Chuyện Xưa


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Nói xong Takuto dứng dậy "Cà phê nhé, rồi chúng ta sẽ vào thẳng công việc
luôn."

Nói rồi cậu rót cà phê cho ba người, khi cầm đến nó thì Son và Hebi thưởng
thức ngay nhưng Leon thì giống như có chút ngập ngừng.

'Sao thế." Takuto lên tiếng hỏi, sự ngập ngừng này Takuto lần đầu thấy xuất
hiện trên mặt cô

"Bộ nó không ngon hay sao."

"Không..... Không có gì hết á." Nói rồi và bằng một vẻ mặt như bé gái chuẩn bị
miễn cưỡng uống thuốc Leon đưa chiếc tách lên miệng.

"Uh....." một tiếng rên khẽ vang lên và sau đó Leo cảm thấy cái gì đó dịu dàng
mềm mại chạm trên môi cô ngăn chiếc tách cà phê lại.

"Sao không nói sớm để tôi cho thêm đường...."

Đến bây giờ takuto mới nhớ ra là do mình không muốn ngày hôm sau gật gù vì
buồn ngủ nên cậu đã pha cà phê hơi đậm, Son và Hebi đều là đàn ông nên không
thành vấn đề nhưng Leon cho dù là sư thú đi chăng nữa thì vẫn là một cô gái
cho nên muốn thêm đường cũng là điều dễ hiểu

"Không phải a.... Ta không sợ đắng chẳng qua không thích uống đắng thôi."

Vẻ mặt cô hoàn toàn phủ định điều đó rồi đấy. Tuy nghĩ vậy nhưng Takuto cũng
nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười như đã hiểu.

"Đã nói là không phải vậy rồi a...."

Bất chấp sự thanh minh trong tuyệt vọng của Leon, Takuto bước xuống dưới bếp.

"Ta không biết là cô....." Son đang tính chọc bà chằn này một chút nhưng lập
tức cắt ngang câu nói khi thấy không khí trở lên lạnh toát chỉ bằng ánh mắt
của cô gái sư thú.

'Thôi được rồi... Không nói thì không nói....." Son lắc lắc đầu và Hebi nãy
giờ quan sát sự việc lê tiếng

"Nhưng thật đáng sợ, như cậu ta nói đối với cậu ta kể từ lúc chia ta chỉ trên
chục ngày gần 1 tháng nhưng công lực đã có sự tiến bộ đáng sợ như vậy. Có thể
chạm vào môi Leon một cách bất ngờ như vậy.."

"Chẳng qua bổn vương chỉ mất cảnh giác chút thôi... Chứ nến chiến tay đôi thì
ta tin chắc rằng mình vẫn áp được cậu ta."

Nghe con rắn chết tiệt kia nhắc lại sự việc đó khiến Leon có chút đỏ mặt nhưng
quả thật như vậy, cho dù khi nãy cô có chút mất cảnh giác như để một con trai
chạm vào môi của mình thì quả đó là điều không tưởng với Leon, Leon mạnh mẽ
thì mạnh mẽ thật nhưng khi tiếp xúc với văn hóa của con người nhất là thế giới
hiện đại thì sự nữ tính trong cô cũng dần dần được đánh thức.

Và tuy nói mạnh miệng về thực lực bản nhưng Leon cũng biết rằng nếu trong
trường hợp hai người thật sự tử chiến thì Takuto sẽ chiến thắng. Khi nghĩ dến
điều đó, tay của Leon nắm chặt lại.

………

“Vậy cậu đang không biết thứ Quản Lý muốn cậu làm cái gì phải không.”

Takuto gật đầu “Hiện tại tôi hoàn toàn không có chút đầu mối nào có thể giúp
tôi khẳng định những việc mình cần làm. Tuy đã nghiên cứu điều tra lịch sử của
thế giới này trong quá khứ nhưng cũng không thu thập được điều gì đáng ngờ
cả.”

“Nghe bổn vương nói này nhóc, lịch sử được ghi chép lại chỉ có hơn một nửa là
tin tưởng được thôi, nghe câu lịch sử do người thắng viết chưa.”

“Ý cô là lịch sử không đáng tin cậy sao.” Ánh mắt của ba người đều hướng về cô
gái sư thú.

“Khi ở thế giới bọn ta hẳn ngươi đã nghe qua Thiên Không Tháp rồi chứ.”
Takuto gật đầu, Thiên Không Tháp, nơi giam giữ Bát Đại Ma Vương của ma giới
trong trận chiến Nhân – Thần – Ma thời viễn cổ của thế giới bọn Leon.

“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này chứ.” Son ở bên cạnh lên tiếng

“Khi nhận được viễn cổ tinh huyết thì ta đã về Sư Vương bộ tộc bế quan, khi đó
không ít kẻ nhắm đến thứ đó và đã không ít lần gây khó dễ cho ta, nhưng bọn đó
nghĩ sao chẳng lẽ ta không biết, Bổn Vương 1 mình một chiến phủ quét hết lũ
yếu nhớt đó đến khi cường giả Bán Bộ Cửu Đoạn của bộ tộc xuất hiện can giải
thì mới miễn cưỡng dừng tay.”

Tuy Leon nói mà không hề có chút biểu hiện nào khác thường nhưng Takuto cũng
biết những trận chiến đó tuyệt không phải là dễ dàng nhất là khi phải đối mặt
với Bán Bộ Cửu Đoạn nữa. Từ trước đến giờ đẳng cấp cao nhất mà Takuto đối đầu
trước đây cũng chỉ có Bát Đoạn là khi đấu với con loli Ám Vương Rory Mercury,
ỷ nhỏ hiếp lớn vào hôm chiến với tay kiếm của Liên Minh mà thôi, trận đó nếu
không phải sau khi Takuto liều mạng để hóa giải chiêu thức kinh khủng đó con
bé đó cũng chủ động dừng tay chứ nếu không thì với thực lực của cậu muốn đối
phó Bát Đoạn cũng còn chút miễn cưỡng. Thế nên cậu rất hiểu cảnh hung hiểm mà
Leon phải đối mặt khi trở về gia tộc

“Vất vả cho cô rồi.” Cậu cảm thán lên tiếng

“Đó là cách sống của sư thú bộ tộc, không có gì phải bàn đến cả. Với lại những
cường giả cấp cao đó, ít quan tâm đến huyết mạch ta nhận được nhưng lại khá
quan tâm đến nhóc đó.”

Một dàn dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Takuto.

“Sư thú tộc nói riêng và các bộ tộc ma thú không ưa con người trên nhiều mức
độ khác nhau.” Hebigami lên tiếng giải thích giùm và Leon cũng gật đầu để xác
nhận.

“Thiên cấp của ma thú không được chủ động gây sự với loài người trừ khi bản
thân bị khiêu khích hoặc có sự xuất hiện của Thiên cấp loài người khác can dự
vào sự việc. Đó là luật định các vị thần đặt ra sau khi trận chiến Nhân – Thần
– Ma thời viễn cổ chấm dứt. Và điều đó đã xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự
đến của những tộc ma thú viễn cổ. Nếu những vị Thần Thú không ra tay giúp đỡ
các nhân loại Thần Cấp thì họ có thể phong ấn nổi Bát Đại Ma Vương sao. Vậy mà
những kẻ may mắn không bị ngủ say vì suy kiệt lại thừa nước đục thả câu vu
khống rằng có một bộ phận của thú tộc cấu kết với Ma giới nên đã ra điều luật
đó. Vào thời điểm lúc ấy thì cho dù là thống lãnh ma thú Long Tộc cũng khó
lòng chống đỡ, thật ra mà nói nếu không phải một tiền bối bán thần Long Tộc
liều mạng tự bạo suýt chết khiến một tên Nhân Thần vong mạng thì bọn thần linh
đó hẳn có những điều khoản khó khăn hơn cho bọn ta rồi.”

“Một trận chiến giữa bán thần long tộc và thần nhân tộc ư, hẳn là khốc liệt
lắm.”

Nghe lời kể của Leon, ba người còn lại đều đồng dạng kinh hãi.

“Nhưng, khi nãy cô nói vị bán thần long tộc tự bạo, nhưng tại sao lại suýt
chết.”

Hebigami đưa ra nghi vấn của mình, tuy long tộc mạnh hơn đồng cấp con người
rất nhiều nhưng cũng phải xét chênh lệch cấp độ. Một bán thần tự bạo cùng lắm
cũng chỉ có thể khiến một vị thần chân chính bị thương ở một mức độ nào đó
thôi, và cho dù long tộc cường hãn đến như thế nào đi chăng nữa thì nếu tự bạo
kết quả tốt nhất là cả hai cùng chết nhưng trong lời kể của Leon thì vị kia
chỉ suýt chết mà vị thần lại vong mạng điều này quả thật khó tin.

Nhưng khi nghe Leon nói đến câu chuyện đó thì Takuto nhớ đến một sự việc mà cô
gái Tiên Nữ Long Lola ở sàn đấu giá từng kể với cậu trước đây.

‘Có phải vị bán thần long tộc cường giả đó được một người trẻ tuổi cứu trong
giây phút sinh tử đúng không.”

“Cậu biết chuyện đó sao.” Leon nhìn Takuto với ánh mắt kinh ngạc đến không
tưởng và sau đó nói tiếp

“Đó chính là truyền kỳ của giới ma thú bọn ta, cũng chính vì hành động cứu
sống vị cường giả long tộc đó của người kia nên mới khiến các vị thần kia
kiêng kỵ không dám tiếp tục ra tay. Có thể nói vị cường giả long tộc kia và
người ra tay cứu giúp kia chính là anh hùng cấp cao nhất của giới yêu thú bọn
ta! Chỉ tiếc rằng không ai biết tên của người đó cả.”

Vẻ mặt của Leon và ba con thú bây giờ đều mang vẻ sùng bái, tuy chỉ bằng việc
cứu sống cường giả long tộc thì không ai biết về thực lực của người đó ra sao
nhưng nội một sự thật là xuất hiện của ông ấy khiến thần linh phải kiêng kỵ
không dám tiếp tục làm khó thú tộc thì có thể yếu được sao.

“Xích Huyết Cuồng Thương! Chiến Vương.! Một trong Vũ Trụ Tứ Vương! Đủ mạnh để
xứng là đồng đội của Kiếm Vương Quản Lý. Đó là tên của ông ta.”

Nói rồi trước sự ngỡ ngàng của ba con thú ở đây trong tay Takuto xuất hiện một
miếng lệnh bài cũ kĩ có họa một rồng cực kỳ sống động, không gian xung quanh
như có long uy ẩn hiện khiến ba con yêu thú cũng cảm thấy bản thân như đang
vác một quả núi trên lưng vậy cực kỳ khó chịu run rẩy đến tận xương tủy, nếu
không phải đã quen tiếp xúc với khí thế Quản Lý thì chắc chắn đã bất tỉnh
đương trường. Leon người có thế lực truyền thừa mạnh nhất trong ba người kinh
hãi lên tiếng

"Cửu Vân Long Uy Chi Khí, đây là lệnh bài tối cao của long tộc thậm chí có thể
huy động Bán Thần Long, ở đâu mà cậu có nó."

Nếu Leon biết Quản Lý giữ nó để chặn giấy hoặc tung hứng cho vui thì cô ấy có
biểu hiện thế nào đây a. Nghĩ vậy takuto bắt đầu giải thích về câu nói bá đạo
của Chiến Vương đã từng làm ở Long Tộc và việc ông ấy giữ tấm lệnh bài này chỉ
để làm kỷ niệm cho vui sau đó đưa cho Quản Lý và bây giờ nói rơi vào tay
takuto. Nghe xong ba con thú chỉ còn nước đơ như cây cơ.

"Một thứ mà cả cái đại lục sẵn sàng vận dụng cả Thiên Cấp cường giả xuống
tranh đoạt lại rơi vào tay nhóc. Ta không biết là phúc hay họa." (Leon)

"Chắc ta không cần nhắc đâu nhỉ, giấu thật kỹ trừ khi gặp phải thiên cấp hoặc
bán thần hãy vận dụng chứ nếu không...." (Hebigami)

"Nhưng cũng đang ghen tị thật đấy, có một cường giả bán thần long tộc bảo vệ
thì cho dù tông môn viễn cổ rảnh chuyện muốn kiếm người gây sự làm khó cũng
phải chừa mặt ra." (Son)

"Nếu nói như vậy là ngươi nhầm to rồi. Con khỉ to xác không não kia" Leon bĩu
môi lên tiếng khinh bỉ trước lời nhận xét của Son

"Cô muốn gây sự đó à. Nói ai không não." Son đứng phắt dậy hằm hằm nhìn vào
Leon tóe lửa.

"Thôi được rồi!" Hebigami đứng giữa giơ tay chặn hai người lại rồi quay qua
Leon

'Cớ sao cô lại nói như thế, một long tộc chẳng lẽ lại không thể coi trọng lời
hứa của họ hay sao, bảo vệ kẻ nắm giữ lệnh bài tối cao hay sao."

"Các người nghĩ quá đơn giản, nếu long tộc cũng có lối suy nghĩ như vậy làm
sao được tôn làm thống lĩnh ma thú từ thời viễn cổ được chứ. Cầm lệnh bài là
một chuyện, nhưng trừ phi ngươi là kẻ được nhận trực tiếp nó từ long tộc thì
không có gì để nói nhưng truyền vào tay kẻ khác mà có được quyền huy động bán
thần cường giả." Leon nói tới đây cười giễu cợt "Chuyện hão huyền. Long Tộc
chỉ chú trọng một điều người đó có xứng đáng với những gì mình sở hữu hay
không chứ không quan trọng được truyền thừa từ ai cả. "

"ý cô là chỉ có người trực tiếp được nhận mới có thể sử dụng được thôi, còn
cho dù người đó có truyền xuống cho con cháu hay người khác cũng vô dụng."

Leon lắc đầu phủ nhận lời Takuto. "Họ vẫn nể mặt lệnh bài và cho cậu cư trú ở
long tộc một thời nhằm chứng minh mình xứng đáng với lệnh bài đó đến mức nào."

Leon dừng một chút sau nhìn Takuto có chút tò mò hỏi

Nếu nhóc có nó hẳn biết Thần Long Huyết Trì hội sắp diễn ra ở long tộc chứ
hả."

Takuto gật đầu, cậu cũng rất háo hức vị chuyện này, Quản Lý nói rằng chỉ cần
cậu vào đó tu luyện sẽ có thể tiến gần hơn một bước xa trong việc tiếp cận
Tầng 3 Dung Kỹ.

"Nếu cậu có nó thì hẳn long tộc sẽ nể mặt người đó cho cậu miễn vòng đấu loại,
trực xếp vào 20 người mạnh nhất sẽ tiếp tục đi vào vòng sau và tiếp theo cũng
chỉ trông cậy vào thực lực của cậu mà thôi. Thất bại bọn họ chỉ coi cậu không
xứng đáng với lệnh bài và tiễn khách. Còn thành công thì tiếp tục tranh đoạt
ba vị trí gần trung tâm huyết trì nhất."

"Tổng cộng huyết trì có bao nhiêu danh ngạch." (Takuto)

""Vẻn vẹn 10 danh, Địa Hạ Long gồm 3 tầng đầu, Trung Thiên Long, 3 tầng tiếp
theo và Hóa Thần Long 3 tầng nữa."

'Còn tầng cuối...." Đây không phải chỉ là thắc mắc của mình Takuto mà hai kẻ
còn lại cũng vậy nhưng đáp lại họ Leon lắc đầu.

"Đó là bí mật thuộc hàng tối cao của long tộc cho dù ta hiện tại ở Sư Thú tộc
đã có vị trí cao tầng nhờ đạt được tinh huyết viễn cổ từ Quản Lý cũng không
biết. Nhưng chắc chắn ngay cả long tộc tinh anh cũng chưa chắc biết nhiều về
nó."

Nghe lời giải thích của Leon thì Takuto cũng tương đối tò mò, răng cậu nghiến
nhẹ nở một nụ cười nghĩ thầm là đệ tử Quản Lý thì ngoài đạt được Hóa Thần Long
ra thì chắc cũng phải viến xem tầng cuối là gì mới được.
"Cậu không nghĩ là sẽ tiến tới tầng cuối đó chứ." Nhìn vẻ mặt của Takuto ba
con yêu thú lên tiếng hỏi

"Hẳn rồi á, nếu tôi bảo không hứng thú với việc này chính là nói dối. Thế nên
tôi sẽ làm hết sức."

Thấy được vẻ mặt không như sẽ đổi ý Leon càu nhàu nhẹ "Tuy cậu có lệnh bài là
thật, nhưng ta phải nói rằng, thú tộc không ưa loài người, và tinh anh của
long tộc càng khinh thường nhân loại, sự bá đạo của viễn cổ thú tộc không phải
nói chơi. Cho dù một Nhân Cấp cường giả của long tộc có thể tốc sát một Địa
cấp của nhân tộc chuyện đó cũng không hiếm lạ đâu. Nếu cậu tham gia vụ đó sắp
tới hẳn phải lưu ý một số kẻ như vậy."
Nhìn vẻ kiên kị nồng đậm trên vẻ mặt Leon khiến Takuto vô cùng tò mò.

"Trong long tộc tinh anh vẫn có những tồn tại mà khiến bà chằn này làm vẻ mặt
như thế quả thật hiếm thấy mà." Son lên tiếng có chút cạnh khóe đối phương

"Nếu ngươi được nghe kể về nó chắc chắn sẽ có biểu hiện như ta thôi." Cô gái
hướng mắt lườm về phía con khỉ không biết sợ kia

"Đừng nhìn ta như vậy chứ, nếu là Takuto đây đến khi đó thì mấy tên kia hẳn
chỉ hơn mấy con kiến một chút thôi mà. Thực lực của cậu ta tiến nhanh một cách
khủng bố mà. Đến khi đó chỉ e rằng…"

'Quá khen rồi, nhưng long tộc cũng có nhiều chi khác nhau, tôi đã từng giao
thủ với Tiên Nữ Long, tuy cả hai vẫn chưa hết sức ra tay nhưng cũng chỉ có hòa
với cô ấy thôi."

"Không phải ngươi thương hoa tiếc ngọc đó chứ nhóc." Giọng Leon có chút dài ra
và quyện trong đó có chút nguy hiểm lẫn vào.

“Ha…. Ha!!!!! Không hẳn a….” Thấy thái độ của cô gái takuto cũng có chút chột
dạ cậu xua xua tay.

"Tuy bản thân ta cũng rất tò mò về chuyện cường giả long tộc." Hebigami lên
cắt ngang

"Bây giờ không phải chúng ta nên bàn bạc xem sẽ hành động gì đối với thế giới
này hay sao."


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #107