Đại Chiến Quần Hùng


Người đăng: Trần Hoàng Lâm

Sau khi ăn sáng với gia đình xong, nguyên một buổi sáng, Takuto đi vào chiếc
nhẫn tập luyện như thường lệ. Bây giờ cậu đã thành thục chuyển hóa sức mạnh
nguyên tố và tốc độ vận dụng đã nhanh hơn trước rất nhiều và đặc biệt chiêu
Bom Vĩ Thú cũng đã đạt tới mức thành thục nhất định mặc dù theo lời Quản Lý nó
chưa đạt được đến mức độ bằng với Vĩ Thú khi thi triển ra nhưng bây giờ cậu
cũng không còn phải lâm vào hoàn cảnh sống chết để thi triển nữa và bây giờ
chiêu của cậu có thể thổi bay cả trường học trong đòn. Sau khi kết thúc Quản
Lý nói với cậu


  • Cậu nếu muốn tăng cường sức mạnh nguyên tố thì nên tìm kiếm những nguyên tố
    kết tinh rồi hấp thu thì mức độ chuyển hóa và sử dụng nguyên tố đó sẽ mạnh hơn
    nhiều

Takuto thắc mắc:


  • Đó là cái gì vậy Quản Lý


  • Đó là những tồn tại thuộc hàng chí cao của các nguyên tố do tự nhiên sinh
    ra trải qua vô số năm kết tụ thậm chí sinh ra ý thức của riêng mình, và có rất
    nhiều loại nguyên tố kết tinh tùy theo hoàn cảnh mà trưởng thành khác biệt ví
    dụ như lôi thuộc tính thì ở thế giới lúc trước có Tử Vân Lôi Trì, đó là một bí
    cảnh tự nhiên chuyên tu luyện lôi nguyên tố, ngay cả Nhân cảnh cường giả lôi
    hệ cũng đạt được thu hoạch đáng kể nhưng nó chỉ mở 5 năm một lần và mỗi lần
    chỉ mở được 2 tháng mà thôi. Hoặc hỏa nguyên tố thì có nhiều loại dị hỏa cực
    mạnh. Hoàng thất của cộng hòa Flonyard vốn có một loại dị hỏa và người nắm giữ
    nó chính là đức vua mặc dù ông ta là băng nguyên tố.


Takuto kinh ngạc vì nếu thuộc tính băng mà còn để dị hỏa trong người không
khác gì tự tử. Quản Lý cười nói:


  • Ngược lại thì đúng hơn, chính vì để dị hỏa trong người, chân nguyên ông ta
    phải vận hành một cách không ngừng nghỉ từ năm này đến năm khác ngay cả khi ăn
    và ngủ chính điều đó khiến cho ông ta tiến nhanh hơn mọi người, đó là một loại
    tự tạo áp lực cho mình và đặt biệt ông ta lại hay tầm bổ cho dị hỏa của mình
    bằng các dược thảo hỏa hệ nữa. Ông ta không coi dị hỏa là mối họa mà là đối
    thủ của mình và không ngừng nâng cao cả hai nhằm cùng nâng cao thực lực. Nhưng
    tất nhiên, nếu ông ta gặp một trận khổ chiến thì sau đó dị hỏa phản phệ là cái
    chắc nhưng với cương vị của ông ta thì điều đó tương đối khó xảy ra. Mọi người
    đều nghĩ ông ta sắp xuống mồ nhưng nếu ông ấy loại bỏ dị hỏa trong cơ thể ra
    thì chắc chắn sự áp chế sẽ biến mất và thực lực tăng một bước dài bởi vì hơn
    một nửa công lực ông ta dành để áp chế và đấu đá với dị hỏa trong người.

Quả là một người đáng khâm phục, có thể chọn phương pháp có thể khiến mình
chết bất cứ lúc nào để luyện tập nhằm tăng thực lực giữ vững giang sơn như
thế. Takuto suy nghĩ như vậy. rồi nói


  • Vậy ở Vô Tận Hoang Nguyên chúng ta sắp tới có kết tinh nguyên tố không.

Quản Lý suy nghĩ một lát rồi nói


  • Có thì có nhưng không dễ đối với cậu đâu.


  • Đó là cái gì vậy


Takuto hào hứng hỏi, và không phải chờ lâu, Quản Lý trả lời ngay:


  • Huyền phong ma động, nơi có Phong nguyên tố kết tinh nhưng rất khó vì gió
    không có hình dạng cụ thể, nên rất khó xác định được vị trí của nó trong hàng
    trăm triệu đợt phong nhận chết chóc thổi trong đó cả.

Takuto nghe vậy cũng hơi lưỡng lự nhưng rồi điều đó đã rất nhanh bị loại bỏ,
cậu đã quyết định cần viếng nơi đó một chút rồi và không những thế còn phải
thu lấy các nguyên tố khác nữa.

Takuto nhớ tới một chuyện quan trọng nói


  • Quản Lý này, sao hôm qua khi tôi đấu với con chuột nó sử dụng chiêu gì mà
    tôi không thể phát hiện được năng lượng của nó vậy.

Quản Lý giải thích:


  • Người sở hữu Dung Kỹ có thể cảm nhận năng lượng rất nhạy cảm nhưng do cậu
    mới cường hóa một lần nên không cảm nhận được khi đối phương thu toàn bộ năng
    lượng của mình lại, đó là một kỹ thuật cấp cao và sở dĩ con chuột đó có thể
    làm vậy vì đó là khả năng của nó khi biến dị

Takuto ngạc nhiên


  • Ý ông là đột biến à?

Quản Lý gật đầu xong nói tiếp


  • Bây giờ những hóa chất lạ đổ vào thiên nhiên đâu còn gì lạ nữa, những sinh
    vật bị nhiễm khiến chúng trở nên như vậy thì đâu có gì khó hiểu, nhưng cũng có
    thể là sản phẩm thí nghiệm của tổ chức hóa học nào đó cũng nên.

Takuto như bừng tỉnh


  • Ý ông là con chuột đó có thể vô tình bị nhiễm hoặc do con người trực tiếp
    gây nên sao.

Gật đầu xong Quản Lý nói tiếp


  • Tuy thế nhưng, nếu luyện Dung Kỹ đến tầng 2 sẽ không có chuyện đó xảy ra
    nữa đâu, khi đó không có cái gì trên trái đất đi vào phạm vi của cậu mà không
    bị phát hiện cả. Nhưng ta lưu ý cậu một điều, trên đời này có thứ mà cậu tuyệt
    đối không được hấp thu đó là “Năng lượng của sự tồn tại.”


  • Năng lượng của sự tồn tại ư?


Takuto thắc mắc, và sau đó Quản Lý giải thích


  • Năng lượng của sự tồn tại là thứ biểu trưng cho sự hiện hữu của mọi vật
    trên đời này. Cậu có thể thấy ngoài đời, có một số người mà người khác rất nắm
    rõ sự hiện hữu của họ và một số người thì ngược lại họ không dễ bị nhận ra cho
    dù ở hoàn cảnh nào chăng nữa, và họ cũng rất dễ phai đi trong ký ức của mỗi
    người, đó là sự khác nhau trong mức độ của “Năng lượng của sự tồn tại” của
    từng cá nhân. Và nếu cậu hấp thu thứ đó thì nó sẽ biến mất trong ký ức của mọi
    người liên quan đến nó. Để ta ví dụ cho cậu dễ hiểu, năm cậu 8 tuổi khi chơi
    với Suzuno, cậu đã bảo vệ cô bé khỏi con chó nhà hàng xóm, cậu nhớ không?

Làm sao Takuto quên được chuyện đó, khi đó cậu với Suzuno đi chơi về nhà thì
bắt gặp một con chó do hàng xóm mới mua và khi nó thấy hai đứa trẻ thì lao đến
sủa liên tục, Suzuno mặt tím ngắt và gục trên mặt đất co rúm lại vì sợ hãi,
Takuto thấy thế dồn hết can đảm đưa lưng chắn trước mặt cô bạn nhỏ nhắn của
mình và gầm lên mấy tiếng dữ tợn như những con thú sẵn sàng lao vào cắn xé con
mồi ra từng mảnh. Thấy khí thế dữ tợn của Takuto con chó cũng hơi sợ và một
lúc sau chủ của nó đến để đưa nó về nhà thì Takuto ngồi bệt xuống đất thở hổn
hển như kiệt sức và phải để cho Suzuno đưa về. Khi Takuto nhớ lại thì vẫn thấy
hơi xấu hổ vì cậu nghĩ sau khi con chó đi mình phải động viên Suzuno mới phải
chứ ai lại thể hiện vẻ đuối sức như thế chứ.

Nhưng cậu không biết chuyện đó lại khắc rất sâu vào con tim của Suzuno, chính
khoảnh khắc cậu ngồi bệt xuống đất kiệt sức đã làm cho Suzuno trao con tim của
cô ấy cho cậu trọn đời điều đó khiến cô ấy nhận ra được chỉ cần cô ấy gặp nguy
hiểm là cậu sẽ không màng đến thứ đó là gì và đáng sợ ra sao mà vẫn mãi mãi
đưa lưng che chắn cho cô ấy cho dù phải gánh cả bầu trời.

Khi nhớ lại chuyện đó một nụ cười dịu dàng hiện ra trên khuôn mặt của cậu và
Quản Lý nói tiếp


  • Vậy bây giờ con chó đó vẫn ở đây đúng không

Takuto gật đầu. Quản Lý nói tiếp


  • Nếu bây giờ cho dù nó bị giết thì cậu và Suzuno vẫn nhớ đến nó và sự kiện
    trên đúng không?

Gật đầu lần nữa và Takuto dường như đã hiểu được cái Quản Lý muốn nói là gì
rồi, mặt cậu tái lại và một vẻ khủng hoảng xuất hiện trên khuôn mặt của cậu,
Quản Lý như biết được gật đầu


  • Đúng vậy, nếu nó chết thì sẽ như vậy nhưng nếu nó bị rút hết “Năng lượng
    của sự tồn tại” thì tất cả những sự việc liên qua đến nó sẽ bị xóa sạch khỏi
    ký ức của những người liên quan điều đó có nghĩa là mỗi quan hệ giữa cậu và
    Suzuno chưa chắc được như ngày hôm nay và chưa kể còn có thể dẫn đến những hậu
    quả rất nghiêm trọng bởi vì mọi thứ trên đời đều kết nối với nhau bằng những
    liên kết vô hình mà ngay cả ta cũng không thể nắm bắt hoàn toàn. Những hậu quả
    như vậy không phải là thứ mà cậu hay ngay cả ta có thể gánh nổi.

Dừng một lát rồi Quản Lý nói tiếp


  • Nhưng nếu cảm nhận được nó thì cho dù đối phương thu liễm năng lượng thì
    cậu vẫn có thể biết được vị trí của hắn ta, còn những ai mà có thể triệt tiêu
    năng lượng tồn tại của mình khi chiến đấu thì trước gìờ ta chỉ biết có ta và
    ba người thôi còn lại thì chưa thấy.

Takuto nghe thấy thế cũng hỏi tiếp


  • Ông có bao giờ xóa hoàn toàn sự tồn tại của ai đó chưa.

Quản Lý gật đầu sau đó nói


  • Hậu quả khi đó là nguyên một nửa thế giới biến mất, nhân quả luân hồi rối
    loạn, pháp tắc thay đổi và sau đó một thời gian thì thế giới đó chính thức
    diệt vong. Điều này giống như cậu thay đổi quá khứ vậy, cậu cũng sẽ không hoàn
    toàn tính được cái gì tốt, cái gì xấu xảy ra vì hành động của cậu đâu.

Takuto nghe hậu quả mà phát lạnh, chỉ một thiếu hụt giữa các mắt xích của liên
kết vô hình mà gây ra hậu quả khủng khiếp như vậy rồi ư. Cậu như lại nhớ tới
chuyện gì quan trọng cậu nói với Quản Lý


  • Nè Quản Lý, chiều nay ông giả làm tôi được không để tôi đến câu lạc bộ đấu
    với mấy người mà tôi gửi thư hôm qua.

Quản Lý gật đầu, sau đó Takuto ra khỏi chiếc nhẫn và xuống nhà ăn cơm vì có vẻ
đã đến trưa.

Sau một giấc ngủ khoảng một tiếng, Takuto lại bắt đầu luyện tập, cậu luôn cho
rằng nếu mình đã nắm giữ tuyệt kỹ cực phẩm này mà không thể mạnh lên để thủ hộ
những gì mà cậu muốn thủ hộ thì tuyệt đối không đúng nên cậu vẫn cứ chăm chỉ
tập luyện theo sự hướng dẫn của Quản Lý, từ khi về từ thế giới khác Quản Lý
chưa bao giờ hối thúc cậu tập luyện như trước bao giờ nhưng cậu hiểu là Quản
Lý để cậu tự đi con đường của riêng mình nên không cần đưa ra những sự chỉ đạo
chỉ đưa ra những tư vấn cần thiết thôi.

Sau khi luyện tập gần 4 tiếng tức là khoảng 8 tiếng trong chiếc nhẫn Takuto
vận công hồi phục sau đó đi ra ngoài. Suốt thời gian luyện tập cậu chủ yếu gia
tăng độ thành thạo của Dung Kỹ và chiến đấu với mấy khôi lỗi do Quản Lý tạo
ra, chúng có đủ các thủ đoạn tấn công kinh người nào là độc nào là cạm bẫy cơ
quan, và năng lượng nguyên tố rất mạnh và phòng thủ siêu cao nữa, chúng có thể
nói ngang với Nhân cảnh sơ kỳ, chỉ chiến với hai con thôi cũng khiến Takuto
trầy da tróc vẩy không biết bao nhiêu lần và cho đến cùng cậu mới chỉ có thể
phá hủy gần một khôi lỗi thôi chứ không thể hạ cả hai.

Ra ngoài cậu tắm rửa để xua đi sự bẩn thỉu sau một đợt luyện tập và bước ra
khỏi nhà. Sau khi ra ngoài một đoạn thì một người giống hệt Takuto xuất hiện
trươc mặt cậu nói
- Thôi ta đến trường cậu trước đây nhớ xuất hiện hoành tráng vào nhé.

Takuto gật đầu, lấy ra bộ áo khoác có trùm đầu rộng che kín khuôn mặt rồi bước
đi. Cậu không ghé vào trường ngay mà đi đến một tiệm gia công đồ gỗ. Cậu bước
vô thì mọi người có vẻ cảnh giác, cũng đúng thôi làm gì có ai không cảnh giác
khi một người ăn mặt kín mít đi vào một cửa tiệm đâu cơ chứ nhưng sau đó ông
chủ cũng ra tiếp cậu và người này là người đàn ông khoảng 40 tuổi nhưng trông
ông ta rất bặm trợn, có vẻ ông ấy cũng là dân du côn cộm cáng ngày xưa cho nên
ông ta không sợ mấy thứ như thế này, ông ấy bước ra đối mặt với Takuto và nói
gọn lỏn


  • Muốn gì?

Takuot cũng đáp gọn gàng


  • Một tấm bảng gỗ lớn và thật tốt

Lại một câu hỏi gọn gàng


  • Loại nào và mục đích


  • Loại thường dùng để viết tên võ đường và mục đích là để lập bảng chứng bại.


Có vẻ ông chủ là dân giang hồ thật sự nên cũng không còn xa lạ gì với mấy thứ
đó, ông chỉ nhìn Takuto dò xét và trong ánh mắt hiện ra chút kinh ngạc rồi
quay vào bảo một người có vẻ là phụ việc


  • Mày đi vô kho lấy cho tao cái này ra đưa khách xem.

Nói xong ông lấy giấy viết cái gì đó xong đưa cho người phụ việc, có vẻ là mã
số hàng và người đó đi vô một lúc và khiên ra một tấm gỗ có diện tích ngang
gần 1.5m và dài khoảng 4m, và kiểu gỗ cho thấy rõ đây là loại bảng mà võ đường
ngày xưa hay lấy làm bảng tên tượng trưng cho danh dự của võ đường. Takuto dựa
vào Dung Kỹ để cảm nhận thì cậu biết được đây là đồ tốt thích hợp cho việc cậu
sắp làm. Cậu gật đầu, và ông chủ cũng đưa ra một cái giá có vẻ khá đắt với một
học sinh nhưng Takuto là ai, cậu móc ra một đồng vàng lấy từ thế giới khác đưa
cho ông chủ và lên tiếng:


  • Khỏi trả tiền thừa

Ông ta có vẻ ngạc nhiên nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận thì gật đầu dù sao đây
cũng là mua bán có lời đối với ông nên cũng không dây dưa. Sau khi Takuto đi,
một người trong tiệm lên tiếng nói với chủ:


  • Đại ca! Tên đó có vẻ giống mấy kẻ mới nổi thật đó, dám mang vàng ra ngoài
    để xài như đi chợ vậy, tuy anh em chúng ta đã giải nghệ từ lâu nhưng mấy tên ở
    băng khác biết được chắc tên đó không có kết cục tốt đâu.

Ông chủ cũng lắc đầu nói gọn gàng như lúc nãy


  • Nếu bọn chúng chán sống!

Mọi người ở đây không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và sau đó ông chủ nói tiếp:


  • Tên đó ít nhất đồ sát mấy chục mạng người rồi đó, và ta không phải đối thủ
    của hắn.

Một vẻ kinh hoàng lộ lên trong tất cả khuôn mặt người ở đây. Ngày xưa băng
đảng của họ cũng rất có tiếng tăm của vùng này, chém nhau giết người xảy ra
như cơm bữa, nhất là ông chủ người được mệnh danh là “Mãnh Long Cuồng Sát” vì
trên lưng ông có xăm một con rồng vô cùng khí thế và sự điên cuồng của ông ta
khi chiến đấu với kẻ thù. Vì thế trong thời điểm đó băng của ông ấy nắm trùm
khu vực này suốt gần 20 năm, và ông ta quyết định rút khỏi giang hồ sau khi
trả mối thù cái chết người vợ của mình do một băng của khu vực khác gây nên
nhằm chiếm địa bàn. Trong trận chiến đó cảnh sát phải kéo lực lượng cơ động
mới trấn áp nổi nhưng ông chủ và băng của ông vẫn thoát được sự truy đuổi.
Nhưng ông ấy cũng bắt đầu chán nản sau đó cùng anh em dựng lên một xưởng gia
công đồ gỗ này và nhờ chiến tích ngày xưa nên khi ông mở xưởng này ra cũng
không có tay giang hồ nào đến làm khó dễ và công việc vì thế tương đối ăn nên
làm ra.

Một người như vậy mà lên tiếng bảo mình không phải đối thủ của một tên mà ai ở
đây cũng nghĩ là dân mới nổi thì sao tin được nhưng vì uy của đại ca nên cũng
chỉ chấp nhận sự thật thôi.

Nói về Takuto, cậu đang vác tấm bảng trên lưng và thong thả đi đến trường. Đi
một lúc thì cậu đã đến trước cổng, cậu thấy Quản Lý đang giả dạng cậu đã chờ
trước cổng và bên cạnh là Kazuma và đội trưởng Shirogane đang chờ. Khi thấy
cậu đến Kazuma lên tiếng trước


  • Cậu là người đã gửi thư thách đấu cho các cao thủ khu vực mà Takuto nói.

Cậu gật đầu rồi, Quản Lý trong bộ dáng của Takuto lên tiếng


  • Thôi vào đi, mọi người sắp đến rồi.

Mọi người gật đầu và đi vô trường tiến thẳng đến câu lạc bộ. Khi quan sát
người giấu mặt Shirogane cũng cảm thấy một áp lực vô hình đáng sợ tỏa từ người
này và anh ta cảm thấy mình tuyệt đối không thể đánh lại kẻ đáng sợ đang chuẩn
bị khiêu chiến quần hùng này.

Khi bước vào phòng tập Takuto đi vào phòng thay đồ và đem một chiếc mặt nạ Oni
trông khá dữ tợn vào và bước ra ngồi xuống tĩnh tọa chờ. Mọi người ở đây tuy
thấy quái dị nhưng cũng không ai dám đến hỏi sợ quấy rầy và chỉ vây quanh hỏi
Quản Lý trong bộ dạng Takuto


  • Này Mizuhara san người này có thật là đủ sức khiêu chiến với quần hùng chứ
    Quản Lý cũng gật đầu nói


  • Hôm trường mình thi đấu và bị trục xuất, cậu ấy đã hành động như vậy và có
    vẻ rất tự tin vào nó


Nghe vậy, mọi người cũng không tiếp tục thắc mắc mà ngồi chờ. Khoảnh 15 phút
sau, thì bên ngoài cửa phòng tập phát ra tiếng gõ cửa Quản Lý trong bộ dạng
cảu Takuto ra mở cửa thì xuất hiện mấy người ăn mặc như phóng viên tới và khi
thấy Takuto họ giới thiệu bọn họ thuộc các đủ các tòa soạn đến xin phỏng vấn
kẻ thách đấu và sau đó tiếp tục phỏng vấn các đấu thủ tham gia. Tình hình có
vẻ không ổn nên các thành viên câu lạc bộ kiếm đạo đã không cho họ vào hứa sẽ
để họ phỏng vấn sau khi thi đấu kết thúc. Một giọng nói vang lên


  • Sao lại thế này, phóng viên ở đâu đến vậy

Nọi người quay lại thì nhận ra đó là một thành viên của giải Á quân đợt này,
anh ta lên tiếng có vẻ khó chịu với Quản Lý trong bộ dáng của Takuto.


  • Tại sao các cậu lại thông báo cho phóng viên đến thế này.

Takuto lắc đầu, và một giọng nói quen thuộc vang lên mà khi tổ kiếm đạo của
trường Takuto nghe thấy thì bắt đầu thấy khinh bỉ tột độ


  • Chính ta gọi họ đến đó, để tô điểm sự bại trận của cái trường không biết lễ
    nghĩa này cho chúng sau này không thể tập kiếm được nữa.

Mọi người trong đội kiếm đạo nghe vậy đều muốn lao lên nhưng một tiếng quát
đầy uy lực và khí thế vang lên khiến mọi người ngay cả đội top 2 cũng phải
rung động.
- Đủ!

Mọi người quay vô thì thấy một người đang đeo mặt nạ tĩnh tọa phía bên trong
đang ngồi trên sân tập. Cho dù ngay cả người bình thường cũng nhận ra khí thế
khác thường của người đó và mọi người ở đây đều có chung suy nghĩ “Kẻ này hẳn
là người thách đấu bí ẩn kia rồi.”

Haruki Miyamoto đang cùng với đội bước vào thì nghe thấy tiếng quát thì chiến
khí anh ta phừng cháy, chưa bao giờ anh ta cảm thấy hưng phấn đến thế này.
Người đội phó cũng nở một nụ cười thách thức rồi cả bọn bước tới đưa ra thư
mời và vào võ đường ngồi chờ.
Khoảng 5 phút sau thì 10 nhân vật chính hôm nay cũng đã tới đông đủ thì Quản
Lý trong bộ dáng của Takuto bước lên cúi chào mọi người ở đây nói


  • Hoan nghênh các vị đến với câu lạc bộ của chúng tôi hôm nay. Và không dài
    dòng nữa, tôi sẽ nói vài điều then chốt rồi chúng ta bắt đầu.

Quản Lý dừng một chút rồi tiếp tục, ông ta chỉ vào người đeo mặt nạ và nói:


  • Hôm nay người này sẽ liên tiếp đấu với 10 người các vị, và chỉ cần thua một
    trận coi như thua chung cuộc và câu lạc kiếm đạo sẽ không xuất hiện trong ngôi
    trường này mãi mãi về sau, điều này do thầy hiệu phó ở đây làm chứng.

Quản Lý chỉ vào thầy hiệu phó đã ở đây từ sớm như một lời xác định chắc chắn
và nói tiếp
- Còn nếu chúng tôi thắng hết thì mười người ở đây xin vui lòng xác nhận tên
lên bảng chứng bại ở đằng kia.

Theo hướng chỉ, mọi người thấy một tấm bảng gỗ trên đó viết ba chữ “Bảng Chứng
Bại” vô cùng khí thế do anh đội trưởng viết lên. Sau khi nghe điều đó một trận
oanh động không hề nhỏ vang lên. Ý nghĩa bảng chứng bại thì mọi người ở đây
đều biết và nhất là mười người tham gia, quả thật điều kiện của họ vô cùng có
lợi cho dù nếu thua một vài người nhưng có thể thắng toàn trận thì không phải
viết tên lên đó, nhưng họ cũng nghĩ đối phương đưa ra điều như vậy chẳng lẽ
hắn không chắc chắn được điều đó. Nếu vạn nhất mà phe mình thua thì sau này ai
có thể rửa được nhục với một người có thể liên tục đánh bại quần hùng như thế
chứ.

Quản Lý nói tiếp


  • Một điều nữa tôi yêu cầu đối với đội được mệnh danh là mạnh nhất Nhật Bản.
    Nếu tôi thắng toàn cục xin các anh hãy nói rõ với phóng viên sự việc hôm đó đã
    xảy ra lúc trước khi thi đấu.

Haruki Miyamoto đứng dậy lên tiếng quả quyết


  • Được. Nếu bên cậu thắng.

Mặt tên cố vấn bắt đầu xám ngắt lại hắn chắc chắn sẽ mất tất cả nếu chuyện hôm
đó bị phát hiện và hắn la lên:


  • Tôi lấy cương vị cố vấn của câu lạc bộ không cho phép điều này xảy ra. Với
    vị trí của bọn ta thì chấp nhận đấu với các người đã là vinh dự lắm rồi đừng
    nói tới cái gì như Bảng Chứng Bại, nếu các người hủy bỏ điều đó thì bọn ta mới
    đấu còn không thì đừng hòng.

Đùa à, Bảng Chứng Bại chính là thứ đánh dấu sự quật khởi của câu lạc bộ trường
Takuto cho nên cậu ta không đời nào đồng ý điều đó xảy ra. Và cũng như Haruki
Miyamoto, cậu không thể chấp nhận vết nhơ của câu lạc bộ thêm một phút giây
nào nữa cậu quát lên:


  • Im đi!

Khí thế tỏa ra không khác gì khi người mặt nạ lúc nãy quát lên, nó đều khiến
người ta chấn động và tên cố vấn hoảng sợ im bặt ngay lập tức và mọi người ở
đây đều có chung suy nghĩ, anh ta và người đeo mặt nạ đúng là kẻ tám lạng,
người nửa cân. Sau đó anh ta nói:


  • Không cần để ý đến ông ta, chúng ta bắt đầu đi.

Quản Lý nói tiếp:


  • Bên các anh nếu muốn có thể bổ sung thêm một vài điều luật vì dù sao chúng
    tôi cũng là bên thách đấu.

Haruki Miyamoto gật đầu sau đó lên tiếng:


  • Đấu không giáp, vũ khí sử dụng không phải shinai mà là Bokken chúng tôi sẽ
    chuẩn bị thăm của mười người và quý vị bốc thăm để quyết định người đấu và sau
    khi đấu xong sẽ bốc tiếp. Được chứ?

Bây giờ mọi người mới thấy kẻ đeo mặt nạ gật đầu đồng ý. Đấu không giáp, vũ
khí lại là Bokken, mọi người ở đây đều hiểu điều mà kiếm sinh mạnh nhất nhắm
tới là gì, một trận chiến đấu không luật lệ và kẻ thắng chính là người có thể
đánh gục đối thủ hoặc khiến đối thủ nhận thua mà không hề có điểm số gì ở đây,
một trận đánh như những Samurai ngày xưa xứng đáng với nghi thức Bảng Chứng
Bại.

Có vẻ như tên cố vấn đã không chịu đựng được nữa


  • Chúng mày dám cãi lời à! Tao sẽ làm cho câu lạc bộ chúng mày phải giải tán
    tao sẽ báo cáo chuyện này với hiệu trưởng.
    Người đang đeo mặt nạ ngước mắt lên nhìn vào tên cố vấn và cuối cùng cũng lên
    tiếng, một giọng trầm và cực kì uy nghi vang lên chấn động đến hồn phách mọi
    người:


  • Nếu ông dám làm thế, ta thề sẽ cho ông biến mất trên thế giới này.


Nói xong tên cố vấn lạnh run nhưng mồ hôi đổ ra như tắm, khuôn mặt lộ ra vẻ
kinh hoàng không giấu được hắn ngồi bệt xuống sàn và cảm thấy như đang bị một
con quái vật nhìn chằm chằm vào vậy. Mọi người ở đây tuy không cảm giác được
gì nhưng những cao thủ ở đây đều nhận ra được thứ sát khí khủng khiếp mà người
đeo mặt nạ phát ra mặc dù nó không trực tiếp tác động vào họ mà tên cố vấn xấu
số kia cũng khiến họ bất an vì kết quả trận đấu này. Nói thì lâu nhưng sự việc
chỉ diễn ra trong thoáng chốc và dưới sàn nơi tên cố vấn đang ngồi có một bãi
nước màu vàng vàng và một mùi khai bốc lên khiến mọi đều tránh xa. Có vẻ tên
cố vấn đã đái ra quần rồi bất tỉnh. Và những tiếng chụp hình bắt đầu vang lên
liên tục.

Sau khi mọi người dìu tên đó đi ra và lau dọn thì cuộc đấu đã bắt đầu. Lá thăm
đầu tiên đã được rút và người đeo mặt nạ sẽ đấu với đội trưởng của đội đứng 3
trong khu vực Kamui Shindo.

Sau khi hai người tiến vào sân chào theo nghi thức thì cuộc chiến đã diễn ra.
Kamui Shindo đã nhanh chóng lao vào tấn công vì cậu ta đã nhận ra sức mạnh đối
thủ nên không cần phải thăm dò làm gì mà đánh hết sức ngay từ đầu.

Chat

Tiếng chạm kiếm đầu tiên vang lên và bóng một cây Bokken văng lên không trung
rơi xuống đất và Kamui Shindo ôm cổ tay nhăn mặt trong sự đau đớn. Mọi người ở
đây đều há hốc mồm trợn tròn mắt, đội trưởng đội mạnh thứ ba trong khu vực bại
trong lần chạm kiếm đầu tiên.

Kamui ôm tay đau đớn một lúc rồi đứng lên cúi chào và nói bằng giọng hơi thất
vọng


  • Tôi thua rồi! Nhưng tôi sẽ trở lại và đấu với cậu cho dù cậu thua toàn cục.

Người đeo mặt nạ cũng gật đầu và nói


  • Hân hạnh!

Và trận đấu thứ hai tiếp tục, và vẫn không khác gì lúc trước, chạm kiếm lần
đầu tiên và kết quả đã rõ ràng với phần thắng. Càng ngày mọi người không tin
vào mắt mình nữa, một vài trận sau đó cho dù tránh chạm kiếm với người đeo mặt
nạ nhưng rồi họ cũng bị đánh trúng cơ thể và mất khả năng chiến đấu, có người
bị đánh trúng chân có người bị trúng cổ tay không thể đấu tiếp, tuy thế nhưng
người đeo mặt nạ không bao giờ đả thương đối thủ nặng nề đến mức không hồi
phục được và những người thi đấu đều biết rõ điều đó nên tuy thất bại cũng
không có tỏ ra phản cảm.

Và đến lượt thứ 9 người mặt nạ VS đội phó của đội mạnh nhất. Mọi người đều
mong muốn một sự biến chuyển trong trận đấu này. Hai người từ từ bước vào sân.
Khí thế hai người tỏa ra không hề có chút kiềm chế khiến mọi người ở đây càng
rõ ràng hơn khoảng cách giữa đội mạnh nhất và những người ở đây. Bây giờ họ đã
rõ ràng nếu ngay cả đội mạnh nhất cũng không đánh bại lại được người này thì
họ sẽ không bao giờ thắng nổi.
Trận đấu đã bắt đầu, lần đầu tiên mọi người thấy kẻ đeo mặt nạ lao đến chủ
động tấn công, đòn tấn công vô cùng hiểm hóc khiến những người ở đây cũng phải
trầm trồ thán phục. Nhưng đối thủ cũng không phải hạng vừa cậu ta vừa đỡ đòn
phản trả một cách cực kỳ chuẩn xác và điêu luyện. Hai người đã đấu với nhau
hơn trăm lần chạm kiếm nhưng vẫn chưa phân thắng bại, nếu đội phó đội mạnh
nhất công thủ vững vàng thì người đoe mặt mạ có trực giác vô cùng nhạy cảm có
thể lường trước những đòn đánh nguy hiểm cảu đối phương và hóa giải kịp lúc.

Ngồi bên ngoài Haruki Miyamoto lên tiếng


  • Tôi xem ra phải vào trận quyết định rồi.

Đấu thêm một lúc nữa thì một tiếng Bốp chát chúa vang lên, kiếm của người
mặt nạ đã đập trúng hông của đội phó và khiến anh gục xuống và phải bỏ cuộc.
Chiến thắng lại một lần nữa dành cho người mặt nạ, chiến thắng thứ 9 và chỉ
còn một trận nữa là kết thúc sự kiện hôm nay.

Khi bước vào đội phó cúi đầu trước Haruki tiếc nuối


  • Tôi xin lỗi, đành nhờ anh vậy.

Haruki nói với vẻ không được tự tin lần đầu xuất hiện khi thi đấu


  • Tôi từng nói với cậu, đấu với cậu tôi cần phải tung hơn 9 phần sức mạnh,
    nhưng người này mới tung khoảng 7 phần thôi, cho nên khả năng tôi thắng là 3
    -7.
    Nghe dược lời không tự tin như thế từ người đội trưởng dũng mãnh của mình mọi
    người ở đây tuyệt không tin nổi nhưng bọn họ vẫn phải chứng kiến trận thư hùng
    này.

Một lần nữa trên sân hai người chiến binh mạnh nhất đã đứng đối diện với nhau
chuẩn bị một trận chiến lấy danh dự để đặt cược. Không để mọi người đợi lâu,
hai người lao vào như hai con mãnh thú đang cố gắng cắn xé nhau, tiếng kiếm
chát chúa vang lên khí thế ngập tràn sân đấu khiến cho những học sinh bình
thường cũng bu vào quan sát trận chiến này. Phòng tập bây giờ đã đông khán giả
hơn, và nhìn trận đấu này có một số người đã thức tỉnh được tình cảm dành cho
môn kiếm đạo và trong những người đó sau này sẽ gánh vác tương lai của câu lạc
bộ sau này. Nhưng cái đó là chuyện sau này, trở lại hai chiến binh đang đấu
gáy cấn trên sân, Haruki với các đòn tấn công tốc độ như thiểm điện nhưng lại
chưa thể gây ra khó khăn cho kẻ đeo mặt nạ với trực giác kinh người. Bỗng
nhiên, trong khoảnh khắc mọi người ở đây bỗng run lên vì khí thế của kiếm sinh
mạnh nhất hoàn toàn thay đổi, nó trở nên nặng nề và run rẩy đến tận linh hồn,
Quản Lý cũng hơi kinh ngạc thầm nghĩ “Long Uy! Một nhân loại có được thứ khí
thế như vậy, cậu ta không đơn giản.”

Takuto đang đấu cũng hơi cảm thấy run run, khí thế này cậu đã cảm thấy một lần
chính là thanh kiếm làm từ móng rồng tuy nhiên khí thế cậu cảm thấy bây giờ có
phần mạnh hơn cả thứ thanh kiếm toát ra. Kiếm sinh mạnh nhất tập trung toàn bộ
khí của mình và phát động tấn công.


  • Ngân Long Trảm

Một luồn khí thế màu bạc ngưng tụ thành hình một con ngân long toát ra uy áp
khủng khiếp. Takuto tỏ ra hơi kinh ngạc, cậu không ngờ một người thường mà có
thể có thực lực tiếp cận với Nhân cảnh thế này và cậu quyết định cuối cùng
phải vận Dung Kỹ nếu muốn đỡ đòn này, từ đầu đến giờ cậu chỉ dụng cảm giác và
phảm xạ cơ thể chứ không hề vận Dung Kỹ để chiến đấu nhưng khi thấy chiêu này
cậu buộc phải vận Dung Kỹ quán chú năng lượng vào thanh kiếm nghênh tiếp con
rồng đang lao tới.

Một âm thanh va chạm vang lên khiến những người ở đây choáng váng, có người
gục hay xuống sàn chỉ có những cao thủ mới có thể trụ lại và một lúc sau mọi
người tập trung trên sàn đấu thì thấy kiếm sinh mạnh nhất đã quỵ xuống mệt mỏi
thở dốc trong khi kẻ đeo mặt nạ vẫn bình thường đứng hiên ngang.


  • Tôi thua rồi

Câu nói thất vọng vang lên từ miệng của kiếm sinh mạh nhất như tiếng sấm vang
lên xác định thắng lợi toàn diện của người đeo mặt nạ trông trận đấu hôm nay,
mọi người tuy thất vọng nhưng đều tâm phục khẩu phục vì chứng kiến sức mạnh
của hai người. Và mười người ở đây cũng không quên đi cá cược của họ mà lần
lượt ghi tên và in vân tay của mình lên tấm bảng và nung nấu ý định nâng cao
thực lực để xóa tên mình càng sớm càng tốt. và phóng viên cũng bắt đầu công
việc của mình, ánh đèn lóe lên từ máy chụp hình và cuộc phỏng vấn bắt đầu
nhưng khi nhìn lại thì không thấy người đeo mặt nạ đâu hết và Haruki Miyamoto
lên tiếng


  • Cậu ta đi rồi, cậu ta bảo cần giữ kín thân phận nên không muốn bị phỏng
    vấn, và bây giờ như đã hứa lúc trước tôi sẽ nói cho quý vị nghe việc đã xảy ra
    ở đại hội lần trước.

Tên cố vấn đang ở ngoài khi nghe đến điều này chạy nhanh vô hướng ánh mắt cầu
xin tới câu lạc bộ kiếm đạo nhưng cái đáp lại hắn là những ánh mắt khinh bị
của các thành viên. Hắn biết mình khó thoát khỏi hôm nay và bước về trước
trong long nguyền rủa “Bọn khốn khiếp, tao sẽ không cho qua chuyện này đâu. Cứ
đợi đó!”

Và sau khi mọi việc xong xuôi, Quản Lý trong bộ dạng Takuto lên tiếng nói với
mọi người ở đây


  • Các anh có hai năm để xóa tên trên tấm bảng này, cậu ta hết hè này mới lên
    lớp 11 thôi, cứ cho một cái hẹn là cậu ta sẽ tới, hết hai năm sau công việc
    thủ tấm bảng này sẽ do các thành viên kiếm đạo trấn thủ nó, nhưng cho dù các
    anh khi đó thắng được họ nhưng liệu có chấp nhận được không.

Mọi người ở đây nghe xong bừng tỉnh, ngẫm lại quả thật nếu muốn đấu phục thù
chính người đeo mặt nạ thì có hai năm, còn nếu trễ hơn thì chỉ có thể đấu với
những thành viên của đội kiếm đạo trường này thôi, nếu thế cho dù có thật sự
xóa được tên trên tấm bảng cũng không xóa đi sự bại trận trong tim của họ.

Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn Quả Lý trong bộ đạng của Takuto và các thành
viên nhóm kiếm đạo của trường, anh đội trưởng lên tiếng


  • Anh không ngờ trong đời học sinh của mình lại chứng kiến sự kiện đầy tự hào
    như vậy chứ

Kazuma bên cạnh cũng lên tiếng:


  • Đây là nguồn động lực để cho câu lạc bộ phát triển sau này, em sẽ làm hết
    sức bồi dưỡng thành viên trong hai năm nay để sau này họ có thể thay chúng ta
    trấn giữ tấm bảng này.

Quản Lý lên tiếng thắc mắc


  • Nè Kazuma, sao câu lạc bộ trường mình không có huấn luyện viên như các
    trường khác vậy

Nghe nhắc tới chuyện đó Kazuma tuy thấy hơi khó xử nhưng cũng bắt đầu giải
thích:


  • Do trường chúng ta không quan tâm nhiều lắm tới môn này, họ chú trọng phát
    triển bóng đá và bóng chày cho nên họ không muốn dồn kinh phí vào việc này cho
    nên tuy họ cho phép thành lập nhưng chúng ta nếu muốn thuê huấn luyện viên sẽ
    phải tự trang trải và có vẻ học sinh trường này không mấy hứng thú với kiếm
    đạo cho nên mày thấy đó, nếu tính cả nam lẫn nữ câu lạc bộ này chỉ có khoảng
    14 người mà thôi xa không bằng các câu lạc bộ khác. Nhưng hi vọng sau sự kiện
    này, nhà trường sẽ chú ý đến chúng ta nhiều hơn. Nhưng tao hi vọng cậu ta hay
    mày sẽ tham gia thì chuyện đó không cần phải lo lắng sau này rồi.

Quản Lý lắc đầu


  • Mày phải cố gắng đi, tao hay cậu ta đều không tham gia đâu, còn việc huấn
    luyện viên mày cố gắng bàn với nhà trường đi tao tin nhà trường lần này sẽ cân
    nhắc.

Kazuma đáp


  • Chỉ mong là thế

Quản Lý gật đầu rồi chảo bước ra ngoài. Khi đi gần đến nhà, Takuto thật xuất
hiện và Quản Lý nhanh chóng biến mất trở vô chiếc nhẫn. Takuto lên tiếng


  • Quả không hổ danh là kiếm sinh mạnh nhất Nhật Bản, tôi phải sử dụng đến
    Dung Kỹ mới phá được chiêu đó.

Quản Lý lên tiếng


  • Không ngờ cậu ta là nhân loại lại có thể phát ra Long Uy cơ đấy, tuy không
    nhiều nhưng đó quả thật là Long Uy, thật là có gia thế không đơn giản

Takuto gật đầu


  • Tôi cũng đoán thế, có vẻ sau này mọi người đều muốn tìm thân phận của người
    đeo mặt nạ rồi, chưa kể khi nãy ông đã lộ ra phân lớp của tôi nên phạm vi tìm
    kiếm thấp hợp hơn nhiều.

Quản Lý cũng không tỏ vẻ lo lắng


  • Thôi đừng nghĩ nhiều, chưa chắc họ điều tra ra cậu, mà nếu có cũng mất vài
    tháng mà khi đó cậu cũng đủ thực lực rồi không sợ gì nữa đâu

Takuto gật đầu rồi bước ra về.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #26