xa dần, Quang Nghi như có điều suy nghĩ. Nếu
những gì bọn họ nói là thật thì tại sao người tốt như thế lại đoản mệnh, chẳng
phải cái gì mà "ở hiền gặp lành, người tốt sống lâu" được "in đậm" trong Thiên
Đạo rồi sao.

"Hệ thống."

"Chữ đậm có nghĩa là có nhiều người tín niệm, chứ không có nghĩa là Thiên Đạo
sẽ thực hiện 100% theo đó, cũng có thể hiểu là, chữ càng đậm thì xác suất
Thiên Đạo tuân theo sẽ càng cao, không có tuyệt đối..."

"Tại sao vậy?"

"Vì Thiên Đạo vẫn chưa trưởng thành..."

"Ông ta chết là do XUI à!"

"Đúng vậy..."

Quang Nghi cạn lời luôn, tính xoay người đi tiếp thì hệ thống lại lên tiếng.

"Nhưng ai nói là ông ta sẽ chết..."


Cao phủ một mảng hối hả, người dân hay tin đến chia buồn cùng gia đình, xem ra
Cao Bá Hộ quả là một người tốt. Nếu người như vậy mà chết đi sẽ ảnh hưởng rất
lớn đến lòng tin của mọi người.

Lúc này, ở một góc trong Cao phủ có bóng người lấp ló.

"Lẻn vào nhà người khác như vầy là không tốt đâu."

Ngó trước ngó sau thấy không có ai Quang Nghi thở phào một hơi. Nãy tính nói
là đi xuyên tường vào, nhưng đọc thấy kỳ kỳ nên hắn mới đổi lại.

Còn hệ thống thì như được uống thích kích thích, giọng nói có vẻ nhân tính
hơn, còn giả bộ nói nhỏ nữa chứ.

"Đại nhân, đây là cơ hội tốt đó, vừa cứu được một người vừa chứng minh được
Thiên Đạo có tồn tại, nếu mọi chuyện thành công thì người khác họ cũng tin. Cứ
như thế này, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cái thôn này sẽ
đều tín ngưỡng Thiên Đạo, khoảng cách nhiệm vụ hoàn thành lại gần thêm một
bước..."

"Ngươi nói cũng có lí...hí hí... À mà khoan, ngươi không có hố ta cái gì đó
chứ..."

Dù nghe khá kích thích nhưng Quang Nghi vẫn không quên giữ vững cảnh giác, cái
hệ thống từ khi xuất hiện đến giờ vẫn chưa làm được chuyện gì đáng tin.

"Hố là gì?"

"Thôi bỏ đi." Quang Nghi bưng trán, từ khi nào mà hắn bắt đầu có sở thích nói
chuyện một mình vậy. Như vậy là không tốt, không tốt.

Cái nhẫn trên tay còn đáng tin hơn, ngoại trừ chứa đựng hệ thống ra, bản thân
nó cũng là một công cụ đa năng. Nó gồm hai bộ phận, thân và mặt, thân cố định
đeo vào ngón trỏ, mặt thì to hơn bao phần thân, và có thể xoay được.

Thân nhẫn không có hoa văn, chỉ có khắc hai tam giác trên dưới đối đỉnh vào
nhau làm đánh dấu. Còn mặt nhẫn có tổng cộng mười hoa văn, theo thứ tự gồm,
con mắt - bí tịch - lò rèn - hình người - * - * - * - * - * - chữ THIÊN.

Mấy dấu * là hiện tại hắn chưa đủ quyền hạn, cơ mà chỉ cần 5 công năng kia
cũng đủ rồi.

Bung cây quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phẩy, Quang Nghi dựa vào kịch bản nãy
giờ bàn chậm rãi đi vào phòng Cao Bá Hộ. Gặp nha hoàn hấp tấp chạy tới chạy
lui bưng thuốc bưng nước không để ý đến hắn, nên vào trong khá là nhẹ nhàng,
nhưng đối mặt với vợ con ông ta thì không dễ như vậy.

"Ngươi là ai, tại sao lại vào đây." Mở miệng chính là con trai độc nhất, Cao
Phú, còn bà vợ thì chấm chấm nước mắt ngó hắn một cái không lên tiếng.

Quang Nghi mỉm cười, một bộ cao thâm mạc trắc, nhưng cái tay phía dưới len lén
xoay chiếc nhẫn vào hình con mắt, mặc niệm "Kích hoạt".

"Tiêu hao 1 điểm thần lực, trừ vào tài khoản, số dư không đủ, ghi nợ. Kích
hoạt Nhãn Đạo, nhìn thấu vạn vật, không bỏ sót." Quang Nghi giật mình, trong
lòng hét to "Hệ thống".

"Sao lại là tính phí, ta quan chức nhà nước, đang làm việc công sao vẫn có thu
phí như vậy."

"Ngài không đọc qua điều khoản à, đừng nói là không biết chữ, đeo Thiên Nhẫn
vào là ngài được hack mọi thứ tinh thông rồi." Hệ thống bây giờ còn biết nhả
rãnh nữa.

"Không có gì là miễn phí, đây là cách để giới hạn Giám Sát Quan, Thiên Nhẫn là
một công cụ mạnh mẽ, nếu ngài rãnh háng quá phá hủy lun cái tinh cầu này thì
sao..."

"Được rồi, đừng nói nữa, ta đâu có nát đến như vậy." Đây là tác hại của việc
không được kỹ hướng dẫn sử dụng mà. Thần lực, không biết là cái gì, làm cách
nào để bù lại, phải tiết kiệm, súng xịn mà không có đạn để bắn cảm giác thật
khó chịu.

Quang Nghi phiền não trong lòng, tầm mắt đảo qua người con, thông tin liền
hiện lên nhưng hắn không có thời gian quan tâm, vội nhìn về phía Cao Bá Hộ.

"Tên: Cao Bá.
Tuổi: 69.
Công Đức: 4690.
Tín Niệm: Tâm Đạo.
Sức mạnh: 69.
Nhanh nhẹn: 43.
....."

Ta đang xem cái gì thế này, Quang Nghi nhìn lướt lướt qua nội dung, lần đầu
dùng không biết trọng tâm cần chú ý nằm chỗ nào, a đây rồi, sau phần Mị lực,
phải nhớ kỹ mới được.

"Tình trạng: cảm lạnh biến chứng, suy hô hấp cấp, tiểu đường, mệt mỏi, buồn
ngủ, đói bụng, ngứa, nghẹt mũi, mắc **..."

Đệt, sao lắm thế này.

"Ngài chỉ cần chú ý các tình trạng màu đỏ thôi, bởi vì chúng là nguyên nhân
chính, mấy cái còn lại là phụ, chính chửa khỏi thì mấy bệnh trạng còn lại sẽ
tự mất..."

Nhìn tình hình thanh niên Cao Phú muốn dùng chổi quét hắn ra, Quang Nghi đành
phải sắp xếp lại từ ngữ mau chóng lên tiếng.

"Người bệnh này có phải trước đó có biểu hiện khó thở, luôn cảm thấy lạnh và
đi tiểu bị côn trùng bu hay không."

"Sao ngài biết, cho hỏi ngài là..." Lần này thì chính là vợ ông ta, Cao phu
nhân lên tiếng, ánh mắt nhìn Quang Nghi có vẻ chờ mong.

Còn thanh niên Cao Phú vẫn nắm chổi không nhúc nhích, chắc đợi Quang Nghi nói
từ nào không hợp tống cổ ra đây mà. Nhưng đành phải khiến cho thanh niên làm
chuyện dư thừa rồi, hắn đến đây là đã có chuẩn bị.

"Quấy rầy mọi người, tại hạ Quang Nghi, là một lang y vân du khắp nơi, hôm nay
đi ngang qua thành này nghe nói có một đại thiện nhân bệnh tình nguy kịch, nên
mới đường đột xông vào..." Nhìn bọn họ có vẻ hòa hoãn, Quang Nghi thong thả
nói tiếp.

"Với năm mươi năm kinh nghiệm trong nghề, vừa nhìn tình trạng tại hạ đã nắm
được bệnh, nếu mọi người tin tưởng tại hạ có nắm chắc trị hết bệnh này." Quang
Nghi một mặt cười tự tin, còn phẩy phẩy cây quạt xếp.

Đột nhiên lúc này Cao Bá Hộ hú lên một tiếng mở to mắt, đầu nghẻo qua một bên
tắt thở.

CON LỢN GỢI TÌNH...!!!


"Do đại nhân làm màu quá đó..."

Cũng may gia đình này có vẻ đơn thuần, không quá khích các kiểu không thôi
Quang Nghi đã không còn được đứng ở đây rồi.

Nhớ lại tình hình lúc đó hắn nói như chém đinh chặt sắt, Quang Nghi khóe miệng
không tự chủ được giật giật. Này có phải ứng với câu "Cái miệng hại cái thân
không." Thiên Đạo lần này "nhạy" dữ.

Bị đuổi ra ngoài, nhìn Cao phủ đã bắt đầu treo vải trắng, không lẽ kế hoạch đã
tuyên cáo thất bại. Quang Nghi lại ngồi trong góc họa quyển quyển.

"Trách ai bây giờ, kết thúc quá bất ngờ..."

"Đại nhân, đây không phải lúc để hát hò, tình huống này càng có lợi cho ta."
Thấy Quang Nghi không để ý, hệ thống nói tiếp.

"Nếu như lúc ấy ngài cứu ông ta thì họ chỉ xem như là y thuật ngài cao minh
thôi, nhưng nếu khiến người chết sống lại thì đây đã không dựa vào y thuật
rồi..."

"Ý ngươi là người ta sẽ nghĩ Cao Bá Hộ sống lại là một kiện thần kỳ, họ sẽ
liên tưởng đến nhiều thứ khác, Thiên Đạo chẳng hạn... Nghe cũng có lí ha."
Quang Nghi bày đặt lấy tay chống cằm vuốt vuốt râu.

"Còn một tình huống có thể phát sinh nữa..."

"Là khi Cao Bá sống dậy mọi người sẽ nghĩ ổng là cương thi."


"Chúng ta phải mau chóng triển khai thôi, ta sẽ đặt tên kế hoạch này là Công
Đức Phục Sinh."

"Nếu đột ngột sống dậy, họ sẽ nghĩ ông ta là cương thi, nhưng nếu thay đổi suy
nghĩ của mọi người rằng Cao Bá chắc chắn sống lại thì mọi chuyện sẽ khác."

"Cho bảy ngày là thời gian, mỗi ngày phải có một hiện tượng thần bí nào đó xảy
ra để người ta chú ý, vì thế khi ngày thứ bảy đến, họ sẽ không bất ngờ."

"Hệ thống ngươi nghe rồi đó, có gợi ý gì không?" Quang Nghi tinh khí mười
phần, chưa bao giờ hắn có lòng tin sẽ thành công như bây giờ.

"Hiện tượng thần bí, người khác nhìn sẽ liên tưởng đến Thiên Đạo, triển khai
tìm kiếm... Xong, gợi ý là Thần Quang, một cột trụ ánh sáng bảy màu chiếu từ
bầu trời xuống, có tác dụng thanh lọc hết thảy, trả về bản nguyên..."

Quang Nghi vỗ đùi cái đét hô to. "Đúng nó rồi..."

"Giá cả 1000 Thần Lực một lần, 7 ngày 7000 không chiết khấu..."

"Coi như ta chưa nghe thấy gì."

"Còn có Hiệu ứng: Thần Quang, chỉ làm màu, không có tác dụng, tiêu hao 1 lần 1
thần lực, mua 7 trả 7..."

Nếu hệ thống mà thấy được, sờ được, Quang Nghi mà không đánh nó ba má nhận
không ra hắn thề không làm người.


"Đại nhân, dậy mau, tới giờ rồi..."

"Hả, chuyện gì, tới giờ rồi à..." Quang Nghi ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.

Không có chỗ ở thật là bất tiện, dựa cột ngủ nãy giờ muốn trẹo cổ luôn, xong
lần này phải đi kiếm chỗ ăn sung mặc sướng mới được.

"Đại nhân, nhanh lên, sắp qua giờ Tý rồi, trễ thì kết quả không được như mong
muốn đâu..."

"Ta biết rồi."

Quang Nghi làu bàu, xoay chiếc nhẫn về hình chữ THIÊN, "Kích hoạt".

"Tiêu hao 1 điểm Thần Lực, trừ vào tài khoản gốc, số dư không đủ, ghi nợ. Kích
hoạt THIÊN ĐẠO."

Không như các công năng khác, lần này trước mặt Quang Nghi xuất hiện một màn
hình trong suốt, nội dung rất là nhiều khiến hắn nhìn hoa cả mắt. May là có hệ
thống gợi ý, cuối cùng hắn cũng tìm tới nơi.

"Hiệu ứng: Thần Quang nằm trong mục Phụ trợ - Hiệu ứng à, nhớ rồi. Kích hoạt."

"Tiêu hao 1 thần lực sử dụng Hiệu ứng: Thần Quang, vui lòng chọn vị trí."

Trước mặt Quang Nghi màn hình xoay qua một bên, nhường chỗ cho một sa bàn, nếu
để ý kỹ cho thế thấy được sông núi nhà cửa, cơ mà loay hoay cả buổi hắn vẫn
chưa sử dụng được. Hệ thống thấy vậy chen vào "Định vị vị trí hiện tại."

Sa bàn hiện chữ "LOADING...", hình ảnh thay đổi, giờ Quang Nghi nhìn vào đã có
thể nhận ra Cao Phủ.

"Dùng ngón tay chạm vào sa bàn, di chuyển đến vị trí mong muốn..."

Quang Nghi nghe vậy cắn răng làm theo.

"Đừng có khinh người quá đáng, ta cũng là công dân thế kỷ 21, cũng biết xài
Smartphone rồi đó."


Khi Cuộc Sống Là Một Hố Lớn - Chương #3