Hành Trình Tới Dị Giới Thế Chiến Ii


Người đăng: HeiwaGaIchiban

“Tại sao…!!!!! Tại sao lại làm thế...!!!! Nếu ngay từ đầu nếu ngươi đã định
loại bỏ ta…. Tại sao vẫn cứ liều thân cứu ta ở pháp trường khi ta sắp bị bọn
kia phản bội đẩy vào chỗ chết như thế chứ…. Trả lời ta đi…. Truyền nhân cuối
cùng của Calamity God.”

Người đàn ông lẳng lặng nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô gái tóc trắng như làn
tuyết cực kỳ kiều diễm đang bị khối quan tài băng dần dần vây kín. Đôi mắt cô
đẫm lệ khẽ nhắm lại rồi chìm trong giấc ngủ khi những mảnh băng cuối cùng đã
hoàn thành công việc tạo ra một kiệt tác sống lộng lẫy nhất lịch sử loài người
cho tới thời điểm hiện tại.

Người đàn ông nhìn khối quan tài băng trước mắt, đầu ông ngẩng cao nhìn bầu
trời đêm với vẻ mặt nhăn nhúm lại vì đau thương. Sau đó đằng sau lưng ông mở
ra một hắc động vô tận và rồi thân ảnh ông cũng biến mất, chỉ còn những âm
thanh văng vẳng trong chốn rừng sâu hoang vu như những lời xin lỗi tiếc thương
vô vàn với cô gái có cuộc đời đầy bi kịch đó.

…..

Quản Lý mở mắt nhìn lên bầu trời đêm nơi không gian vô tận trong cổ nhẫn. Ông
khẽ giơ tay, một nguồn năng lượng đen được tích tụ nhưng ngay lập tức bị tán
đi ngay. Thấy vậy Quản Lý thở dài, tay bóp chặt, trên khuôn mặt thể hiện rõ sự
bất lực.

Vũ Trụ Giới Luật Đại Chi Tỏa khiến ông ngay cả cổng không gian xuyên giới cũng
không thể mở. Những âm thanh cuối cùng của cô gái như vẫn vang vọng trong tâm
trí của ông. Cũng như mọi cuộc gặp gỡ khác, Quản Lý không bao giờ quên những
tồn tại mà ông đã quyết định khắc sâu vào tâm trí.

Và hôm nay khi lim dim trong giấc ngủ âm thanh của cô gái đó lại xuất hiện
trong tâm trí ông càng thêm mãnh liệt. Là một tồn tại tối cao, Quản Lý cũng
đoán thế giới đó đã cần một sự can thiệp cần thiết. Nhưng với tình trạng hiện
tại cho dù Quản Lý muốn thân chinh tới thì Ý Chí Vũ Trụ cũng không cho phép
ông làm thế


  • Cánh cổng cứ để ta, coi như bổn tiểu thư trả lại mấy bữa hải sản thịnh soạn
    gần đây. Nhưng ta sẽ không ra tay đâu đấy.

Như nhìn thấu Quản Lý, Selemi lên tiếng trong khi vẫn nhắm mắt cuộn mình trong
chiếc chăn lông thú.

"Vậy thì cám ơn cô rồi, còn việc ứng cử viên thì cứ để cậu ta đi một chuyến
cho biết nhỉ."

"Thằng nhóc đang bận bịu chuẩn bị cho lễ hội văn hóa mà nhà ngươi vẫn có thể
đưa thêm gánh nặng cho nó à. Sao không kêu Athena đó, dù gì người sáng tạo ra
Calamity God cũng là cô ấy mà."

"Không lo a!" Quản Lý xua xua tay "Giải quyết rắc rối của sư phụ cũng là chức
trách của đệ tử a. Với lại ta không muốn chết. Bây giờ Athena hẳn đang giải
quyết một số bọn tội phạm liên quan đến việc hãm hại các cô gái trên thế giới.
Quấy rầy nó vào lúc thực lực bị hạn chế như thế này á. Ta không có bị điên.
Nếu ta đoán không lầm cái tên con bé còn cao hơn ta trong Hắc Sát Bảng nữa á”

“Nếu ngươi đã không lo mấy tồn tại khó đỡ ở thế giới đó thì cứ việc quăng nó
sang. Đệ tử không được sống cũng không được chết mà.”
Có vẻ như tinh thần Quản Lý đã khá hơn khi nghe Selemi giải quyết vụ cánh cửa
nên Quản Lý trở lại vẻ phởn phởn thường ngày và còn số mệnh của Takuto đệ tử
ông ấy thì “Cần gì quan tâm, sống chết mặc bay.”

….

“Vậy đó! Cậu cứ cầm lấy mấy thứ này rồi sang thế giới bên đó giúp ta một chút
nha.”

Takuto nổi thập tự khi nghe lời giải thích giống như không giải thích của Quản
Lý về công việc ông ấy muốn cậu làm.

“Một cái áo choàng có những biểu tượng giáo phái quái dị thêm vào đó là một
cây vũ khí như phi thiên họa kích của Ryofu Hosen tỏa ra hắc vụ ngút trời này
cộng thêm một chuyến du lịch đến một thế giới mà tôi chưa từng biết và cuối
cùng là một hòn đá ma thuật phiên dịch ngôn ngữ, ông có câu nào giải thích hay
hơn và ngắn ngọn hơn nữa không a.”

“Ta không tiện nói nhiều với cậu, nhưng nếu ta có thể nói gì thêm chính là…
Giúp ta cứu cô gái ấy. Ta đã bất lực trong việc đó một lần rồi. Thế nên…. Nhờ
cậu đấy….!!!!”

Một công việc mà ngay cả ông cũng làm không được thì làm sao tôi có thể. Câu
đó suýt phát ra từ miệng Takuto nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ông ấy thì cậu
lập tức ngăn câu đó lại. Hẳn phải có lý do gì đó thì Quản Lý mới phải nhờ đến
người khác giải quyết công việc của mình.

“Thôi được rồi, vậy mở cổng qua đó đi, tôi sẽ giúp những gì mà tôi có thể.”

Vừa dứt lời một ma pháp trận xuất hiện dưới chân Takuto rồi thân ảnh cậu biến
mất trong không gian bất tận nơi cổ nhẫn này.

…..


  • Hô hô!!! Takuto kun, hôm nay vẫn mở cửa sớm như thường lệ nhỉ.

Người đàn ông trung niên dẫn theo vợ và con gái tới một quán cà phê để thưởng
thức buổi sáng. Tiệm cà phê “Die Welt” tọa lạc ở khu trung tâm thủ đô của đế
quốc Germania mới mở được hơn một tháng nhưng lại rất đông khách. Không chỉ vì
chất lượng cà phê cùng thực phẩm ở đây rất ngon và trên hết là chủ quán chỉ là
một thanh niên trẻ tuổi người Nhật Bản.

Vào cái thời điểm chiến tranh loạn lạc này của Châu Âu, thì những người thuộc
Châu Á xa xôi rất ít xuất hiện ở nơi này,đặc biệt là một nước như Nhật Bản thì
càng ít. Thế nên khi mới mới đến đây thì Takuto gặp khá nhiều khó khăn để hoàn
thành thủ tục. Một phần là vì chiến tranh nên ai ai cũng ngại dính líu đến
những vấn đề nhạy cảm như người nước ngoài vì ai biết được kẻ đó có ý định xây
dựng một căn cứ tình báo ở đây không, nhất là đề quốc Germania lại chính là
căn nguyên phát động chiến tranh nữa.

Nhớ lại thì Takuto đã tốn không ít công sức cùng tiền của để đút lót các nhân
viên văn phòng về vấn đề lai lịch, may mà số lượng vàng ròng cậu có được khi
đi tìm Vạn Niên Thanh Diệp ở cộng Hòa Flonyard cũng rất có giá trị ở thế giới
này, tất nhiên họ cũng thắc mắc về lai lịch nhưng đánh giá những họa tiết trên
đó thì họ chỉ có thể đoán là tiền cổ của một quốc gia không nổi tiếng nào đó
trong quá khứ.

Nhưng không chỉ có rắc rối về tiền bạc hành hạ Takuto, những người thuộc cơ
quan hành chánh ở đây còn muốn kiểm tra trình độ của Takuto nữa kìa. Họ mang
một đầu bếp của một nhà hàng danh giá ra và nói Takuto nếu thắng được thì họ
sẽ chấp thuận yêu cầu đó.

Bộ mình vào lộn Shokugeki Soma version Germania rồi sao á, Takuto thầm than
vậy khi thấy trận đấu diễn ra có độ uy nghiêm không kém gì Shokugeki ở trường
Totsuki thật chỉ có khác là không có những trang bị hiện đại ở thế giới Takuto
mới có thôi dù sao thì ở thế giới này vẫn đang trong giai đoạn thời gian thế
chiến II mà. Và chủ đề của cuộc thi chắc chắn là món ăn của Germania. Quả thật
là điều này thật sự có chút làm khó Takuto, vì cho dù ước mơ của cậu là mở
quán ăn gia đình đi chăng nữa thì cậu cũng không nghĩ quán đó sang trọng đến
mức có thể phục vụ ẩm thực tất cả các nước và nước Đức thật sự là một điển
hình cho việc đó.

Thế nên bị cú sốc văn hóa do cách biệt hai trường phái ẩm thực Takuto phải
chịu cảnh ở trong nhà trọ suốt hơn 2 tuần đầu. Nhưng có vẻ số phận hẩm hiu của
Takuto đã chấm dứt khi cậu tình cờ cứu được Lily, cô con gái của chủ căn nhà
trọ thoát khỏi cái chết vì bị một chiếc xe ngựa mất kiểm soát chạy trên đường
phố. Và sau đó nhờ có Lily, cô bé vì muốn trả ơn cậu và kiếm một việc là khác
để phụ gia đình vì bản thân cô nếu làm ở đó thì cũng không thể giúp được gì về
vấn đề tiền bạc cho nên cô đã chỉ hết những cách nấu nướng cùng kinh nghiệm
cũng như khẩu vị của người Germania để Takuto học tập và chuẩn bị mở gian hàng
của mình.

Và sau một thời gian cặm cụi nghiên cứu mài dũa kỹ năng Takuto đã dần dà quen
thuộc được phong cách nấu ăn của dân bản xứ, trên thực tế Germania là một quốc
gia có nhiệt độ rất lạnh vào mùa đông nên thực phẩm của họ chú trọng những món
ăn "nặng", dễ làm no, và cung cấp năng lượng, thông thường là các món ăn có
nhiều thịt. Còn về phía Nhật Bản thì lại khác, họ chú trọng làm nổi bật hương
vị tươi ngon, tinh khiết tự nhiên của món ăn. Thế nên Nhật Bản không lạm dụng
quá nhiều gia vị.

Cuối cùng những nỗ lực của Takuto và Lily đã được đền đáp sau khi Takuto đã
hoàn thành yêu cầu của những người ở đây khi phục vụ họ những món khiến họ
phát năng lượng muốn bùng nổ toàn thân. Cậu đã được chấp nhận mở quán cà phê
bình dân ở nơi thủ đô Germania này. Và ngày khai trương thành công hơn Takuto
tưởng, khách hàng rất đông, may mà người của nhà trọ qua giúp cậu một tay thì
mới xử lý được mọi việc.

Và một thời gian đã trôi qua từ khi Takuto tới thế giới này, cậu còn nhớ chính
xác là mình tới vào ngày 2/9/1939 theo lịch của thế giới cũng là sau một ngày
mà đế quốc Germania đột nhiên tổ chức một cuộc xâm lược tới láng nước láng
giềng của họ là Livonia, và từ đó đến nay tìm hiểu tin tức chiến tranh đã trở
thành một thói quen của Takuto. Đối với một học sinh thời bình như cậu thì
chuyện này là vô cùng mới mẻ. Mặc dù cậu đã từng trải qua nhiều việc kỳ lạ
nhưng kinh nghiệm thời chiến tranh là thứ cậu chưa từng trải.

Cũng không thể biết rõ cái cảm giác của Takuto khi cậu biết mình chỉ xuất hiện
sau chiến tranh chỉ trong một ngày là như thế nào, mong muốn tham chiến ư,
cũng có đó chứ, là đàn ông mà ai cũng có chút mong ước tham gia vào những trận
khói lửa chốn sa trường chứ. Nhưng bên cạnh đó cũng có một phần bên trong ngăn
cậu lại và khuyên trước khi hiểu rõ thế giới này thì đừng có hành động vội
vàng lỗ mãng. Cuối cùng Takuto cũng cân nhắc lại quyết định của mình với ba lý
do, đầu tiên chưa biết rõ các phe phái như thế nào thì việc ra tay can thiệp
quả là không ổn. Và thứ hai chính là nếu chưa nắm bắt được nhiệm vụ mù mờ của
Quản Lý giao mình là gì Takuto không muốn ra tay can thiệp tránh rút dây động
rừng.

Và cuối cùng chính là cậu có chút lo lắng nhiệm vụ này ngay cả Quản Lý cũng
từng nói mình bất lực thì chứng tỏ độ khó của nó không phải dễ rất có thể liên
quan đến nhân vật nghịch thiên nào đó. Tuy chắc Quản Lý không kiếm nhiệm vụ để
bản thân Takuto đi chết nhưng cũng khiến cậu bất an.

"Đây tốt nhất không là một trong những mối phong tình ngàn năm của ông chứ hả
Quản Lý, ông làm gì con gái nhà người ta rồi không giải quyết được để tôi hứng
đạn vậy chứ."

Takuto thầm rủa trong miệng và ngay khi đó

"Takuto san! Một cà phê nóng không đường. Và một ly ít đường"

Lily lên tiếng kéo Takuto khỏi dòng suy nghĩ và có vẻ như lại có khách, hai
người đàn ông, một người đàn ông trung niên đeo cặp kính tròn mái tóc màu cám
gạo có một túm tóc thả ở giữa trán, ánh mắt cùng mới kiểu cười của ông ta
không thể khiến Takuto có chút thiện cảm nào là có. và ngồi phía đối diện ông
là một thanh niên tóc nâu nhạt trông thuộc loại nghiêm túc có chút sai biệt so
với người đối diện cậu ta Nhìn thanh niên này ít ra Takuto còn có thể cười đáp
lại chứ không như tên kia. Tuy nghĩ vậy nhưng tay Takuto vẫn điệu nghệ pha hai
ly cà phê một cách chuyên nghiệp

"Cà phê xong rồi đó Lily!"

Đưa hai tách cà phê mới pha xong cho cô gái, Takuto lấy báo ra để xem tin tức
như thường lệ.

"Quân Germania lại thắng nữa rồi a." Lily đứng đằng sau tựa cằm trên vai
Takuto lên tiếng.

"Em thấy vui khi quốc gia chiến thắng à."

"Cũng không hẳn." Lily chu mỏ xinh xắn của cô bé ra "Em đoán chắc em cảm thấy
may mắn vì không gặp cảnh chiến tranh thì đúng, vui vì thắng thì chắc không
nhưng cũng không mong sẽ thua vì như vậy gia đình và những người xung quanh
gần gũi với em đây sẽ bị nguy hiểm."

"Thế à, em nói đúng." Takuto cười nhẹ, lối suy nghĩ của cô bé không phải là
sai, không ai thích thời chiến cả, cho dù là công dân của nước gây
chiến hay nước bị gây chiến đi chăng nữa vì không ai có thể thắng hoài, một
khi quốc gia thua chính là người dân khổ.

"Takuto san."

"Em biết không Lily! Anh không thích chiến tranh, bởi cứ một người chết đi
trong chiến tranh thì có xác suất lượng khách vào tiệm anh giảm đi một người,
nhưng ngược lại, nếu có một người được cứu sống thì không phải xác suất đó lại
tăng lên sao. Thế nên là một chủ tiệm anh không thích chiến tranh vì nó ảnh
hưởng trực tiếp đến doanh thu của tiệm, trừ khi anh làm công việc buôn bán vũ
khí thì anh mới vui vì có chiến tranh thôi. Vậy thì ai thắng hay thua cũng
được, chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc…"

"Cậu nhóc cũng thú vị thật đấy, sao cậu có thể chắc chắn rằng nếu không có
chiến tranh thì những người đó sẽ nghé quán cậu vậy thì quán cậu quá đông rồi.
Liệu có phục vụ nổi không đó."

Người trung niên lên tiếng với nụ cười có chút pha lẫn giễu cợt và Takuto cũng
nhẹ nhàng ngước mắt lên

"Vậy ông có cái gì chắc chắn là họ sẽ không ghé chứ, nếu hai nước hòa bình,
bình đẳng thì chắc chắn những khách du lịch sẽ tăng cao thế nên một địa điểm
như thủ đô đây chắc chắn sẽ hấp dẫn du khách và như vậy doanh thu của tôi cũng
sẽ tăng thôi đúng không. Và khi đó tôi sẽ có dịp mở rộng công việc của mình."

Có vẻ bất ngờ trước câu nói của Takuto, người đàn ông trung niên mở lớn đôi
mắt như muốn đánh giá người thanh niên trước mặt này như thế nào sau đó ông
cười nhẹ gật đầu

"Không thể phủ nhận là cậu rất có lý đấy thanh niên ạ, món ăn thì tôi chưa
biết nhưng cà phê của cậu quả là một đặc điểm hút khách rồi đó."

"Đúng, cà phê ngon như vậy mà lại được pha bởi người Nhật Bản xa xôi thì có
chút khó tin thật."

Người thanh niên ngồi đối diện lên tiếng và Takuto cũng gật đầu cám ơn đáp lại
và một lúc sau hai người đó cũng rời khỏi quán.

“Ricelt! Cậu cho người điều tra một chút về người chủ quán đó nhé.”

Người đàn ông trung niên lên tiếng với cấp dưới của mình

“Thiếu tá, bộ cậu ta có gì đáng ngờ hay sao.”

“Không hẳn, nhưng cứ điều tra một chút cho chắc.”

“Vâng! Tôi sẽ tiến hành cho điều tra ngay lập tức.”

…..

6 giờ tối, đã đến giờ đóng cửa Takuto tiễn cô bé Lily về nhà.

“Ngày nào anh cũng đưa em về hết, thật ngại quá.”

“Không sao! Dù sao em cũng nhân viên duy nhất của anh, với lại trời tối người
ta hay đi tốc độ nhanh để kịp tới nơi mình muốn lắm, thế nên anh đi theo em
phòng hờ chuyện hôm bữa lại xảy ra.”

Chuyện hôm bữa mà Takuto nói chính là trước khi cậu được phép mở tiệm thì cậu
ở phòng trọ và buổi tối hôm đó cậu ra ngoài ăn, trên đường về thì thấy Lily
đang ngã giữa đường run rẩy nhìn chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao tới. Và không
chút ngần ngại Takuto đã dùng sức mạnh của mình cứu cô bé khỏi bàn tay tử thần
trong gang tấc.

“Ha!! Ha!!! Thế ạ em cám ơn anh.!”

Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi tới ngôi nhà trọ trước đây của
Takuto ở, nhìn họ thì người ngoài cứ tưởng là một đôi cơ đấy.

“Takuto san! Sáng sớm mai em đi vào bìa rừng hái hoa để trang trí cho tiệm,
anh có muốn đi cùng không.”

Một lời mời hẹn hò thấy rõ, tuy Takuto cũng biết vậy và con tim cậu cũng đã có
Suzuno nhưng việc từ chối một cô gái đã giúp mình rất nhiều khi tới đây cũng
không hay. Takuto suy nghĩ một chút rồi gật đầu

“Được! Vậy thì ngày mai anh sẽ dậy sớm đón em.”

Nói xong thì Takuto cũng quay bước về tiệm của mình, và khi về đến trước cửa,
chạm vào nắm, cậu nheo mắt lại. Thuật thức gắn lên cánh cửa đã bị xóa đi. Vốn
biết mình là người ngoài đối với thế giới này và đặc biệt là đất nước này nên
Takuto vẫn bảo trì cảnh giác xung quanh, tuy cửa tiệm này không có gì đáng ngờ
hay ít nhất là Takuto tự nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cẩn thận cài đặt thuật thức
lên cánh cửa. Tác dụng của nó cũng không phức tạp, chỉ giúp Takuto biết được
cửa tiệm mình có bị đột nhập hay không. Trộm cậu không sợ, trộm nếu thành công
thì chắc chắn khi cậu về cánh cửa nhà sẽ mở sẵn. Không có trộm nào hành sự
xong còn giúp chủ nhà khóa cửa lại cẩn thận cả. Chỉ có một loại người tựa như
trộm nhưng mục đích của họ không phải là trộm mà là truy tìm điều tra.


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #100