Vân Vận.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

Trải qua một tháng trời tu tâm giờ đây tâm trí tôi tĩnh lặng như hồ nước, gặp
chuyện mà bất biến, gặp nguy mà mặt chẳng nhíu mày, cho dù cường giả đứng ngay
cạnh cũng không khiến tôi phải run rẩy… Tất nhiên rồi tôi đang dúng Ngưng Đọng
mà, luyện tâm trí đâu phải một sớm một chiều là thành công. Tâm ma phải trải
qua nhiều lần tôi luyện mới có thể vượt qua được, lúc trước tôi cũng từng bị
tâm ma nhưng may có lão sư phụ đánh cho tôi một trận túi bụi giúp tôi tỉnh
lại. Thôi cứ tạm thế đi tới đâu tính tới đó, giờ tìm cách chuồn khỏi nơi này,
Cộng Sinh Tử Tinh Nguyên đã được tiêu hóa hoàn toàn và cũng tạo ra được hai
viên đan hỏa từ phần tin luyện không tiêu hóa hết được, một viên cho tên Tiêu
Viêm còn một viên từ từ tính tiếp chắc cũng là mang đi đấu giá thôi. Còn về
thực thì tôi tăng lên từ cửu tinh Đấu Sư lên được lục tinh Đại Đấu Sư, thật là
một bước nhảy vọt lớn, đây mới chỉ là một ngọn thú hỏa mà đã tăng trưởng lớn
thế không biết dị hỏa tăng lên tới mức độ nòa đây, chắc giúp mình nhảy lên Đấu
Linh luôn. Thế nhưng có một điều tôi đã tính toán sai......đó là ngay khi tôi
chuẩn bị phủi @ss mà đi thì Tử Tinh Dực Sư nhanh chóng quay về vì một cường
giả cấp bậc Đấu Hoàng tiến vào lãnh địa của nó (Sao có thể? Đáng nhẽ phải mấy
tháng nữa Vân Vận mới đến chứ sao có thể đến sớm thế, sự thay đổi dòng tình
tiết ư? Vậy cô nhóc Nạp Lan Yên Nhiên phải mạnh hơn nhiều lúc đối đầu với Tiêu
Viêm theo như trong cốt truyện, chẳng nhẽ phải nhường cho Tiêu Viêm ngọn di
hoả đó? Không, ‘đeo sắc’ nhường cho dù có cũng thua, chi bằng lão tử ăn luôn
cho nhanh gọn)

Trên bầu trời Vân Vận đứng mà phát ra khí thế của cường giả bao phủ hết xung
quanh, mái tóc búi cao hình phượng hoàng, dung nhan xinh đẹp động lòng người
bình tĩnh điềm nhiên, cũng không bởi vì bản thân đang đối mặt với một ma thú
cấp độ tương đương mình mà đổi sắc.

-“Nhân loại, mau cút đi đừng để ta phải ra tay!”-Tử Tinh Dực Sư mở miệng đuổi luôn không thèm suy nghĩ gì cả, có lẽ nó vẫn tức vụ tôi đột nhập cuỗng Cộng Sinh Tử Tinh Nguyên của nó.

-“Ta chỉ muốn đổi chút Tử Tinh Nguyên của ngươi.”-Vân Vận sắc mặt vẫn không đổi chạm rãi nói.

-“Cút! Ta không muốn trao đổi gì với nhân loại các ngươi!”

-“Nếu đã như vậy, ta đây không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ ngươi giao ra!”

Nhìn thấy hành động của Vân Vận, tử tinh dực sư vương liền phát ra một tiếng
gầm lớn đến nỗi làm mặt đất chấn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi thu liễm,
âm thanh lại từ từ lạnh dần-“Ta biết ngươi cũng là đấu hoàng cường giả, bất
quá nếu thật muốn giao chiến, ngươi có thể còn sống ra khỏi ma thú sơn mạch
hay không lại là một vấn đề khác.”

-“Cái này cũng không cần sư vương quá lo.”-Thản nhiên lên tiếng, bàn tay trắng nâng nhẹ, một lốc xoáy màu xanh theo bàn tay hiện lên, lúc mới đầu chỉ có lớn chừng hai thước, song chỉ sau một lát long quyển đã đón gió mà tăng vọt, nháy mắt đã biến thành một cái long quyển đến vài chục trượng. Thanh sắc long quyển gào thét bạo xoáy, đại thụ không ngừng bị nhổ bật lên rồi bị gió lốc mạnh mẽ phá tan, vụn gỗ bay đầy trời.

-“Hừ, ma thú sơn mạch không phải là địa bàn của nhân loại, cũng không tới phiên ngươi dương oai!”-Nhìn vòi rồng càng thêm khổng lồ, tử tinh dực sư vương quát một tiếng, trong miệng vang lên một tiếng rít gào trầm thấp, ô ô vang vọng khắp sơn mạch. Theo tiếng sư ngâm, tử tinh trên thân thể sư vương quang mang đại thịnh, tử sắc hoả diễm mãnh liệt trong nháy mắt từ thân thể bùng ra rồi lượn lờ bốc lên, cuối cùng hội tụ thành tử sắc hoả trụ thật lớn thẳng đến tận trời, nhiệt độ cao khủng khiếp (Giá như hiện thân nuốt đám này thì hơi phê đấy)

Trên bầu trời, long quyển phong khổng lồ sau khi Vân Vận phất tay liền mang
theo tiếng gió rít cuồng bạo, điên cuồng cuốn hết tất cả mà hướng đến tử tinh
dực sư vương. Nơi gió lốc đi qua, rừng rậm phía dưới đều bị xé ra lộ cả đất
vàng, không ít ma thú kinh hoảng nối đuôi từ đó chạy trốn.

-“Hừ!”-Nhìn gió lốc cuốn đến, Tử Tinh dực sư vương phát ra một tiếng gầm rống, hai cánh rung lên, tử sắc hoả trụ rộng hai ba trượng phía trên đỉnh đầu tách ra rồi hướng gió lốc mà đánh tới.

-“Oanh!" Một tiếng như sấm rền đột ngột nổ vang trên bầu trời. Gió lốc cùng hỏa trụ hung mãnh va chạm, điên cuồng phóng thích năng lượng kinh khủng vào nhau, tại nơi giao tiếp không gian phảng phất đã hơi ba độnh, bụi cát bay mù mịt che kín cả một khu vực, che mất đi tầm nhìn của tôi tới trận đấu.

Ờ mà kệ trận đấu đi, tôi lẻn vào hang động, tiểu thú cũng ra ngoài xem xét
trận đấu ở một nơi kín đáo nên tôi cứ như ở nhà mà thảnh thơi bước vào trong
nhắm hướng cất giữ Tử Tinh Nguyên mà đi. Chỉ trong một lát tôi đã đột nhập tới
nơi cất giữ, không kiêng nể cái gì cả, bao nhiêu tử tinh tôi lấy cho bằng sạch
(Thật là quá đã mà! Tí chia cho Vân Vận một chút coi như là tiền công đi) Xong
xuôi đâu vào đấy quay lại con sư tử ngu ngốc kia vẫn đánh nhau mà không hề
biết tôi đã viếng thăm ổ của nó và cuỗng hết sạch Tử Tinh Linh, thật là tội
nghiệp tiền mất tật mang, hahaha.

-“Nhân loại, đi chết đi!”-Tử tinh dực sư vương thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng (Hả! giờ mới giữa trưa sao đã dùng sát chiêu rồi, tình tiết chỗ này cũng thay đổi luôn sao, chết thật nên cứu hay không đây, theo như tình tiết là xém chết nhưng lúc đấy con sư tử này không đạt trạng thái mạnh nhất lúc đó là xế chiều rồi) Rống mạnh một tiếng bầu trời xuất hiện tràn ngập hảo diễm. Nhìn trên bầu trời tử tinh dực sư vương thân thể phát ra tử quang mãnh liệt, phía dưới ma thú vây xem đều đột nhiên hoảng sợ thối lui, mà ngay cả ba đầu ngũ giai khổng lồ kia cũng không ngoại lệ. Dị trạng trên thân thể tử tinh dực sư vương cũng đồng dạng bị Vân Vận phát hiện, cảm thụ được năng lượng thiên địa xung quanh đột nhiên lưu động quái dị, mặt nàng cũng dần dần ngưng trọng, mấy trượng xung quanh cuồng phong bắt đầu nổi lên gào thét. Tử sắc quang hoa bao phủ cả một phiến thiên địa, trải qua một hồi đột nhiên co rút nhanh, chỉ trong nháy mắt tử hoa đầy trời đều bị áp súc thành cột sáng màu tím cõ gần nửa thước.

-“Tử tinh phong ấn!”-Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của tử tinh dực sư vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch. Nháy mắt lúc thâm cột sáng màu tím xuất hiện, Vân Vận sắc mặt hơi đổi.

-“Liệt phong toàn vũ!”-Theo tiếng quát nhẹ, không gian trước người Vân Vận liền hơi ba động, vô số phong nhận to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau như một trụ đao nhận, xoáy tròn với tốc độ cực cao tạo thành hình phễu mà bạo xuất.

-“BÙM!”-Nơi cột sáng màu tím cũng phong quyển đao nhận đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm. Cột sáng màu tím cùng phong quyển đao nhận giao phong qua, phong quyển rõ ràng rơi vào hạ phong, chỉ trong chốc lát đã ầm ầm nổ tan, mà cột sáng màu tím lại chỉ thoáng ảm đạm. Sau khi phá huỷ phong quyển đao nhận, cột sáng màu tím dễ dàng liên tiếp kích xuyên qua mấy chục trọng phong thuẫn bố trí trước người Vân Vận, cuối cùng chiếu vào bên trong thân thể nàng. Cột sáng màu tím vừa mới đắc thủ, tử tinh dực sư vương thân thể khổng lồ ngay lập tức hiện đến trước người Vân Vận, trên chưởng trảo thật lớn, năm chiếc móng màu tím sắc bén bật ra, hung ác vạch lên ngực của nàng.

-“Phong chi cực, vẫn sát!”-Ngay lúc cự chưởng sắp xé rách thân thể, trường kiếm kì dị trong tay Vân Vận đột nhiên rung lên, một đạo tia sáng thâm thuý chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong nháy mắt bắn ra. Quang tuyến vừa mới xuất hiện, không gian liền như run lên vài cái. Quang tuyến bắn đến đầu của tử tinh dực sư vương, bất quá lại bị nó phát hiện mà cúi xuống, vì vậy quang tuyến chỉ có thể bắn trúng tiêm giác trên đỉnh đầu, ngay lập tức, bộ phận kiên ngạnh nhất trên cơ thể của nó cứ như vậy mà bị cắt làm đôi. Tiêm giác bị cắt đứt làm cho tử tinh dực sư vương đau đớn kịch liệt, gầm lên một tiếng cuồng bạo, chưởng trảo mang theo kình khí hỗn loạn vô cùng hung hãn, nặng nề bổ xuống bộ ngực của Vân Vận.

(Giúp đỡ phụ nữ là bổn phận, giúp xong là phải kể khổ bắt lấy thân báo đáp,
hohoh)-Giọng nói lão sư phụ vang lên trong đầu tôi, lúc này tôi quyết định
được mình nên làm gì.

Ngay thời điểm quyết định, tôi dùng Phi Hành bắn thẳng tới kèm Ngưng Đọng chắn
trước người cô nàng, với độ phòng thủ đạt vô hạn nhờ Ngưng Đọng cú bổ đó chỉ
đánh bay hai người chúng tôi đi một khoảng cách xa mà không ảnh hưởng đến tính
mạng của tôi, nhưng dư chấn thôi cũng đủ khiến Vân Vận bị đánh ngất đi tuy
nhiên không bị thương nặng, giải Ngưng Đọng tôi lợi dụng lực đẩy của đòn vừa
rồi mang theo Vân Vận bay sát xuống mặt đất, nhắm thẳng hướng ngoài ma thú sâm
lâm mà điên cuồng bay đi, cơ mà Vân Vận nhìn gần xinh vãi, cũng may cho cô
nàng là lão tử nổi lòng tốt mà cứu nếu không là xinh đẹp mấy vẫn ô hô ai tai
rồi lúc đó xinh đẹp cũng vô ích, thế này ngoài lấy thân báo đáp thì còn gì để
báo đáp đây, hahaha.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #5