Tử Dực Song Đầu Mãng


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Mấy ngày sau, khi đã hoàn thành đợt chữa trị tiếp theo cho Kim Hầu đại vương,
Takuto và đoàn mạo hiểm giả vẫn ở đó chờ đợi Kim Hầu đại vương bế quan đánh
sâu vào cảnh giới Nhân cảnh hậu kì. Takuto cũng đã tự đi săn tinh huyết ở các
khu vực lân cận. Với thực lực của cậu bây giờ thì có thể tự săn được và đã thu
thập được hơn trăm loại tinh huyết của các yêu thú. Qua mấy ngày qua cậu cảm
thấy thực lực mình chuẩn bị đi đến cực hạn của cấp độ này rồi, có vẻ Nhân cảnh
trung kỳ là mức cuối cùng cậu có thể tiến tới và sau đó chờ đợi cường hóa lần
2. Có lần cậu hỏi Quản Lý tại sao bí kiếp luyện thể chỉ được dùng phụ trợ cho
cường hóa lần 2 mà không thể sử dụng để nâng cao thực lực thì Quản Lý trả lời
ngắn gọn:


  • Nếu cậu chỉ đặt tương lai ở cái thế giới cấp bậc cùi bắp này thì cứ việc.

Takuto tuy không hiểu lắm nhưng cũng tin tưởng vào điều ông ta nói. Cậu ra sức
cố gắng luyện tập không ngừng nghỉ liên tục trở lại thế giới của mình và trở
lại nơi này.
Một hôm khi đã hoàn toàn dừng chân tại cảnh giới Nhân cảnh trung kỳ cậu cảm
nhận một áp lực lớn nơi hang động phát ra, có vẻ Kim Hầu đã thành công đột phá
được cảnh giới hiện tại và bước vào Nhân cảnh hậu kỳ. Cảm nhận được áp lực này
cậu có thể biết được nếu bây giờ đấu với Kim Hầu này thì mình chỉ có 4 thành
thắng lợi và nếu có cơ hội thi triển bom vĩ thú thì thì phần thắng sẽ tăng lên
7 phần.

Cậu nhanh chóng đi tới chỗ của bọn khỉ. Bây giờ do đã quen biết nên lũ khỉ
trưởng lão cũng đón tiếp cậu không tệ. Cậu đến thẳng nơi cư ngụ cảu con Kim
Hầu đầu đàn, thấy cậu đến nó tỏ ra niềm nở khác hẳn với thái độ coi thường như
lần đầu, nó lên tiếng


  • Trị liệu thuật của cậu hết sức thần kỳ, may ra chỉ có ở thời viễn cổ khi
    các vị thần còn truyền bá những tri thức quý báu cho nhân loại mà thôi.

Takuto nghe mà mặt mày méo xẹo, Quản Lý sẽ nghĩ sao nếu tuyệt kỹ của ông ấy bị
đem đi đánh đồng với những thứ mà ông ấy coi là tạp nham cho dù nó được gọi là
kiến thức của các vị thần đi chăng nữa. Và trong những lần nói chuyện về thế
giới này thì Takuto không hề thấy ông ấy giấu diếm vẻ khinh thường khi nhắc
đến mấy vị thần của thế giới này.

Con Kim Hầu cũng không để ý lắm đến vẻ mặt của cậu. Cái nó để ý hơn là thực
lực của Takuto chỉ sau mấy ngày đã từ cảnh giới cấp 9 lên tới Bán Bộ Nhân Cảnh
rồi, nó không biết với Dung Kỹ Takuto hoàn toàn có thể điều khiển tu vi thể
hiện ra bên ngoài của cậu chỉ cần nó không vượt qua mức độ thực lực hiện tại
mà cho dù là Thiên Cảnh cường giả cũng không thể nào biết được. Con Kim Hầu
nói


  • Quả thật ta đã coi thường cậu rồi, mới đây từ cấp 9 sau vài ngày đã vào
    được Bán Bộ Nhân Cảnh xem ra cậu có nhiều bí mật quá nhỉ

Takuto không cho ý kiến chỉ mỉm cười nhìn Kim Hầu, rồi nói


  • Chúng ta cũng nên lên đường rồi. Ông muốn sớm tính toán nợ nần với con song
    đầu mãng đó đúng không.

Con khỉ gật đầu rồi hú dài một tiếng và ngay lập tức 4 con khỉ trưởng lão xuất
hiện quỳ trước mặt nó cung kính


  • Đại vương triệu tập không biết có chuyện gì

Hầu vương bắt đầu ra lệnh cho 4 con trưởng lão.


  • Các ngươi ở nhà trong coi tộc đàn, ta có chuyện đi tìm hàng xóm chúng ta
    nói chuyện “thân mật” một chút

Giọng nói và ánh mắt của con Kim Hầu khiến bốn con trưởng lão lạnh người,
chúng rất hiểu từ thân mật trong lời nói của đại vương có nghĩa là cần đổ chút
huyết tinh cho cả hai bên và chỉ có 1 kẻ còn mạng để trở về.

Takuto cũng quay đi tìm anh đoàn trưởng và chuẩn bị lên đường, sự tăng trưởng
thực lực của cậu khiến anh không thể tin nổi nhưng nghĩ lại học viện đế đô là
nơi những siêu cấp thiên tài của đế quốc tập họp thì sao có thể là nơi bình
thường. Trên thực tế thì với thực lực mà Takuto thể hiện ra bây giờ là Bán bộ
nhân cảnh nếu xếp vào học viện cũng đã vượt xa cường bảng rồi chưa nói đến
chiến lực của cậu là Nhân cảnh trung kỳ thì đủ so sánh với cấp trưởng lão hay
đạo sư trong đó rồi. Cái mạnh của Dung Kỹ chính là sử dụng càng nhiều càng
khiến cho người sở hữu tiến càng nhanh trên con đường tu luyện nhưng chính vì
vậy người sử dụng nó nếu không tích cực luyện tập tâm tính thì như Quản Lý nói
sẽ trở thành 1 đại ma đầu mà không ai cản nổi. Anh đoàn trưởng gật đầu rồi bắt
đầu tập trung mọi người lại chuẩn bị lên đường.

Sau hơn nửa giờ xắp xếp mọi việc, cả nhóm mạo hiểm giả và cùng lên đường còn
con khỉ đại vương thì đã nhanh chân đi trước đến nơi độc sa đầm của con song
đầu mãng.
Độc sa đầm cũng chính là biên giới của ngoại vi sa mạc với phần trung tâm, nơi
mà nhiều quái vật cấp bậc cao cũng đã xuất hiện. May cho nhám của Takuto là
khi con khỉ đến đây đã tỏa ra khí tức của Nhân cảnh hậu kỳ nên khiến cho các
yêu thú kiêng kị và không dám đụng vào bọn Takuto, chứ nếu không thì sẽ bị
tiêu diệt là cái chắc. Điều này cũng khiến cho cậu vô cùng thắc mắc tại sao
một đoàn đội không có 1 Nhân cảnh như đội này lại dám đảm nhận nhiệm vụ này,
hay là họ vẫn có bí mật của riêng họ. Tuy nghĩ vậy nhưng Takuto cũng không để
ý nhiều bản thân cậu cũng có con bài hộ thân mà Quản Lý đưa cho nên nếu người
khác có chút bí mật cũng không lạ.

Bỗng nhiên một màn sương mù dày đặc xuất hiện, anh đoàn trưởng biến sắc kêu
lên
- Mau nín thở, sương mù có độc!

Mọi người lộ ra vẻ sợ hãi nhưng cũng rất nhanh vận công nín thở và tăng cường
cảnh giác. Takuto vận Dung Kỹ tạo ra một màn chắn năng lượng thanh trừ mọi độc
tố trong một khoảng nhất định khiến mọi người kinh ngạc. Cậu cũng lên tiếng


  • Đây là kết giới thanh độc, một trong những khả năng chữa trị của tôi. Nhưng
    tôi chỉ có thể duy trì nó trong vài giờ, tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng
    di chuyển ra khỏi đám sương mù này đi.

Anh đội trưởng gật đầu, nhanh chóng thúc giục mọi người tăng tốc. Takuto cũng
vận hết sức để duy trì kết giới này. May cho cậu là cậu đã có phần quen với
loại độc này khi chữa thương cho hầu vương nên cũng đã nắm được cách đối phó
nó. Đi một lát cậu đã cảm thấy áp lực tràn đến có vẻ đang có một cuộc chiến
diễn ra, khỏi nói Takuto cũng biết một trong những áp lực đó phát ra từ con
kim hầu đại vương có vẻ như hai người họ đánh vẫn ngang tay. Bỗng dưng màn
sương độc như bị thu về, Takuto biến sắc cậu biết con song đầu mãng đã thu lại
tất cả lực lượng độc vụ để chuẩn bị ra một kích chí mạng, mấy người ở đây thấy
độc vụ biến mất chưa kịp phấn chấn thì Takuto la lên


  • Cẩn thận, con song đầu mãng đó chuẩn bị thi triển cấm chiêu để phân thắng
    bại rồi, rất có thể sẽ xảy ra sóng chấn động năng lượng, nếu bị quét trúng thì
    chết thảm đấy.
    Mọi người lần nữa biến sắc, trong kiến thức của họ màn sương độc này chỉ là do
    độc tố của độc sa đầm tỏa ra thôi chứ không phải là do song đầu mãng làm chủ,
    nó chỉ hấp thu độc để tu luyện độc công của nó chứ vẫn chưa đủ thực lực để tỏa
    ra độc vụ trong vòng mấy chục dặm thế này mà còn tự do thu phát nữa chứ. Nhưng
    tất cả mọi người không ai dám nghi ngờ lời của cậu, sau vụ đụng độ bầy khỉ
    danh vọng cậu tăng lên rất nhiều đối với thành viên đoàn đội. Mọi người nhìn
    nhau rồi gật đầu và bắt đầu kết trận. Takuto cảm thấy năng lượng bắt đầu ngưng
    kết và từ từ trở nên vững chải một kết giới năng lượng được tạo ra bằng năng
    lượng của toàn đội. Takuto cũng không đứng yên nữa mà bắt đầu tập trung năng
    lượng trên đôi tay mình và sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra.
    Đất trời bỗng dưng trở nên ảm đạm, một cột máu cao ngàn trượng lao lên bầu
    trời nhuốm đỏ cả thiên không nhưng điều đó vẫn không thể so sánh với những gì
    sắp xảy tới. Trên bầu trời, xuất hiện hang trăm chiếc đầu tích tụ từ máu huyết
    lao xuống cắn nuốt những gì nó đi qua không chút thương tiếc, Takuto bây giờ
    cũng ngưng trọng hơn, cậu nhận ra nếu để những thứ này chạm phải thì cho dù là
    cường giả cấp chin cũng trong nháy mắt bị ăn mòn không hề có chút sức chống
    trả nào cả.

Những chiếc đầu lâu như cẩm thấy có sinh mạng thể, điên cuồng chuyển hướng đến
phía kết giới của đoàn mạo hiểm. Thấy hang trăm chiếc đầu lâu dữ tợn lao đến
mọi người biến sắc điên cuồng vận chuyển năng lượng phòng hộ. Một phút… Hai
phút… 10 Phút, kết giới đã bắt đầu yếu đi sau hang trăm đợt tấn công của bọn
đầu lâu và cái gì đến cũng đã đến, một chiếc đầu lâu đã phá tan kết giới lao
vào anh đội trưởng. Lúc này mọi người đã kiệt sức không còn dư lực để cứu hộ
nữa nên chỉ có giương mắt nhìn chiếc đầu lâu chuẩn bị cướp đi tính mạng của
người đồng đội quan trọng của họ.

Trong giây phút sinh tử đó một thân ảnh lao ra nhanh như chớp vươn tay không
bắt lấy chiếc đầu lâu trước khi nó kịp xâm thực vào cơ thể của người đội
trưởng. Cả đoàn đội biến sắc khi thấy người cứu nguy lại là người mà họ cho
rằng không hề có chút khả năng chiến đấu nào. Takuto cầm chiếc đầu lâu trong
tay, dốc toàn lực chuyển hóa nó. Chiếc đầu lâu trên tay cậu bốc hơi ngay lập
tức.


  • Thanh độc kết giới

Vẫn chiêu thức cũ, mà đoàn đội của cậu đã được chứng kiến nhưng giờ đây, mọi
người đã nhận ra hiệu quả của nó so với trước đây mạnh hơn bao nhiêu lần, bất
kể những chiếc đầu lâu nào chạm vào đều bị bốc hơi không còn chút gì. Thực ra,
Takuto đang cố gắng miễn cưỡng đưa hết độc tố vào cơ thể của cậu. Mọi người
không biết, bây giờ Takuto cảm thấy cực kỳ thống khổ, độc tố đang không ngừng
cố gắng hủy hoại cơ thể cậu, đôi bàn tay đang chống chịu kết giới đã bị nhuộm
đen lại và dần mất cảm giác. 1… 2… 3……. 10 phút sau đã không còn có sự xuất
hiện của bất cứ chiếc đầu lâu nào nữa, cơ thể Takuto mới đổ gục xuống nhưng
cậu cắn răng để không bị mất ý thức, điên cuồng tống độc tố đang hoành hành
gần như không kiêng kỵ trong cơ thể. Mọi người thấy vậy cũng không quấy rầy mà
cố gắng khôi phục lại năng lượng bị cạn kiệt.

Sau một hồi lâu sau, trên tay Takuto đã xuất hiện một viên đan dược đen kịt
tỏa ra khí tức âm u. Cậu nhanh chóng thu nó vào giới chỉ mà Quản Lý đã cho cậu
lần trước. Đó là kết tinh của chất độc đã được Takuto ngưng kết lại thành một
viên độc đan. Cậu không tiêu hủy nó đi mà để phòng hờ trong tương lai có thể
sẽ dùng tới nó.

Sau khi đợt tấn công kết thúc, đoàn đội của Takuto cũng không xuất hiện bất cừ
thương vong nào, ngoại trừ bị thoát lực do vận công quá mức. Không khí có vẻ
đã trở nên yên tĩnh hơn trước. Có vẻ sau đòn tấn công điên cuồng đó thì cả hai
đều bị thương nặng. Một giọng nói vang lên:


  • Con khỉ tạp chủng kia! Ngươi rất mạnh nhưng muốn hạ được ta vẫn thiếu nhiều
    đó. Sau khi giết ngươi ta sẽ săn sóc đến bộ lạc của ngươi cho chúng về đoàn tụ
    để ngươi khỏi cô độc ở thế giới bên kia

Bằng câu nói đó mọi người đều đã tưởng tượng ra kết quả cuộc chiến. Tứ Tí Kim
Hầu đã thất bại. Một cảm giác vô lực ngập tràn tâm trí của mọi người ở đây.
Takuto chỉ đánh giá tình hình một lúc rồi nói.


  • Các anh có thể cầm cự hay giữ chân con rắn đó một lúc được không. Em sẽ sử
    dụng pháp bảo của sư phụ chấm dứt nó nhanh nhất có thể. Chắc chắn sau trận đấu
    với Kim Hầu, con rắn đó cũng bị thương nhiều rồi, với sự giúp đỡ của pháp bảo
    thì chúng ta vẫn còn hi vọng.

Mọi người nghe thấy thế cũng có vẻ bình tĩnh hơn, và sau một lúc thì bọn họ
cũng đã bắt đầu tiếp tục tiến lên phía trước. Càng đi về phía trước áp lực
càng khiến họ trở nên khó chịu hơn. Một khu đầm lầy đầy vẻ chết choc đã hiện
ra trong tầm mắt họ. Cảnh mà họ thấy là một con rắn khổng lồ hai đầu toàn thân
màu tím có cánh đang dùng cái thân thể to lớn của nó quấn lấy một con khỉ có
bốn tay trong bộ lông màu vàng ống đang cố giẫy giụa trong tuyệt vọng


  • Ta… Thật… Sai… Lầm khi coi ngươi là…

Con khỉ cố gắng lên tiếng đứt quãng nhưng chưa nói hết câu đã gục. Con rắn
nhếch mép lên tiếng bằng giọng khinh bỉ


  • Chỉ là yêu thú thôi mà cũng…! Ai đó!

Con rắn quát lên nhìn về phía bọn Takuto, nó đánh giá một chút nhìn bọn họ với
ánh mắt khinh bỉ


  • Lại bọn mạo hiểm giả không biết sống chết, một lũ kiến hôi không có một
    nhân cảnh mà cũng dám đến đây khiêu khích uy nghiêm của bổn tọa.

Takuto nhìn con rắn một chút rồi lên tiếng trào phúng:


  • Thế ngươi nghĩ ngươi tốt đẹp lắm chắc? Là con người mà đoạt xá cả cơ thể
    yêu thú như thế?

Câu nói của Takuto khiến tất cả mọi người ở đây chấn động. Thật vậy, với một
cường giả Nhân cảnh trở lên thì chỉ cần không tiêu diệt linh hồ họ thì họ vẫn
có thể chiếm lấy cơ thể của người khác nhằm sống lại, nhưng chưa ai nghe tới
trường hợp con người lại đi đoạt xá cơ thể của yêu thú cả, vì khác biệt của
giống loài có thể dẫn đến những sự thay đổi không ngờ tới được.

Con rắn nghe vậy sầm mặt lại gằn giọng


  • Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?

Takuto trả lời điền dạm


  • Qua câu nói lúc nãy của ông. Yêu thú không bao giờ gọi yêu thú khác bằng từ
    yêu thú cả. Chỉ có con người mới gọi như thế thôi. Tôi đoán linh hồn ông cư
    trú trong độc quả mà Kim Hầu đã mang đến đây cho con song đầu mãng này. Có vè
    như ông trước đây cũng là cường giả sử dụng độc tính, nên có thể dễ dàng đánh
    bại con song đầu mãng này rồi chiếm lấy cơ thể của nó khi nó không đề phòng.
    Thế mới giải thích được tại sau chỉ phục dụng độc quả mà song đầu mãng từ Nhân
    cảnh trung kì lại có thể lên tận bán bộ địa cảnh như thế nhỉ, thảo nào Kim Hầu
    chỉ mới ổn định ở cảnh giới Nhân cảnh hậu kì lại thua ông, nhưng ông bây giờ
    cũng không thể mạnh như lúc nãy nữa rồi đúng không?

Suy đoán của Takuto khiến con rắn và những người ở đây biến sắc. Nghe xong nó
gằn giọng:


  • Hừ! Thông minh quá mau chết lắm đấy tiểu tử! Chỉ cần giết hết các người thì
    sẽ không có chuyện gì nữa rồi, tuy ta bị thương nhưng giết một đám chưa vào
    Nhân Cảnh vẫn dễ như bỡn.

Nói xong nhanh như chớp nó quăng con khỉ qua một bên vào lao đến tấn công bọn
Takuto. Với thân hình to lớn nhưng không hề chậm chạp lại vô cùng uyển chuyển
khéo léo nó tung người lên cao và hã mồm vồ xuống. Bọn Takuto nhanh chóng tản
ra, Takuto nhanh như chớp rút thanh Futsuno Nitama ra.


  • Getsuga Tensho

Một ánh trăng bạc cày tung mặt đất đánh thẳng vào con rắn khiến, một biển máu
đen phụt ra từ cơ thể nó mọi người kinh hãi. Bọn họ trước đây chỉ nghĩ cậu là
trị liệu ma pháp sư nhưng chiêu thức vừa rồi đã không còn nằm trong phạm trù
cấp 9 hay bán bộ Nhân cảnh nữa rồi mà là Nhân cảnh chân chính, thậm chí có thể
là Nhân cảnh trung kỳ. Mọi người kinh ngạc một, con rắn kinh ngạc 10 nó không
ngờ người nó coi là yếu nhất nhóm ở đây có thể khiến nó bị thương như vậy. Nó
gầm lên phun đọc xối xả nhưng Takuto cười gằn:


  • Nếu trước đây, thì thứ độc này còn làm khó được tôi, nhưng sau khi trị liệu
    cho Kim Hầu và đối phó với mưa độc lúc nãy thì tôi đã quen thuộc với nó lắm
    rồi.

Takuto vung tay một hấp lực tỏa ra từ toàn bộ cơ thể cậu hút lấy từ mảng độc
vụ của con rắn và từ từ bị thanh tẩy thành năng lượng thuần khiết. Khi con rắn
chưa kịp kinh hãi thì Takuto la lên:


  • Anh cầm chân nó một lúc tôi cần tập trung vào đòn tất sát này.

Anh đội trưởng và đoàn đội sực tỉnh nhanh chóng di chuyển vây quanh con rắn,
Đội trưởng James lấy ra một tấm thẻ hình lục giác rồi nhanh chóng lẩm bầm niệm
chú, ngay lập tức, hơn mười ma pháp trận phát ra màu tím tối tăm xuất hiện
xung quanh con rắn. Tử dực song đầu mãng đột nhiên có cảm giác bất an, anh đội
trưởng quát lên:


  • Giới Luật Chi Toả

Những chiếc xích cũng với màu tím tối tăm phát ra từ các ma pháp trận như
những con rắn nhanh như chớp lao vào cắm vào cơ thể của Tử Dực Song Đầu Mãng.
Con song đầu mãng bỗng nhiên cảm thấy ma lực mình bị phong toả một cách cực
đoan đồng thời cử động trở nên khó khăn, nó biến sắc:


  • Pháp khí đỉnh cấp! Sao các người có được thứ này?

Mọi người trong đội mạo hiểm đang dốc toàn lực đưa ma lực duy trì Giới Luật
Chi Tỏa nên không ai còn sức trả lời con rắn cả. Bỗng nó nghe được giọng nói
lạnh băng từ phía sau như tử thần sắp đến mời nó đi một chuyến du lịch một
chiều sang thế giới bên kia vậy:


  • Kẻ sắp chết không cần phải biết quá nhiều đâu.

Nó quay phắt lại, một thanh niên cầm một thanh đoản kiếm cơ thể chìm trong một
rừng tia chớp. Thanh niên đó giơ cao thanh kiếm lên quát lớn


  • OUGI…..! THUNDER BEAST……!

Tất cả những gì mọi người thấy ở đây chỉ là Takuto lao lên phía trước và một
luồn sáng chói mắt lóe lên như ngàn tia chớp bổ xuống, và khi định thần lại
thì tất cả mọi người thấy là một con rắn hai đầu bị cháy đen nằm trên mặt đất,
nó thì thào:


  • Không… Thể… Tin… Được! Vạn độc thánh giả… Như ta… Lại bị… Lũ kiến hôi này…

Hắn nói không hết câu đã thân tử đạo tiêu, ít nhất mọi người đều nghĩ thế,
nhưng Takuto vận cảm giác đến cực hạn để kiểm tra xem linh hồn của lão và cậu
đã nhanh chóng phát hiện một linh hồn yếu ớt chỉ đang bỏ chạy, cậu cũng không
có ý định thả lão đi cậu vận sức lao đến và nhanh như chớp tạo ra một chiếc
lồng ngập tràn lôi điện giam cứng linh hồn lão. Luc đầu mọi người ở đây cũng
không rõ cậu làm gì nhưng sau khi thấy được thứ cậu đang cầm trong tay anh đội
trưởng cũng vỡ lẽ anh nói


  • Tên này nguy hiểm thật nếu không có em thì hắn ta đã có thể cao chạy xa bay
    rồi tim cơ hội để trả thù cho xem.

Linh hồ của Vạn Độc Thánh Giả đang bị nhốt gầm lên:


  • Mau thả ta ra thì các ngươi còn có cơ hội sống nếu không thì chờ sự trả thù
    của Vạn Độc Tông đi.

Nghe được tên tong phái từ miệng của tên đó, anh đội trưởng bỗng nhiên lộ vẻ
lưỡng lự, không giấu sự khó xử. Takuto thấy vậy cũng hỏi


  • Vạn độc tông lợi hại lắm à.

Anh đội trưởng cũng ngập ngừng trả lời:


  • Em không biết cũng phải! Vạn độc tông không phải ở đât nước này mà nằm tại
    Đế Quốc Amanba do hoàng thất Lucifer đứng đầu. Thực lực của nó không ai nắm rõ
    ngoại trù người của hoàng thất và hành tung rất quỷ dị không kém tổ chức sát
    thủ lừng lẫy Hắc Ưng. Có tin đồn rằng, tông chủ của bọn họ là một cường giả
    bán bộ Thiên cảnh và họ là một trong những thế lực hiếm hoi có thể sánh ngang
    với tứ đại tông môn viễn cổ nếu những Thiên Cảnh trong Thiên Không Tháp không
    xuất thế.

Thà không nghe được thì thôi, khi nghe xong mọi người ở đây đều lộ vẻ do dự.
Thực lực kinh khủng của tông môn viễn cổ ra sao thì ai ai cũng biết. Ngược lại
Takuto không cảm thấy lo lắng cho mình lắm, vì sau khi mình thu thập đủ những
tinh huyết cần thiết thì mình cũng có thể biến khỏi thế giới này cái cậu lo lằ
những người này, họ rất cơ thể gặp rắc rối trong tương lai nhưng cậu biết với
thực lực của cậu bay giờ thì cậu cũng không thể nói mình làm được gì nếu đối
đầu với những môn phái khủng bố như thế cả. Và đây không phải là lần đầu tiên
cậu nghe nói tới Lucifer vương tôc, lần trước ở Khu Rừng Mộng Huyễn cậu đã
được cô công chúa nói qua về họ, cơ bản họ là vương tộc cai quản một trong 7
quốc gia lớn nhất trong lãnh thổ nhân loại. Nếu luận vè thực lực quốc gia thì
bọn họ cũng là đứng đầu với thần khí hồng hoang Đọa Lạc Chi Kiếm với sức mạnh
ám nguyên tố mạnh mẽ còn nếu đi sâu vào chi tiết thì không ai biết rõ. Takuto
suy nghĩ một lúc rồi nói với anh đội trưởng


  • Anh cứ để em giữ ông ta, em sẽ có cách.

Nói xong Takuto lấy chiếc nhẫn của Quản Lý cho cậu chứa vật dụng rồi quăng
vào. Nhìn thấy điều đó, mọi người ở đây hết sức kinh ngạc, trữ vật giới chỉ mà
có khả năng dung nạp linh hồn cũng không phải là mặt hàng tầm thường, mọi
người ở đây càng thắc mắc về lai lịch của cậu. Nhưng không ai nói gì vì ai
cũng có bí mật của mình chính anh đội trưởng cũng không ngoại lệ.

Sau khi xong việc anh đội trưởng lấy ma tinh của con rắn còn Takuto đi đến
chữa cho con khỉ đang nằm hấp hối ở bên cạnh. Một lúc sau con khỉ cũng đã có
thể đứng dậy được no nói với cậu:


  • Ta thay mặt bộ tộc cám ơn cậu, nếu không có cậu thì tộc ta đã bị tên giả
    mạo kia giết hại rồi, chỉ tiếc cho ông bạn hàng xóm của ta bị hắn thôn phệ
    rồi, thật đáng tiếc, ta với hắn đã quen biết hơn trăm năm nay rồi.

Takuto nghe vậy cũng không cho ý kiến, đột nhiên cậu nghe tiếng Quản Lý vang
trong đầu cậu:


  • Cái đó có gì khó đâu, cậu cứ đưa linh hồn của tên đó vào chiếc nhẫn mà ta ở
    là được

Nghe được điều đó Takuto ngạc nhiên:


  • Ông có thể làm con rắn sống lại ư?


  • Có thể nói là vậy, đơn giản là sử dụng vài thủ đoạn tách linh hồn ra, rồi
    phục hồi cái cơ thể bị cậu đánh cho cháy xém xong nhồi vào như nhồi bông thôi
    có gì khó đâu, trò đó trẻ con cũng làm được.
    Nghe giọng điệu cao ngạo khiến người ta cực kì nhức não của Quản Lý khiến
    Takuto muốn nôn nhưng cậu cũng không nói nhiều, ai thèm chấp với tên Boss cuối
    đó chứ. Không biết có ai đủ khả năng địch nổi được cái lão ấy không nữa. Nhưng
    cậu cũng nhanh chóng đưa linh hồn của Vạn Độc Thánh Giả ra ngoài. Lão ta thấy
    được ra ngoài cười đắc ý


  • Tốt lắm biết điều thì đưa ta ra ngoài ta còn niệm tình tha cho.


Takuto cũng mỉm cười cực kỳ trào phúng nói


  • Chúc may mắn

Sau đó cậu cũng thả lão, mọi người ở đây hoảng hồn nhưng chưa kịp ra tay cản
một bóng đen hình bàn tay thoát ra từ chiếc vòng khác Takuto đang đeo chộp lấy
linh hồn của lão vào lôi vào.

Giờ Vạn Độc Lão Tổ đang thấy mình ở một cánh đồng lớn, năng lượng của nơi này
khiến lão vô cùng sửng sốt, ngay cả cấm địa trong môn phái cũng không được như
thế này. Lão tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng cảm thấy vô cùng kinh hỉ
rồi ngồi xếp bằng chuẩn bị tu luyện thì một giọng nói vang lên


  • Hừ! Đã là tù nhân thì phải có giác ngộ tù nhân một chút.

Nói rồi một luồn hấp lực lôi lão đi bất chấp sự kháng cự. Và sau khi bị lôi đi
một lúc, thì lão thấy mình đang ở bên cạnh một quảng trường và bên trong có
một người đang bị xích chặt trong đó thấy vậy lão cũng hơi bình tĩnh lại nói


  • Ngươi là ai, mà nơi đây là đâu, nếu ngươi nói cho ta biết làm sao để vào
    được thiên đường tu luyện này thì ta sẽ cho người thả ngươi ra.

Đột nhiên hắn cảm thấy một áp lực cực lớn tỏa ra từ người đang bị giam cầm
trong đó, thứ áp lực mà hắn cảm thấy cho dù tông chủ của mình Bán bộ Thiên
Cảnh cũng chưa chắc xứng là con kiến khi so sánh với nó, rồi thứ cuối cùng hắn
cảm thấy là linh hồn của mình như bị xẻ nát.

Takuto chờ bên ngoài một lúc, thì từ chiếc nhẫn một linh hồn yếu ớt không phải
là của con người thoát ra khỏi chiếc nhẫn. Cậu nhanh chóng đưa nó đến cơ thể
đang cháy khet nằm dưới đất, và trong sự kinh ngạc của mọi người cái cơ thể đã
bị Takuto tàn phá và bị anh đội trưởng lấy ma hạch và những thứ có giá trị
bỗng dưng bừng bừng sinh cơ phục hồi cực nhanh có thể trông thấy bằng mắt
thường. Con Song đầu mãng đã tỉnh dậy, nó nhìn Takuto rồi cúi người nói


  • Đa tạ đã mang lại cho ta mạng sống thứ hai, cậu và sư phụ cậu quả không
    phải là cường giả bình thường có thể so sánh được ngay cản Bán Bộ Thiên Cảnh
    cũng không có loại thủ đoạn thông thiên này.

Con Kim Hầu thấy điều đó cũng tỏ ra kinh sợ trước thủ đoạn nghịch thiên của vị
sư phụ trong lời của của con rắn nhưng nó cũng tỏ ra vui vẻ nói với con rắn.


  • Coi như ngươi may mắn thoát khỏi kiếp nạn đi, con rắn chết bằm này.

Hai con yêu thú tai qua nạn khỏi bắt đầu cãi nhau inh ỏi, thậm chí động thủ
khiến mọi người ở đây phải phắn ngay và luôn cho khỏi bị cảnh trâu bò húc nhau
ruồi muỗi chết. Takuto cũng nhanh chóng theo họ đi về.

PS:
Chào các bạn mình đã trở lại và lợi hại hơn xưa, trong thời gian này cũng có
những lúc mình muốn ngừng viết PJ này quách đi cho xong sau vụ đạo bản quyền
của bạn aivan bên truyenyy nhưng bây giờ mình đã lấy lại được tinh thần và
sẽ cố gắng tiếp tục viết tiếp mình không đảm bảo tốc độ như trước được vì lần
này mình sẽ chau chuốt câu văn suy nghĩ sâu về diễn biến hơn nên có thể ra
chậm hơn trước, Mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình.

Arigatou


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #29