Họa Diệt Tộc Của Xà Nhân Tộc


Người đăng: VoDanhTieuBoi

Tôi tỉnh dậy trong tinh thần thoải mái toàn thân thư sướng. Hiện ra trong đôi
mắt đang từ từ mở ra của tôi là một trần nhà xa lạ (Tất nhiên rồi vì lúc trước
mái nhà bị dị hỏa bùng phát mà đục thủng cmn rồi còn đâu nữa)

Cảm giác cánh tay trái tê rần và nặng trịch, tôi quay mặt qua tìm hiểu thì
thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi đang dùng tay tôi làm gối khuôn mặt
ánh lên nét ngây thơ với một vệt nước miếng chảy ra từ khóe miệng khuôn mặt mà
bất cứ ai cũng có thể liên tưởng tới thiên thần. Khuôn mặt khá giống khuôn mặt
của Mỹ Đỗ Toa nữ vương nhưng khác một điểm là trẻ hơn, khuôn mặt trước khoảng
26, 27 tuổi thì nay có khoảng 16, 17 tuổi xuân xanh, nếu không phải mối liên
hệ đặc biệt có lẽ tôi đã không nhận ra cô gái nhỏ này là Mỹ Đỗ Toa (Sao tiến
hóa thành công tuổi lại trẻ đi ta? Nhưng tôi thích khuôn mặt bình yên này dù
nó đã mất đi chút vẻ đẹp của trưởng thành). Cơ thể không mảnh vải che thân của
nàng đang ôm chặt lấy tôi. Bỗng tôi nhận ra điều gì đó sai sai ở đây, nhưng
trước khi bộ não kịp xử lý thông tin kinh khủng đó thì bàn tay phải đã đi
trước một bước mà chạm đến vị trí đáng nhẽ có hai ngọn đồi cao vút nay chỉ còn
là một đồng bằng với một mô đất nhỏ nhô lên (tiến hóa khiến hai ngọn đồi bị
san bằng sao?)

-"Không thể nào!"-Tôi không kìm được mà buột miệng kêu lên đau đớn, con tim tôi nhói lên.

-"Um..um.. cái gì mà ồn ào thế?"-Mỹ Đỗ Toa mơ màng tỉnh dậy từ trong mộng đẹp-"Ngươi tỉnh rồi sao?"

-"Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"

-"Hai ngày ba đêm."-Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu qua lại suy nghĩ nhìn rất ư là dễ thương-"Ta đoán thế. Ta cũng ngủ suốt sao biết được."

-"Mà không biết năng lượng dị hoả trong người nàng đã ổn định chưa?"-Tôi lo lắng hỏi.

-"Không cần ngươi phải lo lắng, hừ... Ta đã tiến hoá thành công rồi."-Tuy ngoài miệng nói đầy lạnh lùng nhưng đôi mắt hiện lên nét vui vẻ khi tôi hỏi.

-"Vậy thì tốt quá rồi."

-"Tốt cái quái gì cơ chứ, tấm thân xử nữ của ta bị một tên nhân loại lấy mất, ta còn mặt mũi nào nhìn người khác.... Hừ, nể tình ngươi cứu ta một mạng, ta cho ngươi thành nam sủng của ta..."-(Có lẽ tôi nên nghe vế sau rồi dịch lại ý cô nàng)

-"Ngươi là nam sủng đầu tiên của ta nên ta cho ngươi đặc quyền cho ta một cái tên để dễ gọi..."-(Cho một cái tên, ý gì đây ta)

-"Vậy... Nàng và ta vì Thanh Liên Địa Tâm Hoả mà dấy lên mối quan hệ nữ vương và người hầu này..."-Tôi cố ý nói nhằm đoán ra ý định thật sự cô nàng-"Ta họ Tiêu vậy nàng sẽ là Tiêu Liên."

-"Tiêu Liên... Tên đẹp đấy, ta chấp nhận cái tên này..."-Tiêu Liên với nụ cười vui vẻ nói khiến tôi như đón gió xuân-"Ngươi bồi tiếp ta một tháng rồi ta thả đi."

-"Vậy là nguy hiểm sẽ đến sau một tháng nữa..."-Tôi nói thầm với chính mình (Với sự gấp gáp và thời gian một tháng đưa ra dễ đoán được tai hoạ giáng xuống xà nhân tộc sẽ đến sau một tháng nữa)

-"Ngươi lẩm nhẩm gì vậy?"

-"Không có gì đâu... Ta sẽ bồi tiếp nàng trong một tháng tới."-Tôi cười nói.

...

...

...

20 ngày sau. Tôi đã ổn định với lực lượng Ngũ Tinh Đấu Linh mà tôi đạt được
trong lúc hấp thu Thanh Liên Địa Tâm Hoả đồng thời vận dụng công pháp Song Tu
với Tiêu Liên.

Chúng tôi dần trở nên quen thuộc với nhau, tôi cũng nắm được tính cách của
Tiêu Liên, một cô gái tràn đầy năng lượng thích khám phá, mê ngủ, mê ăn và đặc
biệt còn rất dễ thương nữa chứ. Cô nàng này ngoài lạnh trong nóng nhưng tất
nhiên chỉ mới có chút cảm tình với tôi thôi chứ chưa gọi là yêu, tuy nhiên vì
cứu cô nàng một mạng nên cô nàng vì đền ơn nên mới tạm chấp nhận tôi. Trong
khoảng thời gian này, ngoài việc chúng tôi tự tu luyện ra thì lúc rảnh tôi
thường lấy những câu chuyện kiếp trước ra mà lấy lòng mỹ nhân, ở thế giới này
những câu chuyện kiểu đó rất ít ỏi nên Tiêu Liên tỏ ra rất hứng thú với chúng.

Tuy chúng tôi vẫn ngủ chung nhưng không hề có hành động đi quá giới hạn như
lần đầu, do Tiêu Liên vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi nên tôi cũng không đòi
hỏi gì.

-"Khi nào nàng mới tính nói thật cho ta biết về vụ việc mười ngày sau đây."-Tôi đang nằm trên giường với Tiêu Liên dùng tay trái tôi làm gối.

-"Ta cũng tính nói thật đây."-Tiêu Liên với ánh mắt đầy quyết tâm nói.

.o.o.Theo câu chuyện của Tiêu Liên kể thì xà nhân tộc bị mắc phải một thứ mà
vị nữ vương đời thứ 18 cách đây 3 vạn năm nói đó là lời nguyền một thứ lần đầu
xuất hiện ở đấu khí đại lục. Với năng lực Đấu Đế của nàng cũng không thể giải
được chỉ có thể áp chế tạm thời, sau đó tạo ra một trận pháp để áp chế, cứ sau
một thời gian phải truyền năng lượng vào duy trì trận pháp Đấu Thánh có thể áp
chế nó 5000 năm, Đấu Tôn được 1500 năm còn Đấu Tông chỉ có thể áp chế 200 năm
mà thôi. Cũng vì thế mà từng cường giả của xà tộc đều hy sinh để áp chế nó
ngay cả mẹ của Tiêu Liên cũng thế, tính từ đó đến nay cũng đã được 200 năm,
nên Tiêu Liên mới phải gấp gáp mà tiến cấp để áp chế.o.o.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #21