Người đăng: soitieutu
Tới ngày hẹn trước, Elder mang theo Amie, Leona rời khỏi nhà tới căn nhà mà
Sue đã mua lại. Nơi đó hiện tại đã có không ít người đang chờ. Vì tránh gây
chú ý nên Elder đã chia thành nhiều nhóm để gặp mặt.
Lúc này trong nhà đang có hai mươi người đang ngồi khắp nơi trong căn nhà chỉ
rộng khoảng hai mươi mét vuông chờ Elder tới. Họ không biết tại sao hắn tụ tập
mọi người lại nhưng hắn đã cho họ một cơ hội. Bọn họ đa số đều có độ tuổi dưới
mười tám, nhỏ nhất là mười bốn tuổi, cả Sue và Peter cũng đang chờ ở đó.
Khi Elder vừa bước vào trong nhà, hắn nhìn qua một lượt, không thiếu ai, điều
đó làm hắn hài lòng. Hắn cho Amie đóng cửa lại rồi mới bước lại trước nhóm
thiếu niên đang đợi, nhìn họ một lần nữa mới nói:
“Các người đã tới chứng tỏ các người tin vào cơ hội mà tôi cho các người. Hiện
tại tôi sẽ nói rõ mục đích gọi các người tới đây. Ở đây hẳn là không ai muốn
tiếp tục sống cuộc sống như hiện tại đúng không ? Có biết tại sao các người
phải chịu cuộc sống đó không ?”
Elder thấy vẻ ngơ ngác của họ, lắc đầu có vẻ thất vọng nói tiếp :
“Bởi vì các người quá yếu. Các người hâm mộ nhìn người ta ra ngoài rồi mang về
rất nhiều muối, thức ăn trong khi các người chui rúc trong các xó xỉnh và oán
trách cuộc sống bất công bởi vì các người quá yếu. Các người cũng sợ hãi phải
đối mặt với lũ quái vật vì các người quá yếu. Các người có ý chí, có khát vọng
nhưng các người không có được thứ quan trọng nhất để thay đổi cuộc đời mình,
đó là sức mạnh. Nói thật nhân loại so với đám kí sinh thể đã tiến hóa giống
như trứng chọi với đá. Nhưng nếu tôi ban cho các người sức mạnh có thể so sánh
với đám kí sinh thể kia thì sao ?”
“Anh có thể cho chúng tôi sức mạnh sao ?” Một thiếu niên nhịn không được hỏi.
“Có thể nhưng đâu ai cho không ai cái gì phải không ? Tôi cũng vậy, tôi sẽ cho
các người sức mạnh, đổi lại các người làm việc cho tôi, trao cho tôi sự trung
thành của các người. Nếu đã chọn theo tôi thì các người sẽ không còn đường lui
nữa. Nói trước, lúc nào đó tôi sẽ ra lệnh cho các người giết người, giết những
kẻ mà các người không quen biết, không thù hận nhưng các người vẫn phải giết.
Vì đó là lệnh của tôi, tôi không chấp nhận thuộc hạ không tuân lệnh. Tôi có
thể cho các người sức mạnh thì tôi cũng có thể lấy nó lại. Tôi sẽ không giết
các người đâu, tôi sẽ nhìn xem các người lại chui rúc trong các xó xỉnh và
tuyệt vọng bởi cơ hội chỉ có một lần. Bây giờ ai muốn rời đi vẫn còn kịp, tôi
đếm tới mười, khi đó xem như các người đã quyết định, 1,2,3….”
Đám thiếu niên quay sang nhìn nhau, họ đều là những người chìm trong tuyệt
vọng, lúc này họ còn cần phải đắn đo sao ? Họ đều đã mất đi người thân, họ
không còn gì để mất nữa. Theo Elder đồng nghĩa họ mất đi tự do nhưng tự do ăn
được sao ?
Cả Sue và Peter cũng lưỡng lự, họ không giống đám người kia, họ có gia đình
của mình nhưng cơ hội trước mắt họ có thể bỏ qua sao? Rất có thể Elder đang
chuẩn bị tạo ra những dị nhân, mặc dù ý nghĩ đó rất điên rồ nhưng họ không dằn
được mình nghĩ như vậy.
“…8,9,10. Không có ai rời đi à ? Rất tốt ! Xem ra tôi đã không nhìn nhầm. Ở
nơi này có một bình thuốc, và một cái ly nhỏ, mỗi người uống một ly thuốc
trong bình là được. Nó sẽ giúp các người mạnh lên nhưng nói trước là sẽ rất
đau đớn. Sự đau đớn là thử thách đầu tiên tôi dành cho các người.”
Elder lấy ra một bình máu mà hắn đã chuẩn bị sẵn đưa cho Sue đang đứng bên
cạnh, máu trong bình rất đặc, nó có màu tím sẫm và trong đó là hỗn hợp máu độc
mà Elder muốn dùng để tạo ra đội quân ác ma của hắn. Lúc này hắn đã có thể
chất của một ác ma cao cấp nên tạo ra ác ma sơ cấp cũng không phải quá khó.
Leona và Amie nhìn nhau, họ đều im lặng nhìn quá trình diễn ra mà không nói
gì. Elder gật đầu hài lòng nhìn từng người uống máu một cách dứt khoát. Hắn
đợi cho họ uống xong một lượt mới lấy lại bình máu mới nhìn đám người còn đang
chờ đợi thuốc phát huy hiệu lực ,nói:
“À, tôi quên nói một chuyện, nếu uống càng nhiều thuốc thì sẽ chịu đau đớn
càng nhiều nhưng sẽ có cơ hội khai phá tiềm lực càng lớn. Có ai muốn uống thêm
không ?”
“Tôi muốn.” Đó là thiếu niên suýt bị chết đói trong lều mà Elder gặp lần
trước.
“Tôi cũng muốn.”
“Tôi muốn.”
“Chỉ là chịu đau thôi mà, cho tôi một phần nữa.”
Elder cười rót thêm máu ra cho những người bước tới trước hắn để xin thêm rồi
quay sang nhìn Sue và Peter hỏi:
“Hai người sợ sao ?”
“Elder, sẽ đau đến mức nào ?” Peter hơi e ngại hỏi.
“Cũng không nhiều lắm đâu, giống như có cả đàn kiến lửa đang ăn thịt các người
bắt đầu từ xương tủy ăn ra thôi.” Elder nhún vai cười nói.
Những người vừa xin uống thêm máu rùng mình. Sẽ không kinh khủng như vậy chứ ?
Sue mím môi rồi nhận lấy bình máu của Elder tự rót máu cho mình uống cạn rồi
thêm một ly nữa. Tới ly thứ năm thì cô ta mới ngừng lại đẩy bình máu vào tay
Peter.
Dù Sue không nói nhưng Peter biết ý cô ta. Hắn nhìn Leona đang đứng sau Elder
như hiểu ra điều gì cũng cắn răn bưng cả bình máu uống ừng ực. Elder cũng
không ngăn Peter lại, hắn biết đó chỉ là hành động nông nỗi nhất thời nhưng
cũng không phải chuyện gì xấu. Ánh mắt hắn quét về phía Leona với vẻ suy ngẫm
rồi quay sang phía những người khác ném ra một cuộn băng keo ra lệnh:
“Tự bịt miệng, trói tay và chân người bên cạnh mình đi. Người cuối cùng thì
tôi sẽ giúp, để đảm bảo các người sẽ không làm chính mình bị thương.”
Thấy vẻ nghiêm túc của Elder bọn họ bắt đầu thấy bất an. Tới giờ họ vẫn chưa
thấy có gì thay đổi, họ còn nghĩ là Elder nói quá lên thôi nhưng khi trong đám
người vừa bị quấn băng keo trói chặt đã có người bắt đầu trợn trắng mắt co
giật thì họ mới thật sự sợ hãi.
Amie đã từng trải qua quá trình bị biến đổi, lo lắng hỏi:
“Họ sẽ ổn chứ ?”
“Không đáng ngại. Nhưng sẽ tốn thời gian đó.”
“Peter có vẻ rất đau, khi nãy cậu ấy còn uống cả nửa bình thuốc.” Leona lo
lắng nhìn về phía Peter và Sue nói.
“Sẽ có ích cho họ. Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể đợi.”
Peter lúc này thật hối hận mình nông nỗi.Tội tình gì phải chứng tỏ bản thân
như vậy chứ? Bây giờ hắn chỉ muốn ai đó đánh cho hắn ngất đi.
Sue cũng không đỡ hơn Peter bao nhiêu, cô uống cũng khá nhiều máu, lần đầu
trong đời cô biết tới cái gì gọi là sống không bằng chết. Đau, ngứa, nhức,
nóng đủ loại cảm giác đang trộn lẫn trên người cô tạo ra thứ cảm giác khủng
khiếp mà có lẽ hình phạt trong địa ngục chỉ đến thế là cùng.
Đám người đang bị biến đổi chịu đựng đau đớn tới ngày hôm sau thì cảm giác đau
đớn cũng dần giảm đi. Cả ngày hôm đó Elder không rời đi mà ở lại canh giữ cho
tới khi người cuối cùng ngừng co giật. Han cũng đã tới, theo sau ông ta là
Annie, mấy ngày này Annie và Han đều đang thích ứng sau quá trình biến đổi.
Elder thấy Han tới đứng bên cạnh mới quay sang Leona ra lệnh cỡi trói cho mọi
người rồi nói:
“Các người đã qua được giai đoạn khó khăn ban đầu, lúc này các người vẫn thấy
khó chịu trong người là vì cơ thể các người vẫn đang bị biến đổi. Cảm giác đó
sẽ biến mất khi mà các người hoàn toàn thích ứng được với cơ thể mới cũng như
sức mạnh mới của mình. Bây giờ là lúc các người ra ngoài và tiếp nhận huấn
luyện. Đây là Han, ông ta sẽ là huấn luyện viên của các người trong thời gian
tới. Có ai muốn hỏi gì không ?”
“Ông ấy cũng giống chúng tôi sao ?” Một thiếu niên hỏi.
“Han, bọn họ đang nghi ngờ năng lực của ông đó.” Elder quay sang Han cười nói.
Han cũng không nói gì mà nhìn quanh trong nhà rồi nhặt một khối đá kê chân
giường quay trở lại cạnh Elder và bóp khối đá kia vỡ vụn chỉ với một tay. Han
vẫn chưa thấy đủ, ông ta nhặt lại khối đá bị vỡ ra đặt trong lòng bàn tay đang
xòe ra và nhìn vào nó. Khối đá giống như đang chịu áp lực rất lớn dần kêu răng
rắc rồi vỡ vụn ra sau đó lại tách ra nhiều phần tới khi chỉ còn là những hạt
rất nhỏ.
Elder khẽ gật đầu rồi quay sang nhóm thiếu niên hỏi:
“Như vậy bây giờ còn ai muốn hỏi gì không ? Thời gian không còn nhiều, nếu
không ai hỏi gì thì mọi người sẽ theo Han rời khỏi căn cứ ngay bây giờ. Nơi
này không tiện để các người luyện tập.”
Nói xong thì Elder quay sang Han nói :
“Mang họ tới điểm dựng trại mà chúng ta định sẵn. Đầu tiên là cho họ thích ứng
với sức mạnh mới sau đó đợi mọi người tới. Đây chỉ là nhóm đầu tiên, tránh gây
chú ý cho đám lính canh.”
Han nhìn Elder với vẻ phức tạp gật đầu nói :
“Tôi biết phải làm gì mà. Cậu cứ giao họ cho tôi, hừm, lúc còn đi lính thì tôi
cũng là một giáo quan đó.”
“Vậy thì đi đi.”
Sue và Peter vẫn nán lại trong lúc mọi người đi theo Han, họ vẫn chưa thể rời
đi được bởi họ vẫn còn người nhà. Sue nhìn Elder với vẻ sợ sệt nói :
“Chúng tôi cần phải về nhà một chuyến để sắp xếp mọi việc.”
Elder lấy ra một túi tiền đưa cho Sue nói :
“Sẽ khá lâu nữa mọi người mới trở lại. Chuẩn bị tốt một chút, cũng đừng nói gì
cho họ biết, không phải ai cũng biết giữ bí mật.”
Sue hơi chần chừ rồi quyết định hỏi:
“Bọn họ cứ như vậy mà cho đi huấn luyện, bọn họ đáng tin sao ?”
Elder nhìn Sue tán thưởng rồi đi lại kề sát tai Sue nói:
“Cô nghĩ tôi sẽ chỉ dùng vài lời nói là người ta tin răm rắp và nghe theo sao
? Tôi sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, tất cả ai đã uống thuốc đều sẽ
chịu sai khiến của tôi dù họ muốn hay không. Còn nữa, chúng ta gọi là ác ma,
một chủng tộc khác với nhân loại. Mà ác ma thì sẽ phải trung thành với người
tạo ra họ. Nhưng đó sẽ là bí mật của chúng ta.”
Peter nghi hoặc nhìn Elder và Sue đang thì thầm to nhỏ gì đó, hắn hơi nhăn nhó
vì cơn đau còn day dẵng nói:
“Chúng tôi thật đã mạnh hơn sao ? Sao tôi không cảm thấy gì hết vậy ?”
“Ra cửa chạy một mạch về nhà không phải sẽ biết rồi sao ? Coi chừng đâm vào
nhà người khác. Cũng đừng chạm vào người nào nếu không muốn làm họ bị thương.”
Elder cười vui vẻ nhìn Peter nói.
Peter thử nhún chân nhảy tại chỗ thì đã vọt thẳng lên tận mái nhà, đụng cho
mái nhà rung rinh, bụi rơi xuống khắp nơi làm Leona tức giập đạp cho hắn một
phát mắng :
“Cái tên đần này, đã nói ra ngoài rồi thử rồi mà không nghe.”
Peter xoa xoa đỉnh đầu vừa đụng vào cây xà ngang rồi ngơ ngác nhìn lên mái nhà
cao tới hơn ba mét cười hắc hắc với vẻ ngây ngốc nói:
“Mình chỉ mới thử dùng sức một chút thôi, không nghĩ nó lại nhảy lên cao như
vậy.”
“À, quên nói cho mọi người biết. Mặc dù các người đã mạnh hơn nhưng dùng sức
càng nhiều thì càng mau đói. Lúc này cơ thể của các người đang rất cần năng
lượng.” Elder lắc đầu nhắc nhở, nếu không thì không biết Peter sẽ còn làm ra
chuyện gì để thử sức mạnh mới của hắn.
Sue và Peter cũng đã rời đi. Elder mới quay sang nhìn Annie vẫn đang đứng phía
sau mà không theo Han ra ngoài, hỏi:
“Sao vẫn còn chưa đi ?”
“Em muốn theo anh. Theo chú Han chán chết được.” Annie bĩu môi nói.
Elder lắc đầu cười nói:
“Theo anh thì cũng có gì vui đâu. Theo Han không chừng còn được chơi đùa với
mọi người.”
“Em vẫn muốn theo anh. Anh chắc chắn là mạnh hơn chú Han, theo anh không phải
tốt hơn sao ? Anh còn nói sẽ dạy em tạo ra vòng tròn lửa.” Annie vẫn kiên
quyết nói.
“Thôi được. Vậy thì ở lại thêm vài ngày, đợi mọi người đến đông đủ rồi đi vậy.
Nhỏ máu vào cái này, anh sẽ dạy em ma pháp trận.” Elder ném một chiếc nhẫn bạc
còn trống tới cho Annie.
Annie cầm lấy chiếc nhẫn rồi nhìn với vẻ phức tạp Elder, mặt nó ửng đỏ lí nhí:
“Người ta vẫn còn nhỏ mà, sao anh vội vã thế.”
Mặt Elder đen lại, hắn gõ lên đầu Annie một cái rõ đau mới bực mình nói:
“Em nghĩ đi đâu vậy hả ? Cái nhẫn đó dùng để chứa vật phẩm ma pháp, không có
nó thì em học bằng cái gì ? Không biết em lớn lên như thế nào nữa.”
Annie oan ức xoa xoa nơi bị Elder đánh nói:
“Tại anh không nói rõ. Chẳng phải chỉ khi cầu hôn người ta mới tặng nhẫn cho
người khác sao ?”
Amie nhịn cười đi lại giúp Annie xoa chỗ bị đánh rồi cũng đưa tay đang đeo
nhẫn của mình lên nói:
“Đó không phải nhẫn cầu hôn, nó chỉ là một vật phẩm ma pháp mà thôi. Sau này
em sẽ rõ ma pháp là gì.”
Annie thấy Amie cũng có một chiếc nhẫn giống mình liền ngoan ngoãn cắn môi
dùng dao găm mà Elder đưa tới cắt lấy đầu ngón tay nhỏ máu lên nhẫn để nhận
chủ. Amie cũng hướng dẫn Annie cách dùng chiếc nhẫn trong khi Elder quay sang
Leona hỏi:
“Cũng muốn có một chiếc ?”
Leona vội lúng túng lắc đầu. Cô đúng là hâm mộ hai người họ có được thứ thần
kì như vậy nhưng cô cũng biết mình cũng không giúp ích gì cho Elder nên không
dám đòi hỏi.
“Sau này những ai có biểu hiện tốt nhất sẽ có cơ hội được sở hữu một chiếc
nhẫn giống như vậy.”
Elder cũng không nói gì nhiều, hắn quay ra chuẩn bị cho nhóm người kế tiếp.