Kẻ Khiêu Khích, Người Điểu Tra


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Với dạng này tuy Takuto cũng đã lườn trước và mới ban đầu cậu cũng có ý định
lập ma pháp trận cạm bẫy để cho mấy người đó có đi mà không có về. Đừng quên
tuy trước đây có nói cậu không rành về ma pháp trận và các thuật thức nhưng
cái đó là do cậu không chịu học tập. Cậu đã từng hấp thụ Ngọc Trai Đen bảo vật
trấn giới của YS Origin thế nên nếu muốn có kiến thức về trận pháp cạm bẫy là
chuyện quá dễ dàng.

Nhưng sau nghĩ vậy thì thấy nếu đối phương không thu được kết quả điều tra mà
người được cử đi điều tra không có về thì chắc chắn sau này họ sẽ mạnh tay với
Takuto, và đối với chuyện chưa rành rẽ về nhiệm vụ của Quản Lý mà đã gây náo
động thì quả là không ổn. Thế nên Takuto cứ nghĩ họ muốn điều tra, cho họ làm,
không thu được kết quả ắt phải rút lui thôi. Cậu không có ngốc đến nỗi những
món đồ vật quan trọng của cậu lại để trưng trong tiệm.

Bước vào bên trong, kiểm tra mọi thứ, không có gì thay đổi, hẳn đối phương
không có gắn camera quan sát cùng máy nghe lén đầy nhà hắn như trong cái Manga
trinh thám nào đó, và Takuto cũng tin rằng thời gian cậu đưa cô bé về thì cũng
không đủ để làm cái trò đó mà có đủ thì đối với trình độ khoa học hiện giờ
cũng làm không nổi.

Sau khi chắc chắn tất cả mọi thứ trong tiệm đều ổn Takuto bắt đầu làm bữa tối,
khác với khi phục vụ khách, bữa tối cậu làm cho bản thân vẫn là kiểu ăn truyền
thống ở Nhật. Cậu vừa ăn vừa ngẫm nghĩ kế hoạch tương lai. Từ khi tiệm này
được mở cửa thì tối nào sau khi đóng cửa Takuto cũng tìm tới những tài liệu
sách vở để biết thêm về thế giới này.

“Xem ra thế giới này cùng thế giới trước của mình không có nhiều bất đồng, nếu
có chắc chỉ có tên quốc gia, nhưng để chắc chắn thì nên điều tra một chút theo
diện rộng.”

Tuy nghĩ vậy nhưng Takuto biết mình cũng không có thực lực để điều tra nhiều
quốc gia như vậy. Nội nắm rõ tình hình của đế quốc Germania này cậu cũng làm
chưa xong nói chi là các quốc gia lân cận.

Takuto đặt đũa xuống, trong tay cậu xuất hiện một đại trường thương tỏa ra hắc
khí.

“Vũ khí của Quản Lý có khác a. Cho dù là thanh Mitsuno Mitama có hồng hoang
chi lực cũng không sánh được. Ông ấy đã đưa thanh vũ khí này cho mình ắt thế
giới này sẽ có kẻ rất mạnh.”

Với ý nghĩ đó, Takuto nảy ra ý định tập thương pháp, trước giờ vũ khí mình chỉ
sử dụng là kiếm nhưng nay nếu Quản Lý đã đưa một cây thương thì cũng nên tập
luyện một chút.

Quyết định làm ngay, Takuto lấy một thanh gỗ dài và tay còn lại của cậu xuất
hiện một thanh daonhỏ tạo từ những luồn gió xoáy với tốc độ cực cao và sau đó
takuto cắt gọt thanh gỗ thành một thanh trường thương như vũ khí thời chiến
quốc vậy.

Một câu hỏi được đặt ra là tại sao cậu không sử dụng thanh của Quản lý cho
quen với vũ khí mới mà phải tự tạo cho mình một cây riêng như vậy. Đúng là như
thếnếu Takuto không lo lắng về việc vài chục căn nhà xung quanh sẽ biến thành
bãi phế tích sau lần vung đầu tiên của cậu.

Bước ra sân với thanh thương gỗ trong tay, Takuto chùng người xuống thủ thế.
Và sau đó thân thể cậu chuyển động như một ngọn gió, thương gỗ đi đến đâu,
không khí như bị đốt nóng trở nên rung rinh mờ ảo. Tuy đây là tháng 10, được
coi như là tiếp cận mùa đông giá rét và tối như vậy nhiệt độ càng lạnh hơn
nhưng bất cứ ai đứng gần Takuto hiện tại đều có thể cảm nhận được một không
gian nhiệt độ khác.

Luận về thương pháp, cậu hoàn toàn không biết chút gì, nhưng sở dĩ cậu có thể
múa được những đường thương điệu nghệ này là do năng lực ảo tưởng Gandalfr
trong Zero Tsukaima, năng lực này có thể khiến cho Takuto sử dụng thuần thục
bất cứ loại vũ khí nào chỉ cần nó được tạo ra để chiến đấu không phải để trưng
cho đẹp. Thế nên khi nãy gọt đẽo thanh thương này tuy nó bằng gỗ nhưng đã được
Takuto đưa chiến khí vào trong đó nên luận về sức mạnh nó hoàn toàn không thua
gì những ngọn thương thanh kiếm trên chiến trường.

“Yahhh!!!!!.” Một cú cách không kích được tung mạnh vào thân của một cái cây
trong vườn

*Rắc.” Một lỗ lủng lớn như miệng bát xuất hiện xuất hiện như thân cây vừa bị một viên đạn lớn bắn vào.

“Yah!!!! Yah!!!!! Yahhh!!!!!!! Lại thêm mấy chục kích được tung ra, và bây giờ
trong khu vườn đầy những chiếc lá bay phất phới lượn lờ trong không khí.

Và đó cũng là kết thúc buổi tập luyện của Takuto, cậu bước vào nhà môi nở nụ
cười

“Ta đã cung cấp cho các ngươi một chút về ta rồi đó, vậy các ngươi sẽ làm sao
đây.”

Tuy khi nãy Takuto đắm chìm trong việc tập luyện nhưng cậu vẫn dễ dàng phát
hiện được mình bị theo dõi thậm chí đối phương còn quay phim và chụp hình lại
quá trình tập luyện của mình nữa chứ. Xem ra những kẻ này không đơn giản một
chút nào gọi là có. Cậu nhủ thầm rồi khẽ niệm kết giới vô thanh vô thức bao
phủ căn nhà,chỉ cần có người xâm nhập thì cho dù đang ngủ cậu cũng biết ngay.

…..

Trong một căn phòng, ba thân ảnh đang ngồi, nếu Takuto ở đây cậu chắc hẳn nhận
ra hai người.Đó là hai người mà cậu đã gặp trong quán hồi sáng nay, người còn
lại là một ông lão có vẻ đã sống qua nửa đời người.

“Đại sư Johan! Ta có chút đồ cổ cần ngài giám định một chút xem nó có lai lịch
như thế nào.”

Lão đầu nheo mắt nhìn người trung niên trước mắt sau đó nhìn tới vật tròn nhỏ
trong tay.

“Một loại tiền cổ à.” Cầm vật tròn nhỏ lão đầu đưa lên ngang mắt tay móc trong
túi ra một chiếc ống nhòm loại nhỏ thường thấy khi giám định đồ vật. Càng nhìn
càng lâu khuôn mặt ông ấy càng nhăn tít lại.

“Gần như vàng nguyên chất khối lượng khoảng 100gr, nếu tính theo giá trị cũng
đã là không nhỏ.”

Nói tới đây lão đầu thở dài bất đắc dĩ

“Nhưng thứ lỗi cho tôi những khắc họa trên nó, lão đây quả thật chưa từng thấy
qua ở đâu cả, cho dù hơn nửa đời vùi đầu vào nghiên cứu cổ vật thậm chí đã tới
tận nơitìm hiểu qua về văn hóa những quốc gia đông phương đại lục xa xôi kia
nhưng vẫn không có chút gì ý tưởng gìvề lai lịch của thứ này cả. Cho nên không
thể định được giá trị chính xác.”

“Vậy thì cám ơn đại sư rồi. Đồng tiền đó đại sư cứ giữ khi nào có thu
hoạch được gì cứ báo cho ta biết.”

Người đại sư gật nhẹ đầu rồi sau đó lui ra ngoài.

“Vậy chúng ta cũng nên xem những gì có được sau một ngày điều tra nào.”

Hai người còn lại trong phòng một trung niên một thanh niên đang ngồi trên ghế
lấy xấp tài liệu trên bàn mở ra, những bức ảnh được chụp lại, họ ngồi đó quan
sát đánh giá một cách cẩn thận

‘Thiếu tá, theo những bức ảnh chụp được này thì tiệm cà phê đó không có gì
đáng ngờ và người của ta cũng không phát hiện được mật thất nào.”

“Tuy kết quả là vậy nhưng do thời gian không nhiều nên chúng ta cũng không đủ
dò xét kỹ lưỡng.” Người thiếu tá lớn tuổi khẽ xoa cằm “Thôi được rồi, vậy thì
chúng ta xem thử cuộn băng hình quay được

Ngay lập tức từ bên ngoài mang vào một chiếc máy quay đời cũ, và rất nhanh
những cảnh tượng nó ghi lại đều đã được thể hiện cho những người ở đây một
cách chân thật nhất.

‘Đây là… Cái này là con người có thể làm được sao.” Người thanh niên trố mắt
lên trong giọng nói thấm đầy sự kinh hãi, còn người thiếu tá thì nở một nụ
cười có phần đắc ý khi trong cuộn phim Takuto xuất một kích cách không phá nát
vỏ cây tựa như dí súng vào đó mà bắn vậy.

“Ở khoảng cách đó, cho dù súng lục cũng không thể tạo thành một lực phá hoại
như vậy được. Tuy trước đây tôi đã nghe được về võ thuật của những nước Đông
Phương như Nhật Bản, Trung Quốc rất kỳ diệu tinh thâm nhưng bây giờ tận mắt
chứng kiến quả là mở rộng tầm mắt.”

"Thiếu tá, ngài không định.... Cho dù kẻ này có mạnh thì trước sức mạnh của
súng ống thì thấm vào đâu."

"Work Shop chúng ta tồn tại chỉ để phát triển công nghệ bản thân và thu thập
các công nghệ nước ngoài theo hướng không được chính quy cho lắm thêm vào đó
là theo đuổi những thứ huyền bí."

"Vâng và thiếu tá... Anh cũng vậy... Là cấp trên của tôi nữa."

"Thế nên cái gì bí ẩn thứ cứ ngó vào một chút cũng không chết ai mà, với lại
nếu đạt được thứ gì đó từ người này không phải sẽ khiến bệ hạ vui lòng hơn
sao."

"Vậy chúng ta sẽ hành động như thế nào đây."

Xoa cằm đắn đo trong suy nghĩ một lúc, người thiếu tá lên tiếng

"Cứ thử đưa ra một chút nghi ngờ nhẹ về phía cậu ta trước để đánh giá tính
cách một chút, sau đó tính tiếp."


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #101