Phá Giải Và Chuyện Năm Xưa.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Ta chỉ mong ngươi khi đạt được Đấu Hoàng hãy bảo hộ tộc nhân ta."-Tiêu Liên không còn nằm nữa mà đang tính quỳ xuống cầu xin.

-"Hahahahah..."-Tôi bật cười vui vẻ.

-"Ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi kể cả thân thể này..."

-"Nàng hiểu sai ý ta rồi."-Tôi ngăn lại trước khi Tiêu Liên kịp quỳ xuống-"Ai đời nhờ phu quân mà lại cầu xin cơ chứ..."

-"Ai là vợ ngươi cơ chứ."-Trong mắt Tiêu Liên có chút ấm áp.

-"Về tộc nhân của nàng thì đích thân nàng bảo hộ rồi."-Tôi ra hiệu có Tiêu Liên nằm cạnh mình-"Còn về cái thứ gọi là lời nguyền kia thì... Nàng cứ ngủ thật ngon đến sáng mai dẫn ta tới nơi áp chế nó, có ta ở đây nàng cứ yên tâm."

-"Nó ở ngay trên trần nhà kìa. Nếu nó vỡ ra thì lời nguyền sẽ kích..."

-"Là nó?"-Theo ngón tay Tiêu Liên chỉ tôi ngước lên nhìn, trên trần nhà là hình một đại xà đang quấn quanh một cây cột-"Hèn gì ta thấy có thứ gì đó khiến ta khó chịu."-Tôi nhún người nhảy lên một quyền đấm thẳng vào đồ hình khiến nó vỡ vụn trước khi Tiêu Liên kịp nói hết.

-"Ngươi...ngươi...ta phải giết..."-Tiêu Liên gầm lên khi thấy tôi phá nát phong ấn lời nguyền.

-"Câm miệng!"-Một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn cản Tiêu Liên lại.

-"Mẹ!"-Tiêu Liên ngạc nhiên hô lên khi thấy một bóng người xuất hiện.

-"Ngươi tính ra tay với người đã cứu toàn tộc xà nhân sao?"-Một bóng người khác hiện ra âm trầm nói.

-"Hừ đối với kẻ vô ơn bạc nghĩa đáng bị thế nào hả?"-Lần lượt từng bóng người hiện ra-"Còn không quỳ xuống nhận tội."

-"Thôi nào mấy vị tiền bối, coi như nể mặt ta mà tha cho nương tử ta đi. Gặp các vị thấy đồ hình bị phá cũng vậy thôi, nàng vì tộc xà nhân mà thôi."-Tôi đưa tay kéo Tiêu Liên vào lòng (Có cơ hội chiếm lấy phương tâm người đẹp ngu gì không bắt lấy cơ chứ)

-"Được rồi, ngươi đã lên tiếng thì thôi vậy."-Một linh hồn nữ xà nhân tuổi ở xế chiều từ từ xuất hiện, tất cả những linh hồn khác đều né sang một bên-"Đứa nhỏ này kiếm được một vị phu quân thật tốt a."

-"Phải chăng tiền bối là nữ vương đời thứ 18."-Tôi cung kính hỏi.

-"Đúng vậy."-Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thứ 18 khẽ gật đầu.

-"Ta muốn biết mối quan hệ giữa nhân tộc và xà nhân tộc thế nào."

-"Là bằng hữu chi giao."-Bà ta chậm rãi nhớ lại-"Dù sao cũng là quá khứ rồi."

-"Vậy là tốt rồi. Tiêu Liên ra ngoài một chút được không?"-Tôi quay qua nhẹ giọng nói với Tiêu Liên, điều không ngờ là cô nàng nhu thuận gật đâu rồi không nhanh không chậm mà ra khỏi phòng.

-"Các vị tiền bối đây cũng đã chết nên ta cũng không ngại mà nói thật."-Tôi đưa chiếc nhẫn huyết sắc ra-"Có lẽ tiền bối nhận ra vật này."

-"Ngươi là truyền nhân của Nguy... hoả đế."

-"Dựa vào lời nguyền và mối quan hệ bằng hữu trong lời tiền bối vậy có thể nhận thấy người và Nguyệt tỷ là chị em tốt cớ sao lại lưu lạc đến đây?"-Tôi đưa ra thắc mắc của mình.

-"Chắc ngươi cũng biết về đại ma đầu năm đó. Để bảo toàn tộc nhân ta đã phản bội Hoả đế nên phải đưa toàn bộ tộc nhân đi trốn thế này."-Bà ta nói dối không thèm chớp mắt.

-"Haizzz, tiền bối lớn tuổi rồi mà không nói thật là sao."-Tôi thở ra một hơi-"Dựa vào lời nguyền mạnh mẽ kia chứng tỏ tên đại ma đầu kia giận xà nhân tộc tới tận xương tủy, hẳn vì muốn lừa gạt hắn, người đã gạt luôn cả Hoả đế."

-"Ngươi biết rồi còn hỏi nữa, tuổi trẻ giờ thật là... Năm đó khi bọn ta với đội hình cực mạnh với Hỏa đế dẫn đầu bị đánh thua tan tác không chút hoàn thủ, mà nói thua tan tác có phần không đúng, tên kia do một thân một mình chống đỡ cũng ăn không tiêu."-Bà ta bắt đầu kể lại chuyện năm đó-"Hắn lén lút muốn đâm sau lưng bọn ta bằng cách chiêu hàng từng người trong chúng ta, nhưng tất cả đều là già thành tinh cả rồi nên hắn thất bại trong chuyện đó. Nhưng trong một trận chiến tiếp đó chính tay ta, đúng thế là chính tay ta đâm Hỏa đế một kiếm mà đầu hàng hắn. Sau gần 5 năm lấy niềm tin cuối cùng ta cũng có cơ hội đánh lén hắn trong trận chiến cuối, hắn đã rất tức giận và đặt lời nguyền diệt tộc lên tộc xà nhân ta."

-"Vậy ra vãn bối đã đoán đúng rồi."-Tôi gật gù mà nói-"Tiếp đến có phải vì tiền bối và những vị trưởng lão xà tộc lúc đó cảm thấy mình thật bỉ ổi gió chiều nào theo chiều nào theo chiều đó nên đã ra đi tới nơi hẻo lánh mà không lời từ biệt."

-"Đúng vậy, nhưng dù nói gì cũng không thể bào chữa cho việc bỉ ổi đó."-Bà ta nói với giọng tự trách.

-"Chắc ngươi bắt nạt con ta dữ lắm phải không? Gian xảo thế kia cơ mà."-Mẹ của Tiêu Liên bay xuống đánh giá tôi thật kỹ.

-"Nhạc mẫu đại nhân cứ nói quá, ta đây mới Ngũ tinh Đấu Linh còn nàng là Đấu Tông à nha."-Tôi cười cười chỉ nói thế thôi.

-"Chiếc nhẫn ở đây mà, Nguyệt không có vậy tức là sư phụ ngươi đã chết."-Nữ vương đời thứ 18 không khỏi có chút buồn bã nói.

-"Thế thì... Triệu hồi Phán Quyết kiếm!"-Tôi đang nói chuyện với nhạc mẫu mà dám xen vào nên tôi gọi Nguyệt tới cho hai người nói chuyện còn tôi tiếp thục bồi tiếp nhạc mẫu chứ.

-"Ngươi đang yên đang lành gọi ta tới làm gì?"-Lưỡi kiếm xuất hiện trên tay phải tôi, rồi Nguyệt ngưng hình bay ra-"Ngươi đang đánh nhau à?"-Thấy xung quanh có nhiều linh hồn lởn vởn Nguyệt lập tức thủ thế.

-"Cốp!"-"Đánh gì mà đánh, không thấy ai đằng kia hả?"-Tôi gõ đầu cô nàng, chỉ về phía nữ vương đời thứ 18 đang kinh ngạc.

-"Hả? Bạch Khiết!"-Nguyệt vội hô lên lao đến muốn đưa tay ôm vào người nhưng liền xuyên qua-"Muội biết ta tìm muội khổ thế nào không?"

-"Tỷ! Ta nhớ tỷ lắm nhưng..."

-"Ta biết chuyện năm đó, nếu không phải ta phối hợp bị lừa thì đứa ngốc như muội lừa được bọn ta sao."-Nguyệt cười vui vẻ mà nói, xong lại trở nên buồn rầu-"Ta muốn giúp muội áp chế lời nguyền nhưng năm đó ta đi tìm khắp nơi mà không thấy, những người khác cũng giống ta, muội như là anh hùng của chúng ta vậy, xà nhân tộc cũng thế. Mà lời nguyền sao rồi?"

-"Đệ tử của tỷ phá rồi."-Bạch Khiết chỉ qua tôi đang lấy lòng mấy nữ nhân có quan hệ mật thiết với Tiêu Liên như mẹ, bà ngoại, bà nội, cô,...

-"Hắn ta đệ tử gì chứ? Sư phụ hắn thì cả ngàn tên kia đánh cũng không lại."-Nguyệt nhìn qua tôi mà cười nói.

-"Cái gì!? Vậy liệu hắn..."

-"Muội yên tâm, trừ hám gái chút, gian xảo một chút, mê tiền nữa,... Nói chung tật xấu kể không hết nhưng hắn cũng là người tốt."-Nguyệt được dịp nói xấu tôi.

-"Tỷ thích hắn rồi hả?"-Bạch Khiết che miệng cười nói.

-"Muội nói gì vậy? Hắn đã có vợ rồi."-Nguyệt nhìn tôi rồi quay phắt đi.

-"Nam tử giỏi giang ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường mà. Mà hắn ta lấy hậu nhân của muội mà tỷ lấy hắn phải gọi ta là tổ vương đó."-Bạch Khiết được dịp liền mạnh mẽ tiến công.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #22