Truyền Thừa Chính Thức Và Hỏa Tỷ


Người đăng: VoDanhTieuBoi

Tôi cầm huyết sắc giới chỉ lên mà ngưng thần quan sát bên trong, chiếc giới
chỉ là một nạp giới cỡ lớn không gian được chia thành bốn ô riêng biệt chứa
những đồ vật khác nhau, mỗi ngăn phải cả trăm mét vuông, chưa bao giờ tôi thấy
chiếc nạp giới có không gian lớn đến vậy. Tôi đảo qua một vòng các ô đồ: Một ô
chất đầy vật liệu luyện khí và dược liệu luyện đan từ phổ thông đến hiếm gặp
nhiều loại tôi còn không nhận ra (Thì cũng đúng thôi trước giờ mình có nghiên
cứu đâu mà đòi nhận ra cơ chứ); Một ô đồ chứa đan dược, quần áo và vũ khí tuy
nhiên không có thứ gì nghịch thiên như đan cấp tám trở lên hay vũ khí bá đạo
như cây Hoả Nhật thương thật là chán mà...; Một ngăn chỉ chứa duy nhất một
chiếc dược đỉnh, khí thế nó toả ra đầy cổ kính khiến linh hồn tôi khẽ rung
động nghĩ ngay đến dược đỉnh bảng (Bán đi không biết bao nhiêu người phát
cuồng lên vì nó đây, hà hà hà, đùa chứ ngu mới đi bán); Còn ô đồ cuối cùng là
nhỏ nhất chỉ gồm hai ngọc giản màu đen tuyền (Chắc đây là truyền thừa của vị
Đấu Đế kia đây) Tôi cẩn thận lấy ra cầm trên tay khẽ nhắm mắt mà tưởng niệm
cung kính người đã khuất. Sau một phút mặc niệm tôi dần mở mắt ra nhìn hai
ngọc giản trên tay-“Ờ đù wé, cái này dùng ‘nàm sao’?”-Tôi bật thốt lên khi
nhận ra không biết dùng ngọc giản lấy thông tin bên trong, chưa bao giờ dùng
luôn đó.

-“Cốp!”-Một cú đấm đánh thẳng lên đầu tôi-“Ngươi sao có thể luyện tới mức này hả?”

-“Thì chưa bao giờ gặp trước đó thì không biết thôi, cú đầu nhiều ngu thật luôn đấy.”-Tôi xoa xoa đầu, cú đó đau vãi đái, rồi chợt nhận ra trong hang ngoài tôi đâu có ai-“Ai vậy? Đừng hù ta nha, ta sợ lắm đó.”

-“Là ta đây. Đang phía trước mặt ngươi đây.”

-“Phù… Ra là tiền bối, tưởng tiền bối đi đời nhà ma rồi.”-Tôi ngước lên nhìn, phía trước mặt tôi là một thiếu nữ trẻ tuổi đang lơ lửng-“Không phải tiền bối sao? Cô nhóc ở đâu ra đây?”

-“Cốp!”-Một cú đấm nữa vung xuống-“Là ta đây, nhóc nhóc cái gì mà nhóc.”

-“Biết đâu, nghe giọng mới đầu tưởng tiền bối là một lão già sắp xuống lỗ tới nơi rồi…”-Tôi xoa đầu lúc này xuất hiện hai cục u.

-“Ngươi dùng thần thức tiến vào là thông tin tự động đi vào đầu thôi.”

-“Ra là thế, thật là hay nha.”-Tôi cười cười (Nếu như kiếp trước có trò này thì đâu cần phải sợ mấy môn bắt học thuộc bài)-“Mà tiền bối nói là biến mất hoàn toàn rồi mà?”

-“Ta cũng không biết nữa, ngay khi ngươi nắm lấy Hỏa Nhật thương thì một luồn sức mạnh tinh thần truyền vào linh hồn đang chuẩn bị tan biến của ta, điều đó giúp ta lần nữa trở lại nhân gian.”

-“Vậy giờ tiền bối tính sao?”

-“Ta tìm được truyền nhân rồi thì ta không còn nhiệm vụ ở đây nữa nên ta định đi vòng quanh đại lục tìm cách lần nữa ngưng hình.”

-“Vậy là không ổn rồi, linh hồn Đấu Đế là miếng mồi ngon của Hồn tộc đó tiền bối à.”

-“Hồn tộc? Chúng chẳng phải rất nhỏ bé không đáng nhắc tới sao?”-Vị tiền bối đó ngạc nhiên nói.

-“Có lẽ sau đại kiếp nạn lần đó có cơ hội khiến Hồn tộc phát triển mạnh mẽ. Nếu tiền bối không ngại, ngài cứ ở cạnh ta. Đến lúc ta đủ thực lực giúp tiền bối ngưng hình luôn… Với lại ta đang thiếu một người để chỉ dẫn, ngài thấy đấy ta dù có thể luyện tới mức này nhưng tầm hiểu biết hạn hẹp khó mà sống được.”

-“Được thôi nể tình ngươi cấp cho ta chút năng lượng ta đành làm dẫn đạo giả của ngươi vậy.”

-“Được rồi tiền bối tên gọi thế nào để dễ xưng hô.”

-“Ta là Hỏa Đế, nhưng giờ hết là Đấu Đế rồi ngươi cứ gọi ta là Hỏa tỷ đi.”

-“Đờ phác tỷ? Ngài tuổi đã tính bằng vạn rồi mà còn gọi là tỷ chắc ta chết quá.”

-“NGƯƠI..NÓI..AI..?”-Hỏa đế gằn giọng nói.

-“Dạ..dạ.. không, ý của tiểu đệ là tỷ tỷ tuổi mới đôi mươi, xinh đẹp như tiên giáng trần, vạn người thấy vạn người mê.”-Tôi thấy vẻ mặt ăn thịt của Hỏa tỷ liền vội nịnh nọt.

-“Biết thế là tốt, rồi tiểu đệ tốt mau tiếp nhận truyền thừa đi.”-Hoả tỷ đắc ý vòng trước ngực nhỏ nhìn hoài không ra thấy của mình đắc ý nói.

Ngay khi thần thức tôi nhập vào một luồn thông tin khổng lồ chuyền thẳng vào
đại não tôi, thông tin đó chứa đựng nghiên cứu cả đời của vị Đấu Đế kia về đan
thuật và luyện khí thuật những tâm đắc, phong cách luyện và cả kinh nghiệm
nữa...(Hỡi người nhận được truyền thừa này! Nếu ngươi không có năng khiếu hay
không phù hợp luyện dược, luyện khí thì hãy truyền lại cho người khác, ta
không muốn phong cách luyện dược, luyện khí của ta thất truyền) Tôi ngạc nhiên
thật sự trước thủ đoạn của Đấu Đế vì sau khi truyền thông tin cho tôi hai ngọc
giản vẫn còn chứa năng lượng giao động, tôi dám cá là có thêm năm, sáu người
đọc nữa thông tin truyền thừa mới biến mất hoàn toàn.

-“Thôi trở lại không cô nàng kia tỉnh dậy không thấy mình lại có việc...”-Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ nó vừa khít như tạo cho riêng tôi vậy-“Thật ngạc nhiên à nha Hỏa tỷ… Lần đầu tiểu đệ đây đọc ngọc giản thế này đấy.”

-“Về sau ngươi càng ngạc nhiên hơn nữa, thủ đoạn của Đấu đế không chỉ có vậy đâu.”


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #8