Rắc Rối Mới Lễ Hội Văn Hóa


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Cuộn mình trong tấm chăn và đang hưởng thụ giấc ngủ tuyệt vời, cho dù là biết
trời đã sáng nhưng Takuto vẫn có chút không muốn dậy, ai bảo khí trời mùa thu
dễ chịu quá a, ít nhất là đối với cậu. Hôm qua bị Ei nốc ao gục và phải đưa
vào đền nằm đo ván gần một tiếng đồng hồ. Tuy thể hiện trước bạn gái cậu thì
không sao nhưng sau khi về nhà, được quăng mình lên giường là Takuto lập tức
cảm thấy thân thể rệu rạ lập tức lăn ra ngủ không biết trời đất. Mà nói đi
cũng phải nói lại, chỉ mới có hai ngày mà Takuto đã trải qua bao nhiêu là
việc, đấu với Liên Minh, giúp Item khống chế Tru Ma Thiên Trụ, cùng Hội Học
Sinh trường Ishiyama điều tra vụ án ma túy. Khi về tới nhà lại nghe được vụ
Kazuma nằm viện, ngày hôm sau trong cuộc hẹn hò lại đụng độ một đám người bất
thường muốn bắt cóc con gái, sau đó bị mời lên võ đài đấu với Ei nhằm câu giờ
chờ công ty pháo hoa tới. Mà cậu chắc chắn sau trận đấu của cậu thì pháo hoa
chắc cũng chỉ như là một màn phụ họa thôi. Trận đấu đó dữ dội đến vậy kia mà.

Thế nên kết quả của những sự việc nêu trên chính là đây, một Takuto lười biếng
cuộn mình nướng cháy giường chẳng còn chút phong độ gì của một tiền đạo chủ
lực của câu lạc bộ bóng đá nữa hay dậy sớm nữa.


  • Oni chan!!!!!! Dậy đi! Sao hôm nay anh dậy trễ vậy! Hôm qua hẹn hò hăng hái
    lắm hay sao mà giờ mệt bơ phờ vậy

Đang lim dim, Takuto thấy tấm chăn mình đang bị ai đó giật giật và cậu nghe
được tiếng gọi dậy của em gái. Và vẫn cuộn mình trong chăn, Takuto đáp với
giọng ngái ngủ


  • Ừ!!!! Trên một phương diện nào đó thì em nói đúng đấy, hôm qua quả là có
    nhiều sự kiện đáng kinh ngạc đến mức khiến anh bây giờ không dậy nổi rồi. Thế
    nên….

Takuto nói tới đây, cậu nắm chiếc chăn từ bên trong cuộn chặt hơn vào thân,
trông cậu bây giờ y như khúc chả giò vậy


  • Imouto đáng yêu của anh! Cho anh ngủ thêm 10 phút nữa nha.

Nói xong cậu lập tức chìm vào giấc mộng bỏ mặc em gái cậu đang đứng đó một
cách tàn nhẫn.


  • Onii chan!!!!!! Em gọi anh dậy là cũng vì muốn tốt cho anh thôi nha…

Giọng điệu của Kotori bắt đầu có chút trở nên huyền bí và ngân dài ra khiến
Takuto mặc dù đang rất buồn ngủ nhưng không thể không thắc mắc.


  • Em thấy tiếc cho Suzuno chan quá đi!!! Hức!!! Hức!

Takuto nghe vậy càng tò mò tợn và Kotori cũng thấy chiếc chăn bắt đầu có dấu
hiệu được nới ra, cô bé làm một nụ cười xảo trá và với một giong điệu như giả
khóc.


  • Chị ấy hôm nay qua nhà chúng ta sớm thậm chí mặc cả chiếc tạp dề hôm qua
    anh mới tặng để làm buổi sáng cho nhà chúng ta ăn thế mà anh lại bỏ lỡ cơ hội
    đó rồi... Thôi được rồi, em sẽ xuống nói với chị ấy anh đang mệt và đi học
    trước đi….

Nói rồi cô bé quay bước về phía nhưng ngay khi đó cô ngay một tiếng phần phật
vang lên từ đằng sau, chiếc chăn vốn đang được cuốn chặt vào người anh trai cô
đang bay phất phơ trên không khí

“Kotori, imouto đáng yêu của anh, bây giờ anh chắc chắn với em rằng, cho dù
gấu khổng lồ đứng chặn trước cửa phòng thì anh vẫn có thể đấm cho nó tan xác
để được xuống dưới nhà.”

“Wa!!!! Quả là onii chan có khác.” Kotori với ánh mắt đầy sao chiêm ngưỡng sự
thay đổi một trời một vực của anh trai mình

“Nhưng không được a!!!! Cho dù có gấu xuất hiện thật anh cũng không thể đánh
nó tan xác a, gấu dễ thương lắm, anh phải để em cưỡi nó trước a.”

“Vậy thì để anh đánh nó ngất xỉu sau đó cho em cưỡi nó được không nào.” Takuto
giơ ngón trỏ lên về phía em gái cậu

“Tại sao anh lại thích cái khoản đánh nó vậy.” Kotori bĩu môi lên tiếng

“Tất nhiên rồi a! Nếu dám ngăn cản anh xuống ngắm Suzuno chan trong bộ tạp dề
mới thì cho dù là quân đội anh cũng làm gỏi hết.”

“Quá ngầu rồi Onii chan! Độ ngầu của anh bay vọt nóc nhà rồi….”

“Chứ còn gì nữa, anh mà lại.” Hất mái tóc với một bộ mặt cực kì hào nhoáng và
tỏa sáng, Takuto lên tiếng đáp lại em gái mình

“Có vẻ như anh đã hoàn toàn tỉnh rồi đó, vậy thì xuống ăn sáng đi, đừng để
Suzuno chan chờ lâu đấy.”

Híp mắt mỉm cười gật đầu trong sự thỏa mãn, Kotori quay bước ra khỏi phòng và
Takuto cũng bắt đầu chuẩn bị đi xuống nhà ngắm bạn gái của mình.

….

Nice!!!!! Một tràng cảm tạ vì được sống đã chạy qua não Takuto như những cơn
sóng cuồn cuộn. Cái ước mong của cậu đã được tiến thêm một bước. Hình bóng đó
đang tỏa ra sự dễ thương mãnh liệt trong bộ tạp dề tuyệt vời kia. Nhìn thấy
được nó thì sự mệt mỏi do trận đấu hôm qua biến đi tận đẩu đầu đâu rồi. Và
không biết tâm trạng vui vẻ này khiến các giác quan của cậu mạnh hơn không mà
Takuto có thể cảm thấy hương vị các món ăn bay ra từ trong bếp như những mùi
hương của thiên đường đang mời gọi cậu đến chốn thần tiên vậy. Nhưng mà điều
đó cũng dễ hiểu thôi a, hôm qua cậu đã gần như liều mạng để rinh chiếc tạp dề
này về nhà mà.

Có thể trong mắt người khác thì cậu là một người khó hiểu khi không lấy giải
thưởng hạng nhất nhưng mấy ai hiểu được rằng thứ cậu coi trọng bây giờ tuyệt
đối đã không còn nằm trong phương diện vật chất nữa. Tinh thần mới là tuyệt
nhất, cái lò vi sóng đó cho cậu thấy cảnh này không, cái lò vi sóng có thể tạo
một diện mạo mới cho cô bạn gái cậu không a,câu trả lời đã rõ như ban ngày
rồi.

Thế nên Takuto mặc dù đang nắm giữ vị cường giả gần như mạnh nhất đồng lứa
(chỉ thua Ei bởi vì những người có quan hệ với tên biến thái Quản Lý kia thì
toàn là tồn tại khó đỡ) nhưng cũng phải lộ ra ánh sao trong mắt khi ngắm cô
bạn gái mình đang chạy qua chạy lại trong bếp trong bộ tạp dề mới kia.


  • Ara!!!! Ara!!! Ara! Tuy đã đoán được điều này, nhưng onii chan à, cái phản
    ứng của anh hiện tại thậm chí còn mãnh liệt hơn em nghĩ nữa đó.

Kotori lên tiếng với nụ cười tinh quái có phần trêu đùa khi thấy cậu bước
xuống dưới nhà.


  • Tất nhiên rồi a! Em có thể hiểu anh trong những việc khác thật nhưng riếng
    với những việc liên quan Suzuno thì em luôn đánh giá thấp hơn so với thực tế
    đó.

Nói xong câu đó với em gái cậu quay sang bạn gái của mình


  • Chào! Trông cậu dễ thương lắm đấy, Suzuno, và cám ơn đã qua phụ mình nấu
    sáng nhé, hôm nay uể oải quá.

“Không có gì đâu! Dù sao hôm nay Athena dậy sớm hơn mình nhiều và cô ấy đã
hoàn thành mọi thứ rồi bảo với mình nên tận hưởng chút thời gian rảnh hiếm có
vào sáng sớm này. Thế nên mình nghĩ sẽ qua nhà cậu và biết được là hôm nay nhà
cậu đi làm sớm nên mình nghĩ sẽ giúp cậu làm bữa sáng.” Suzuno trả lời với nụ
cười của ánh sáng ban mai.

“Vậy thì lạ thật nha….”Kotori ngước lên hỏi “Sao chị lại mang bộ tạp dề mới đó
vậy.”

Nghi vấn của Kotori không thể bảo là không có lý, một nữ sinh cho dù buổi sáng
qua nhà bạn trai mình để đánh thức cậu đậy như trong mấy quyển manga romance
thì cũng khó có trường hợp tự mang tạp dề riêng của mình mà tới được.


  • À!!!! Cái này là do Athena bảo mình mang theo, cô ấy nói mang theo nó hôm
    nay sẽ gặp điều may mắn.

Nghe được điều đó, trong não Takuto lại vang lên hàng ngàn câu “Cám Ơn.” Đối
với Athena, không biết Suzuno sẽ gặp may mắn thế nào chứ chỉ riêng mới sáng mà
đã được chiêm ngưỡng một sự xinh tươi mới mẻ từ bạn gái của mình thì không
phải là điều quá may mắn với cậu hay sao chứ.

Và tiếp theo ba người cùng ăn sáng với nhau, như đã nói lúc nãy, tâm trạng
Takuto đang rất tốt nên cậu ăn rất ngon miệng ánh mắt tỏa ra các vì sao.


  • Tuyệt ghê đúng là Suzuno chan có khác! Onii chan chìm đắm trong thế giới
    riêng luôn rồi kìa.

Tròn mắt kinh ngạc Kotori lên tiếng

“Chị nấu ăn thậm chí giỏi hơn Onii chan rồi đó a. Xem ra cái ước mơ tương lai
của ai người không cần đợi đến sau khi tốt nghiệp đâu a, thực hiện bây giờ
luôn đi cho nóng.”

“Ha!!! Ha!!!! Tuy em nói vậy chị rất vui, nhưng hoàn thành chương trình học 12
năm là nghĩa vụ của mỗi học sinh mà. Với lại anh chị cũng đã có kế hoạch mở
tiệm vào lệ hội văn hóa trường sắp tới rồi.”

Mắt Kotori sáng lên khi nghe đến chuyện đó, năm ngoái khi còn học cấp II, lớp
của Takuto và Suzuno đã từng làm một tiệm café mèo, và Kotori khi đó đúng là
cực kỳ đắm chìm trong đó như lâm vào mộng đẹp.

“Vậy anh chị sẽ làm cái gì, hi vọng sẽ có những động vật dễ thương như chó
mèo, thỏ, sóc thì quá tuyệt vời rồi.”

Mắt Kotori lấp lánh ánh sao và sau đó một giọng nói vang lên

“Rất tiếc làm em thất vọng rồi, Kotori, năm nay anh chị sẽ không làm cái đó.”

Takuto đang ăn ngước lên không ngần ngại đập tan mộng tưởng của Imouto của
mình

Rắc!!!!! Bị mất màu sắc biến thành xám trắng, Kotori ngây người mặt dại ra và
ở bên cạnh Suzuno mỉm cười lên tiếng

“Em đừng lo, chị nghe nói bên trường kia cũng có một quán hình như là Khu Vườn
Tình Thương thì phải, nơi đó tập trung những thú vật bị ngược đãi hoặc bị chủ
bỏ rơi nhằm tìm cho chúng một mái ấm không phải chịu đau đớn nữa.”

Nghe Suzuno nói vậy, Kotori thay đổi sắc mặt ngay lập tức, trong ánh mắt cô bé
vừa chứa đầy sự thương cảm dành cho các con vật trong lời kể vừa léo lên lửa
giận đối với những kẻ đã làm những điều tàn nhẫn đó.

Thấy được vẻ mặt của em gái mình, Takuto cười nhẹ, khẽ đặt tay lên đầu cô bé
nói


  • Đừng làm vẻ mặt như vậy, không phải bọn chúng đều an toàn rồi sao. Hi vọng
    trong lễ hội trường này chúng có thể tìm tới mái ấm của mình

“Uh!!!!!! Uh!!!!!” Gật gật đầu trong mắt đã bớt đi sự tức tối Kotori lên tiếng
nói “Được, khi đó em sẽ đến chăm sóc cho bọn chúng…. Ủa mà vậy anh và Suzuno
chan sẽ làm gì trong lễ hội văn hóa vậy.”
Nghe em gái mình hỏi vậy Takuto và Suzuno đồng loạt cười sau đó nói cùng lúc
không thể đồng điệu hơn nữa


  • Một tiệm Pasta Ý, hứa hẹn sẽ cực ngon luôn đó

Đó là kế hoạch, ít nhất là của cặp đôi chúng ta, tuy nó chưa được họp bàn trên
lớp nhưng đối với một lớp mà hầu hết đã học cùng năm cấp 2 tới bây giờ thì ý
kiến của hai người cũng sẽ dễ dàng được thông qua thôi.


  • Tuyệt ghê! Hôm đó chắc chắn em sẽ tới thưởng thức, anh và Suzuno chan cùng
    nấu là khỏi bàn rồi.

“Năm nay Takuto kun sẽ khá vất vả đó nha. Nghe nói bên phía trường kia cũng mở
mấy gian hàng ăn uống khá công phu đó, chúng ta không thể để thua được đâu
nha.”

Nhắc đến chuyện đó, Takuto không khỏ cười khổ, hai trường hợp tác tổ chức lễ
hội văn hóa hoặc hội thao là truyền thống của thành phố này nhằm thắt chặt
quan hệ của lớp trẻ, để giảm thiểu nguy cơ các thanh thiếu niên bị lâm vào hội
chứng neet hoặc hikikomori ở tuổi học đường.

Và trường của Takuto cũng vậy, những đợt hội thao đến là luôn hợp tác với
trường khác để thực hiện những ngày lễ tuyệt vời nhất cho học sinh và đây cũng
là cơ hội tuyệt vời để quảng bá hình ảnh của trường. Thế nên sự cạnh tranh là
không thể tránh khỏi.

Khi nhớ tới việc này, Takuto không thể không nghĩ lại năm cuối cấp trong quán
café mèo lớp cậu mở và cái gian hàng takoyaki cùng teppan okonomiyaki bên cạnh
của trường khác cạnh tranh khốc liệt đến mức nào, vào ngày cuối cùng của lễ
hội, tất cả những thành viên rảnh của những gian hàng khác của mỗi bên đều tụ
lại giúp đỡ.

Và kết quả sau đợt đó là tuy trường Takuto vẫn vượt mặt về tổng thành tích lợi
nhuận, số khách và bầu chọn gian hàng tuyệt nhất nhưng riêng giải cá nhân thì
gian hàng của Takuto chỉ đứng giải 5, điều này quả là một thất vọng không nhỏ
đối với tập thể lớp cậu.

Mà cũng không trách được, khi đó trọng điểm của gian hàng là café và những chú
mèo nên khả năng nấu nướng của Takuto cùng Suzuno không thể phát huy toàn lực
nên gian hàng chỉ có thể thu hút những người nào đến với nó vì sở thích. Việc
gian hàng có thể đạt được top 5 thật ra là do vào ngày cuối được sự ủng hộ của
đông đảo mọi người vì tinh thần quyết thắng thôi chứ tiệm của lớp cậu không
thể đạt tới thành tích đó.

Và bây giờ lại một lần nữa đối diện với thử thách lớn, Takuto bắt đầu tỏa ra
chiến khí.


  • Để rồi xem, lần này mình chắc chắn sẽ đem lại cho lớp ta một chiến thắng
    tuyệt đối.

“Onii chan! Fighto!!!!” đưa hai tay ra trước ngực rồi ấn nhẹ xuống, Kotori cỗ
vũ cho anh trai đang tỏa ra nhiệt huyết của mình và bên cạnh Suzuno cũng mỉm
cười gật gật đầu tán thành.

…..

Takuto và Suzuno hiện tại đang trên một chiếc xe đạp đến trường. Cái kiểu phúc
lợi như vậy ai mà có thể từ chối được. Cặp đôi đang cười nói trên con đường
đến trường trong thế giới riêng của mình. Những cơn gió sớm mùa thu từ sau
lưng thổi tới tốc mái tóc cô bé ra phía trước nhẹ vuốt lên mặt chàng trai trẻ
mang theo một hương vị khiến cậu đắm chìm mê say bất giác nở một nụ cười thỏa
mãn.
Tiếng chuôn tin nhắn vang lên và nó đồng thời phát ra từ Takuto và cả Suzuno

“Tin nhắn của anh đội trưởng đội bóng đá.” (Takuto)

“Tin nhắn từ Shouko chan (Suzuno)

“Đừng đến trường bằng cổng trước, hãy đi bằng cổng sau để tránh những rắc rối
không cần thiết (Takuto & Suzuno)

Có vẻ như hai cậu đều nhận được tin nhắn giống nhau mặc dù từ hai người khác
nhau, nhìn nhau một chút Takuto nói


  • Cũng tốt đó chứ, mình cũng muốn như thế này lâu hơn một chút.

Nói rồi cậu rẽ qua một hướng xa hơn để đi về phía sau trường, khi thấy thái độ
của cậu Suzuno cũng hơi đỏ mặt gật gật đầu mỉm cười và tiếp tục trò chuyện
cũng như tận hưởng giây phút thư giãn này mà không hề quan tâm thắc mắc đến
cái tin nhắn kia cả.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #91