Hành Động Tàn Nhẫn


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Buổi sáng hôm sau, như thường lệ Takuto vẫn mở cửa tiệm bà cùng với Lily dọn
hàng, mới tới cô bé đã cho cậu một cái chu mỏ cằn nhằn

“Anh Takuto, anh sao lại mở cửa tiệm khi mới bình phục thế kia. Nghỉ một vài
hôm không được sao.”

“Nếu em muốn anh nghỉ tại sao em vẫn chạy tới đây vậy.”

Takuto mỉm cười hỏi và đối diện với câu hỏi của cậu Lily thoáng đỏ mặt. Sở dĩ
cô bé chạy tới đây là vì muốn một hòn đá bắn hai con chim, vừa có thể chăm sóc
Takuto còn nằm trên giường chưa thể cử động thoải mái và thứ hai là tận hưởng
khoảnh khắc riêng tư của hai người mà không bị quấy rầy. Nhưng bây giờ khi
thấy takuto vẫn mở cửa như thường lệ thì cô bé cảm giác có chút mất mát nên
mới gặp mặt nhau chưa kịp nói một câu chào buổi sáng đã làm một bộ mặt chù ụ
trách móc.

Nhưng vừa trách móc xong lại bị Takuto hỏi một câu như đánh trúng tim đen như
vậy làm sao không khiến nhỏ ngượng muốn chết đi được, chẳng lẽ nói rằng nó qua
chăm sóc rồi tận hưởng khoảnh khắc hai người với đối tượng mình thích. Nhưng
cũng như mọi cô gái đang trồng cây si khác, Lily cũng hiểu được tuy mình thích
đối phương thật đó nhưng có thể khiến đối phương cũng chú ý dõi theo mình với
con tim lâng lâng mong đợi là một chặn đường khó đi như thế nào, và tất nhiên
là không thể vội vã. Với suy nghĩ như vậy Lily tự trấn an mình và lập tức đưa
ra một lý do chính đáng

“Em tới thăm anh sẵn mang đồ ăn nhà làm qua cho anh khỏi vất vả để tự nấu hoặc
đi ra ngoài không tốt cho sự bình phục của cơ thể. Cha mẹ em cám ơn anh vì đã
can đảm đuổi con gấu đi xa khỏi em lần trước.”

Nói xong cô bé đưa một hộp đựng đồ ăn nóng hổi, do bị chiếc hộp che nơi khuôn
mặt nên Takuto không nhận ra là khuôn mặt cô bé đã nổi dầy đặc mây hồng như
các cô gái nhút nhát hoặc là bị nhiễm căn bệnh nan y nhất thế giới anime là
Tsudere mời cơm người mình thích vậy. Tuy đã tự trấn an bản thân nhưng có cô
gái nào lần đầu đưa cơm tự làm cho người mình thích mà có thể bình tĩnh được
không cơ chứ, cho dù có thì chắc chắn cũng không phải là Lily rồi.

"vậy thì anh cám ơn dù sao anh cũng chưa ăn sáng, hay là chúng an ăn chung sau
đó mở cửa tiệm như thường lệ."

"Vậy thì để em sửa soạn mọi thứ sau đó mở cửa tiệm luôn."

Nói rồi cô bé chạy ngay xuống phía dưới, sẵn nói luôn, cấu trúc của tiệm cà
phê Die Welt của Takuto, khi khách hàng mở cửa ra vào thì đập vào mắt họ là
hai dãy riêng biệt, phía bên trái là khu cà phê và phía bên phải là dãy gồm 6
chiếc bàn ghế đặt thành một hàng, mỗi bàn có thể ngồi được 3 người. Nhưng
không chỉ có thế những người khách còn có thể ngồi ở quầy pha cà phê để tận
hưởng hương vị của nó trong khi còn đang trong quá trình tan ra giữa lòng nước
nóng. Và phía dưới là gian bếp, nơi Takuto xử lý nguyên liệu và nấu những món
ăn cho khách hàng khi có nhu cầu. Tiệm Takuto chủ yếu thiên về cà phê nhưng
những món ăn ở đây cũng không thể bảo là không ngon. Thậm chí trước đây có một
số người muốn takuto chế biến những món ăn của nước Nhật xa xôi nơi còn là một
bí ẩn lớn với họ.

"Wahhh! Dễ thương quá......."

Giọng Lily vang từ trong bếp ra "Anh kiếm đâu ra con mèo dễ thương như vậy."

'Nó tự đến chỗ anh tối hôm qua đó, với lại đối với người Nhật bọn anh, mèo
tượng trưng cho sự phát tài thế nên anh nghĩ mình sẽ cho nó ở đây."

"Em không biết điều đó đấy, nhưng nếu anh thật sự muốn thu hút khách sao không
để nó bên ngoài, sự dễ thương của nó sẽ thu hút được rất nhiều khách đó."

Nói xong Lily chạy lên phía trên tay bồng một con mèo trắng xám to, với dáng
vẻ cực kỳ oai vệ và kiều điễm, thấy điều này Takuto có chút ngạc nhiên, con
mèo đó vốn là do Leon biến thành nên hẳn sẽ có lòng tự trọng rất cao nhưng giờ
lại cho một cô bé ôm mình như một con mèo nhà thì đúng là khó tưởng tượng.

Nói rồi cô bé đặt con mèo ngay chỗ dễ thấy nhất khi đi vào cửa sau đó khẽ vuốt
vuốt bộ lông mềm mại

"Nằm ngoan ở đây để thu hút khách nhé, rồi trưa chị sẽ mang cho em vài con
cá.'

Cứ ngỡ như quảng cáo món ăn khoái khẩu là cá thì con mèo sẽ ngoan ngoãn nhưng
trái với dự đoán của Lily, ngay lập tức nó nhảy xuống rồi chậm rãi đi xuống
dưới bếp.

"Không được đâu a, dễ thương như em nên lên đây thu hút khách cho chủ của em
là anh Takuto mới đúng chứ."

Lily toan chạy theo bồng con mèo trở lại và Takuto muốn phì cười khi nghe câu
đó nhưng....

"Nếu nhóc muốn Bổn Vương để lại trên mặt con bé mấy vết sẹo thì cứ việc để nó
nói linh tinh."

Leo đang nằm gọn trong tay của Lily quay lại nhìn takuto với ánh mắt lạnh đến
rét người và thấy vậy Takuto cũng méo mặt, và chắc chắn không thể để cho Lily
bị tàn phai nhan sắc của cô gái tuổi dậy thì được nên Takuto khoác tay ra hiệu
cho Lily từ bỏ.

"Mèo vốn là loài thích tự do, em bắt nó nằm đâu một chỗ chỉ khiến nó bực mình
thôi a. Thả nó xuống đi"'

Thấy Takuto nói vậy Lily có vẻ xụ mặt thả con mèo xuống, trông có vẻ cô bé
muốn để con mèo ở trước cửa tiệm để hút khách chỉ là một phần mà lý do chính
là muốn chơi với nó thì đúng hơn.

Và sau khi chuẩn bị xong hầu hết mọi việc thì Takuto và Lily ngồi xuống bàn ăn
mở hộp cơm mà cô bé mang tới.

“Wa! Trông ngon quá, em làm ư. Mặc dù có vẻ như được người nhà giúp đấy nhỉ”

Chỉ bằng một cái nhìn liếc qua, Takuto cũng cảm nhận được hộp cơm này có hòa
quyện công sức của cô bé và một người con gái khác nữa, cái khí tức này hẳn là
người chị Sarah đó rồi, và điều này khiến Takuto có chút kinh ngạc, rõ rang là
sau cuộc viến thăm không mời hôm qua thì Sarah hẳn đã về nhà vào lúc gần 4 giờ
sáng mà cô còn phụ Lily làm đồ ăn mang qua cho mình hẳn là không dễ, chưa kể
trên lập trường mình và Work Shop có thể nói là đang đối đầu với nhau nữa.
Điều đó chứng minh tình thương và sự quan tâm của cô ấy đối với Lily hoàn toàn
là thật.

Quả đúng là người chị dịu dàng mà, tôi cũng không muốn đối đầu với chị chút
nào gọi là có.

“Vâng! Chị em có phụ em làm đó, em quả thật bất ngờ khi thấy chị ấy lại có thể
nấu ăn giỏi như thế, em cứ nghĩ trước giờ chị ấy chỉ giỏi võ thuật chiến đấu
thôi đấy chứ.”Lily lên tiếng đầy tự hào có vẻ cô bé rất quý chị của mình

“Đâu phải giỏi võ là không thể nấu ăn được đâu, anh có một cô bạn ở Nhật nấu
ăn giỏi và cũng rất rất khá trong khoản chiến đấu nữa kìa.”

Takuto vừa nói vừa sy nghĩ tới cô bạn gái vừa hiền hậu vừa cứng rắn của mình,
hình ảnh cô bé nghiến răng đón chờ cú đấm của Ei chuẩn bị nện vào người mình
mà không lui một bước khiến cậu vừa đau lòng vừa tự hào. Bất giác giọng điệu
cậu trở nên ấm áp mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra, nhưng Takuto
không nhận ra thì chẳng lẽ một cô bé đang có tình cảm với cậu là Lily cũng
không nhận ra sao.Chắc chắn cô bé phải nhận ra rồi, bằng với một vẻ băn khoăn
cô bé ngập ngừng lên tiếng hỏi trong khi cảm nhận rõ con tim nhỏ trong lồng
ngực bị dường như bị quặn thắt lại

“Anh… Có vẻ anh thân thiết với cô ấy nhỉ.”

Takuto do đang chìm trong hồi ức nên không nhận ra bất thường nơi cô bé đang
ngồi đối diện mình cậu gật đầu

“Anh chắc chắn sẽ bảo vệ và bên cạnh bầu bạn với cô ấy suốt cuộc đời.”

Một câu khẳng định quyết tâm của Takuto, và đồng thời nó cũng là một con dao
cực kỳ tàn nhẫn đâm vào con tim bé nhỏ vốn đang thấp thỏm của Lily, không biết
bằng điều kỳ diệu nào mà mặc dù mí mắt cô bé rung giật dữ dội nhưng không có
một giọt lệ nào xuất hiện lăn dài trên má.

Nhưng có vẻ vì đã cố gắng dồn nén nên mắt Lily lan đầy những sợi tơ máu đỏ tựa
như một người ngủ không đủ giấc vậy và có vẻ như main chính baka của chúng ta
cũng nghĩ như vậy nên cậu lên tiếng hỏi

“Em hình như ngủ không đủ giấc thì phải. Là một cô gái trẻ, em phải chú ý chăm
sóc bản thân mình nhiều chút chứ!”

“Bất công quá!...... Bất công quá đi!!!!! Anh làm vậy sao em có thể.”

Chắn chắn không khóc thành lời nhưng hẳn bây giờ trong trái tim của cô bé đang
như bị những nhát dao vô tình cắt thành từng mảnh, và những nhát dao đó không
cái gì khác là thái độ quan tâm của Takuto, nếu khi nãy một điều kỳ diệu nào
đó khiến cô bé có thể kiềm được những giọt nước mắt đau thương thì bây giờ nó
đã không thể làm được điều đó nữa rồi, vai cô bé bắt đầu bắt đầu run bần bật,
nhưng trước khi để cơ thể bị tâm trạng chi phối cô bé quay mặt đi lập tức.
Nhưng đó quả thật là một sai lầm chí mạng khi di chuyển cơ thể đột ngột như
vậy, những giọt nước mắt nhỏ nhắn nhưng long lanh trong sáng tựa như tình cảm
cô gái trẻ bị bắn ra lất phất bay trong không khí khiến Takuto ngay lập tức
nhận ra sự khác thường.

“Lily!!!! Em!!!!.”

“Không sao đâu ạ! Chắc hôm qua em dậy hơi sớm phụ gia đình nên…”

Chưa nói xong cô bé lập tức vụt chạy vào phòng tắm nhưng….

“Lily! Anh biết mình rất tàn nhẫn khi nói điều này…. Nhưng em nên di tới bước
cuối cùng trước khi quá muộn…”

Nếu khi thấy những giọt nước mắt của cô bé kết hợp với đoạn hội thoại trước đó
mà Takuto không nhận ra được cái gì thì cậu quả vô tâm không còn gì có thể
miêu tả nổi, và bây giờ con tim cậu bị giằng xé bởi sự đau xót dằn vặt. Cậu
đang tàn nhẫn bắt một cô bé đi tới con đường mặc dù bất chấp kết quả đau buồn
giống như hệ quả chắc chắn sẽ xảy ra. Nhưng đó là sự thật, cậu không thể phản
bội lại hình bóng đó, không muốn khiến cho cô ấy đau lòng, thực tại không như
trong phim ảnh và truyện tranh và chưa kể cậu sẽ phải sớm rời đi thế giới này.
Vậy nên cho dù đang bị giằng xé bởi sự tàn nhẫn của mình nhưng Takuto vẫn kiên
quyết, và điều này không chỉ vì cậu mà thậm chí vì tương lai của Lily nữa. Cho
nên khi thấy cô bé vụt chạy cậu lập tức nắm lấy đôi vai đang run bần bật vì
đau đớn tận tâm can đó mà nói những lời như vậy.

Lily quay lại nhìn cậu với đôi mắt bây giờ đã không còn điều kì diệu nào có
thể ngăn cản nổi những hàng lệ long lanh trượt dài trên đôi má hồng đáng yêu
đó nữa. Đôi mắt đó xoáy thẳng vào cậu và một giọng nói run rẩy vang lên.

‘Anh…. Takuto…!!!!!”

Không một lời đáp, chỉ khẽ gật đầu và đáp lại bằng ánh mắt và sau đó Takuto
nghe một giọng nói run run nhưng đầy quyết tâm

“Em…. Thích…. Anh!!!! Hãy bên cạnh em bảo vệ và bầu bạn với em suốt đời nhé.”

Lúc đầu còn ngập ngừng, nhưng khi nói được những từ trọng yếu thì cô bé đã dạn
hơn

“Khi anh cứu em vào ngày hôm đó, em cảm nhận được sự ấm áp cùng dũng cảm của
anh cho dù chỉ vì một người lạ mặt.”

“Khi em giúp đỡ anh vượt qua bài kiểm tra trước khi mở tiệm, em cảm nhận rất
rõ sự cố gắng cùng nhiệt huyết nghiêm túc theo đuổi ước mơ mở quán của anh, nó
giống như một tương lai anh chắc chắn sẽ tạo dựng không như những mơ ước nhất
thời không rõ ràng của người cùng tuổi.”
Dừng một chút cô bé nói tiếp

“Khi anh đã thành công mở quán, anh cũng thể hiện rằng mình rất quan tâm đến
khách hàng và phục vụ họ một cách chu đáo nhất. Cho dù khi họ tỏ ra không hiểu
hoặc không hài lòng với phong cách Nhật Bản lạ lẫm, anh đều không tỏ ra phật ý
mà vẫn cố gắng hết sức khiến họ vừa ý.”

“Anh biết không! Khi em thấy một mình anh đánh lạc hướng con gấu con tim em
như muốn ngừng đập, em biết rằng nói điều này thì chứng tỏ em ích kỷ như thế
nào, nhưng quả thật trong giây phút đó em đã ước rằng mình không rủ anh vào
rừng ngày hôm ấy, em thật sự nghĩ như vậy bất chấp sự việc có thể dẫn đến cái
chết của người đàn ông kia.

Với đôi mắt đẫm lệ nhuốm đầy sự đau đớn và dằn vặt Lily tiếp tục

“Và khi thấy anh còn sống trở về, chỉ cần anh còn sống thôi, khi đấy con tim
như một tù nhân bị giam trong bóng tối chục năm, trăm năm đột nhiên cảm thấy
ánh sáng và sự ấm áp của ánh mặt trời. Cái cảm xúc đó không gì diễn tả được
cả.

“Sau khi gặp anh trong bệnh viện thì hạnh phúc lại một lần nữa tới với em khi
chị Sarah, người em nghĩ gần như sẽ không thể gặp lại xuất hiện bên em và gia
đinh một lần nữa. Tuy nói điều này có hơi lạ lùng nhưng em luôn cảm thấy chính
vì có anh thì em và gia đình mới có thể gặp lại chị ấy. Cho nên em rất yêu
anh, yêu anh rất nhiều… Hãy bảo vệ em, bên cạnh em cho đến cuối cuộc đời anh
nhé.!!!!!”

Nghe được lời thổ lộ tận tấm lòng của cô bé, Takuto lại cảm thấy tội lỗi đè
nặng. Khi mới tới đây, cậu gần như không có phương hướng hay lối đi, việc cứu
Lily mặc dù thật sự xuất phát từ tấm lòng nghĩa hiệp nhưng một phần nhỏ cũng
vì gây ấn tượng với người xung quanh, nếu cậu chỉ là một người lữ khách không
có mục tiêu mà tự nhiên đến với thế giới này như những main chính trong các bộ
novel isekai trên web thì hẳn cậu sẽ tránh nổi bật hết sức có thể trước khi
xác định được lối đi nhưng vì đã có mục tiêu nhất định nên Takuto cần phải có
chút nhấn mạnh sự hiện diện của bản thân và sự việc cứu Lily có hiệu quả khá
tốt.

Nhưng xem ra bây giờ hành động đó lại khiến cô gái này rơi vào đau đớn như
thế, phải cố gắng lắm Takuto mới không khiến vẻ mặt cậu nhăn nhúm vì hối hận
và tội lỗi. Nhưng không còn cách nào khác, thà rằng đau một lần còn hơn đau
suốt đời, xem ra mình không thể như Quản Lý có thể cho các cô gái yêu mình một
cuộc sống hạnh phúc rồi mỉm cười vào giây phút cuối cùng của cuộc đời a.

“Cám ơn em.” Không biết trải qua khó khăn như thế nào Takuto mới dám đối diện
với cô bé vừa thổ lộ cảm xúc tận tâm can của mình mặc dù biết chắc kết quả chờ
đợi cô chỉ là sự phũ phàng

“Tuy chỉ một thời gian ngắn nhưng anh được em giúp đỡ rất nhiều. Nói không
phải quá nhưng có em nơi đây mới khiến anh bớt cô đơn nơi đất khách quê người.
Anh rất biết ơn em, nếu anh chưa có ai thì anh hẳn sẽ… Nhưng anh xin lỗi…. Anh
đã có một hình bóng mà anh thề với linh hồn rằng mình sẽ bảo vệ bầu bạn với cô
ấy suốt của cuộc đời.”

Kết quả đã hiện ra, tuy rằng đó là kết quả mà cả hai người trong cuộc đều có
thể đoán được, nhưng cái gọi là “Cố gắng hết mình cho dù đã biết trước kết quả
thì sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.” Liệu có đúng trong trường hợp của cô bé này
không hay nó càng khiến cho nỗi đau trong tâm khảm càng nặng nề hơn nữa. Bờ
vai nhỏ nhắn của cô gái trẻ run lên bần bật khi đón nhận câu trả lời bàn tay
cô nắm chặt mép áo rồi bằng tốc độ nhanh nhất cô có thể đạt được phóng thẳng
ra khỏi gian bếp.

“Đúng là một người đàn ông tồi tệ a. Bản thân mình a.”

Ngồi trên bàn chìm trong cái cảm giác dằn vặt vì tội lỗi vì làm cho một cô bé
phải đau đớn như vậy Takuto thở dài. Bây giờ cậu không khỏi nghĩ tới những gì
Quản Lý từng nói

“Đối với ta, cái gọi là tình cảm không hẳn cần xuất phát từ hai phía, cô gái
đó yêu ta và chỉ cần ta quý trọng cô ấy thì ta sẵn sàng dừng lại ở bên cạnh
bầu bạn với người đó cho tới giây phút cuối cùng của cuộc đời. Hạnh phúc giống
như những ánh đèn đom đóm, sớm tỏa sáng, sớm lụi tàn, tất cả chỉ để lại những
hồi ức trong ta, làm cái thế giới, cái quá khứ, con đường của ta thêm phần màu
sắc. Không coi nhẹ, nhưng cũng không đặt nó quá nặng để rồi mất đi nhận thức
về những thứ khác.”

Một người đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng kí ức thì hẳn quan điểm
phải khác đi, sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều cảm xúc con người sẽ bị bào
mòn đi trong năm tháng, rất có lẽ vì vậy, có tình cảm thật lòng chân thành
không đổi với ai quả là rất khó. Có lẽ Quản Lý không thay lòng đổi dạ với một
người nhưng cũng càng không thể để cho mình là nguyên nhân dẫn đến sự đau buồn
của người khác về chuyện tình cảm được, và bên cạnh đó có thể là phương pháp
ngăn không cho cái tâm của Quản Lý bị chai sạn theo năm tháng.

“Ngay từ đầu ông ta đã đi con đường này hay bản thân đã cảm thấy mình khiến
quá nhiều người tổn thương nên mới chọn giải pháp đối chuyện tình cảm như
thế.”

Takuto thầm hỏi, mới chỉ trải qua có lần này thôi mà đã khiến cậu khó chịu đến
mức nào huống chi là Quản Lý.

Thở dài, không còn chút tâm trạng mở cửa tiệm, Takuto bước ra ngoài.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #109