Thần Kỳ Đại Môn , Dương Thần Thế Giới


Người đăng: Thannam2

Thiên khung cao thượng có, mấy đóa bạch vân phiêu qua.

Chu Sóc thực ở trên đường, nhìn phía xa xa cao lớn tường thành, lại nhìn trên
đường thưa thớt người qua lại, bọn họ đều xuyên đặc biệt trường sam, dây lưng
dài ngang hông, y phục giống như cổ đại y phục, nhưng đều nhìn không ra cụ thể
là triều đại nào, trên đầu tóc dài để thả hoặc cột lại, trên gương mặt đều
mang một cỗ tịch vàng, mang theo một cỗ hơi thở của thời đại, ở Chu Sóc người
hiện đại này dưới cách nhìn, bọn họ quả thật rất quê mùa, đặc biệt là ánh mắt
của họ mang theo cảm giác tự do, hắn muốn nhìn lại không muốn nhìn bộ dáng.

Chu Sóc đứng trên đường không tự chủ được cúi đầu, nhìn trên mặt đường nhiều
vết tích bụi bặm, cố gắng đè nén trái tim đang đập mạnh của mình, nếu một bộ
phận người cho rằng đây là nơi đóng điện ảnh kịch, nhưng tòa thành lớn như vậy
làm sao tạo ra được, hắn thở dài xem như mình xuyên việt rồi...~~~

Chu Sóc đúng là người của thế kỉ 21, niên kỷ vừa đủ 23, đại môn đều không bước
ra điển hình trạch nam, nhị môn đều nửa bước không rời, vào một ngày buổi tối
lúc làm việc, đột nhiên chớp mắt xuất hiện một phiến cổ xưa đại môn, mới đầu
hắn nghĩ là ảo giác, nhưng khi dùng tấm kia đại môn xuyên thử vài lần, cuối
cùng mới xác định được trong truyền thuyết xuyên việt ký ức của mình, mà còn
là đi tới đi lui chủng loại.
Có được trong truyền thuyết xuyên việt năng lực khiến Chu Sóc rất kích động,
tiêu sái giang hồ tứ hải, tung hoành thiên địa, hô phong hoán vũ, thậm chí
trường sinh bất lão, .. đều rất liên quan đến truyền thuyết xuyên việt như
tiểu thuyết chung miêu tả, đột nhiên nháy mắt từ trong thức hải của Chu Sóc
đột nhiên suất hiện thanh âm.

“định mệnh, nghĩ tốt đẹp quá, nhìn lại bản thân đi rồi hẵng nói...!!~~”.
Chu Sóc vỗ cái ót giật mình, trấn an lại bản thân mình, nhìn lại xung quanh
bốn phía mọi người đều mặc cổ đại trang phục, cúi xuống nhìn bản thân áo sơ
mi, sờ sờ đầu mái tóc ngắn, hắn bộ dạng này vào thành có phải dễ chú ý hay
không, hay là trở về trang lại một chút..
Quay về ý nghĩ nhanh chóng bị Chu Sóc phủi cái mất, bởi vì hắn thấy bọn họ đều
không dám nhìn chính mình, dáng vẻ lập dị có thể dọa dọa chút bọn họ, nếu có
gì bất trắc hắn cũng có sẵn biện pháp bảo toàn tính mệnh, không quá đáng lo.

“nói thế nào ta cũng có nhân vật chính quang mang..~~!!”. Chu Sóc nói rồi ưỡn
ngực thẳng lưng hướng thành trì đi tới, cước bộ thoải mái cùng phi giống nhau.
Khổng lồ thành trì như nằm im trên mặt đất cự thú, cự thú miệng là vệ binh
canh giữ, Chu Sóc dưới sự kinh ngạc của thủ vệ quân bước vào thành, hắn không
quên ngẩng đầu nhìn tấm biển thượng ghi ba chữ “Ngọc Kinh Thành”, ba chữ dùng
thể chữ của Hoa Hạ khiến hắn có cảm giác khắp vũ trụ này đều có chữ của Hoa Hạ
vậy.
Không chỉ là văn tự, kể cả kiến trúc cũng có nhiều chỗ tương đồng, bộ phận mái
hướng về phía trước cong lên là đặc thù trong kiến trúc Hoa Hạ, Chu Sóc cẩn
thận hồi lâu hạ xuống suy nghĩ, trong lịch sử tựa hồ không có nơi gọi là “Ngọc
Kinh Thành”, bất quá trong thần thoại thì có, trong Đạo Gia truyền thuyết nơi
ở của Thiên Đế gọi là Ngọc Kinh chỉ Côn Luân Sơn, Lý Bạch thời đường từng
miêu tả:

“Thiên thượng bạch ngọc kinh,
thập nhị lâu ngũ thành.
Tiên nhân phủ ngã đính,
kết bái thụ trường sinh.”.

Chu Sóc trong đầu cấp tốc suy nghĩ đến những sự việc liên quan ráp nối lại với
nhau, quan sát một lượt trong nội thành so với ngoài thành đều náo nhiệt hơn
trên đường rất đông người đi lại, thẳng tắp đường làm bằng đá khối hai bên là
vô số, lữ điếm, khách điếm, tửu điếm, có đi bộ, có dắt ngựa, có tọa kiệu.
Bước chậm rãi trên đường phố, Chu Sóc cố gắng tìm kiếm lấy tin tức trọng yếu,
mới biết nơi này quốc thổ xưng “Đại Kiền” hoàng triều, là một vương triều
phong kiến ở đây, hơn nữa chữ “Kiền” đại biểu trong bát quái ngũ hành quẻ
“thiên”, lấy quẻ này làm quốc hiệu xem ra, dã tâm không nhỏ.
Lấy Đại Kiền vương triều ngoài, hắn còn tìm thêm một chút thông tin hữu ích,
hắn cũng không dám đi ra hỏi bây giờ là niên đại gì,hay vị hoàng đế nào trị
vì, đều kiêng kỵ không thể nói, bất quá hắn còn nghe được điểm chính, đương
triều có hai vị Hầu Gia, theo thứ tự là Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ cùng Quan Quân
Hầu Vương An . Trong triều Võ Ôn Hầu làm đến chức Thái Bảo, quyền cao một
thời, còn Quan Quân Hầu ở phía bắc cùng Vân Mông đánh trận, hung danh khiến
Vân Mông phải run rẩy, lúc có tin chiến thắng trở về mọi người đều vui mừng mà
bàn luận.

“tại sao nghe có chút quen tai.??~~”. Chu Sóc đi một hồi chỉnh sửa thu thập
được tình báo có chút ngạc nhiên tự nhủ, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ tựa hồ rất
nổi danh tiểu thuyết nhân vật.
“không quản nhiều..!!~~”. Chu Sóc không khỏi lắc đầu, ở đây có phải tiểu
thuyết thế giới không, trước không cần bận tâm, giải quyết nhiệm vụ rồi lại
nói sau.
Người là nhân vật, Chu Sóc phân lượng rất hết sức rõ ràng, thế giới này khác
biệt quá lớn so với hiện đại, hắn muốn tranh thủ đến phú hào chỉ tiêu...
Có thể xuyên qua xuyên việt môn hộ, hai giới bất kỳ đều đạt thành hiệp nghị
bán hàng là điều kiện kiên quyết, Chu Sóc là muốn đến lập tức làm khiến hắn có
chút không thành thật cảm giác, sợ rằng sẽ nhanh chóng mất đi, nên phải nắm
thật chặt, đầu tiên chính là làm phong phú một chút kinh tế của sống mình.
Ở Ngọc Kinh Thành, góc sâu nhất, Chu Sắc trở lại hiện đại cẩn thận suy tư, quả
thật cần tài chính, lấy lăn nộn tư bản, hắn quay lại văn phòng làm việc, mua
một ít món đồ rồi nhanh chóng xuyên qua tấm kia môn quay trở lại, hắn khi đi
đều hỏi chỗ bán và mua nên cứ thong dong mà đi.
Đại Kiền vương triều ở này thế giới cùng Hoa Hạ cổ đại có vài nét tương đồng,
một ít thứ giống nhau đều chắc chắn là có như thanh lâu, tiệm cầm đồ, dĩ nhiên
có chỗ bất đồng, tiệm cầm đồ ở đây được gọi là chất kho.
“Đáng tiếc, đáng tiếc!” Chất kho lão bản cầm trên tay tượng thủy tinh hình
chim ưng không khỏi liên tục than thở.
“Tại sao?” Nhìn thấy chất kho lão bản liên tục lắc đầu thở dài, Chu Sóc không
khỏi mở trừng hai mắt nói.
“Chu huynh đệ, ngươi này đồ vật từ đâu mà có được?” Cẩn thận cầm lấy tượng
thủy tinh ưng, tinh tế đánh giá chất kho lão bản nhìn lại Chu Sóc, thoạt nhìn
là hơn hai mươi thiếu niên một thân trường xam đội mũ nhỏ, gân cốt có chút bạc
nhược, không có võ công trên người, bất quá so với thường nhân lớn hơn rất
nhiều, hắn cũng không giống như Đại Kiền người, cũng không phải Vân Mông,
Nguyên Đột, Thần Phong, Xuất Vân,Hải Quốc những này quốc gia, vậy người này
tới từ đâu đây.
“lai lịch rất trọng yếu sao?”. Chu Sóc cười nhạt hỏi một câu.
“Đây cũng không phải,ta đây nghề này đều thấy qua nhiều thứ rồi,nhưng bức
tượng kia thủ pháp quả thật quá dở,trông rất sống động nhưng không có chút nào
thần thái, thật lãng phí vô ích một khối tinh khiết lưu ly.” Vạn An lắc đầu
thở dài đạo.
“thì ra ,Vạn lão bản đối với điêu khắc còn có hiểu biết.” Chu Sóc nhìn Vạn lão
bản lắc đầu thở dài, trong lòng hiện nên ý niệm nhưng cố ý như vô tình nói.
“hiểu sơ, hiểu sơ mà thôi, nghe Chu huynh đệ lời nói ta cũng không muốn hỏi
nhiều, này phá hàng lưu ly ưng giá năm mươi lượng, Chu huynh đệ muốn hàng chết
hay hàng sống.” Vạn An nhìn Chu Sóc né tránh,cũng không đi hỏi xuống dưới, hắn
làm nghề này tự biết có đôi khi không nên hỏi nhiều.
“chết chất.”. Chu Sóc dĩ nhiên hiểu chết chất cùng sống chết khác nhau, nên
liền dứt khoát nói chết chất, nhìn thấy mấy đồng lưu ly rất nhanh đổi thành
từng thỏi bạc trắng cảm giác lòng vui nên rất nhiều.
Hắn cảm giác trong túi nằng nặng đồ vật, cảm giác có chút không chân thật, hắn
rất kích động,tuy bạc trắng không đáng tiền nhưng những thứ này là khởi đầu
tốt nhất trợ giúp.

“Chu huynh đệ, liệu chúng ta có hợp tác .” . Vạn An nhìn thấy bộ dáng đang
kích động của Chu Sóc thỉnh thoảng mặt đỏ lên không khỏi cười nói.

“không biết lão ca muốn hợp tác như thế nào?”. Chu Sóc nhìn chung quy bất động
thanh sắc Vạn An,trong lòng cò kè tính toán lỗ lấy chiếm phần lớn, nhưng lợi
nhuận kia hắn cũng không để ý nhiều.
“hảo, lão ca muốn những thứ kia tinh khiết ,lưu ly không qua điêu khắc.”.
Vạn An không chút nào che dấu ý định của mình nói.
“kia lão ca chuẩn bị thế nào giá tiền..?”. Chu Sóc hỏi ngược lại tính ra hợp
tác, làm ăn không tệ, dù sao đây cũng là bán lãi địa phương hắn có thể vu hồi
gấp mấy lần.
“thật là có.!~”. Vạn An trừng lớn hai mắt nói.
“có, có một chút khó khăn,chẳng qua là..”. Chu Sóc mặt mày tỏ ra bình tĩnh
không chút luống cuống thương lượng, chỉ cần không bị giảo sát chỉ cần chạy
trốn lấy tấm đại môn kia hắn tự tin quay về được, đó là hắn lớn nhất lá bài
tẩy.
“giá tiền mà nói..lão ca có thể cho đệ một khối kim lệnh muốn bao nhiêu có bấy
nhiêu ,chẳng qua là không muốn lại vậy điêu khắc, để ta đi tìm Phương Tiên Đạo
Trưởng để làm thêm...”. Vạn An cầm chắc trong tay lưu ly khoa tay múa chân
nói.
“Phương Tiên Đạo Trưởng,tự nhiên so với ta bên này cao..”. Chu Sóc mí mắt
không tự chủ được nhảy nên, nếu như nói “Hồng Huyền Cơ” chẳng qua là trùng hợp
,vậy cái kia Phương Tiên Đạo Trưởng bỏ đi đâu, ta làm sao đi vào “Dương Thần”
thế giới.
“thế nào?”. Vạn An có chút cấp bách hỏi.
“lão ca đã nói tiểu đệ sao dám không theo,chỉ là từ nhỏ tiểu đệ đối với Đạo
Pháp ,võ công rất có hứng thú nhưng đáng tiếc người nhà vẫn không đồng ý,không
biết lão ca có thể ...”. Chu Sóc nhìn Vạn An bất tắc dĩ nói ngập ngừng đi
xuống, nếu đã vào Dương Thần thế giới,hắn càng không phải khách khí thứ nên
cầm thì phải cầm lấy.
“cái này không có vấn đề, lão ca có cất giấu một quyển Vũ Kinh Đạo Kinh, nhờ
vào quan hệ chuẩn bị cho ngươi ít quyền phổ hẳn không vấn đề nhưng Đạo Pháp
đều là bất truyền bí mật hơn nữa triều đình nghiêm ngặt quản lý,ta cũng không
thể ra sức được.” Vạn An một lời đáp ứng xuống dưới.
“vậy thì đa tạ lão ca không biết giá tiền..?”. Nhìn vỗ ngực bảo đảm Vạn An ,
Chu Sóc cười muốn cầm đồ về.
“chúng ta không phải nói tốt lắm sao?”. Vạn An nhíu mày lại nói.
“hảo,vậy thì theo lão ca..”. Chu Sóc thấy vậy cười nhẹ thầm nghĩ không có vấn
đề đành lạc đi ra.
“đúng rồi, đệ để lại phương thức liên lạc,hơn nữa đệ có thể mang cho ta được
bao nhiêu..”. Vạn An nhìn Chu Sóc không nhiều nên giá khéo đưa đẩy hỏi.

Convert Thiên Ảnh Linh Hồ, Hàn Môn Tứ Thiếu, Hàn Trọng Đức.

Không copy dưới mọi hình thức khi chưa cho phép.

Chúc mng đọc vui vẻ thả phiếu nhiều nhiều vô, bố cáo,hỏa châu mạnh vào,nhất
là đậu...


Khai Cục Nhất Phiến Môn - Chương #1