Hệ Thống Không Sợ Ăn Đòn


Người đăng: lqn.lklk@

Bước xuống xe, đập vào mắt Quang Nghi là từng hàng cây nghiên bóng bên cạnh
con đường lát đá, phía xa xa có thể trông thấy nóc của vài tòa nhà.

Không hề âm u như trong tưởng tượng, cũng chẳng có ma tru quỷ khóc, giống như
đây chỉ là một biệt phủ bình thường vậy. Tam quan cửa hắn đã bị phá vỡ, mà
trước đó cũng đã vỡ rồi.

Bạch Vô Thường Bạch tài xế đóng cửa xe cái rầm, liếc Quang Nghi một mắt xong
lái xe đi sang con đường nhỏ bên cạnh mất dạng, khiến hắn không hiểu ra sao.

"Tiểu Bạch là người quan tâm tiểu thư nhất, nên khi biết ngài ấy đã có bạn
trai mới tỏ ra không vui. Có gì mạo phạm xin công tử bỏ qua cho" Vừa nói Hắc
quản gia vừa cúi người. Quang Nghi không dám nhận vội vàng bảo không sao,
không sao.

"Anh à, mình đi thôi..."

Lúc này một cánh tay vòng qua cánh tay hắn sau đó kẹp lấy, quay đầu thì ra là
Tuyết Ánh "tiểu thư". Cơ mà có cần phải kẹp chặt vậy không, tay chạm vào ngực
rồi kìa.

Quang Nghi vờ như không biết ậm ờ theo sau, chỉ thấy nàng ta lại cười nham
hiểm. Hắc quản gia đi bên cạnh từ tốn giải thích, do chủ nhân biệt phủ ở đây
có quy định không được chạy xe vào trong dù bất cứ lí do gì, nên xe khi tới
đều đậu ở gara bên cạnh con đường nhỏ.

Quang Nghi tỏ vẻ "à ra thế", sau đó bầu không khí có vẻ khá gượng ép. Tuyết
Ánh thấy vậy ôm tay Quang Nghi lắc lắc kiếm đề tài.

"Anh nè, thật ra hai người bọn họ không phải là Hắc Bạch Vô Thường đâu, em chỉ
dọa anh tí thôi á..." Thấy Quang Nghi lườm mình, Tuyết Ánh giả bộ trốn ra sau
lưng hắn lè lưỡi.

"Thật ra họ là hai anh em sinh đôi, do màu tóc mới sinh ra đã một đen một
trắng nên mới đặt tên là Hắc - Bạch..."

"Anh, anh còn chưa giới thiệu về mình kìa"

"Ấy, anh quên, anh là Quang Nghi, rất vui được gặp em..."

Tuyết Ánh không nói gì nhìn Quang Nghi phùng má bĩu môi. Được rồi, cô nàng
đang trả thù đây mà, hắn ngẩng đầu nhìn trời thở dài, gieo gió thì gặt bão.

"...rất vui được quen biết em..."

"..."

"...rất vui vì được làm bạn trai của em..."

"Phải vậy chứ, thưởng cho anh nè..."

Và một nụ hôn chuồn chuồn đá nước.


"Anh, đến rồi..."

Quang Nghi giật mình, tới rồi à, chuyện gì vừa xảy ra vậy, Tuyết Ánh đang đi
đâu thế...

"Quang Nghi công tử, phòng đã chuẩn bị xong, mời đi lối này" Hắc quản gia đứng
cạnh lên tiếng, đưa tay mời.

Nhìn bóng lưng Tuyết Ánh khuất sau cánh cửa, chỗ dựa lớn nhất biến mất rồi,
Quang Nghi đành gật đầu theo sau. Đi được một lúc Hắc quản gia dừng lại ra
hiệu chính là phòng này, đợi Quang Nghi vào trong Hắc quản gia mới nói tiếp.

"Công tử chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, khi nào tiệc rượu chuẩn bị
xong sẽ có người đến đón công tử" Nói xong lui ra đóng cửa lại.

Đợi tiếng bước chân xa dần Quang Nghi mới thở ra một hơi, cảm thấy áp lực như
núi, sao khi nãy nàng ta ở bên cạnh lại không cảm nhận được gì ta. Lắc lắc đầu
khó hiểu, hắn giờ mới có thời gian đánh giá căn phòng này.

Thiết kế phương Tây, tường trắng, nhiều tranh, vật dụng trang trí bằng đồng.
Chỉ có một chiếc giường và một bàn sách, Quang Nghi ngạc nhiên, trên bàn lại
có một chiếc laptop.

Vội vàng mở máy lên, màn hình login Win10 đập vào mặt, một cảm giác quen thuộc
và ấm áp tràn khắp cả người. Nhưng đây không phải lúc để hồi ức, mau mau hỏi
gu gồ xem đây là nơi nào, chuyện gì đang xảy ra.

Ảo tưởng đẹp đẽ, sự thật thì lại tàn khốc, laptop không có mạng. Như ở Trái
Đất, không có mạng thì đồng nghĩa với chết. Quang Nghi lệ rơi đầy mặt, nhưng
đột nhiên hắn như nắm bắt được một cái gì đó.

Laptop này, nội thất này hay là cả căn phòng này dường như chính là chuẩn bị
cho hắn, một người Trái Đất ở. Càng nghĩ hắn càng thán phục, thật là tỉ mỉ.

"Xem ra làm rể nơi này cũng không tệ"

Liếc nhìn căn phòng một lượt, Quang Nghi mới nhìn lại về phía màn hình, nếu
không dùng được thì tắt máy thôi. Di chuyển con chuột click click, hắn chú ý
đến một clip tên là "Thiên Thượng Giới sơ lược".

Tò mò click mở, một clip hiện lên, câu đầu tiên đập vào mắt là "Chào mừng đến
với Thiên Thượng Giới".


Cốc cốc

Quang Nghi từ trong dòng suy nghĩ giật mình dậy, clip hắn xem xong đã lâu, tuy
ngắn nhưng lại chứa đựng tri thức rất nhiều. Nếu không bị đánh thức chắc giờ
này hắn còn đang hồi tưởng.

Cửa mở ra, phía ngoài là Hắc quản gia, trên tay cầm một khay hình như là quần
áo.

"Đây là lễ phục, công tử thay xong thì tiệc rượu chính thức bắt đầu."

"Ta biết rồi, đã làm phiền ngài" Quang Nghi cười nói nhận lấy khay, sau đó đi
vào đóng cửa.

Hắc quản gia ánh mắt sáng lên nhỏ giọng thì thầm "Người này... không tồi..."
Xong xoay người rời đi.

Sau cánh cửa, Quang Nghi hít sâu một hơi, nơi đây chính là Thiên Thượng Giới,
là nơi gần Thiên Đạo nhất. Mà Thiên Đạo là gì, Thiên Đạo là cả vũ trụ này.

Thiên Đạo, Thiên Thượng Giới, Thượng Giới, Thiên Giới, Nhân Giới, Địa Giới.
Mỗi giới đều chịu ước thúc từ Thiên Đạo, giống như mặt trời vậy.

Tuyết gia tộc, một gia tộc rất là lâu đời, được Thiên Đạo tán thành trở thành
Thiên Thượng Gia Tộc, sở hữu một Thiên Thượng Tinh, có nhiệm vụ cai quản các
giới phía dưới.

Đoạn clip này cũng chỉ là giới thiệu sơ lược thôi, vì Quang Nghi vẫn còn là
người "ngoài". Nhưng hắn lại muốn thấu hiểu toàn bộ vũ trụ.

Nhìn hắn bình thường nói nói cười cười không buồn không lo, nhưng chỉ mỗi hắn
biết hắn vẫn chưa tìm được mục tiêu cho đời mình.

Cảm giác thỏa mãn khi tự mình giải ra bí mật chỉ có bản thân người đó mới biết
nó như thế nào. Hạnh phúc, hồi hộp, vui sướng, sợ hãi,...còn gì nữa không ta.
Quang Nghi vừa biết được một bí mật, và hắn khao khát lại được trải nghiệm cảm
giác này.


"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, những lời tôi nói lúc đó là do lo lắng cứu người
thôi, không phải những lời thật lòng, nếu gây hiểu lầm cho mọi người thì tôi
thành thật xin lỗi" Đến nước này rồi Quang Nghi quyết định khom người nói
thật, dù lí do gì đó nữa thì hắn cũng là người sai.

Nói là tiệc rượu nhưng hắn cũng chỉ thấy có vài người, ngoại trừ Hắc Bạch đứng
bên cạnh, thì bàn tiệc chỉ ngồi hai vị. Bên cạnh Tuyết Ánh là một quý phụ xinh
đẹp không biết là ai, là mẹ sao.

"Tình cảm không phải là thứ có thể lấy ra đùa..."

Quang Nghi thấy quý phụ mặt trầm như nước, cũng không dám hó hé lên tiếng,
liếc liếc Tuyết Ánh nháy nháy mắt ra hiệu, help me.

"Mẹ à..." Tuyết Ánh vòng qua tay quý phụ tung skill làm nũng, rốt cuộc cũng
khiến quý phụ bật cười, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Nhìn nàng ta len lén ra dấu OK, Quang Nghi dỡ khóc dỡ cười, nhưng ở đây vẫn
còn có người lớn, hắn cũng không thể tự nhiên như vậy được. Một mặt chịu tội
đợi quý phụ nói tiếp.

"Chàng trai, nói thì nói như vậy, nhưng con gái ta có vẻ thích ngươi rồi, giờ
ngươi giải quyết như thế nào đây..."

"Chuyện này..." Quang Nghi đau đầu, nhìn lại Tuyết Ánh, nói hắn không thích là
giả, con người yêu thích cái đẹp là chuyện đương nhiên. Còn về mặt tình cảm
thì hắn vẫn chưa nghĩ tới. Nhưng nếu là nàng ta thì...

"Thưa bác, con xin phép bác được chính thức quen với Tuyết Ánh..."


Khung cảnh thay đổi, nhìn phía trước đầu người tấp nập, xung quanh bối cảnh
giống như mấy bộ phim cổ trang, Quang Nghi lặng lẽ thở dài.

"Không biết quyết định lúc đó của mình là đúng hay sai. Nhưng khi trông nàng
ấy hạnh phúc hắn cũng vui lây là giải thích thế nào. Còn thử thách là ra làm
sao..."

Tiệc rượu kết thúc, hắn được quý phụ mời vào phòng riêng nói chuyện, sau đó
hắn đã xuất hiện ở đây, và đây cũng chính là thử thách của hắn.

Thành công thì không sao, thất bại bị gạt bỏ. Sao lời này lại có thể nói ra
nhẹ nhàng như vậy, con người thật là yếu đuối. Mà trước khi đi không được gặp
nàng, chẳng biết sau này có được gặp lại không nữa.

Xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, đây cũng là vật duy nhất theo hắn từ Thiên Thượng
Giới tới, nó mang trong mình một hệ thống với công năng cực kì mạnh mẽ, nó có
thể câu thông Thiên Đạo.

Nếu hắn không biết gì hết thì hắn có thể tự tin hô to "ta xuyên không rồi, ta
có hệ thống bàn tay vàng, tiền tài mỹ nữ, vũ lực đỉnh phong, bá chủ thế giới",
nhưng khi biết trên giới này còn một đống giới nữa cao hơn thì tất cả suy nghĩ
kia có vẻ non nớt.

Thôi không bi quan, hắn cũng có nhiệm vụ mang trên người đây. Haizz, ai cho ta
tự do...

Lấy ngón cái sờ sờ nhẫn, hắn mặc niệm khởi động, một giọng nói máy móc trong
đầu vang lên.

"Hệ thống đang khởi động, quét hình giới diện, quét dữ liệu hệ thống, xin vui
lòng đợi..."

"Khởi động hoàn tất, Nhân Giới mang mã Tiểu Đạo, tuổi tinh 9 ngàn 500 vạn 8
ngàn 465 năm, trình độ Thiên Đạo sơ khai, dự đoán trưởng thành 6 ức năm. Nhiệm
vụ: Giám sát quan, chịu trách nhiệm đốc thúc sự trưởng thành của Thiên Đạo,
quy định 1 ức năm trưởng thành Thiên Đạo chất lượng bình thường, 3 ức năm chất
lượng kém, hơn 5 ức năm Thiên Đạo không thể sử dụng."

"Thiên Đạo, nhìn như là đỉnh cao của sự tồn tại nhưng sự thật không phải như
vậy, nó cũng có thiên địch của riêng mình, đó chính là Hắc Động hay còn gọi là
lỗ đen."

"Bình thường Thiên Đạo bị Hắc Động cắn nuốt, nó có thể tự chữa trị được nhưng
không hiểu sao bây giờ Thiên Đạo lại không tự thể tu bổ, những phần bị cắn
nuốt khỏi Thiên Đạo đã hoàn toàn biến mất..."

"Đó cũng chính là lúc Thiên Đạo tạo ra Thiên Thượng Giới, chịu trách nhiệm hồi
phục Thiên Đạo. Bằng cách tách các mầm Thiên Đạo ra nuôi dưỡng riêng từ các
giới riêng, đảm bảo phát triển thành một Thiên Đạo mới hoàn hảo, dùng nó dung
hợp với Thiên Đạo gốc để bù lấp những phần bị thiếu..."

"Thiên Đạo bị tổn hại à..."

Quang Nghi đã phát hiện thêm một bí mật mới rồi, nhưng hắn không vui vẻ chút
nào, nếu Thiên Đạo không còn, trật tự thế giới sẽ biến mất, vũ trụ này sẽ đi
về đâu, bị Hắc Động cắn nuốt hết?

Cảm giác Quang Nghi như có điều suy nghĩ, hệ thống nói tiếp.

"Thiên Đạo sơ khai rất đơn giản, hệ thống quy tắc của nó không gánh nổi sức
mạnh của tự nhiên, niềm tin của con người chính là thứ cũng cố các quy tắc cho
nó. Ví dụ như Phong và Lôi là sức mạnh tự nhiên, nếu Thiên Đạo không quản lí
thì Phong và Lôi sẽ xuất hiện bừa bãi, tàn phá toàn giới đó."

"Từ lúc bị tổn hại, Thiên Đạo đã thu hẹp phạm vi của mình, từ Nhân Giới trở
xuống đã không có sự can thiệp từ Thiên Đạo, nên những Giới đây chính là nơi
thích hợp nhất để nuôi mầm Thiên Đạo."

"Giới thiệu chỉ đến đây, Giám Quan đại nhân có câu hỏi nào không?" Hệ thống
nhân tính hóa hay không biết là lập trình sẵn nói.

Đây quả thật là thế giới quan mới đối với Quang Nghi, những thứ hắn muốn hỏi
có rất nhiều, cơ mà hắn đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

"Ngươi nói ta là Giám Sát Quan, ngày Thiên Đạo trưởng thành chính là ngày ta
hoàn thành nhiệm vụ."

"Đúng vậy thưa Giám Quan đại nhân!"

"Thế còn bao nhiêu ngày nữa..."

"Nếu bỏ qua hôm nay thì còn 90 ngàn 994 vạn 8 ngàn 464 năm 207 ngày nữa."

"Tao sống tới lúc đó à..." Quang Nghi không nhịn được bạo một câu thô tục.

"Giám Quan đại nhân yên tâm, ngài không phải là người ở giới này, nên những
quy tắc tự nhiên ở đây không thể áp đặt lên ngài được..."

"Nói đơn giản thôi."

"Có nghĩa là ngài có thể không ăn, không uống, không mệt mỏi, không bệnh tật,
không già cả, không chết."

"Vậy là bất tử CMNR..."

"Có thể nói là như vậy." Hệ thống vẫn máy móc trả lời.

Quang Nghi rơi vào suy tư, làm gì cho hết mấy chục ngàn vạn năm đây ta, đậu
phộng nó trước giờ chưa từng nghĩ tới.

"Ta bị giam cầm ở đây sao..." Quang Nghi ngồi chồm hổm trong góc họa họa vòng
tròn.

"Ngài vẫn chưa nghĩ đến tình huống khác có thể xảy ra..."

"Tình huống gì, mau nói." Quang Nghi như bắt được cọng cỏ cứu mạng lên tinh
thần.

"Đó là nhiệm vụ thất bại, Thiên Đạo không trưởng thành đúng hạn và không thể
sử dụng được, nếu vậy thì ngài cứ lấy số năm hồi nãy cộng thêm 5 ức năm
nữa..." Hệ thống không sợ ăn đòn chậm rãi rõ ràng lên tiếng.


"Có nhiều bí mật, nếu không biết sẽ hạnh phúc hơn!" - Quang Nghi viết.


Khi Cuộc Sống Là Một Hố Lớn - Chương #2