Động Phủ Của Đấu Đế


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Đờ phác… Thế méo nào lại lạc rồi!”-Tôi bay lòng vòng một hồi thì phát hiện mình méo biết đường ra ngoài mà lạc trong rừng luôn rồi-“Giờ làm thế nào đây, đám ma thú đang truy tìm xung quanh giờ chả nhẽ để cô nàng này lại mà chạy một mình? Không được, xinh thế mà chết thì có phần đáng tiếc mà…”

Tôi đáp xuống đất suy nghĩ xem làm cách nào để mang theo cô nàng Vân Vận trốn
khỏi rừng đây (Thứ nhất là mình lạc cmnr, méo biết đường ra khỏi ma thú sơn
mạch, bay lòng vòng gặp ma thú là lên bảng đếm số liền, dù có Ngưng Đọng nhưng
tụi ma thú đứng canh chả nhẽ ở đây hết đời, đang Ngưng Đọng đâu tu luyện được.
Điều thứ hai là mình chưa đủ trình một cân tất cả để đập bọn ma thú ra bã rồi
nghênh ngang rời đi. Từ hai điều trên chắc chắn mình phải tìm một nơi trốn đợi
cô nàng khỏe lại rồi nhờ cô nàng bảo kê ra khỏi ma thú sơn mạch…… Nhưng trốn
đâu giờ…) Bỗng một bóng đèn sáng lên trong đầu tôi, bay lòng vòng kiếm hang
động chi bằng đào một cái hang ngay đây rồi chui vào trốn, lấy thảo dược có
mùi đặt lên cửa hang là mấy con ma thú dạng sói đừng mơ mà tìm ra được.

Nghĩ là làm, tôi biết thành một con chuột chũi lớn mà bắt đầu chui xuống đào
khoét. Với cấu tạo phù hợp đào hang của chuột chũi và sức mạnh lục tinh Đại
Đấu Sư tôi dễ dàng và nhanh chóng đào xong một chiếc hang lớn trong vòng chưa
đến một khắc. Sau khi mang cô nàng Vân Vận xuống và bịt cửa hang bằng một số
loại hoa rồi và hiển nhiên hoa phải là hoa thơm nhẹ nhàng rồi không thôi ở
dưới sao chịu nổi (Hang động đơn giản thế này thì xỉ nhục tính thẩm mĩ của tôi
quá) Nghĩ ngợi một chút tôi bắt tay vào việc chỉnh sửa hang động cho đẹp mắt,
tôi cũng đang rảnh mà. Đầu tiên là phòng cho Vân Vận trước đã, một chiếc
giường nào…phủ vải lên nào…vuông vắn hơn nào… Tiếp đến là chút ánh sáng nào,
tôi đốt lên một cây nến đặt trên bàn đất tôi làm vừa rồi, quá chuẩn rồi phòng
đào đẹp như phòng xây vậy, hoa tay thế này ít nhất là năm ngón rồi, tôi phục
tôi quá mà chỉ tiếc là thiếu đồ trang trí, không đã đẹp lại càng đẹp hơn… Sau
khi để cô nàng Vân Vận lại trong phòng tôi tiếp tục đào bới chỉnh sửa hang
động, chẳng may khi nào người khác vào tưởng động phủ của tiền bối cẩn thận mà
khám phá chắc lúc đó hài phải biết.



-“Rầm!”-Tảng đá trước mặt tôi vỡ ra để lộ một cửa hang động, tôi không ngờ tôi chỉ muốn phá tảng đá mở rộng động phủ mà thôi không ngờ phát hiện một hang động khác-“Hang động này có bàn tay con người tác động, đỡ quá đỡ phải mất công đào bới. Vào sửa sang chút nào. Mà biết đâu bên trong là truyền thừa của vị tiền bối nào đó.”-Tôi biến về dạng người, nếu chẳng may có bẫy rập gì mà còn phản ứng kịp, chứ cơ thể biến hình phản ứng không nhanh nhạy lắm. Tôi cẩn thận chậm rãi bước vào trong…

-“Không cần cẩn thận đâu chàng trai có duyên với ta.”-Một tiếng cười già nua đầy vui vẻ vang ra từ sâu trong hang động, nhưng tôi có cảm giác nó mang đầy sự sầu khổ không tả siết.

-“Hahaha, nếu tiền bối đã nói thế thì vãn bối ta đây cũng cứ bình thường mà vào thôi.”-Tôi tuy nói ngoài miệng vậy nhưng chỉ tin có nửa thôi vẫn đề cao cảnh giác.

-“Ngươi cứ đề cao cảnh giác cũng không sao, như vậy mới sống trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này.”

-“Hahaha, cũng tùy thôi tiền bối à.”-Tôi cười nói, lúc này tôi đã tới cuối động phủ một cách an toàn, hầu như chẳng có bẫy rập gì cả một đường thẳng tiến. Cuối động phủ là một căn phòng rộng, vách động phủ được phủ bằng một lớp kim loại có thể ngăn được tôi cảm ứng nói kim loại cũng không đúng, nó mềm mại và mát mẻ lúc tôi chạm tay vào thử cảm giác. Giữa căn phòng là một thanh thương huyết săc cắm trên một tảng đá được tạc vuông vắn.

-“Không cần phải thắc mắc, đấy là thứ vải đích thân ta luyện nên, nếu không phải Đấu Đế thì đừng mong dùng thần thức vượt qua được.”-Giọng nói già nua quanh quẩn trong động.

-“Tiền bối nếu đã đạt tới cấp độ đó sao còn vẫn lạc ở đây.”

-“Con người ai mà chẳng chết cơ chứ, chẳng qua sống lâu quá nên tưởng mình bất tử sau đó ảo tưởng thọ ngang trời đất mà thôi.”-Giọng nói già nua đầy cảm thán-“Ta đây cũng đạt tới Đấu Đế và giờ cũng sắp tan biến hoàn toàn rồi.”

-“Đấu Đế?!”-Tôi kinh ngạc thốt lên.

-“Ta trước cả thời đại của Đà Xá đế, hay chính xác hơn chút là ta bồi dưỡng hắn.”

-“Thật méo thể tin nổi.”

-“Ngươi có vẻ không kinh hoảng cho lắm.”

-“Đâu có ta ngạc nhiên lắm chứ, ngài mạnh vậy mà động phủ chẳng có bẫy rập gì cả hơi có gì đó sai sai.”-Tôi sờ sờ cằm theo thói quen nói.

-“Ta muốn tìm người hữu duyên như ngươi, chỉ có một lối vào duy nhất ngươi vừa vào, còn lại không thể đột nhập vào đây, cũng chẳng thể từ ngoài mà phát hiện ra nơi này.”

-“Vậy ta may mắn vậy sao?”-Tôi giật mình, hồi kiếp trước tôi số xui thôi rồi a.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #6