Đêm Trước Đó


Người đăng: HeiwaGaIchiban

"Lũ khốn khiếp! dám làm ông đây bị thương như thế này, sẽ có lúc bọn bay phải
trả giá."

Nghiến răng chịu đựng sự đau đớn đang hoành hành trên xương sườn và lồng ngực,
cùng một cái chân đã không còn có khả năng thực hiện được nhiệm vụ được giao
từ cơ thể, Nó gắng lê chân bước vào góc tối của một con hẻm vắng., khuôn mặt
sẹo ngang dọc bằng chứng của những trận chiến rượt đuổi trong từng đêm, khắp
ngóc ngách trong cái đế đô này khiến Nó trở thành một đấng lão làng trong thế
giới bóng tối này.

"Thê thảm thật đấy, tuy hắn to hơn mình nhưng kinh nghiệm cùng tốc độ của mình
đâu có tồi thế quái nào lại bị lâm vào cảnh thế này."

Nó nhớ lại khi nó đột nhiên gặp kẻ đó, một buổi chiều trong con hẻm vắng vẻ,
Nó và đối phương không ai biết nhau là ai, và chắc chắn tên đó cũng không hề
coi Nó là đối thủ xứng tầm, ừ thì tên đó còn trẻ và Nó cũng đã sống gần hết
cuộc đời. Và trên hết một kẻ như hắn sẽ không để tâm đến sự tồn tại của Nó,
không phiền gì về chuyện đó đâu, cho nên Nó cũng không hề đề phòng mà tiếp tục
nằm nhắm mắt lim dim trong góc kín của con hẻm.

Thế nhưng không biết bằng cái thứ gọi là trực giác hay cảm nhận gì mà Nó đột
nhiên thấy lông toàn thân dựng lên như bị điện giật. Mắt đối phương không nhìn
Nó, hay chính xác hơn là nó chỉ thấy bóng lưng của hắn, nhưng cái cảm giác
đang bị nhìn chằm chằm bởi một con thú săn mồi chạy khắp người Nó khiến tứ chi
nó giật giật. Nó đã xác định được là cho dù Nó với đối phương không cùng đẳng
cấp thì việc đó cũng không quan trọng vì hắn đã quyết định vờn Nó như những
con chuột bị vờn đến kiệt sức dưới nanh vuốt sắt nhọn của những con mèo hoang
dữ tợn kinh nghiệm dày dặn.

Sống cũng đã đủ, khi đó Nó thật sự nghĩ vậy và chấp nhận một kết thúc của
riêng mình. Nhưng từ bỏ một cuộc chiến mà không đấu thì không hợp với cái vị
trí thủ lĩnh lão làng của Nó được. Thế nên ngay lập tức, Nó vào tư thế chiến
đấu cho dù biết được sự chênh lệch của đối phương.

Với tư thế chùng xuống, toàn bộ trọng tâm dồn vào chân sau, đầu giơ cao mắt
lăm lăm quan sát đối thủ miệng khẽ rên lên những tiếng chát chúa như kim loại
bị ma sát dưới đất đồng thời khí thế tỏa ra cũng khiến cho đối thủ có chút bất
ngờ.

"Thú vị a, thứ như mày cũng có thể làm ra bộ dạng đó sao, tao nghĩ chỉ có bọn
tao mới có khả năng đó thôi chứ."

Hắn nói vậy nhưng hắn vẫn coi thường Nó, thế nên Nó nếu có cơ hội nào thì chỉ
có đòn đầu tiên này, Nó sẽ dồn toàn bộ tốc độ đôi chân mà nó tự hào trong
những trận chiến trước đây vào một đòn này khiến hắn bất ngờ rồi nện một đòn
ngay vào mặt đối phương và trốn nhanh nhất có thể.

Nghĩ thì lâu nhưng làm chỉ trong tích tắc, bằng một cú dậm thật lực bằng hai
chân, đối phương đã trong tầm đánh của nó.

Lãnh thẹo và sự nhục nhã khi bị đả thương vì tồn tại mà ngươi cho là rác rưởi
hạ cấp đi tên khốn.

"Nếu là đối thủ bình thường thì chẳng có gì thú vị cả, nhưng nếu loại như mày
có thể làm vậy cũng có một tí thưởng thức đó, thế nên nằm xuống giẫy giụa như
những con thú hoang rồi chết bên vệ đường đi nào."

Chỉ nghe thấy như vậy và một cảm giác thốn tận tim gan lục phủ ngũ tạng của Nó
lan tỏa và tầm nhìn bị xoay mòng mòng, nó gục xuống đất, thậm chí chưa thể
chạm vào đối phương dù chỉ một chút. Đau, rất đau đớn, Nó rên lên và dồn toàn
bộ sức lực còn lại vụt chạy.

"này này, tao đã nói là nằm xuống giãy chết đi mà."

lại một lần nữa, cái cảm giác nóng rát đau đớn lại xuất hiện và lần này là từ
chân Nó. bây giờ thì mọi ý chí chiến đấu, thậm chí chạy trốn của nó đã biến
mất, nằm đó co giật y như cái kiểu mà đối phương miêu tả khi nãy, run giẫy
trước khi chết như một con thú hoang nằm chờ chết.

Nhưng rốt cuộc Nó lại không chết, có vẻ đúng như những lời truyền miệng là thứ
như Nó đây có sinh mệnh dai dẳng cho nên nằm dài trong góc tối con hẻm rên hừ
hừ trong đau đớn và cảm nhận bóng tối của màn đêm đang bao trùm thành phố cũng
như như cái cơ thể vốn không có được làn da sáng sủa gì cho cam của Nó. Và khi
Nó có có thể đứng được bằng những cái chân đang run bần bật của mình và lết
vào nơi sâu hơn của con hẻm thì Nó lại nghe một âm thanh của thứ gì đó đang
tiến lại gần từ đằng sau.

“Bộ dáng già cỗi và đang run rẩy thê thảm này lại là kẻ được coi lão làng
thống trị trong bóng tối của những con hẻm vắng ư.”

Trong cái bóng tối bao trùm không gian thì Nó không rõ cái thứ đang nói với Nó
như thế nào, nhưng bằng cảm nhận thì thứ đó hẳn chỉ là thứ mới sinh nếu so với
thời gian nó tung hoành và lại chỉ là một con nhãi, nhưng nếu chỉ có vậy thì
hẳn Nó sẽ đáp lại vài câu cộc cằn rồi không quan tâm đến đối phương, nhưng
đằng này cái thứ áp lực tựa như đối mặt với mấy đối thủ ngang tầm khi còn trẻ
đang toát ra từ thứ đó khiến Nó không thể coi thường.

Cái thứ đó đang dần dần tiến lại, không thiện ý, cũng không địch ý. Bỗng dưng,
ánh đèn của một chiếc xe chạy bên ngoài tình cờ rọi vào và tuy chỉ trong
khoảnh nhưng cũng khiến Nó không khỏi chết sững.
Một thân ảnh bọc trong ánh sáng uy nghiêm như vương giả của vương giả, cặp mắt
sáng quắc nhìn từ trên cao xuống khiến Nó, một kẻ lão làng bất kham ngay cả
chết còn không coi ra gì cũng không khỏi có ý muốn tôn kính.

“Tiểu cô nương không phải là người bản xứ.”

Nó lên tiếng đưa ra dự đoán của mình, nếu quanh đây có một tồn tại mỹ lệ như
vậy thì hẳn Nó phải là người biết đầu tiên, nhưng xem ra không phải.”

“Bổn vương sẽ tạm thời bỏ qua cho ngươi việc ngươi gọi ta như vậy.”

“Già rồi, tính khí kỳ quái lắm, quen mồm không sửa được.”

Nó nói với vẻ bỡn cợt nhưng trong ánh nhìn lại mang vẻ dò xét thứ đang đứng
trước mặt.

“Thu cái nhìn đó của mi lại đi, bổn vương nếu muốn dẫm nát ngươi thì nãy giờ
trong hẻm này có một cái xác rồi.”

Tuy bị thứ đó hăm dọa như vậy, Nó vẫn không có chút biểu hiện gì là sợ sệt. Nó
là loại khi phải chạy trốn sẽ chạy trốn nhưng tuyệt không phải là thứ run rẩy
trước cái chết, thế nên trong tình trạng tuyệt vọng còn hơn lúc nãy như bây
giờ vẫn không có biểu hiện ra sự sợ hãi.

“Vậy tiểu thư lặn lội tới nơi tối tăm này làm gì đây, hay là nơi đây mới xuất
hiện cái gì thú vị mà ta không biết sao.”

“Cái khu tăm tối không ai lui tới này thì ngoài các ngươi ra Bổn Vương còn có
thể tìm ai nữa đây.”

Nghe thấy lời khẳng định của đối phương Nó cũng nheo mắt lại.

“Cô muốn gặp toàn bộ cư dân hẻm tối sao.”

Không phải Nó quan tâm đến những kẻ khác nhưng Nó vẫn muốn biết thứ này có mục
đích là gì.

“Tập hợp hết bọn chúng lại, theo sự điều động của Bổn Vương.”

“Dễ vậy sao, nếu thế ta đây cũng không bị thương như vậy mà không trả thù
được.” Nó nhếch mép không biết giễu cợt chính Nó hay thứ đang đứng trước mặt.

“Vậy hẳn tụ tập cả đám lại đây không phải là vấn đề với ngươi chứ.”
“Nếu ta không bị thương, còn giờ thì…”

Nó chưa nói xong thì không biết ở đâu ra một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp
toàn thân xuất hiện, những cơn đau rát khi nãy bỗng dưng nhạt dần rồi biến mất
vô ảnh vô tung như chưa từng tồn tại. Nó trợn tròn mắt lên nhìn cái thứ đó
đang nhìn với một vẻ giễu cợt.

“Bổn vương xem ra bây giờ ngươi nên thành thật mà đi tập hợp cả bọn lại đi thì
hơn đó.”

Nở một nụ cười bất lực Nó đành phóng nhanh vào trong bóng tối. Cư dân Hẻm tối
phân ra làm 3 trận doanh đứng thế cân bằng, nhưng thủ lĩnh đứng đầu của từng
trận doanh ngoại trừ 1 tên già đời như nó còn lại là hai cánh trẻ. Chính sự
liên minh của hai cánh trẻ đó mới khiến cho cái thế chân vạc ngang bằng này
được diễn ra. Bản thân Nó không ngán nếu đánh từng thằng và lôi xác bọn đó
tới, nhưng nếu gặp lúc cả hai đang có mặt trong một cuộc đi săn thức ăn thừa
thì quả là đúng là phiền phức. Tuy nghĩ thế nhưng nó không còn sự lựa chọn nào
khác, tuy không sợ chết nhưng không đồng nghĩa với muốn chết a, tuổi già hay
trẻ cũng vậy, thế là phóng băng băng trong các con hẻm nó đã đến nơi mình muốn
đến. Và cũng như mọi lần sự chào đón của bọn này đối với Nó là những tiếng gầm
gừ dữ dằn đe dọa và tên thủ lĩnh cũng tiến lại gần mặt đối mặt với nó

“Lão già ngươi không ở lãnh địa của mình mà lại qua đây, hay muốn ta tặng cho
lão vài cái sẹo làm quà, bọn nhân loại gọi nó là gì nhỉ, à, quà thăm hỏi đó.”

“Có quà thăm hỏi thì cũng có quà đáp lễ đấy thằng nhãi, mà quà đáp lễ thường
nặng và quý hóa hơn đó, nếu muốn thì cứ việc thử.”

“Đủ với màn đấu đá rồi đó, lão già ngươi không phải ngu đến nỗi tìm tới hai
bọn ta mà gây sự chứ đúng không.”

Môt tên thủ lĩnh cánh trẻ khác lên tiếng, có vẻ quả thực tình hình trở nên cực
xấu nhưng không như tên kia kẻ thủ lĩnh thứ 2 mang vẻ trầm tĩnh hơn nhưng cũng
không che giấu địch ý trong đôi mắt hướng thẳng về phía Nó.

“Cho dù nói đây là lãnh địa tụi bây, nhưng lão đây không ngán hai thằng nhãi
chúng mày đâu, đừng có phách lối, dù vậy nếu chúng ta đánh nhau bây giờ thì có
kẻ khác được lợi thôi. Thế nên thu lại cái bản năng hiếu chiến và dùng cái đầu
một chút đi.”

“Hừ! Nói nhảm, lão già rồi sinh lẩm cẩm à, ở cái thành phố này có ai ngoài trừ
3 chúng ta là mạnh nhất đâu, nếu có người mới hẳn đàn em chúng ta phải biết.”

“Cũng không hẳn đâu, đàn em chúng ta chỉ báo cáo lại những kẻ lang thang, còn
những kẻ được nhân loại mang tới thì ta đâu có quản được.”

“Nhưng mà này người anh em, cái loại nhớt thây được nhân loại nuôi thì có gì
đáng nói chứ. Cái loại đó toàn cậu ấm tiểu thư không chịu được một trảo của
lão đầu tử này đâu, cái ngữ đó thì làm sao có thể khiến hắn có thái độ như vậy
chứ, hay là lão bây giờ xuống cấp đến mức cái hạng như vậy đều không xử lý
được nên qua đây cầu viện chứ.”

“Nếu hai thằng nhãi ngươi đây tò mò thì tại sao không tới thử xem, dùng cặp
mắt của các ngươi xem cái thứ ngươi đang thắc mắc có thể khiến lão đây thật sự
cần ngươi cầu viện hay là lão đây thật sự xuống cấp rồi.”

Nói rồi Nó quay người tính phóng trở về…

“Lão đầu tử, tuy không nghi ngờ gì ngươi đâu, nhưng ta cũng muốn chứng kiến
bản lĩnh của lão dạo này như thế nào.”

Nói rồi tên thủ lĩnh cánh trẻ kẻ mà có biểu hiện trầm tĩnh đột nhiên như một
cái bóng ma xuất hiện chắn đường nó lại và nhanh như chớp tung mấy trảo liên
tục.

“Thằng ranh này, thích thì tao chiều thôi.”

Nó gằn giọng, né tránh bằng tốc độ kinh hồn và đáp trả bằng những cú trảo
nhanh thậm chí vượt hơn đối thủ, tên thủ lĩnh cánh trẻ nghiến răng cảm nhận rõ
sức nóng của trảo đối phương bằm trên khuôn mặt mình, nhưng cũng may là thân
thủ hắn cũng không vừa, kịp nhảy lùi né tránh nên không đến nỗi bị thương nặng
lắm.

“Người anh em, ta đến giúp ngươi xé xác lão già đó ra.”

Tên thủ lĩnh cánh trẻ còn lại nhún chân ngay lập tức phóng tới trước mặt nó
nhằm nhập cuộc nhưng tên còn lại hất tay.

“Khỏi! Lão đi đi.” Nói rồi tên thủ lĩnh đứng qua một bên nhường đường

Nó ngạc nhiên trước thái độ dễ dãi của đối phương nhưng nếu tránh được cuộc
khổ chiến với hai tên này cũng được rồi, nghĩ vậy Nó quay người phóng đi và
nghe vang vang đằng sau tiếng của tên nhãi thủ lĩnh mới so chiêu khi nãy

“Lão đầu, bọn ta sẽ tới chỗ lão, hi vọng kẻ đó đủ khiến bọn ta thấy hứng thú.”

Sau khi thấy bóng dáng nó đã đi khuất, tên thủ lĩnh cánh trẻ kẻ có thái độ
nóng nảy lên tiếng

“Này người anh em, lão ta vẫn còn gân lắm, xem ra thứ có thể khiến lão kiếm
hai chúng ta không phải tầm thường đâu.”

Nhẹ gật đầu tán đồng sau đó tên thủ lĩnh nói "Người anh em, ý của ngươi như
thế nào theo lão ta hay án binh bất động."

"Chắc chắn phải theo rồi a. Một kẻ bí ẩn mới tới khu này mà chúng ta không
biết thì phải gặp mặt trực tiếp để dạy dỗ hắn một chút pháp tắc nơi này chứ."

"Nhưng cũng có trường hợp sau này phải liên minh với lão già đó chống kẻ mới
đấy, ngươi nhắm có làm nổi điều đó hay không."

'Đợi lúc đó tính sau, giờ thì lên đường thôi, người anh em của ta."

'Hừ! Theo ý ngươi vậy."

Nói rồi cả hai tên thủ lĩnh trẻ lao nhanh đi trong bóng tối.

……..

“Lão đây đã làm hết sức để bọn chúng đồng ý qua, còn khi nào chúng qua thì lão
không thể làm chủ được.”

Đứng trước cái thứ tuy bàn về tuổi thọ chỉ bằng lớp con cháu nhưng Nó cũng
không dám có chút thất lễ vì cái uy nghiêm vương giả từ đó phát ra, nhưng cũng
phải công nhận một điều cho đến hiện tại việc nó không quỳ rạp xuống cung kính
quỳ lạy kính ngưỡng thân ảnh đó cũng là bằng chứng rõ ràng cho việc Nó không
yếu, về cả mặt thể chất lẫn tinh thần mà thật sự một kẻ già đời đã từng trải
qua nhiều chuyện

“Cái đó ngươi muốn quản cũng không xong cỗ mùi còn lưu lại trên người của
ngươi đủ cho ta biết bọn chúng là những kẻ như thế nào rồi.”

Chỉ như vậy mà cũng có thể đoán được khả năng của hai tên nhãi đó à, vị tiểu
thư này chỉ sợ không phải là thứ mà bọn chúng có thể đối phó.

Nghĩ vậy, Nó thở dài ngao ngán và đột nhiên không khí trở nên khác thường.

“Bọn chúng đến rồi, 4 đứa.”

Ngay khi cái thứ mang vẻ uy nghiêm vừa dứt lời thì xuất hiện ngay phía ngoài
con hẻm là bốn thân ảnh đang từ từ bước vào trên mặt đều thể hiện sự địch ý
cùng hiếu chiến.

"Bọn nhãi các ngươi đều mang những hộ vệ của mình tới cơ đấy, xem ra các ngươi
cũng coi trọng thứ mà lão đầu ta nói tới quá nhỉ."

Nó bước lên phía trước một bước nghênh đón những kẻ khách mời không chút thiện
ý kia.

"Vậy ra đây là kẻ mà lão đầu ngươi nói sao, một tiểu mĩ nhân a, tuy khí thế
quả là khó coi thường được đấy, nhưng ta không tin chỉ như vậy mà lão lại
không chế ngự được con bé này." Hếch mũi lên nhìn vào cái thứ mang bộ lông
trắng đang đứng cạnh Nó, tên thủ lĩnh mà lên tiếng pha chút giễu cợt.

Nhưng ngay khi vừa dứt câu thì tên thủ lĩnh bỗng tái mặt, chiếc mũi đang hếch
lên đó dường như đã không còn đảm nhận được chức năng của nó là hô hấp nữa rồi
không chỉ có thể một cỗ đau buốt trong lồng ngực lan tỏa khắp tứ chi. Và
khoảng 15 giây sau khi hắn sắp lăn lộn trên mặt đất vì ngạt thở thì bỗng dưng
chiếc mũi vốn đang mất khả năng hoạt động cùng trái tim đang đau đớn đột nhiên
bắt đầu phản ứng lại hắn chưa bao giờ cảm thấy việc hit thở lại thoải mái như
thế này cả.

"Nếu thấy việc sống tuyệt vời như thế nào thì từ giờ không nên nói linh tinh."

Chỉ bằng gần 15 giây trấn nhiếp 1 người mà cả bọn đều biết cái thứ có vẻ như
là tiểu thư đài các trước mặt bọn chúng là tồn tại đáng sợ như thế nào.

"Vậy không biết tiểu thư đây muốn gặp chúng tôi đến có việc gì." Một trong hai
thủ lĩnh lên tiếng

"Người anh em, chẳng lẽ ý ngươi nói là lão già đến gặp chúng ta không phải
muốn liên minh chống lại cô ta mà chẳng qua chỉ để truyền tin thôi sao."

"Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi đó, nhưng sau khi thấy ngươi ăn quả đắng như
vậy thì nếu ta mới biết mình sai, nếu cô ta muốn giết lão già đó giành địa bàn
thì hẳn lão chẳng chạy qua được chỗ chúng ta mà báo đâu. vậy nên chỉ có trường
hợp là cô ấy muốn lão ta đi truyền tin kêu chúng ta tới nhằm có mục đích gì
đó."

"Không tệ, vậy ta cũng không nhiều lời, toàn bộ lực lượng của các ngươi quy tụ
dưới ta chuẩn bị cho một nhiệm vụ."

Từ phía trên nhìn xuống, kẻ có bộ lông trắng cao quý kia đảo mắt qua cả bọn
như đế vương chuẩn bị ra lệnh

"Tất cả bọn ngươi sẽ tấn công nhân loại khi ta ra hiệu lệnh."

Không khí trở nên trầm mặc khi cả bọn nghe thấy câu nói đó. Chúng quả thật
không thể tưởng tượng được là sẽ nghe được một điều như vậy từ một tiểu thư mà
có vẻ được nhân loại chăm sóc kỹ càng cao sang đến thế.

"Tiểu thư, cô có ý định gì khi làm việc đó, sao bọn ta lại phải gây sự với
nhân loại kia chứ. Trước giờ bọn ta với họ nước giếng không phạm nước sông cơ
mà....."

"Không nói nhiều nữa, nếu hai thằng nhãi ngươi không theo, ta theo cô ta...."

"lão đầu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không đấy."

"Hai tên nhãi ngươi chẳng lẽ còn chưa chịu chấp nhận rằng đối với bọn nhân
loại thì chúng ta cũng chẳng phải sông bọn chúng cũng chẳng phải giếng, đơn
giản chỉ là hai cá thể ở hai tầng lớp khác nhau mà thôi, bọn chúng cho rằng
siêu việt hơn chúng ta, và chúng ta có thể tồn tại được chẳng qua là do bọn
chúng cho phép mà thôi. Và đối với chúng thì chỉ cần muốn là có thể vươn tay
bóp chết chúng ta bất cứ khi nào."

Lời nói của Nó khiến hai tên thủ lĩnh nghiến răng nhưng không thể phản bác lại
bất cứ điều gì

"Nhưng lão đầu, lão đâu phải là tên đang đứng cạnh ta mà chấp nhất ba cái
chuyện hiển nhiên như vậy đâu. Trước giờ lão vẫn không quan tâm tới chuyện
nhân loại mà..."

"này người anh em, cho dù là ta cũng không gây sự với bọn nhân loại trừ khi bị
chúng ngáng đường khi tìm thức ăn thôi đó. Với lại nếu lão ta chấp nhất chuyện
đó thì với khả năng của lão còn làm loạn hơn cả ta nữa kìa. Nhưng trước giờ
lão có như vậy đâu, mà sao hôm nay bị con gì cắn vậy."

"Nếu hai thằng nhãi ngươi muốn biết thứ gì cắn ta khiến ta như vậy thì ta cũng
nó thằng luôn, thứ đó được gọi là NHÂN LOẠI đó. Vậy nên ta mới đồng ý theo sự
điều động của vị tiểu thư này."

đính chính một chút, thái độ của Nó không phải là kết quả của sự dồn nén hay
là giọt nước tràn ly gì cả, đơn giản chỉ là một kẻ đang uất ức vì đột nhiên bị
nhân loại gây sự đánh nằm sõng soài nên muốn làm tất cả để phát tiết mà thôi,
và bằng trực giác của kẻ già đời Nó biết thứ này có thể giúp nó trả thù hả cơn
bực dọc này nên mới theo mà thôi.

"Vậy ngươi bị tụi nhân loại đó đánh thê thảm lắm à, nếu vậy ta theo, và cũng
sẵn dịp ta cũng muốn cho bọn chúng biết chúng ta cũng có cân lượng để cho
chúng xác định chúng ta là sông hay là giếng chứ không phải như lão nói là thứ
mà bọn đó có thể đưa tay là có thể diệt."

Tên thủ lĩnh có bản tính hiếu chiến lập tức hùa theo, nhưng ở bên cạnh đó kẻ
có khả năng suy tính cặn kẽ sự việc thì vẫn đang trầm tư tính lợi tính hại

"Người anh em, ngươi cũng phải suy xét đến bọn đàn em cấp dưới nữa, nếu chúng
ta quậy phá lớn sau này nửa bước cũng khó đi đó nếu tụi nhân loại..."

"Bớt lo xa đi, nếu ngươi làm tốt mọi chuyện thì ta đảm bảo ngươi không phải
bới rác mà sống nữa đâu."

Nói rồi cái thứ có bộ lông trắng đó quay sang Nó

"Nếu ngươi đã quyết định thì tụ tập đàn em lại đi. Ta khẳng định rằng tên đánh
ngươi sẽ phải quỳ xuống trước mặt để tạ lỗi trước khi hắn về thế giới bên
kia."

Câu nói rúng động đó đã triệt để củng cố quyết tâm của cả những người ở đây và
chỉ trong hơn chục phút gần 200 con mèo hoang của đế đô đã được tập họp sẵn
sàng chiến đấu.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #111