Cuồng Long Thức Giấc


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Tương phùng ắt có chia tay, khai tiệc ắt có tàn tiệc, cho dù những hồi ức đọng
lại trong tâm trí con người tưởng chừng là bất tận nhưng cũng không thể trường
tồn trước sức mạnh thời gian và luân hồi. Nếu không có can đảm chấp nhận những
khoảnh khắc chia tay tan rã thì cũng sẽ không thể có gan thừa nhận khoảnh khắc
bắt đầu. Nhưng rốt cuộc đời chúng ta có can đảm chịu được điều đó bao nhiêu
lần, có những lúc chỉ một lần thôi cũng đủ khiến một người mạnh mẽ có thể đánh
bại thần linh gục trên đôi chân mình mà lệ như thác đổ, nước mắt tràn mi.

Thế nên ta đây luôn nghĩ cuộc sống con người vô cùng ngắn ngủi nhưng luôn đẩy
mạnh tìm sự bất tử là một điều không gì ngu xuẩn hơn. Đúng là nó có hấp dẫn
trí mạng nhưng sau đó chỉ là nỗi dằn vặt không dứt khi chứng kiến thay đổi của
thế giới mà chính bản thân mình lại không hề đổi thay.

Cho dù là vũ trụ, thứ tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng ai có can
đảm nó rằng nó sẽ mãi trường tồn, thế nên đối với ta hai chữ tình ái luôn chỉ
tồn tại theo từng khoảng thời gian nhất định. Ta có thể tiễn người đó ra đi
bằng một nụ cười hay nước mắt của sự sự đau thương, ta có thể giữ những hồi ức
trong trí nhớ cho dù đã trải qua vô số lần luân hồi, ta không coi nhẹ chúng,
nhưng cũng không đặt quá nặng để trở nên mù quáng lạc mất bản thân.

Nhưng đó là ta, Quản Lý Vũ Trụ, còn những trường hợp khác thì cho dù một cường
giả cấp bậc cao nhất có thể sống lâu cả trăm ngàn năm thậm chí cả triệu năm,
nhưng khi họ đã qua bên kia thế giới thì những hồi ức khi sống cũng sẽ tan
biến. Đó là một trong những luật tối cao của vũ trụ chỉ trừ một số trường hợp
thật sự hiếm hoi.

Thế nên, liệu với sức mạnh tương tự của ta, cậu, một người không chút tham
vọng gì ngoại trừ việc hưởng thụ cuộc sống bình thường bên cạnh người mình quý
mến thì có thể vượt qua được sự khó khăn của sự bất tử không Mizuhara Takuto.
Tham vọng kiểu như thế của cậu nó còn đáng sợ hơn cả chinh phục vũ trụ đứng
trên mọi thứ nữa đó. Tuy theo ý chí vũ trụ, cậu là người vào được Cổ Nhẫn nên
ta đã giao cho cậu thứ sức mạnh bất tử đó. Nhưng ta tự hỏi liệu đó có phải là
điều tốt không....

"Nè! Ngươi trầm ngâm nhìn trời mãi thế, ta ăn hết phần bây giờ."

Quản Lý giật mình khỏi cơn trầm tư nhìn thấy cái xác con cá mới câu xong khi
nãy đã không còn chút gì

"Tiểu thư Selemi ơi, cô ăn con này là con thứ 6 rồi đó, với sức mạnh bị hạn
chế, Ta cũng rất khó khăn mới triệu hồi nó được a. Sao cô không tự ra tay đi.
Muốn ăn lăn vào bếp mà."

Tuy thì nói vậy nhưng ta vẫn lập triệu hồi trận để kiếm một con khác để phục
vụ cô tiểu thư tóc vàng kiêu kỳ trước mặt.

......

"Takuto Mizuhara! Cậu đừng có khinh người quá đáng."

Đối mặt với những ánh mắt phẫn nộ từ các thành viên cậu lạc bộ Judo, Takuto
cười "thân thiện"

"Khinh thường các anh ư, tôi đâu có a."

Nói tới đây cậu làm một động tác nghiên đầu nhếch mép

"Tôi cá cược 15 người các anh có thể đẩy tôi ra khỏi sàn đấu là coi trọng các
anh lắm rồi đó nha, cái ngữ như các anh, đừng nói 15 người, 100 người còn
không xứng."

"Tên năm nhất khốn khiếp!!!!." Một học sinh năm 3 đã bị lối nói chuyện của
Takuto làm cho bực mình thét lên, cậu lạc bộ họ không thể rút lui được nữa,
khi nãy thấy Takuto bước vào câu lạc bộ thì những người ở đây mừng húm ngỡ như
cậu sẽ có hứng tham gia và thậm chí không chỉ có Takuto, một vài thành viên
câu lạc bộ báo chí cũng đi theo. Vì nói gì thì nói, Takuto đang là đề tài hot
trong trường hiện tại mà.

Nhưng ai ngờ đâu...

"15 người các anh nếu có thể đẩy tôi ra khỏi sàn đấu tập thì tôi sẽ tham gia
câu lạc bộ judo. Nhưng nếu không thể.....

Nói tới đây mắt Takuto đanh lại, cậu quát lớn

"THÌ CÂU LẠC BỘ NÀY SẼ BỊ ĐÓNG CỬA TRONG 1 NĂM HỌC NÀY."

Đối mặt với sự sỉ nhục cùng hăm dọa công khai như vậy và thậm chí còn trước
mặt câu lạc bộ báo chí thì những thành viên của hội judo không thể không phẫn
nộ. Nếu họ bị ép vế tại đây thì đừng nói là Takuto có ép họ đóng cửa hay không
mà danh tiếng họ sẽ bị hư hại nặng nề thành trò cười của trường. Thế nên các
thành viên ở đây đặc biệt là những người năm cuối đều thể hiện một vẻ mặt nhăn
nhúm lại trong phẫn nộ.

Nhưng trước vẻ mặt đó của họ takuto lại coi như không có chuyện gì cậu nói
tiếp


  • Nếu các anh không đồng ý thì tôi sẽ rời khỏi đây

Nói xong Takuto quay người bước ra khỏi cửa và mọi người cũng tưởng chừng như
sự việc này sẽ kết thúc kiểu đầu voi đuôi chuột nhưng không ai dám nghĩ mình
sẽ nghe được câu nói sau đó


  • Tôi sẽ trước mặt các học sinh trong trường hủy đi tấm bảng hiệu câu lạc bộ
    của các người.

Làm nhanh hơn nói, trong tay Takuto bây giờ đã cầm tấm bảng gỗ của câu lạc bộ
judo và khỏi nói cũng biết đối với những câu lạc bộ võ thuật truyền thống thì
tấm bảng đó quan trọng như thế nào. Không chịu nổi điều đó một đàn anh năm 3
có vẻ là chủ nhiệm câu lạc bộ bước ra lớn tiếng nói


  • Takuto Mizuhara! Nếu cậu không nhận lời mời của chúng tôi thì thôi đi chứ
    tại sao lại dồn ép chúng tôi như vậy.

Sau đó những tiếng tán thành từ những thành viên vang lên chỉ trích Takuto.


  • Các anh không tôn trọng giờ nghỉ của bạn gái tôi cũng như nhóm bạn của cô
    ấy có khác gì không tôn trọng tôi đâu chứ. Các anh biết sáng nay tôi và cô ấy
    đi cửa sau trường cũng đủ hiểu thái độ của bọn tôi mà trưa nay vẫn cố ý truy
    tìm để làm phiền. Thế nên, bây giờ các anh phải đối mặt với tôi vì sự sai lầm
    đó.

Nghe Takuto nói vậy thì những người ở đây đều hiểu được mình đã chọc vào thứ
như thế nào, một kẻ cực kì bênh vực người của cậu ta một cách siêu hạng.


  • Chủ nhiệm! Làm sao bây giờ?

Đối diện với những ánh mắt lo lắng của các thành viên khác người chủ nhiệm run
rẩy như đang đi trên dây vậy. Sau một lúc cân nhắc anh thở dài, ánh mắt đanh
lại


  • Nếu không còn cách khác…. Thì chiến thôi

Ngay sau đó 15 thành viên của cậu lạc bộ judo ập vào vây quanh Takuto.


  • Cậu lạc bộ báo chí ở kia ơi. Các cậu chuẩn bị cho tôi một bài tựa là Takuto
    Mizuhara Ỷ Ít Hiếp Đông nhé.

Thái độ khinh khi phát ra từ takuto càng khiến lửa giận của các thành viên
bùng cháy, họ lao vào kẻ ôm ông, ôm chân tính nhấc cậu lên vật xuống. Nhưng….

“Không thể nào. 15 người lực lưỡng, không đẩy nổi một người sao.”

Với mồ hôi lạnh đổ ròng ròng trên người, câu lạc bộ judo đang giữ chặt lấy
người Takuto không thể không kinh hãi, một quả núi. Sừng sững như một ngọn núi
chân chính.


  • Chỉ vậy thôi à. Ta cho các người giữ ta cũng đã gần 3 phút, vậy đến lượt ta
    rồi nhé.

“Không ổn!!!!!! Buông tay cậu ta ra và lui lại mau.”

Người chủ nhiệm câu lạc bộ run lên khi nghe giọng nói cùng khí thế mãnh liệt
bắt đầu phát ra từ Takuto.

“Muộn!”

Takuto giơ cao đôi tay đang bị giữ chặt bởi ba người mỗi bên và vung mạnh
xuống đất

RẦM!!!!!!!.

Không còn biểu hiện nào gì đáng sợ hơn ở trên khuôn mặt của những người ở đây.
Một cú quất tay đơn giản hất tung 6 người đo sàn thân thể họ như những trái
banh bị đập xuống đất. Nhưng cũng may là có những tấm nệm tập dầy nên họ có vẻ
không bị thương.

“Sao thế không phải môn judo của các người giỏi mượn lực phản đòn lắm mà. Sao
không chịu nổi một cú ném của ta thế.”

Chứng kiến cú ném của Takuto, đừng nói là những người trong câu lạc bộ ngay cả
dân tay ngang như các học sinh bên ngoài đang quan sát đều cảm thấy kinh hãi
tột độ.

“Xem ra câu lạc bộ judo thật sự muốn đóng cửa rồi đây.”

Những lời bàn tán như thế vang lên khiến cho không khí trong phòng trở nên
căng thẳng tột độ.

………..

"Vậy là câu lạc bộ judo đã đánh thức con cuồng long ngủ say đó thức dậy và bây
giờ họ phải trả giá cho điều đó đúng không."

Thở dài chán nản trong khi đối mặt với cô bạn đang khẩn thiết năn nỉ giúp đỡ,
Himari Shirojima đang ở câu lạc bộ karate lên tiếng.

Theo lời kể của cô bạn đó, thì khi Takuto thách đấu 15 người thì bạn trai của
cô bé đã bị Takuto quăng mạnh xuống sàn, và chứng kiến sự khủng bố của Takuto
nên cô bạn này quá lo lắng đành phải chạy đi tìm sự giúp đỡ của câu lạc bộ võ
thuật khác. Mà trong trường này có 3 câu lạc bộ võ thuật, kiếm đạo, judo và
Karate. Tuy mọi người đều biết Takuto là bạn thân với Kazuma của câu lạc bộ
kiếm đạo nhưng hiện tại Kazuma đang phải tịnh dưỡng ở bệnh viện thì không ai
có thể khuyên được cậu ấy cả. Chỉ còn câu lạc bộ karate, cũng may cô bé này
với Himari là bạn cùng lớp.

"Vậy đây là lí do mà hôm qua em gọi cho anh nhắn rằng tuyệt đối không thể tiếp
cận cậu ta nhằm đưa lời mời vào câu lạc bộ a."

Một đàn anh trong câu lạc bộ karate lên tiếng nhẹ nhõm khi thấy mình không
vướng vào tên sát thần này giống như tụi bên judo vậy.

"Nếu anh chỉ tiếp cận cậu ta rồi trực tiếp đưa lời mời thì có thể bị từ chối
nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không gây phiền phức, nhưng người bên câu lạc bộ
judo lại quầy rầy giờ nghỉ của bạn gái cậu ta. Và cậu ta là thuộc loại bênh
vực tuyệt đối thế nên cũng chỉ trách bọn họ không biết điều đó thôi."

Nói tới đây Himari xoa nhẹ vai mình "Lễ hội tối qua, Em chỉ mới giỡn với cô bé
ấy một chút mà bị cậu ta chặt một cú ngay vai tuy cơ thể hết đau rồi nhưng tâm
trí vẫn nhớ như in sự đau đớn đó. Đúng là không biết ga lăng chút nào."

"Nhưng cho dù thế thì bạn trai mình và những người của câu lạc bộ đó đang phải
đối mặt với người như thế nếu có chuyện gì..."

Giọng cô gái đã thấm đầy sự lo lắng khôn nguôi

"Không có gì đâu, cậu ta không phải tuýt người hủy hoại kẻ khác. Tuy có thể
hơi đau đớn một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện tập đâu."

"Nhưng Himari!!! Câu lạc bộ phải đóng cửa đó, như vậy không ảnh hưởng sao. Bạn
trai mình thích tập môn này lắm. Nếu nó bị đóng cửa thì cậu ấy buồn và thất
vọng lắm chưa kể đó không phải là lỗi của cậu ấy là đó là quyết định của đàn
anh trong câu lạc bộ."

"Con sâu làm rầu nồi canh thôi, là thành viên câu lạc bộ bọn họ có trách nhiệm
phải chia sẻ hậu quả và 15 người đó vẫn tiếp tục chấp nhận thử thách mặc dù
biết sẽ thất bại."

"Uhhhhhh" Mặt cô gái chùng xuống thất vọng thấy vậy Himari thờ dài

"Vậy cậu đến đây muốn mình giúp như thế nào."

"Nếu cản được Takuto Mizuhara thì chỉ có cô bé tên Ei ở chỗ cậu, người đã
thắng cậu ta, thế nên xin cậu hãy gọi cho Ei tới cản cậu ta lại."

"Haixxxxx! Cậu là đồ ngốc hay sao thế."

"Ểhhhhhhhh!" Mặt cô gái ngẩn ra kinh ngạc

"Làm cái mặt đó chi vậy. Cậu không cân nhắc điều cậu nói hay sao chứ. Ei không
phải là học sinh của trường, lôi cô bé vào chuyện nội bộ của trường bên ngoài
không biết còn đỡ lỡ như biết thì sẽ vô cùng phiền toái nhất là lễ hội trường
sắp tới nữa. Mà cho dù là không ai tiết lộ thì bây giờ từ chỗ mình tới đây
cũng phải mất 30 phút, thời gian đó đủ để Takuto Mizuhara san phẳng câu lạc bộ
judo của bạn trai cậu rồi."

"Vậy.... Vậy mình phải làm sao đây a. Người trong trường có thể ngang với
Mizuhara Takuto thì may ra chỉ có người bí ẩn hai lần ra mặt cho câu lạc bộ
kiếm đạo thôi, nhưng ai biết được cậu ta là ai, thậm chí có tin đồn là cậu ấy
chính là Mizuhara kun nữa. A!!!!! Mình phải làm sao đây....!"

Thở dài lên tiếng bất đắc dĩ Himari đứng dậy “Không còn cách nào khác! Để mình
qua đó giáp mặt với cậu ta vậy.”

“Vậy thì tất cả nhờ cậu đó,Himari.”

….

Khi Himari đến nơi thì cảnh cô trông thấy còn tệ hơn cô tưởng tượng. 15 người,
không ai đứng dậy nổi.

“Takuto Mizuhara, cậu làm việc quyết tuyệt như vậy không sợ bị trường kỷ luật
sao.”

“Quyết tuyệt sao. Việc các anh còn nói được thì vẫn chưa thể gọi là quyết
tuyệt đâu. Còn về phần nhà trường ư, anh phải biết là vị trí của tôi với
trường hiện tại như thế nào chứ.”

Takuto nhếch mép, vị trí của cậu có thể nói là vip trong trường. Tất nhiên rồi
a, nếu một ngôi trường có một người nổi tiếng theo học đều sẽ nhận được ít
nhiều chiếu cố cho dù người đó giỏi ở lĩnh vực nào đi chăng nữa. Một người có
thành tích nổi trội sẽ là điểm thu hút học sinh đầu vào hiệu quả thế nên
Takuto tin chắc rằng nếu mình không làm quá tay thì trường sẽ không làm khó gì
mình cả.

“Takuto Mizuhara kun! Tôi không nghĩ đến cậu còn là một người biết ỷ thế ép
người khác đó.”

Một giọng con gái quen thuộc vang lên từ cửa vào, Takuto quay lại thì thấy
Himari đang mặc võ phục đang đứng đó.

“Himari Shirojima san! Câu lạc bộ karate của cô cũng muốn tham gia chuyện này
sao.”

“À! Chuyện đó thì tôi nghỉ rồi, tôi mới đưa đơn gia nhập tham gia câu lạc bộ
judo sáng nay, và mới nãy có người thông báo tôi đã được nhận nên chạy qua đây
sau khi tạm biệt với thành viên bên kia đó mà.”
Nói tới đây Himari quay qua các thành viên của câu lạc bộ judo

“Đúng vậy nhỉ senpai.”

“À!!!! Đúng!! Đúng!!! Cô ấy là thành viên mới.”

Chậc! Gượng ép thấy rõ luôn a. Có chém gió cũng nên biết thể hiện khuôn mặt
tỉnh chút chứ.

Takuto thầm nghĩ vậy khi thấy biểu hiện của mấy người câu lạc bộ judo nhưng
cậu cũng không bắt bẻ làm chi mà thầm quyết định cuốn theo chiều gió.

“Vậy cô đến đây muộn rồi a. Câu lạc bộ này chuẩn bị đóng cửa một năm rồi và cô
năm sau cũng là năm 3 chắc không có thời gian cho hoạt động câu lạc bộ đâu
nhỉ.”

“Ara!! Ara! Takuto Mizuhara san đây là đang lo lắng cho tôi sao, bất ngờ thật
a, tôi tưởng cậu chỉ lo lắng cho bạn gái dễ thương mình thôi chứ, lo đến nỗi
chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà dùng thế đòi ép đóng cửa câu lạc bộ cơ đấy.
Với lại không lo a, tôi quyết định học xong cấp III sẽ chính thức kế thừa chức
trưởng vu nữ đền. Cho nên năm 3 cũng không bận rộn gì lắm. Nhưng theo tôi thấy
cậu hơi quá đáng rồi đó. Dùng sức mạnh và quyền thế ép uổng người khác, tôi
nghĩ cậu sẽ không sử dụng sức mạnh với những người mà cậu coi là người thường.
Nhưng xem ra…. Tôi đã nhầm rồi.”

Đối mặt với thái độ trách móc của Himari, Takuto cũng đưa ra nụ cười

“Có quyền thế phải biết ỷ vào chứ, với lại đây không phải tôi chủ động gây sự
a, chính họ mới là người quấy rầy bạn gái tôi trước. Thế nên hôm nay tôi phải
dọn dẹp cậu lạc này.”

Takuto mắt đanh lại, đưa quyền lên trước mặt rồi nắm chặt thể hiện quyết tâm
của mình. Và ở đối diện, Himari cũng biết không còn có thể nói bằng lời nữa cô
nghiêm mặt lại

“Đúng là một phát biểu ngông cuồng a. Vậy thì tôi đành phải lấy tư cách là
thành viên câu lạc bộ…. CẢN CẬU LẠI….”

Đối diện với sự kiên quyết của cô gái, Takuto có chút khó xử, dạo này không
hiểu vì lý do gì mà cậu đấu với con gái hơi nhiều. Hai trận với Ei, một lần va
chạm với Hecate của Liên Minh hồi ở trên lớp lúc nãy, và bây giờ là Himari. Và
tình huống bây giờ thật sự có chút khiến cậu hơi bị khó xử. Nói gì thì nói,
cậu và Suzuno vẫn nợ cô ấy một ân tình hồi cuối lễ hội, nhưng bây giờ không
phải lúc có thể rút lui được nữa.

“Tôi không biết cô lấy tự tin ở đâu ra nhưng cô nghĩ có thể đánh bại người
chiến đấu ngang ngửa với Ei hay sao.”

Nói xong cậu hạ thấp thân hình xuống thủ thế. “Tới đi.!!!!!”

“Chờ chút tôi đi thay đồ.” Himari quay qua bỏ đi một nước hướng về phòng thay
đồ như đúng rồi bất chấp không khí đang căng thẳng cực độ

Mọi người “……..”

“Không phải cô đã mặc võ phục trên người đó sao. Thay ra làm chi a.”

Takuto nói tựa như muốn hét lên vì độ tỉnh của cô gái.

“Ara!! Ara!!! Mizuhara san đây tò mò chuyện tại sao một cô gái lại đi thay đồ
a, anh sắp hóa sói rồi à.”

Giọng nửa đùa nửa giễu của cô gái khiến Takuto thật sự muốn nóng mặt gầm lên
nhưng cậu chỉ nổi cỡ chục cái thập tự trên trán và nghiến răng trèo trẹo.

5 phút sau…..

“Đây là…..” (Mọi người)

“Cô….. Bộ đồ đó….!”

“Phụt……!”

“Đừng có làm vẻ mặt như thế a.” Himari xù lông ngay lập tức

“Ha!!!! Ha!!!! Xin lỗi a!!!!! Ha!!!!! Ha!!!!!! Ha!!!!!!!!! Xin lỗi….!

“Câu xin lỗi của cậu thật sự khiến tôi muốn giết người đó.”

Himari bất chấp hình tượng vu nữ nhẹ nhàng cô gầm lên sau đó rút từ sau lưng
ra một thanh tựa như shinai nhưng nó không làm bằng những thanh tre mà làm từ
gỗ nguyên khối hình trụ lục giác và ở trên đầu thanh kiếm có dán 3 lá bùa dài
ghi những kí tự mang đầy phong cách cổ lão.

“Cô…..” Nhìn thấy thanh kiếm Takuto đang thể hiện vẻ mặt cười đùa lập tức
nghiêm lại ngay tức khắc.

“Bây giờ cậu có nói xin lỗi cũng muộn rồi.” Himari nhắm khẽ mắt lại và khí
chất cô thay đổi ngay lập tức.

Thần lực hiện thực hóa, như đã nói từ trước, ngôi đền Shirojima của Himari có
sự hiện diện của thần lực nên những vu nữ ở đây một khi đã khoác lên trang
phục thì khí chất của họ cũng tự nhiên khiến người khác cảm thấy sự thần thánh
trong đó. Himari là trưởng vu nữ nên cô có thể thao túng thần lực mạnh hơn các
vu nữ trong đền nhiều. Nhưng trước đến giờ Himari chỉ sử chút để khiến mình
thêm vẻ uy nghiêm còn bây giờ cô thật sự dùng thần lực để chiến đấu. Chưa kể
bên cạnh đó thanh kiếm cô sử dụng cũng vốn là thần khí được thờ phụng trong
đền và khi nãy trong khi thay đồ cô đã dùng thần lực triệu hoán nó tới, thần
kiếm Soumin Shourai.


  • Mizuhara Takuto! Tôi không phủ định những gì anh nói khi nãy là sai. Quả
    thật tôi chưa từng thắng khi đấu với Ei lần nào. Nhưng….

Himari chĩa thẳng thanh kiếm về phía Takuto


  • Tôi cũng chưa từng mặc y phục vu nữ để chiến đấu với con bé cả. Anh là
    người đầu tiên khiến tôi phải làm điều này đó.

Nói rồi ngay lập tức Himari nắm chặt thanh kiếm và lao tới Takuto với một
chuyển động mang tốc độ cùng khí thế khủng khiếp.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #98