Kazuma Gặp Nạn


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Câu chuyện trở lại với main chính của chúng ta, Takuto Mizuhara. Trước tiên
tác giả xin mạn phép tóm tắt những chap trước kia. Sau khi đánh bại tên vặt
vãnh của Liên Minh và tiễn nhóm Item lên đường tới Băng Tuyết Đại Vực, Takuto
trên đường về thì bắt gặp một nữ sinh trường Saint Ishiyama đang chuẩn bị tự
sát. Với bản tính hào hiệp, Takuto nhà ta định lao ra ứng cứu nhưng quá nhọ
cho anh vì xem ra số trời không cho phép cậu làm anh hùng mà để cho một con bé
cuồng yuri tên Athena học cùng trường với cô bé nạn nhân đoạt cơ hội ngay
trước giàn mướp và giải cứu thành công cô bé tội nghiệp kia.

Tiếp theo thì Yukina chủ tịch hội học sinh trường Saint Ishiyama cũng xuất
hiện đưa nạn nhân về trường sau khi giải quyết vài tên cảnh sát kỳ đà tính tóm
lấy nạn nhân vì mục đích đen tối nào đó. Về lại đến trường mọi người bàn bạc
với nhau thì Yukina thống nhất cử Athena và Ayami đến gặp nhóm Nữ Quái để hợp
tác hành sự. Nhưng khi đó Takuto lại nhận được tin từ Wanko là đại tỉ Kunieda
Shizume đã mất tích nên hai nhóm quyết định gặp nhau bàn tính sự việc. Nhưng
trước khi tới được chỗ hẹn thì main của chúng ta lại gặp phải một tên fan
cuồng chơi trò ôm bom liều chết trà trộn làm tài xế định giết main và cô bé đi
cùng, nhưng với sự bá đạo của main nhà ta thì bằng một đấm đẳng cấp Saitama đã
phá tung nóc xe và nhanh như chớp ôm người đẹp phóng lên không và vọt vô lề
một cách không thể hào nhoáng hơn được nữa. Tác giả không biết là bé đó sau
này có cảm nắng main sau vụ này không nhỉ nhưng chắc rằng trong hội học sinh
trường Ishiyama thì main đã có một người ủng hộ trung thành.

Sau vụ đó thì cuối cùng cả hai nhóm cũng đã gặp được nhau, và main chúng ta
lại nhận được tin tức Kunieda Shizume đã tham gia sàn đấu ngầm để lấy thông
tin tổ chức buôn bán ma túy để tìm cách triệt hạ bọn chúng. Và cuối cùng sau
khi họp bàn thống nhất thì main chúng ta nhận nhiệm vụ khó nhất chính là truy
tìm vị trí của Kunieda Shizume còn những người còn lại sẽ lo điều tra về hộp
đêm gần nhà của cô bé nạn nhân định tự tử khi nãy.

Trở lại hiện tại, sau khi rời đi khỏi cuộc họp, Takuto trầm tư suy nghĩ, nếu
không phải ngại động chạm không cần thiết với các cao nhân thần bí ẩn dật
trong toàn Nhật Bản thì Takuto đã vận dụng truy tung diện rộng quét khắp các
khu vực trong nước để tìm ra vị trí của Kunieda Shizume rồi. Khi ý nghĩ đó
thoạt qua trong não cậu đã tự cười tự giễu thầm nghĩ “Mình chắc lây căn bệnh
bá đạo, không kiêng nể bất cứ ai của Quản Lý thì mới dám làm điều đó a. Xem ra
phải vận dụng chút quan hệ mới được.”

Nghĩ vậy Takuto bước vào trong một con hẻm vắng móc ra một chiếc điện thoại
bấm một dãy số vô cùng phức tạp rồi nhấn nút gửi.

“Vâng! Mizuhara san.! Không biết ngài cần chúng tôi có chuyện gì.”

Ngay lập tức một thân ảnh mặc đồ đen toàn thân xuất hiện trước mặt Takuto
trong tư thế quỳ một chân tựa như ninja đang nhận nhiệm vụ. Đây là một trong
những thành viên mà Dị Năng Tổ cho Takuto mượn để điều động khi cần thiết và
chủ yếu nhiệm vụ của họ chính là bảo hộ gia đình của cậu và Suzuno trong bóng
tối để tránh những những sự việc phiền phức không đáng có xảy ra. Và Takuto
của chúng ta cũng khá tốt trong việc thu nhân tâm của những người này bằng
cách khi mới gặp họ cậu đã đưa cho mọi người một pháp bảo phòng ngự khá tốt đủ
chặn đứng một đòn tấn công toàn lực của dị năng cao thủ cấp 8 và điều này
khiến họ càng như bắt được vàng và sức nặng tầm ảnh hưởng của Takuto đối với
Dị Năng Tổ lớn thêm không ít.

Và bây giờ cậu đã điều động họ để giúp việc cho cậu.

“Ta cần ông điều tra về cô gái này, hiện ta cô ấy ở đâu, có liên quan tổ chức
nào, nếu cô ấy đang ở tình trạng không tốt thì cứ việc ra tay trong mức cần
thiết để giải cứu.”

Nói tới đây, Takuto quăng một viên đá xanh biếc như ngọc cho hắc y nhân

“Nếu trong trường hợp gặp phải cường địch không thể giải quyết, bóp nát nó, ta
sẽ biết và tiếp ứng.”

Cầm lấy viên đá, gật đầu và hắc ý nhân biến mất trong con hẻm nhỏ lên đường
làm nhiệm vụ.

“Với hiệu suất làm việc của Dị Năng Tổ thì những việc như vậy chắc nay mai sẽ
có kết quả thôi, vậy thì bây giờ về nhà cái đã.”

Nghĩ vậy Takuto cất bước ra khỏi con hẻm hướng về nhà mình, ít ra đó là ý định
của cậu, nhưng trên đường ra thì Takuto thấy một tiệm rượu nhỏ nằm ở góc khá
kín đáo và điều đó khiến cậu khá kinh ngạc, bình thường thì những quán kiểu
này thì thường tọa lạc ở những khu mua sắm thì mới có khả năng đạt hiệu suất
cao thể nhưng quán này lại chỉ nằm trong một cái hẻm nhỏ thì khả năng nhiều
nhất là chỉ để phục vụ cho khách quen hoặc vãng lai lâu lâu rẽ vào con hẻm này
thôi. Và lý do thứ hai khiến Takuto ngạc nhiên chính là bếp trưởng quán này có
trình độ rất cao, chỉ với cảm nhận trong không khí từ xa cũng khiến cho Takuto
có chút đói bụng.

“Chắc vô ăn một chút chứ nhỉ, dù sao sau trận đấu với Liên Minh mình cũng chưa
ăn cái gì cả mà.”

Nghĩ vậy, Takuto bước vô quán. Bên trong quán cũng không rộng lắm, có 8 chỗ
ngồi, bốn chỗ liền với căn bếp và bốn chỗ ở sát cạnh phòng. Mùi hương ramen
bốc trong không khí khiến cậu mỉm cười thỏa mãn, dù sao Takuto cũng có ước mơ
là sau này cùng Suzuno mở một tiệm ăn gia đình như thế này, thế nên cậu thấy
khá thích thú khi biết một tiệm ăn ngon như vậy.

“Chào mừng quý khách. Cậu ăn đây hay mang về.”

Chủ tiệm khi thấy Takuto vào thì thì niềm nở tiếp đón mời ngồi. Ông ấy là một
trung niên trông vẻ ngoài mới có 40 nhưng ngay lập tức bằng khí tức xung quanh
ông ấy, Takuto nhận ra người đàn ông này cũng đã hơn 60 tuổi.

“Vâng! Ở đây mà cháu ngồi đây được không ông chủ?”

“Được chứ!, thực đơn đây này cứ chậm rãi chọn món nhé, mặc dù ở đây không có
nhiều món lắm. ha!!!ha!!! Ha!!!.”

Takuto gật đầu ngồi xuống ghế ở khu nấu ăn và cầm thực đơn
“Một phần Yakisoba.”

“Có ngay đây. Xin chờ 2 phút.”

“Đáng tiếc a! Cậu chưa đủ tuổi nên không thể thưởng thức món rượu mới do ông
chủ làm, rượu đó ấy nhé chỉ uống một ngụm sau khi ăn cũng đủ xua tan hết mệt
nhọc cho dù cậu làm ở công trường căng thẳng và mệt mỏi đi chăng nữa.” Một
giọng nói vang lên ở ghế cách Takuto một chỗ và đó là một người thanh niên độ
25 tuổi, mặc đồ công sở.

“Ha!!! Ha!!!! Cậu quá khen rồi, nhưng đúng là tôi rất tự tin vào nó đấy.”

Ông chủ trong bếp cũng sảng khoái đáp lại có vẻ chàng thanh niên đó là khách
quen của tiệm, hai người họ nói chuyện một lúc thì bếp trưởng cũng bưng ra một
dĩa yakisoba tới trước mặt Takuto.
“Tuyệt quá!!!”

Mắt Takuto như xuất hiện ánh sao, tuy món ăn bài trí đơn giản nhưng mùi vị của
nó lại khiến cậu không rời mắt được. Takuto tự tin với cảm nhận của mình cậu
có thể hoàn toàn thành công trong việc mở một quán ăn ngon, nhưng giờ đây cậu
lại cảm nhận được đẳng cấp món ăn này, một đẳng cấp mà cho dù những tông sư
đầu bếp ở những cuộc thi trên TV cũng chưa chắc đạt được.

“Ha!!! Ha!!!! Biểu cảm của những người như cậu là động lực lớn nhất của ta
đó.”

Chủ quán nhìn thấy phản ứng của Takuto thì cười thỏa mãn, đối với một người
gắn bó gian bếp hơn nửa đời người như ông sao không vui khi thấy khách hàng
mình nhìn món ăn với cặp mắt như vậy chứ.
“Uh! Đúng là ngon thật đấy!!.” Takuto sau khi gắp một miếng thì trầm trồ không
ngớt, cũng phải thôi, dù sao đây cũng là tiệm ăn được chính bản thân Quản Lý
công nhận mà. Takuto chỉ mới thử một miếng đã thấy không thể cưỡng lại việc ăn
hết và mua thêm vài phần cho gia đình mình.

Cạch “Chào mọi người!!!.” Một giọng nói đầy trẻ trung năng động vang lên từ phía cửa đang mở và một cô gái có vẻ đang học cấp III bước vào với vẻ năng động hoạt bát, trên tay cô ấy đang cấp một xấp tờ rơi.

“Ah!!! Meiko chan! Ngồi đi! Ba cháu sao rồi.” Ông chủ quán lên tiếng niềm nở
và có vẻ mọi người trong tiệm này đều là người quen biết của nhau và khá là
thân thiện.

“Ông ấy khỏi hẳn rồi, hôm nay, cháu mua cho ông ấy chút rượu.”
“Được chuyện nhỏ thôi! Cháu chờ chút” Chủ gian bếp đi vào bên trong cầm ra hai
vò rượu đưa cho cô bé

“Chuyển lời hỏi thăm của ta cho ông ấy nhé.”

“Vâng! Cám ơn chú ạ!” Ngay sau khi nói câu đó bỗng dưng cô bé như nhớ đến cái
gì đó và đưa một tờ giấy cho chủ quán

“Tối mai, ở đền Shirojima sẽ tổ chức lễ hội pháo hoa, chú có thể ghé thăm thậm
chí mở một tiệm ở đó nữa bảo đảm khách hàng sẽ ủng hộ nồng nhiệt cho coi.”

“Ha! Ha!! Meiko chan tin tức chậm quá đấy, ông chủ đã có kế hoạch đó từ mấy
hôm trước rồi.” Một phụ nữ trung niên lên tiếng.

“Thế ạ!! Tuyệt quá, nếu hôm đó chú cần phụ thì cháu sẽ có mặt ngay.”

Nói xong cô bé chạy tới từng khách hàng và đưa họ tờ rơi quảng cáo của lễ hội,
cầm tờ giấy trên tay Takuto mỉm cười

“Cũng đến thời điểm này trong năm rồi nhỉ, lễ hội mùa thu.”
Sau khi nghĩ vậy, Takuto móc điện thoại ra.

“Tối mai, ở đền Shirojima, có tổ chức lễ hội mùa thu, cậu đi với mình chứ
Suzuno.” Và bấm gửi.

Ngay sau đó “Tuyệt quá! Đồng ý liền! Mai mình sẽ mua một bộ kimono mới, bộ
trước chật rồi.”

Takuto mỉm “Ừ! Cậu chắc dễ thương lắm, mình cực kỳ mong chờ đó, hẹn mai gặp
tại cổng đền nhé.” Và bấm gửi

Và ngay sau đó, cậu đã nhận được sự tán thành của cô bạn gái nhỏ của mình.
Takuto đóng điện thoại và bước về nhà.

Cạch!!! Tiếng mở cửa vang lên “Con về rồi đây.”

“Oniichan!!! Okaerinasai.” Kotori, em gái của Takuto chạy ra ngoài đón cậu.

“Nii chan, trận đấu kiếm diễn ra như thế nào. Anh có quay lại cho em không.”

“Ặc!!!!” Mặt Takuto xám lại, quả thật là Kotori có nhờ cậu quay lại trận đấu
vì nghe nói bên trường đã cấm phóng viên và người xem quay lại quá trình thi
đấu, nhưng Takuto với vị trí là người đi theo kẻ đeo mặt nạ nên hoàn toàn có
thể lấy lý do quay làm tư liệu nghiên cứu luyện tập về sau để có thể công khai
quay lại trận đấu. Nhưng vì quá nhiều chuyện đã xảy ra nên cậu đã quên dặn
Quản Lý làm chuyện đó thay cậu.

Nii chan! Anh không phải quên rồi chứ.” Mắt Kotori bắt đầu chảy nước trong khi
nói. Khuôn mặt cô bé bây giờ đủ giết chết con tim của bất kỳ thằng lolicon
nào.

“Xin lỗi mà! Trận đấu gay cấn quá, anh quên mất. Anh xin lỗi.” Và tuy rằng
Takuto nhà ta không phải là lolicon nhưng khi thấy khuôn mặt đó cũng khó tránh
khỏi cảm giác áy náy khi làm em gái mình nước mắt lưng tròng như vậy.

“Nii chan!!!! Anh có biết rằng em nhờ anh quay không chỉ cho em thôi không,
bạn em ở câu lạc bộ kiếm đạo đã nhờ khi em nói anh quen với người đó. Anh có
biết người đeo mặt nạ có bao nhiêu fan ở trường em nói chung không, hơn ¼ số
nữ sinh ở trường đó. Việc anh quên quay trận đấu đó không khác gì đắc tội với
bọn họ cả.” Kotori trách móc nói trong khí ánh mắt vẫn ngân ngấn nước.

“Ặc!!!!” Vẻ mặt Takuto càng xám lại khi biết mình tự dưng vô duyên vô cớ đắc
tội với vô số nữ sinh, cậu thở dài quên mất chuyện Kotori đã bán thông tin của
cậu cho mấy cô nữ sinh ở trường.

“Hôm nay anh vác được cái mạng về đây là phúc ba đời rồi, sự khủng bố của bé
Rory sau đó là Tru Ma Thiên Trụ của Quản Lý nữa, hai lần lần nào cũng muốn
chết đi sống lại.”

Tất nhiên cậu không thể nói như vậy với Kotori thế nên cậu chỉ cách thở dài.

“Anh xin lỗi mà!!! Em thử lên trường hỏi bọn họ xem có cách nào không rồi anh
sẽ dàn xếp với cậu ta.”

Nghe được lời hứa của Takuto, Kotori có vẻ đã được an ủi một chút, cô bé gật
gật đầu. “Nii chan hứa rồi đấy nhé! Không được làm trái đâu, kẻo phải nuốt một
trăm cây kim đó.”

“Được rồi mà!!!” Takuto nhẹ nhõm khi thấy sự việc đã qua “À!!! Như khi nãy anh
nhắn tin về, ăn có mua mấy phần Yakisoba mang về này. Anh đã ăn rồi nên em hỏi
bố mẹ xem có ăn không thì ăn luôn cho nóng.”

“Em biết rồi, bố mẹ đang mong chờ lắm đấy, một bếp trưởng tương lai như anh mà
đánh giá món ăn thì độ tin cậy chắc không bàn cãi rồi.” Có vẻ bây giờ được
nghe tin sắp được ăn ngon nên tinh thần Kotori đã hoàn toàn trở lại một cô bé
hoạt bát hằng ngày

Và sau đó cả gia đình của cậu bắt đầu thưởng thức những phần yakisoba, và đúng
với dự đoán, họ đều đánh giá món này rất cao và càng ngạc nhiên hơn khi biết
món ăn này chỉ xuất phát từ một tiệm ăn trong hẻm nhỏ. Và sau đó, khi cậu nói
về cuộc hẹn thì Kotori lên tiếng hào hứng

“Quả không hổ danh tiền đạo chính thức của đội bóng đá. Không bao giở bỏ lỡ cơ
hội ghi điểm với người đẹp cả, lễ hội mùa thu, một cơ hội tuyệt vời để xúc
tiến tình cảm a.”

“Nếu con đã có quyết định rủ cô gái hẹn hò thì chắc kinh tế cũng đầy đủ đúng
không. Là đàn ông thì kinh tế không thể không lo nổi một cuộc hẹn đúng không.”

Bố của Takuto lên tiếng nhắc nhở, trẻ con Nhật có tính tự lập rất cao nên
những học sinh cấp 3 như Takuto thì đã rất ít dựa vào tiền bạc cha mẹ đưa mà
thường đi làm thêm kiềm tiền trang trải những khoản thu chi riêng của mình.
Những đứa bạn của cậu cũng vậy, Kazuma là thành viên chính thức trong câu lạc
bộ tình nguyện của thành phố chuyên đi làm việc giúp đỡ những người có hoàn
cảnh khó khăn. Không nói đâu xa, việc làm tình nguyện của Kazuma hồi hè là do
câu lạc bộ đó giới thiệu cho cậu. Còn về phần bạn gái Takuto, nhà cô bé mở
phòng trọ nên tuy bề ngoài là cô ấy có vẻ không đi làm thêm nhưng Takuto biết
về nhà Suzuno phải lo phụ việc nhà rất nhiều, chỉ khi có Athena ở cùng hay phụ
giúp thì công việc của cô bé mới giảm nhẹ đi phần nào.

Thế nên khi Takuto nói về chuyện hẹn hò thì bố cậu cũng có chút vui vẻ vì con
trai mình đã bắt đầu có đủ kinh tế để lo lắng cho bạn gái rồi. Và ở bên cạnh
mẹ cậu cũng mỉm cười

“Nhớ sau khi lễ hội tan thì hộ tống công chúa về tận nhà nhé con trai, Suzuno
chan dễ thương như vậy thì nhiều kẻ muốn bắt cóc đấy.”

“Cái đó mẹ đừng lo, với bản lĩnh Nii chan thì có kẻ nào sáp lại Suzuno chan là
ăn vài cước liền, tiền đạo đá bóng đâu phải vừa.”

“Con bé này! Em cứ tưởng đá bóng như đấu võ không bằng.” Takuto bĩu môi nói.
Và đối với thái độ của cậu Kotori lắc lắc ngón tay ra vẻ tinh quái.

“Anh tung một cú đá cao giò vào giữa hai chân là thằng nào cũng nằm dài hết.
Một Senpai ở trường đã dạy em như vậy đó.”

Sặc nước toàn tập, không ai ngoại lệ cả và cả nhà lộ ra một biểu hiện vô cùng
khó đỡ. Sau một lúc thì mẹ của Takuto mơi lên tiếng

“Con gái, cách đó đáng sợ lắm, chỉ có con gái mới làm được thôi, chứ con trai
mà sử dụng thì cũng bị ảnh hưởng đến tinh thần nghiêm trọng đó.”

“Nice!” Cả Takuto và bố cậu giơ ngón tay cái và ở bên kia Kotori nghiên đầu
đưa ngón tay lên cằm chung quanh xuất hiện mấy dấu chấm hỏi nhưng cô bé chưa
kịp suy nghĩ gì thì bố cô lên tiếng đi sang chủ đề khác, chắc chắn rồi, nếu để
con bé suy nghĩ thêm thì chắc chắn sẽ có những câu hỏi khó đỡ thế nên trong
lúc còn có thể thì bố Takuto nhanh chóng đổi chủ đề. Sau đó thì cả nhà Takuto
tiếp tục vừa thưởng thức món ăn vừa trò chuyện

Ring!

Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại Takuto vang lên, cậu đứng dậy bước ra
ngoài.

“Shouko.!!! Cô ấy nhắn gì thế nhỉ chẳng lẽ có liên quan đến Kazuma.”
Takuto mở tin nhắn ra đọc và ngay lập tức sầm mặt lại.

“Mizuhara san! Kazuma và hội viên câu lạc bộ kiếm đạo bị một nhóm du côn mấy
chục người hành hung phải nằm bệnh viện.”
Ngay lập tức Takuto bước nhanh ra cửa lớn tiếng nói vọng vô
“Con có chuyện phải đi ra ngoài một chút.!”

Và rồi Takuto đi ra khỏi nhà đến thẳng bệnh viện vừa đi vừa suy nghĩ rốt cuộc
kẻ nào và mục đích của hắn là gì khi hành hung mấy người câu lạc bộ kiếm đạo.
Nhưng rốt cuộc cho du suy nghĩ nát óc thì Takuto vẫn không hề nghĩ ra được
manh mối gì. Nhưng chắc chắn một điều là khi Takuto tìm ra chân tướng sự việc
thì bọn chúng sẽ tuyệt đối sống không khá giả. Bất cức ai nếu vô cớ đụng đến
những người xung quanh cậu thì chắc chắn sẽ chịu sự phản trả lôi đình bất kể
đó là ai đi chăng nữa, với thực lực hiện giờ của cậu thì cho dù là Dị Năng Tổ
hay bất cứ tổ chức nào thì cậu tuyệt đối cũng không ngán nói chi là vài băng
du côn thông thường. Cậu cũng không có định nhờ Dị Năng Tổ điều tra vụ này vì
cậu muốn chính tay mình nghiền nát những tên khốn đó.

“Dám đụng đến lãnh địa của ta, các ngươi nghĩ bản thân đủ tư cách đó sao, vậy
thì để ta xem các ngươi dựa vào cái gì…”

Takuto nghiến nhẹ răng và tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #80