Người đăng: HeiwaGaIchiban
Khi tới bệnh viện, Takuto rất nhanh tìm đến phòng của mấy người câu lạc bộ
kiếm đạo. Cậu mở cửa bước vào.
“Mizuhara san! Anh tới rồi.!!”
Một cô gái tóc tím dài tới hông, có khuôn mặt thanh tú đứng dậy chào cậu.
Shouko Shirasaki, bạn gái của Kazuma, không như Takuto và Suzuno là thanh mai
trúc mã, Kazuma và Shouko có một quá trình quen biết nhau bá đạo hơn nhiều,
hai người họ, một tên chủ tướng cậu lạc bộ kiếm đạo cấp hai và nữ du côn khét
tiếng trong trường. Đáng lẽ số phận của họ không bao giờ va chạm nhau nhưng
vào vài ngày trước khi giải đấu cuối cùng trong cuộc đời học sinh cấp 2 của
Kazuma, cậu đã vì Shouko từ bỏ vị trí chủ tướng để lao vào hiểm địa chiến với
một băng du côn cấp 3 cùng Takuto để cứu Shouko. Khi đó Takuto chỉ là thành
viên câu lạc bộ đá bóng nên khả năng chiến đấu có chút không bằng Kazuma nên
cậu chỉ có thể cầm chân gần 10 tên ở ngoài và để cho Kazuma làm nhân vật chính
xông pha tử địa với hơn 20 tên du côn cộm cáng để giải cứu nữ du côn kia.
Nghiêm túc mà nói, đó là trận đánh hung hiểm nhất trong cuộc đời cấp 2 của
Takuto và Kazuma, nếu không phải nhờ Shouko sau khi được cứu cũng liều mạng
chiến đấu chẳng kém hai bậc nam nhân thì kết quả của ba người chỉ có thảm bại
đương trường.
Nhưng nếu sự kiện anh hùng cứu mĩ nhân kết thúc như vậy cũng không có gì đáng
nói, cái đáng nói ở đây là khi Takuto sau khi giải quyết bọn du côn phía ngoài
đi vào thì thấy anh hùng cùng mĩ nhân đang gầm gừ nhau như hai con hổ rồi lao
vào choảng tay đôi bất chấp những vết thương trên người.
“Này hai người…” Takuto chạy vào giữa hai người để can nhưng…
“Mày đứng im cho tao….!” Kazuma quát lớn tung một đấm về cô gái trước mặt “Đây
là chuyện giữa tao và con nhỏ ngu ngốc này. Mày tránh một bên đi.”
“Một người từ bỏ vị trí chủ tướng tham dự giải đấu để cứu một con ngốc thì
không hỏi cũng biết kẻ đó ngu đẳng cấp thế nào rồi.”
Shouko không hề tránh né cú đánh mà cũng nắm chặt tay tung một đấm đáp lễ.
“Uh!!!!” Hai nắm đấm chạm nhau, cả Kazuma và Shouko đều rên khẽ vì đau đớn. Cơ
thể của họ đã không còn có thể chịu được nhiều chấn thương hơn nữa. Nhưng hai
người họ vẫn nghiến răng đáp trả từng cú đấm của nhau, cảnh tượng này bạn có
thể thấy nhiều manga nhưng nó thường là nam với nam, hoặc nữ với nữ, chứ cảnh
nam nữ nện lên cơ thể của nhau những cú đấm như thế này cũng được coi là khá
hiếm. Từng giọt mồ hôi, từng giọt máu, bắn ra theo từng chuyển động của cơ
thể, theo những lần chịu đòn, Takuto nhìn cảnh này mà trái tim bị bóp nghẹt.
Cậu hiểu rằng, Kazuma vô cùng quý cô bạn nữ du côn này mặc dù số ngày họ quen
biết chưa được một tháng, mặc dù những lần họ gặp nhau thì cãi nhau thì nhiều
mà thân thiện thì ít nhưng Takuto biết khi Kazuma nghe được lời cầu cứu của
một cô bé lớp dưới đàn em của Shouko thì Kazuma phẫn nộ thế nào. “Đừng đi!.
Mày còn giải đấu trước mắt.” Câu nói đó suýt bật ra khỏi miệng Takuto nhưng
may sao cậu kiềm được vì thấy bóng lưng bước đi không hề có chút lưỡng lự
hoang mang của thằng bạn mình.
“Tao với mày đi chung cho vui. Cái chức danh Chủ tướng câu lạc bộ kiếm đạo mày
đã không cần thì cái danh xưng tiền đạo chính thức của tao cũng nên quăng sọt
rác đi là vừa. Hai danh xưng đó làm sao nặng bằng việc cứu một cô gái cơ chứ.”
Tuy Takuto không bao giờ hối hận vì lời nói đó nhưng chứng kiến cảnh Kazuma và
Shouko trước mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi bất lực.
“Uh!!!!”
Tiếng rên của Kazuma vang lên và có vẻ cậu là người xuống sức trước, cũng phải
thôi, khi nãy bị bọn du côn vây đánh để cứu được Shouko, Kazuma chịu rất nhiều
chấn thương cho nên bây giờ cậu xuống sức nhanh hơn Shouko là điều chắc chắn
và bản thân Shouko cũng nhận ra điều ra điều đó, cô nghiến răng bóp chặt tay,
bằng hết sức dậm chân xuống đất.
Rầm. Tiếng dậm chân của cô vang lên trong không khí và Shouko vào thế tung một
đấm knock out chí mạng mạnh nhất từ trước đến giờ ngay mặt Kazuma.
“Kazumaaaaaaa! Nằm xuống đi tên ngốc. Và đừng bao giờ đến gần tôi nữa.”
“Ah!!!!!!!.” Toàn bộ khuôn mặt Kazuma gần như bị biến dạng vì sức mạnh của cú
đấm, mọi thứ xung quanh cậu dần mờ đi, ý thức của cậu đang dần tắt. Nhưng...
“Đó là...” Trong tầm nhìn đang nhạt dần của Kazuma xuất hiện những tia sáng
long lanh nhỏ như viên bi từ khóe mắt cô gái đang rơi xuống đất.
“Shouko!!! Em đang khóc sao!!!!. Uh!!!!!!! Yaaaaa!!!!!” Chỉ nghĩ đến điều đó
thôi mà cũng khiến Kazuma dồn toàn bộ ý thức dùng răng cắn mạnh vào môi đến
bật máu để giữ lấy lại sự thanh tỉnh.
“Shouko!!!!!!.” Kazuma gào lên khiến cho cô gái giật mình “Anh có thể là một
tên ngốc thật. Nhưng…” Đối diện với ánh mắt sắt như dao chém đá của Kuzuma,
trái tim Shouko gần như ngừng đập “Anh không ngu ngốc đến nỗi chấp nhận gục
ngã khi thấy người con gái anh thích rơi những giọt nước mặt đầy thống khổ như
vậy!!!!!!!!! Shouko!!! Hãy nhận lấy tất cả tấm lòng của anh
đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Kazuma siết chặt quyền thủ tung một cú đấm mãnh liệt, và khi đối diện với nó
thì toàn thân thể của Shouko như dừng lại không thể di chuyển một khắc, cô
nhắm mắt mỉm cười chờ cú đấm đánh vào cơ thể mình.
Soạt Cú đấm đã đánh trúng nhưng nó chỉ sượt qua mái tóc dài của cô gái và ngay khi đó cô cảm thấy cơ thể mình đã bị ôm cứng, một sự ấm áp lan tỏa khiến cô mở mắt, Kazuma với cái cơ thể tàn tạ của mình nhưng vẫn ôm cứng lấy cơ thể của cô và thì thầm vào trong tai cô những lời nói không thể dịu dàng hơn.
“Đủ rồi Shouko!!!. Anh không thể thay đổi quá khứ đau buồn của em, nhưng anh
cam đoan sẽ mang cho em một tương lai được bao phủ trong sắc màu và ánh sáng
của niềm vui và sự hạnh phúc. Hãy tin anh và dừng lại đi Shouko.”
“Dừng lại ư!!!! Sao em có thể dừng lại khi kẻ đã hại em trai của en phải bỏ
mạng vẫn nhởn nhơ được chứ…. Anh nói đi!!!!! Kazuma….!!!! Anh nói đi!!!!!”
Shouko nói như hét lên một cách đau đớn. Cha mẹ cô chết trong một tài nạn giao
thông bỏ cô và đứa em trai nhỏ bé lại bơ vơ trên cuộc đời này. Tuy sau đó cô
và đứa được họ hàng nhận nuôi cho một chỗ ăn ở. Nhưng cuộc đời mà, đâu ai đoán
được chữ ngờ, gia đình người họ hàng nhận nuôi cô lại chỉ nhắm vào số tài sản
bảo hiểm mà cha mẹ cô để rồi biến mất, khỏi nói cũng biết, khi đó cô bé tuyệt
vọng ra sao. Nhưng may thay, vì bên cạnh cô vẫn còn có đứa em trai để làm động
lực để sống tiếp. Thế là hai chị em phải nương tựa vào nhau, chị kiếm việc đi
làm thêm, còn người em trai thì nhận việc về nhà làm để có tiền trang trải
cuộc sống. Những hàng xóm quanh đó đều biết hai chị em đó cố gắng nỗ lực đến
dường nào vì hai chị em không bao giờ tắt đèn đi ngủ trước 3 giờ sáng và gần 6
giờ đã phải thức dậy để làm việc cho ngày hôm sau. Tuy vất cả thật đấy nhưng
hai chị em luôn luôn vui vẻ chăm sóc lẫn nhau để vượt qua cuộc đời này.
Nhưng dường như cuộc sống quá khắc nghiệt với hai chị em, vài năm sau đó khi
người em trai vào cấp 2 thì cậu bé lại vướng vào những vụ bắt nạt bị những đàn
anh trấn lột. Lúc đầu cậu bé còn cắn răng chịu đựng đưa những khoản tiền ít ỏi
của mình cho bọn kia vì không muốn dây vào rắc rối khiến chị mình phiền lòng.
Nhưng đến một ngày khi bọn chúng bắt cậu phải dẫn người chị của mình đến làm
đồ chơi cho một tên công tử cấp 3 thì cậu bé đã triệt để điên cuồng, sự căm
hận mà cậu vẫn đè nén trong tim bùng nổ sau câu nói đầy sỉ nhục của tên đó với
chị cậu. Bọn chúng có bắt cậu đưa tiền cũng được, bắt cậu làm tay chân sai vặt
không công cũng được. Nhưng tuyệt đối không được xúc phạm đến chị cậu, người
đã chịu bao nhiêu gian khổ để chăm sóc cậu, là ranh giới mà cậu tuyệt đối
không cho bất cứ ai xâm phạm cả. Cậu bé gầm lên “Bọn Mày im cho tao.” Thẳng
vào mặt bọn bắt nạt và tung một cú đấm chất chứa sự phẫn nộ cùng oán khí từ
trước đến giờ vào thẳng mặt thằng chó đó và khỏi nói cũng biết một trận thư
hùng diễn ra giữa cậu bé và bọn bắt nạt ở trên sân thượng trường học.
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng, tuy có ưu thế về số lượng nhưng bọn bắt
nạt cũng không thể áp đảo được cậu bé đang chìm trong ngọn lửa phẫn nộ điên
cuồng kia. Và cái gì tới cũng sẽ tới, bọn bắt nạt sau một hồi lâu thấy kẻ mà
đáng lẽ bọn chúng cho là yếu đuối và nhu nhược kia vẫn đứng vững và lao tới
bọn chúng điên cuồng như một con mãnh thú không biết mệt mỏi thì đâm ra hoang
mang, ý chí chiến đấu suy giảm và dần dần lui lại.
Thực ra thì kết quả trận đấu này cũng đã quá rõ ràng ngay từ đầu, nếu không
phải trước đây cậu bé lo ngại nếu mình cứng rắn với bọn này thì sẽ gây ra rắc
rối không ngừng cho cậu thậm chí cả chị của cậu nên cậu cố gắng kiềm chế bản
thân chứ một người sống dựa vào chính sức lao động của mình ngay từ nhỏ và
luôn cố gắng làm việc nặng nhọc như cậu để giúp gia đình có thể là kẻ yếu sao,
không, cậu bé cũng có cơ thể khá mạnh mẽ và thậm chí có phần chững chạc hơn
những đứa trẻ cùng tuổi nữa. Nhưng chính vì những suy nghĩ chững chạc lo cho
chị của mình nên vô tình khiến bọn bắt nạt này nghĩ cậu là kẻ nhu nhược hèn
nhát nên càng được nước lấn tới. Nhưng hôm nay, với hành động cùng lời lẽ khi
nãy, bọn chúng đã triệt để cắt đứt thứ duy nhất có thể kiềm chế cảm xúc cùng
sức mạnh của cậu bé kia và giờ chúng đã phải trả giá bằng việc đối mặt với một
con mãnh thú bất kham không gì cản được. Cậu bé mắt long sòng sọc nhìn thẳng
vào bốn tên bắt nạt đang từ từ lui về phía sau.
“Khốn khiếp! Nó là dã thú không phải là người!! Tao biến đây, với lại nó là
thằng đầu têu vụ này đó, nên tha cho bọn tao đi.”
Ba tên có tâm lý kém nhất hét lên chỉ vào tên còn lại sau đó chia ra làm hai
hướng lao ra phía cánh cửa sân thượng và chuồn mất, bỏ lại tên đứng đầu là kẻ
khi nãy buông lời sỉ nhục chị của cậu bé đang nhìn hắn với đôi mắt rực lửa
kia.
Khi thấy những kẻ theo mình đã hèn nhát bỏ chạy thì tên đó cũng không còn có
chút ý chiến đấu nào và trong lòng đang nguyền rửa những tên mà hàng ngày vẫn
cùng hắn quậy phá thế mà gặp chút chuyện này lại bỏ chạy để hắn một mình.
“Bọn chó khốn khiếp đó.”
Tuy trong lòng hắn đang nghiến răng nguyền rủa ba tên kia một cách thậm tệ
nhưng hiện tại đang đối diện với con quái thú trước mặt đang chuẩn bị xé xác
mình, hắn lộ ra vẻ mặt hối lỗi run rẩy van xin nhằm tìm kiếm chút động lòng
của nó.
“Đừng lại đây!!!! Làm ơn!!!!! Tôi đùa thôi mà!!!!!”
“Nếu đó là trò đùa.!!!!” Cậu bé sau khi thấy vẻ mặt hắn thì dừng lại không
tiến tới nữa
“Phù!!!! Thoát rồi.” Đó thật là những gì tên kia nghĩ khi thấy cậu bé dừng lại
nhưng…
“Thì đối với ta…… Đó vẫn là trò đùa của ác quỷ.” Cậu bé nhìn thẳng vào tên đó
với ánh mắt thậm chí còn dữ dội hơn khi nãy gấp nhiều lần và sau đó tựa như
núi lửa bạo phát, cậu gầm lên vang trời.
“Mà ác quỷ….. Thì nên xuống địa ngục mà đùa giỡn với đồng loại của chúng mày
đi.”
Cậu bé siết chặt nắm đấm hơn bao giờ hết và cậu tựa như một con mãnh hổ lao
tới con mồi dùng hết sức bình sinh tung một quyền.
Bốp!!!!!”Rắc!!!!!* Thân thể của tên kia bay về sau đập vào hàng rào sân thượng khiến cho tấm lưới bị lủng một chỗ và toàn bộ cơ thể hắn rơi xuống khoảng không…
“Uh!!!!! Cứu tôi với!!!!!!” Bằng một cách nào đó, hắn đã kịp nắm lấy tấm lưới
thép nhưng khỏi nói cũng biết tấm lưới đã rách đó chắc chắn không thể chịu
được trọng lượng của một học sinh và đang dần dần bị mở rộng chuẩn bị toạc ra.
Chứng kiến điều đó khiến cậu em trai không thể không cắn răng mà bước lên phía
trước một cách bất đắc dĩ. Cậu không muốn cứu tên khốn nạn này, tại sao cậu
phải cứu hắn, nếu cứu hắn thì sau này rất có thể cậu và chị cậu sẽ gặp rắc
rối. Nhưng nếu bỏ mặc hắn thì khi hắn ngã chết thì cảnh sát sẽ vào cuộc và
những tên khi nãy đã bỏ chạy kia sẽ khai cậu ra và cậu sẽ bị khép vào tội thấy
chết không cứu thậm chí là giết người thì sẽ càng nguy hiểm hơn thậm chí liên
đới đến cả chị cậu nên cậu bé không còn cách nào khác đưa tay ra cho tên kia.
“Mày nhớ lấy điều này để sau này đừng đụng vào chị em tao nữa.”
Pặp!!! Tên du côn kia nắm lấy bàn tay của cậu bé và được kéo lên, khi hắn bám được vào bức tường thì em trai của Shouko cũng quay bước và lên tiếng
“Nhớ lấy đó! Sau này đừng đụng vào chị em tao nữa.”
“Ừ!!! Sau hôm nay tao sẽ không đụng vào mày nữa đâu vì….”
Ngay khi đó, một cảm giác lạnh toát phát ra từ sau lưng cậu bé và…
“BỞI VÌ HÔM NAY MÀY SẼ CHẾT.”
“Ah!!!” Ngay sau đó tất cả những gì cậu bé cảm thấy chính là mình bị nắm lấy
cổ áo và kéo ra phía sau rồi cậu thấy một bầu trời xanh xuất hiện trong tầm
mắt khoảng giây lát và không gian sau đó chỉ còn là một mảng hắc ám bất tận.
Em trai của Shouko đã bỏ mạng ngay khi đó, khỏi nói cũng biết sự việc trên gây
ra scandal như thế nào. Phóng viên, thậm chí là cảnh sát cũng vào cuộc, ba tên
du côn bỏ chạy trước cũng không thể thoát khỏi sự truy xét của cảnh sát, nhưng
sự việc bọn chúng kể lại vô cùng bất lợi cho em trai Shouko, tất nhiên rồi,
tuy những gì bọn chúng khai là sự thật nhưng việc em trai Shouko đủ chống trả
với bốn người thì chỉ với một kẻ còn lại thì không thể gây ra cái chết cho cậu
bé đó, nên chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất là chính là tai nạn. Và đối
diện với sự việc trên không cần nói cũng biết cô bé đã tan vỡ đến mức nào,
khóc ư, khi đó những người chung quanh thậm chí mong cô bé có thể rơi nước mắt
đó chứ, trên phương diện nào đó khóc chính ra sự trút đi tâm trạng đau khổ của
con người qua những dòng nước mắt. Nhưng sự đau khổ của Shouko trước sự việc
đó như một con dao tàn nhẫn cắt hết những sợi thần kinh cảm giác của cô bé
khiến cô ngay cả khóc cũng không thể, khi nghe được tin dữ của người em trai,
hành động duy nhất cô làm chính là đôi chân ngã khụy trên đầu gối đồng tử mở
rộng như người đã chết, Đúng ngày hôm đó hai thành viên còn lại của gia đình
Shirasaki đã chết, một người chết vì ngã từ trên cao xuống đất còn một người
thì tâm linh tan nát sống mà tựa như đã chết.
…….
Bầu trời tầm tã mưa, ai ai trên đường cũng hối hả chạy về nhà hay đi tìm chỗ
trú, thế mà một thân ảnh cô gái vẫn đi chậm rãi trên đường bất chấp những giọt
nước mưa lạnh lẽo và những cơn gió rét cắt da xé thịt đập vào người mà trên
mặt không hề xuất hiện một chút biểu cảm nào, nếu có chăng chỉ là sự trống
trải ngự trị trong tâm hồn của nàng, điều này thể hiện ở ánh mắt tuy nhìn về
phía trước nhưng lại không chút gì như nhìn về phía trước, mắt nàng nhìn lại
quá khứ, tai nàng vang vọng những âm thanh của quá khứ xuyên thấu tâm hồn. Quá
khứ, đó là tất cả những gì đã và đang chiếm trọn tâm linh của nàng khiến nàng
trở thành một tồn tại cách biệt trong cái cảnh đô thị vội vã đang chìm trong
cơn mưa bão.
Nàng đi…. Vẫn cứ đi, đi mà hoàn toàn không có một điểm đích nào cả. Nếu buổi
sáng nàng có thể dùng công việc để xua đi sự trống trải nơi con tim thì sau
khi tan giờ thì nàng cứ lang thang khắp nơi mà không hể biết mình đi đâu, để
làm gì.
Két!!!!!!!!! Tiếng thắng của chiếc ô tô rít lên. “Đồ khùng! Đi không nhìn hả.”
Người tài xế chui đầu khỏi tiếng xe mắng nhiếc và nàng nhẹ nhàng quay đầu lại
mắt hướng thẳng tới ông ta, ngay sau đó….
“Hức!!!!!!!!!!! Ma hiện hình!!!!!!” Người tài xế nấc lên một tiếng kinh hãi
rồi đạp ga quẹo sang một bên rồi chạy thục mạng trong khi đôi tay ông run rẩy.
Ánh mắt đó, không phải của con người, con người không thể có ánh mắt vô hồn
sâu hoắn như hai lỗ đen không có chút lòng trắng như vậy được. Ma! Quỷ!!! Đó
là ma quỷ.!!!!!!
Nhẹ nhàng nhìn chiếc xe chạy như bay về phía cuối đường, nàng ngửa mặt lên
trời
“Ha!!!!! Ha!!!!!!!. Ha!!!!!!! Ha!!!!!! Ha!!!!! Ma Ư!!!!!!!” Nàng cười…! Giọng
cười vang vọng trong không gian khiến mọi người đều quay lại nhìn và sau đó
như không quan tâm, nàng tiếp tục bước đi.
“Tại sao khi nãy ông không cho tôi cơ hội biến thành ma thật luôn cho rồi. Ma
quỷ có gì đáng sợ sao.!!!! Ông biết không! Con người mới là thứ đáng sợ, đáng
khinh bỉ nhất trên thế giới này. Biết đâu được khi thành ma…. Tôi có thể gặp
lại… Em trai mình!!!!!.”
……
“Chị ơi, hôm nay em làm được tới hai thùng hàng đó, thấy em giở không.”
Người em trai nhỏ hơn cô một tuổi đang hăm hở với thành tích mình đạt được với
một nụ cười không thể trong sáng hơn được nữa.Nhìn thấy nụ cười đó khiến cô có
chút xót xa, đáng lẽ với tuổi này thì việc chính cậu là chỉ là ăn học rồi vui
chơi với bạn cùng lứa chứ đâu phải là cùng cô nhận những việc tay chân như đơm
mắt cho gấu bông hoặc gấp hoa để kiếm thêm thu nhập như vậy chứ. Sau sự việc
chạy trốn cùng mớ tiền bảo hiểm của họ hàng thì cô cùng đứa em trai có thể giữ
lại căn nhà của cha mẹ quả là một chuyện kỳ tích đến khó tin. Thế nhưng những
chi phí phải đối mặt cũng không thể khiến hai chị em dễ chịu. Và sau đó, nhận
lời của một người hàng xóm, Shouko đã nhận đủ những công việc tay chân cô có
thể làm nhằm kiếm tiền chăm sóc cho bản thân và em trai. Trong thời gian đó
quả thật Shouko cảm thấy mình còn may mắn khi được những người hàng xóm hết
lòng giúp đỡ.
“Ừ!!! Cám ơn em!! Chúng ta ăn thôi.”
Một bàn ăn giản dị được dọn ra cho hai chị em “Món do Kimura san vẫn ngon như
mọi ngày chị nhỉ.”
Shoiko gật đầu, Kimura san là một trong những hàng xóm đã giúp đỡ hai chị em
cô, cứ vài ngày là bác ấy gửi qua cho cô một chút đồ ăn cho hai chị em, Shouko
rất biết ơn điều này vì gia cảnh của nhà Kimura cũng chỉ vừa đủ, ông ấy đã cao
tuổi sống một mình và trang trải hàng ngày bằng lương hưu cùng trợ cấp của
người cháu ở xa hàng tháng, chính vì thế nên ông ta coi hai chị em Shouko như
cháu của mình và luôn giúp đỡ một cách chân thành nhất.
“Ừ!!!! Ăn nhiều lên nhé, sau đó còn làm việc nữa.” Shouko nhẹ nhàng trả lời và
đáp lại cô vẫn là nụ cười cùng cái gật đầu của cậu em trai.
Đã hơn 3 giờ sáng, em trai Shouko đã chìm trong giấc ngủ, đó là do cô thúc
giục cậu chứ nếu không thì cậu chắc chắn sẽ cùng cô giải quyết mớ công việc
cho tới sáng.
“Được rồi! Mình cũng nên ngủ một chút thôi.” Shouko nhìn đồng hồ và quyết định
nghỉ ngơi một chút trước khi thức dậy vào lúc 5 giờ như mọi ngày.
“Chị!!!!! Em….sẽ luôn luôn…. ở bên chị.”
Khi đó, những lời nói mớ của cậu em trai như xuyên qua não của cô khiến Shouko
không thể kiềm được mà rơi nước mắt, cô có lỗi với cậu, chính cô đã không nhận
ra được ý định chiếm tài sản của họ hàng thế nên mới đẩy hai chị em vào hoàn
cảnh hiện giờ. Shouko luôn nghĩ như vậy.
Nhưng nếu là người khác, ai có thể trách được cô, vì sau khi trải qua cú sốc
mất hai người cô yêu quý nhất cùng một lúc thì làm sao một đứa trẻ như cô có
thể bình tĩnh được chứ, chưa kể đến việc, ngay khi ban đầu, người họ hàng cô
nhận cô quả là vì lòng tốt nhưng vì những sự việc xảy ra trong công việc người
chồng và thông tin mớ tiền bảo hiểm của hai chị em khiến họ thay lòng và ý
định chiếm đoạt mớ tiền đã chiến thắng lương tâm bọn họ.
Những lời độc thoại dựa vào quá khứ đang vang trong tâm trí của Shouko, người
vẫn lặng yên ngồi trên ghế đá trong khu công viên thành phố. Mưa vẫn rơi, nó
rơi như khóc than thay cho cô, một cô gái không còn chút ý chí sống, cô thậm
chí không thể khóc, thế nên cơn mưa tầm tã này như đang muốn giúp cô quên đi
những nỗi phiền muộn tuyệt vọng. Nhưng đáng tiếc… Cơn mưa không thể xóa đi hắc
ám trong tâm hồn của cô bé, nó chỉ khiến cô thêm cô đơn lạc lõng trong cái thế
giới mà cô cho là đáng nguyền rủa này. “Tại sao những điều này lại xảy ra với
mình”, câu hỏi đó không bao giờ hiện hữu trong cô mà nếu có chỉ là “Liệu mình
có nên tồn tại trên đời này không?!!!!” “Liệu mình có nên đặt một dấu chấm cho
cái cuộc đời này của mình không????!”
“Shota!!!! Em có đợi chị ở bên kia thế giới không, nếu có thì chị không cần
cái gì gọi là tương lai nữa đâu, tâm linh chị sau ngày em ra đi đã rơi tận
cùng vào bóng tối rồi. Không có em, ai sẽ soi sáng cho con đường chị đi tiếp
đây.!!!!”
“Tại sao!!!! Tại sao!!!!! Em đã nói sẽ luôn ở bên chị mà, sao em lại không giữ
lời. Từng lời, từng câu nói của em đều vang vọng trong tâm trí của chị mọi lúc
mọi nơi, chúng luôn luôn tiếp cho chị sức mạnh để vượt qua mệt mỏi khó khăn và
cùng em trải qua cuộc đời này. Thế giờ tại sao, chị không thể nghe được những
âm thanh đó nữa. Tại sao!”
“Tại sao…. Tại sao!!!!!.... Chị chỉ đơn giản chỉ muốn lãng quên những đau khổ
trong quá khứ và cùng em trải qua cuộc đời này thôi mà. Tại sao!!! Tại
sao…?!!!! Nếu thật sự em có đợi chị ở bên kia thì chị không cần lưu luyến cái
thế giới này chi nữa, không cần kiềm chế ý định của chị làm gì nữa.”
“Nếu chị qua bên đó, em sẽ mỉm cười chờ chị phải không, và rồi sau đó chị em
mình sẽ tiếp tục đi đến cuối con đường. Chị… đi… gặp em… đây. Hãy chờ chị
nhé.!!!”
Cô gái nhắm mắt, nhảy xuống đất với sợi dây tròng trên cổ. Sợi dây đã thắt
chặt, mắt Shouko đã nhòa đi và dần chìm vào bóng tối, cuối cùng trong giây
phút đó của cuộc đời cô đã có thể rơi nước mắt, không phải là những giọt nước
mắt luyến tiếc đau buồn mà là những giọt nước mắt vui mừng vì quyết định của
mình.
“Shota! Chị thấy em rồi.” Chìm trong bóng tối Shouko đã thấy tấm lưng của em
trai cô người cô hằng mong ước đến bên cạnh đang ở nơi xa xa ngay trước mắt.
Chíu!!!!