Đại Bí Mật Năm Xưa Và Xác Nhận Kẻ Địch.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Đúng thế. Đã lâu rồi chưa nói chuyện với người khác, ta muốn nói lâu lâu một chút nhưng thời gian của ta không cho phép rồi. Chúng ta vào vấn đề chính luôn đi!”-Giọng nói già nua có phần gấp gáp.

-“Mời tiền bối nói!”

-“Ta không biết đã trải tuế nguyệt rồi nữa, thế nên giờ đây linh hồn ta cũng sắp sửa biến mất hoàn toàn không còn dấu vết... Ta không muốn truyền thừa của ta mãi trôn vùi dưới sự không khoan nhượng của thời gian.”

-“Thật sự lúc bây giờ chỉ còn lưu truyền vị đấu đế duy nhất là Đà Xá thôi chứ ngoài ra không còn vị đế nào nữa nên bị trôn vui cũng chẳng ai biết đâu”-Tôi lỡ miệng nói.

-“Cũng không trách được, ta lui về vùng đất này ẩn cư tránh xa sự đời nên hậu nhân không lưu truyền cũng là điều dễ hiểu.”-(Thấy sai sai, đã sợ mấ truyền thauwf mà lại đi ẩn cư nơi khỉ ho cò gáy này)

-“Ra là thế...”-Thấy sai sai nhưng tôi vẫn gật gù tỏ vẻ đã hiểu, tôn trọng người đã chết một chút đâu mất mát gì.

-“Nghe ta nói tiếp đây. Trước mặt ngươi là một thanh thương ta luyện từ một loại kim loại không thể kiếm thấy ở trên Đấu Khí đại lục này mà từ một nơi rất xa xôi ta may mắn có được cùng với xương cốt của chín mươi chín cửu cấp ma thú hệ hoả bằng hai mươi ba ngọn dị hoả trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mới hình thành được, ngươi cứ từ từ mà nghiên cứu khả năng của nó, vì ngay cả ta cũng chưa nắm rõ được hết... Tiếp đến là phía dưới thanh Hoả Nhật thương này ta phong ấn một ngọn dị hoả đến từ thế giới của thanh kim loại luyện thương, cấp bậc của nó đạt khoảng vị trí số năm trên dị hoả bảng trở lên ta không thể hấp thụ mà dùng nên cũng không nắm rõ ràng.”

-“Nếu chỉ có hai thứ đó thì đâu có thể gọi là truyền thừa được đâu thưa tiền bối?”-Tôi thắc mắc hỏi (Hai thứ đó đâu thể gọi là truyền thừa được)

-“Đúng thế. Hai thứ vừa kể chỉ là quà tặng cho người hữu duyên là ngươi thôi, chứ truyền thừa của ta là luyện đan thuật và luyện khí thuật.”-Giọng nói già nua trở nên đầy tự hào về điều đó-“Sắp hết thời gian rồi, nên ta cũng không nói nhiều làm gì. Sau khi ngươi hấp thụ ngọn dị hoả thì sẽ lộ ra một chiếc hộp ngọc, nó được ngọn dị hoả bảo quản nên vẫn còn rất tốt đồ vật bên trong không hề hư nát bên trong toàn bộ là kiến thức, truyền thừa của ta kèm một số đan dược. Tất cả coi như là tặng người hữu duyên chứ không phải trao cho đệ tử nên ngươi cũng không cần bái ta làm sư phụ.”-Nói đoạn giọng nói già nua đó dần dần nhỏ lại rồi biến mất.

-“Đờ phác, sao thấy có gì đó sai sai ở đây.”-Tôi cảm thấy có gì đó mà chưa nói hết hay chính xác hơn chỉ nói có một nửa còn một nửa giấu đi. Tôi nghĩ mãi mà không ra ông ta giấu thứ gì-“Được rồi, tiền bối đã không muốn nói thì ta đành phải tự tìm hiểu thôi, liều thì ăn nhiều vậy.”-Tôi đặt tay lên thanh Hoả Nhật thương, một thứ gì đó truyền vào người tôi thông qua cánh tay kèm một đoạn kí ức-(Tất cả những điều ta vừa nói thì không sai. Kí ức này sẽ giúp ngươi hiểu tất cả... Kim loại và dị hoả do một người mang đến từ rất lâu trước cả thời đại của tiểu từ Đà Xá, tên đó là một ác nhân giết người không gớm tay, giết người là niềm vui của hắn. Khi đấy ta không muốn đại lục bị phá hủy bởi tay hắn nên đã quy tụ tất cả các Đấu Đế thời bấy giờ và hàng chục Đấu Thánh vây công hắn. Tuy nhiên hắn ta rất mạnh mẽ ngay cả bọn ta hợp lực cũng không thể đánh lại hắn nhiều Đấu Thánh đã ngã xuống. Bọn ta đã hoàn toàn tuyệt vọng nghĩ Đấu Khí đại lục sắp sửa có một hồi kiếp nạn nhưng may mắn sao, một trong số các vị Đấu Đế bọn ta phát hiện được rằng nơi hắn xuất hiện có một khối kim loại không biết tên và một ngọn lửa lay lắt cháy, ngọn lửa và thanh kim loại là thứ áp chế hắn. Có vẻ như ở thế giới của cũ hắn bị người khác dùng ngọn lửa áp chế nên liều mình mở ra một vết rách không gian mà trốn tới đây. Ở trận chiến cuối cùng với hắn nhờ thanh Hoả Nhật thương và ngọn lửa bọn ta cũng đánh bại hắn và đa số cường giả bọn ta đều vẫn lạc, trận chiến đó bị bọn ta áp chế nên không lưu truyền trong nhân gian. Nhưng bọn ta không chắc chắn hắn chết hay chưa hắn có đệ tử hay không nên đã đặt ra một lời nguyền trên chính thanh thương, nếu thanh thương này được hậu nhân tìm thấy tức truyền thừa của hắn không kết thúc mà tiếp tục tạo nên một hồi đại kiếp nạn lần nữa... Hãy cứu lấy đại lục này, hãy coi đó là lời cầu xin của lão già đã chết này.)

-“Không cần tiền bối nói, ta cũng thực hiện.”-Tôi nắm chặt thanh thương mà nói, nhờ điều này mà tôi nắm rõ được tình hình đối thủ, kẻ thay đổi dòng lịch sử chín phần là nhận được truyền thừa từ tên đó chứ theo cốt truyện thanh Hỏa Nhật thương đã không xuất hiện. Tảng đá cắm thanh thương vỡ vụn ra nay khi tôi nói xong như chấp nhận tôi lấy đi thanh thương, đầu ngọn thương xuyên qua một viên đan dược giống đan hoả của tôi và phía dưới nữa là một giới chỉ màu đỏ sậm. Sau khi cảm nhận chính xác là một viên đan hoả tôi thảy vào miệng mà nuốt xuống, theo như sự bá đạo mà tôi cảm nhận được từ nó tôi đoán chừng có lẽ phải mất nửa năm mới hoàn toàn tiêu hoá được ngọn dị hoả này, sau khi tiêu hóa hoàn toàn tôi mới có thể nhận được năng lục của nó nên phải tới lúc đó mới biết nó là loại dị hỏa nào.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #7