Hạt Giống


Người đăng: soitieutu

Sue đã nghĩ rất nhiều về đề nghị của Elder, cô cũng nghĩ ra được phần nào ý
nghĩa phía sau câu hỏi của hắn. Lúc này, cô đang phải chọn lựa cho số phận của
mình. Cô cũng không tin một người sẽ có thể thay đổi được sự thối nát của nơi
này nhưng đó vẫn là một hi vọng dù nó rất mong manh.

Điều quan trọng nhất là trong tâm trí của cô luôn khao khát được làm chủ cuộc
sống của mình, cô cũng có những tham vọng của mình mặc dù chúng đã bị vùi lấp
sau đại dịch và sự hỗn loạn. Sue thở hắt ra, cô không nghĩ nữa, cô đi tìm
Elder.

Leona cũng vừa tỉnh lại, cô ta ngơ ngác một lúc mới nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt cô nhìn về phía Elder mang theo vẻ phức tạp nhưng có vẻ cô sợ hắn
nhiều hơn.

“Vết thương đã lành lại rồi. Thật phi thường, mới ngày hôm trước vẫn còn rất
rộng mà giờ đã kéo da non kín lại cả.” Bà Anna kín đáo kiểm tra vết thương của
Leona mừng rỡ nói.

“Tuy là vết thương đã lành nhưng phần phổi vẫn phải cần thêm thời gian để khôi
phục. Tạm thời đừng cử động cũng đừng đi lại nhiều.” Elder căn dặn, chỉ có hắn
mới biết lí do mà Leona lành lại nhanh như vậy.

“Vậy khi nào thì mới khỏi hẳn?” Bà Anna vội hỏi, Leona là người tìm thức ăn
chủ yếu trong nhà, nếu cô ta không khỏe lại sớm thì bọn họ sẽ không còn bao
nhiêu thức ăn để cầm cự.

“Có thể cần một tuần.” Elder thầm tính nói.

“Elder!” Tiếng của Sue gọi ở ngoài cửa.

Elder đi ra phía cửa, hắn biết tại sao Sue tỏ ra căng thẳng như vậy liền cười
hỏi:

“Đã nghĩ kĩ ?”

“Phải.”

“Nếu đã quyết định sẽ không còn đường lui nữa. Tôi cho cô một cơ hội cuối để
nghĩ. Nếu nghĩ xong rồi thì gọi cả Peter tới đây.” Elder nhìn vẻ sốt sắng của
Sue nói.

“Anh muốn cả Peter tham gia ?”

“Cũng nên cho cậu ta một cơ hội, nếu không thì cậu ta sẽ lại oán hận tôi.”
Elder cười nhạt nói.

“Vậy chúng tôi cần làm gì ?” Sue vẫn không chắc hỏi.

“Để tôi đi tìm thêm vài người tin được, khi đó thì các người sẽ biết chúng ta
cần làm gì. Trước đó tôi cần tìm một căn nhà để mọi người tập trung mà không
bị chú ý. Chuyện này giao cho cô, xem như một khảo nghiệm, cần tiền thì cứ tới
chỗ tôi lấy.”

Sue rời đi. Elder quay lại nhìn Amie nói:

“Chúng ta cũng đi thôi, trong cái khu ổ chuột này hẳn sẽ có vài hạt giống
tốt.”

“Anh càng lúc càng lạ !” Amie lo lắng nhìn Elder nói.

“Lạ ? Có lẽ em chưa quen nhìn con người thật của anh thôi, từ từ rồi sẽ quen.”

Elder cười nhạt rồi quay lưng đi về phía con hẻm bên cạnh. Amie đứng lại một
lúc cũng chạy theo. Bọn họ đi sâu vào khu ổ chuột, nơi mà các căn nhà thấp bé
và tối tăm cùng sự hỗn loạn bẩn thỉu ngự trị.

Cái gọi là tìm người chính là Elder cộng hưởng với sóng não xung quanh và tìm
kiếm kẻ làm hắn hứng thú. Hắn đi qua từng con hẻm một cách chậm chạp, thỉnh
thoảng sẽ ngừng lại như suy ngẫm rồi lắc đầu đi tiếp. Người mà hắn chọn không
thể nhân từ giống như Amie, nếu Amie không phải em gái hắn thì hắn cũng lười
liếc mắt tới dù chỉ một lát. Cô là gánh nặng cho kế hoạch của hắn bởi sự nhân
từ của cô ta.

Elder vừa đi qua một căn nhà chợt khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một cánh
cửa đóng kín và lưỡng lự. Hắn tìm được đối tượng nhưng dường như không quá phù
hợp. Hắn lấy ra một đồng xu và tung nó lên không trung rồi đợi nó rơi xuống
vào lòng bàn tay của hắn nhưng hắn đã chụp lấy đồng xu trước khi nó rơi xuống
tới đích.

Elder đi thẳng lại chỗ cánh cửa gỗ màu nâu sẫm và gõ cửa. Trong nhà giống như
không có người nhưng hắn biết mình cần phải chờ đợi. Hắn lại gõ cửa một lần
nữa. Có tiếng động bên trong, giống như then cửa được rút ra và cánh cửa hé ra
một chút.

Phía trong khe cửa lộ ra là một con mắt to tròn của nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt, gầy gò đang đánh giá Elder, mang theo sự e dè phòng bị và một chút hi
vọng.

Elder cũng không vội vã mà từ tốn hỏi :

“Có thể cho chúng tôi vào trong sao ?”

“Các người là ai ?” Chủ nhân của đôi mắt phía sau khe cửa lên tiếng, đó là
giọng của một đứa con gái mang theo vẻ non nớt.

“Chúng tôi đang cần một người giúp việc, nơi này có ai muốn làm việc không ?”
Elder lấy một cái cớ.

“Xin đợi một chút!” Cánh cửa đóng sập lại một cách vội vã và có cả tiếng cài
then cửa làm Elder sững sờ rồi bật cười. Hắn vẫn đứng yên chờ đợi trong khi
Amie khó hiểu nhìn hắn.

Cánh cửa lại mở ra lần nữa, lần này là mở rộng ra toàn bộ. Trước mắt Elder là
một đứa con gái trạc mười một, mười hai tuổi, gầy gò và xanh xao, mái tóc màu
đen dài cũng xơ xác nhưng con bé có gương mặt sáng, đôi môi nhỏ nhắn nhợt
nhạt, chiếc mũi tinh tế, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tinh quái thông minh nhưng
đã bị nhuộm dần bởi vẻ từng trãi mà không còn là đôi mắt tinh khiết của một
đứa con nít.

Đứa con gái thấy Elder đang đánh giá mình hơi ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn
hỏi :

“Các người thật đang tìm người giúp việc sao ? Không phải lừa đảo chứ ?”

“Chúng tôi đúng là đang tìm người giúp việc, công việc cũng không quá nặng
nhọc, giặt giũ, quét nhà, nấu cơm, và vài việc linh tinh khác.”

Elder nhìn vào trong nhà, căn nhà chỉ có một phòng và một cái giường đặt cạnh
bếp củi. Trên giường là một người phụ nữ dường như bị bệnh khá nặng, hơi thở
yếu ớt, bà ta đang gắng gượng nhìn về phía này nhưng nói cũng chẳng ra hơi.
Amie cũng ngạc nhiên hỏi :

“Trong nhà chỉ có hai người sao ?”

Đứa con gái cảnh giác nhìn Elder rồi lưỡng lữ, cuối cùng nó nhìn về phía Amie,
cô ta có vẻ đáng tin hơn. Nó sụt sịt nói :

“Ba ra ngoài mấy ngày rồi không thấy về. Mẹ bị bệnh mấy ngày rồi cũng không có
uống thuốc.”

Elder và Amie nhìn nhau, Amie nhìn đứa con gái phải lo mọi việc trong nhà, thở
dài. Elder tỏ vẻ tiếc nuối nói:

“Vậy ở đây chúng tôi đâu có thuê được ai nữa. Đành phải tìm nơi khác thôi.”

Elder nói xong định quay lưng bỏ đi thì đứa con gái vội chạy tới níu lấy tay
áo của hắn, ra vẻ tội nghiệp nói:

“Tôi có thể làm, cái gì cũng làm được, làm ơn thuê tôi đi. Tôi sẽ nghe lời, mẹ
đang cần tiềng uống thuốc, chúng tôi cũng mấy ngày không ăn gì rồi.”

Elder hơi khó xử, hắn thở dài một tiếng rồi lấy ra một tờ giấy vẻ một sơ đồ
đường đi đơn giản cùng một sấp tiền đồng nói:

“Thôi được, vì tình cảnh của hai người rất đáng thương nên tôi sẽ cho em một
cơ hội. Đây là tiền lương ứng trước. Khi nào mẹ em khỏe lại thì em có thể đi
theo bản đồ này tìm tôi để nhận việc.”

“Cảm ơn! Cảm ơn anh nhiều lắm !”

Elder nhìn qua phía người phụ nữ đang nằm trên giường rồi quay lưng rời đi khi
đứa con gái vẫn cảm ơn rối rít.

Amie cau mày đi theo Elder, cuối cùng cô không nhịn được hỏi :

“Tại sao anh lừa con bé ?”

“Anh không lừa nó.”

“Vậy anh nói là thuê người làm là sao ? Chúng ta cũng đâu có cần người giúp
việc.”

“Anh chỉ cho nó một chỉ dẫn, một cơ hội để bám víu. Mẹ nó sẽ không sống được
quá lâu nữa.”

“Ý anh là…” Mắt Amie ngấn nước.

“Ba nó chắc không về được rồi. Mẹ nó cũng sắp chết, một đứa bé mười hai tuổi
thì có thể sống một mình ở nơi này sao ? Quan trọng nhất, nó là một hạt giống
tốt.” Elder cười nhạt nói.

“Hạt giống để làm gì ?” Amie khó hiểu.

Elder không trả lời mà ngừng lại ở trước một căn lều được chấp vá bằng đủ loại
vải, nó được phủ một lớp dầu đen bóng vẫn còn mùi nồng nặc. Hắn cúi thấp người
vén cửa lều bước vào trong.

Trong lều là một thiếu niên trạc mười lăm hay mười sáu tuổi đang nằm con ro
trên đất. Hắn không có phản ứng gì khi có người lạ xuất hiện, giống như đã ngủ
say.

Elder lật người thiếu niên kia lại, hắn ta rất gầy gò, da tái xanh, môi nhợt
nhạt, mắt đờ đẫn, tay run rẫy có vài dấu hiệu cho thấy bị kiệt sức vì đói.
Elder nhìn vào cặp mắt mơ hồ của thiếu niên kia nói:

“Tôi biết cậu đang rất đói. Nếu tiếp tục như vậy thì chỉ đêm nay thôi cậu sẽ
chết. Tôi cho cậu một cơ hội, một cơ hội để sống cũng là một cơ hội thoát khỏi
cuộc sống hiện tại. Cái giá cậu phải trả chính là trở thành thuộc hạ của tôi.
Bên cạnh cậu là thức ăn có thể lập tức ăn vào và cậu sẽ sống, tờ giấy sẽ dẫn
cậu tới gặp tôi khi đã suy nghĩ kĩ. Nếu cậu muốn tiếp tục sống ở nơi này vậy
thì cứ xem như tôi nhìn nhầm.”

Elder đi ra khỏi lều và tiếp tục tới những nơi khác. Cho tới gần tối thì hắn
cũng trở lại nhà của Leona. Sue đang đợi ở đó, cô ta thấy Elder trở lại liền
nói:

“Tôi đã nghĩ kĩ, cả tôi và Peter cũng sẽ tham gia. Còn chuyện căn nhà trống
thì có một nơi, nó nằm ở sâu tận phía trong cùng của khi ổ chuột, cách ra xa
đường chính. Chủ của nó muốn bán nó đi chỉ vần năm mươi đồng.”

“Rất tốt. Đây là tiền, khi nào làm xong thủ tục thì cô cứ đứng tên căn nhà đó.
Một tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu. Lúc này hai người không cần phải ra ngoài.
Hiện tại bên ngoài không yên ổn lắm. Tôi cần tìm thêm vài người nữa thì có thể
bắt đầu kế hoạch.” Elder lấy tiền đưa cho Sue nói.

“Vậy tôi sẽ lo thủ tục mua nhà trước.” Sue nói xong thì rời đi.

Elder hơi trầm ngâm, lúc chiều hắn chỉ tìm được tám người, quá ít so với chỉ
tiêu mà hắn đặt ra. Xem ra hắn phải đi xa hơn để tìm người.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #36