Thanh Lân


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-"Được rồi các ngươi cũng mau đi đi."-Tôi phất phất tay.

-"Dù sao cũng cảm ơn tiền bối đã giúp."-Nữ xà nhân cầm đầu liền ôm quyền rồi ra hiệu cho đồng bọn mamg theo hai xa nhân vừa được cứu đi.

-"Không biết thời của Nguyệt tỷ thế nào?"-Tôi không biết mối thù giữa xà nhân tộc và nhân tộc có từ hồi xưa chưa. Tôi biến về hình dạng thật ẩn đi khí tức mà tiếp tục đến thành Thạch Mạc mà trong lòng suy nghĩ nếu có cơ hội thử đứng ra làm nguờ hoà giải giữa hai tộc xem sao.

...

Nhờ vào thân phận luyện dược sư nhất phẩm của mình tôi chẳng hề gặp rắc rối gì
mà cứ thế nghênh ngang mà đi vào trong thành được bảo vệ xâm nghiêm. Tôi cảm
thấy khá hứng thú trước đồ ăn vặt ở đây, tuy nghe tên thứ tạo thành có vẻ
không ngon cho lắm như sa trùng, bọ cạp đất,...nhưng nó gây nghiện thật đấy,
ngon vãi cả ra và tất nhiên nó cũng không rẻ rồi, tiền thì tôi không thiếu nên
tôi chẳng ngại ngần gì mà mua thật nhiều vừa đi vừa ăn.

-"Con điếm kia mày tính khi nào mới trả tiền tao hả? Hay là để tao bán cả hai mẹ con mày."-Trong hẻm nhỏ tiếng quát tháo truyền vào tai tôi, người đi đường nghe thấy cũng lờ đi coi như không biết, điều hiển nhiên mà, tôi tặc lưỡi một cái rồi đi vài trong hẻm. Phía cuối hẻm là một tên cởi trần ra sức mà đạp hai mẹ con đang nằm dưới đất, người mẹ cố gắng dùng thân thể gày gò mà che chắn cho con mình mà van xin.

-"Được ròi đấy!"-Tôi di chuyển nhanh đến đưa chân cản cú đạp đang hướng đến hai mẹ con kia khiến tên kia ngã xuống.

-"Con mẹ mày dám chơi lão tử...."-Hắn ta giận dữ hét lên.

-"Họ nợ nhiêu?"-Tôi lạnh lùng hỏi một câu.

-"100 kim tệ."-Hắn ta tưởng tôi là mồi ngon liền hét giá.

-"Bao nhiêu cơ?"-Tôi vờ như không nghe thấy mà phát ra khí tức Đấu Linh.

-"Dạ...dạ, là 5 kim tệ..."-Hắn ta nhận ra mình đá phải thiết bản liền co vòi mà nói.

-"Cút đi!"-Tôi lấy năm kim tệ ném cho hắm rồi đuổi đi.

-"Dạ..dạ..dạ.."-Hắn ta như được đại xá mà chạy như điên đi.

-"Hai người không sao chứ?"-Tôi đưa tay đỡ mẹ con họ dậy mà không để ý đến sự bẩn thỉu của họ.

-"Đa tạ tiền bối."-Người mẹ cúi sâu người mà cảm ơn.

-"Ục..ục..ục.."-Đứa trẻ nhìn thấy tôi cầm mấy que đồ ăn vặt trên tay thì bụng đánh trống biểu tình.

-"Hahaha, cô nhóc đói sao?"-Tôi cười roò đưa cô nhóc một que thịt nướng, nhận lấy từ tay tôi mà cô nhóc chưa vội ăn mà đưa sang mẹ mình.

-"Cô nhóc cứ ăn đi, mẹ cô nhóc có phần mà."-Tôi thấy thế liền cười đưa luôn túi đồ ăn cho họ.

-"Cái này...cái này..."-Người mẹ không dám đưa tay nhận lấy.

-"Cứ cầm mà ăn đi có nhiêu đâu, cô ăn thì con cô mới dám ăn chứ."-Tôi liếc về phía cô nhóc đang mong đợi mẹ mình ăn trước, bỗng tay áo dài bị tụt xuống một chút vừa đủ để lộ ra một lớp vảy màu xanh lá.

-"Hỗn huyết?"-Tôi kinh ngạc mà nói.

-"Tôi...tôi xin lỗi..."-Mẹ cô bé hoảng sợ tính quỳ xuống xin lỗi vì ở đây ghét xà nhân tộc nên tất nhiên hỗ huyết càng khiến người khác khinh bỉ.

-"Có gì phải xin lỗi cơ chứ?"-Tôi vội đưa tay đỡ lại-"Ta chỉ hơi ngạc nhiên là hỗn huyết có thể lớn được thế này thôi. Mà cô nhóc tên gì vậy?"-Tôi cúi xuống đối mặt với cô nhóc.

-"Cháu...cháu tên Thanh Lân."

(Vậy là đúng rồi)-"Tên rất đẹp. Thanh Lân ra kia ăn đi, ta có chút chuyện cần
nói với mẹ cháu."-Tôi cười nói.

-"Dạ..."-Cảm nhận được tôi không có ác ý nên Thanh Lân nhanh chóng gật đầu ưng thuận.

-"Cô có hai lựa chọn lúc này. Nhưng trước đó ta muốn hỏi, vì con gái mình cô dám làm tất cả không?"-Tôi đầy sự nghiêm túc mà hỏi.

-"Dám."-Một câu trả lời chắc chắn không cần suy nghĩ nhiều.

-"Ngay cả khi cắt đứt quan hệ với nó?"

-"Đúng vậy, dù chết mà con tôi được sống hạnh phúc tôi cũng mỉm cười nơi chín suối."-Ánh mắt cô ta liếc qua Thanh Lân mà đầy sự yêu thương không bờ bến.

-"Cô bé sẽ thành Đấu Hoàng trong 10 năm tới nếu tu luyện đúng cách. Tuy nhiên phải xa cách cô là chuyện hiển nhiên rồi, cô hiểu ý ta chứ?"

-"Ta hiểu rồi, nếu đứa trẻ sống tốt như thế, ta thề sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nó, chỉ cần nó hạnh phúc là ta vui lắm rồi."

-"Tốt, cô điểm chỉ vào tờ giấy này, sau khi ta mang đi liền cắt đứt mọi quan hệ coi với Thanh Lân. Chỉ còn tờ giấy này còn tồn tại mà cô liền bắt quan hệ thì hai người sẽ chết không yên."-Tôi lấy ra một mảnh giấy (Thật lòng tôi không muốn làm vậy nhưng vì tốt cho cô ta thôi, cứ nghĩ đi nếu biết con gái mình là cường giả một phương thì dễ sinh ra hống hách nên cần phải quan sát trước)

-"Được tôi đồng ý."-Cô ta không chần chừ cắn vỡ đầu ngón tay mà điểm vào tờ giấy.

-"Tốt, trong vòng chưa đến một năm ta sẽ mang con bé đi, trong khoảng thời gian này hãy cố gắng nhớ đừng nói cho Thanh Lân biết."

-"Đa tạ tiền bối, đến lúc đó chỉ mong tiền bối chăm sóc tốt cho Thanh Lân."

-"Được."-Tôi gật đầu chắc chắn mà nói-"Nhưng trước mắt kiếm chỗ ở cho hai người đã. Ta sẽ kiếm cho cô một công việc, tay làm hàm nhai thôi chứ ta tiền đâu mà cung cấp cho hai người mãi được ta nghèo lắm."

-"Ta cũng không thể ăn của tiền bối mãi được... Nhưng..."-Cô ta có phần khó xử.

-"Yên tâm, yên tâm ta đã ra tay thì đảm bảo có việc cho hai người. Tiểu Thanh Lân mau lại đây, chúng ta kiếm chỗ ở nào!"-Tôi cười vỗ ngực nói rồi gọi Thanh Lân lại.

-"Chỗ ở?"-Thanh Lân nghiêng đầu hỏi.

-"Đúng thế."-Tôi cõng Thanh Lân trên vai khi thấy cô nhóc hai chân có vẻ đứng không vững-"Phiền cô dẫn đường đến Mạc Thiết dong binh đoàn."

-"Mạc Thiết? Vậy mời tiền bối theo ta! Ta cũng từng tính đếm việc gửi Thanh Lân ở đó vì nghe nói hai vị đoàn trưởng không kì thị xà nhân tộc."

-"Đi thôi!"


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #19