Hung Hăng Thanh Thành Phái


Người đăng: khanhanhhuynhnguyen@

Hoa Sơn mấy ngày sau, Nhạc Bất Quần nhận được thư tín tố cáo Lệnh Hồ Xung ỷ
thế hiếp người từ Dư Thương Hải. Bất quá, hắn cũng không cần giả nguỵ quân tử
như chính bản, có Lôi Vân cường đại trấn phái cao thủ, Nhạc lão cũng coi là
thả tay mà làm. Lệnh Hồ Xung bị triệu hồi đến, không có như hắn nghĩ, đón tiếp
hắn không có lôi đình chi nộ cùng trách phạt.

“Xung nhi, làm tốt” – Nhạc Bất Quần nhìn Lệnh Hồ Xung nói.
“Sư phụ, ngài không trách ta?” – Lệnh Hồ Xung thắc mắc.
“Lôi Vân cùng chúng ta nói qua, ta biết hết thảy sự tình” – Nhạc Bất Quần giải
thích – “Bất quá, mặt mũi vẫn phải cho, huống hồ Xung nhi ngươi nhục người
chiêu thức. Xung nhi, cùng Lôi Vân lên Thanh Thành tạ lỗi Dư Quán Chủ.”
“Rõ, sư phụ” – Lệnh Hồ Xung vui vẻ đáp.
“A, lại phải đi sao? Bất quá lần này ta liền chơi lớn” – Lôi Vân tiếu dung như
ẩn như hiện.
“Lôi Vân, lần này Dư Quán Chủ như có quá đáng, nhờ cậy ngươi không để Xung nhi
chịu thiệt.” – Nhạc Bất Quần nói riêng Lôi Vân – “Đừng làm chết người là tốt”.

Lấy Lôi Vân Lôi Thần Tật, Bạch sắc Dịch Cân Kinh cùng Bá Cước, không nương tay
có thể chơi chết người nha. Hơn nữa, Lôi Vân vừa rồi tiếu dung làm Nhạc Bất
Quần cực độ bất an.

Như lối cũ, Thanh Thành lấy Dư Thương Hải bế quan đột phá làm cớ, không cho
Lệnh Hồ Xung cùng Lôi Vân gặp.
“Mợ nó, Dư con rùa, ra đây có người phá quán” – Lôi Vân bạo tính tình liền bạo
phát. Chân khí cùng âm ba chấn ngất gần hết Thanh Thành phái người, ai cũng
không ngờ hắn loại cao thủ này một lời không hợp liền động thủ.
“Mẹ, ta... nghĩ muốn mẹ ta” – Thanh Thành trông cửa đệ tử thất khiếu đổ máu,
trước khi ngất bi thương rên rỉ.
“Là ai đánh ngất Thanh Thành ta người?” – Lùn tịt thân ảnh từ trong vọt ra –
“Là ngươi? Ngươi đánh ngất bọn hắn?” Lùn tịt người kiếm chỉ ngay Lôi Vân.
Oànhhhh..... lùn tịt thân ảnh lại biến mất. Thế chỗ hắn, chính là Lôi Vân đang
trong Bá Cước đệ nhất thức. Lùn tịt thân ảnh bị dính đến tường không thể động
đậy.
“Mợ, dám chỉ kiếm vào ta, đáng chết” – Lôi Vân khắp người quần áo phần phật
cùng một đầu loạn tóc ngắn tung bay, bạch sắc chân khí hữu hình vờn quanh thân
thể. Người thường nhìn không khác gì Bạch Vô Thường quỷ đòi mạng, cũng may Lôi
Vân không có sát khí.
“Dư quán chủ, có người phá quán, ngươi không dám ra mặt sao?” – Lôi Vân lại
dùng âm ba công kích.
“Vân sư đệ, Dư Thương Hải đã xuất hiện. Hắn chính là người lùn trên vách kia”
– Lệnh Hồ Xung vừa bịt tai vừa nói, qua hai lần âm ba công kích, hắn không
ngất cũng được coi là kiên định người.
“A, thật không ý tứ, làm phiền ngươi gỡ hắn xuống hộ ta” – Lôi Vân tản đi chân
khí, khôi phục người thường dáng vẻ, vừa cười vừa thu tay. Ai cũng không nghĩ
ra, thiếu niên thoạt nhìn có chút trẻ con này còn có như vậy một mặt bạo tính
tình.

“A... ta nghĩ, ta giống như vừa bị xe lửa đụng” – Dư Thương Hải miềng đầy máu
cùng sùi bọt mép mê man rên rỉ (tác chế tí, thời này chưa có xe lửa).
“Vân sư đệ, ta nghĩ... sau này ngoại giao để ta nói chuyện đi. Lần này ngươi
chơi, thật có chút lớn.” – Lệnh Hồ Xung vừa gỡ người lùn xuống vừa hướng Lôi
Vân nói – “Hắn ngất rồi, chúng ta chỉ có chờ hắn tỉnh.”

[Sỉ nhục Dư Thương Hải – xong]


Khác Biệt Vị Diện Hệ Thống - Chương #11